Dòng Máu Quỷ Dữ - Chap 4: Hôn sự và luật lệ phế thê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Dòng Máu Quỷ Dữ


Chap 4: Hôn sự và luật lệ phế thê


Tiếp tục …

– Không thể nào ….

– Vy nhi, con nói gì vậy hả? Con với đại hoàng tử quen nhau sau?

– Con … – An Vy đang ấp úng thì Thế Nam lên tiếng

– Không quen, ta trước giờ ngoài chiến trường ra thì chỉ ở hoàng cung, làm sao mà quen biết được vị … tiểu thư Á Quân này được chứ – Ảnh nhấn mạnh từ Á Quân

– Á quân? – Tần phu nhân thắc mắc

– Không có gì phải bận tâm đâu, Tần phu nhân, chúng ta tiếp tục chứ? – Quay sang nhìn An Vy đang tức tối

– Ừm …(sau khi màn giới thiệu kết thúc) thế chúng ta đi vào chuyện chính, đại hoàng tử thấy An Nhiên nhà ta thế nào? Vừa ý chứ? – Tần phu nhân bắt đầu bàn chuyện hôn sự

– Đúng là đại mỹ nhân, tuyệt sắc, thục nữ, ừm – Quay sang An Nhiên – Ta có thể thưởng thức cầm kỳ thi họa của người được không, Trịnh An Nhiên?

– Không vấn đề thưa đại hoàng tử – An Nhiên nhẹ nhàng – Tiểu Nhị( VTN: Ở chap 1 mk đã nhắc đến cô ấy là nô tì của An Nhiên) ngươi mang đàn ra đây

– Vâng ạ

– Xớ, ăn nói nhẹ nhàng quá ha, 1 bên là tên cao ngạo, 1 bên là bà chằn, hợp nhau quá, há há – An Vy nói nhỏ

Tiểu Nhị mang một cái đàn tranh có khắc hình những cây tre xanh rất đẹp ra, An Nhiên tiến lại và ngồi xuống …

– Tiểu thư, mời người – Thế Nam nói

– … từng tưng tứng … tứng tưng … từng tưng từng … – An Nhiên bắt đầu

… – Nhiên tiểu thư đàn hay quá, âm thanh nghe thật ngọt ngào, giống như muốn hòa quyện vào thiên nhiên, tựa vào cơn gió mà bay lên bầu trời trong xanh vậy – Nhị hoàng tử Đường Công Thực (*) ngất lời khen ngợi (VTN: Khả năng nổ bom của tên này mới gọi là đỉnh)

(*) Đường Công Thực: Nhị hoàng tử là người thân nhất với Thế Nam, tính tình hiền lành, võ công của chàng cũng ở mức trung bình. Chàng với An Nhiên sớm có tình cảm nhưng lại không dám thổ lộ. Thế Nam biết là 2 người này mến thương nhau nên cố tìm cách phá hôn sự

– Đa tạ nhị hoàng tử – An Nhiên đỏ mặt

– Haha, đại tiểu thư khách sáo quá, ta có thể mời ngươi một ván cờ không, Nhiên tiểu thư? – Đường Công Thực nháy mắt

– Được ạ – An Nhiên cười mỉm

Sau một canh giờ, …

– Oáp … Ai da, chán quá, có mấy ván cờ mà đánh đi đánh lại thấy mệt – Quay sang tiểu Lan, nói nhỏ – Tiểu Lan, có gì chơi không? Hay ta ra ngoài dạo phố tiếp đi

– Không đi, nô tì hết tiền rồi – Tiểu Lan thẳng thừng

– Ngươi được lắm, ta với ngươi từ giờ coi như không quan, không hệ nữa, sau này ngươi mắc lỗi cùng đừng nhờ ta giúp nữa nghe chưa? Đồ đáng ghét – An Vy bực bội

– Nhị tiểu thư, thân là mỹ sắc nữ nhi, sao lại thốt ra những lời lẽ không hay như vậy chứ – Thế Nam bắt bẻ

– À há, ngươi giỏi lắm, ta còn chưa tính sổ ngươi chuyện ở chợ Đường Nhất, bây giờ ngươi còn dám lên giọng với ta ư? – An Vy tức tối

– Ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện – Ảnh đứng dậy đi ra Thông hoa viên

Thông hoa viên …

– Rồi đó, bây giờ ngươi muốn gì? Tính đánh ta sao? Ha, ta nói cho ngươi biết võ công của ta là được đại tướng quân (*) đích thân truyền dạy đó nha – An Vy kiêu hãnh

(*) Đại tướng quân là vị tướng giỏi, được cả nước mệnh danh là vương sát trận, khi có nước nào xâm lược Đường Quốc, ông cũng dẫn binh đi đánh và đều thắng. Vị tướng này rất giỏi nên việc thu nhận đồ đệ cũng rất nghiêm khắc, suốt lúc làm đại tướng, ông chỉ nhận có 5 đệ tử, một trong số đó là An Vy

– Ha, nhị tiểu thư nghĩ nhiều rồi, ta đây sẽ không tốn công, tốn sức chỉ để dẫm bẹp 1 con kiến nhỏ đâu – Thế Nam kiêu ngạo

– Ha, con kiến nhỏ bé á? Ha, con kiến này nhỏ thì sao? Bé thì sao? Nhỏ bé mà có võ, có sắc, có ngôn, việc gì phải sợ một con chó mơ tưởng là sư tử ~ chúa sơn lâm cơ chứ – An Vy kiêu ngạo lv2

– Ha, lần đầu thấy một con kiến tự khen mình là có sắc, có ngôn cơ đấy, ta là chó đã sao, đủ sức thổi bay một con kiến suốt ngày ảo sắc. À mà quên, ta là chó nhưng là chó xuất thân quyền thế, cao sang không nên ra tay nhẫn tâm với một con kiến Á Quân, tội nghiệp – Thế Nam kiêu ngạo lv3

– Ngươi … – An Vy định tiếp tục câu chuyện lv kiêu ngạo nhưng Tiểu Ngọc bước ra

– A, nhị tiểu thư, đại công tử, hai người đây rồi, phu nhân mời gọi 2 người quay lại bàn chuyện tiếp … À, ừm … hai người làm gì ở đây vậy ạ? – Tiểu Ngọc tò mò

– À, chỉ là đang đối thơ thôi – Thế Nam vừa nói xong thì một câu xuyên vào tai chàng – Xảo ngôn, giỏi ngụy biện, mười điểm a ~

– Ừm, thế bây giờ người có thể cho ta biết người nghĩ gì về An Nhiên không? – Tần phu nhân hỏi

– Ha, nàng ta đúng là vừa xinh đẹp, thục nữ, nhẹ nhàng lại còn tài giỏi, cầm kỳ thi họa đều rất điêu luyện nữa chứ. Ta rất vui khi được chiêm ngưỡng, bình xét về tuyệt đại mỹ nhân này đấy – Thế Nam nói xong quay sang An Vy – Chứ không như ai đó, thân là nữ nhi mà nói năng thô lỗ, cộc cằn, kiêu ngạo. Cầm kì thi họa đều không biết, so với An Nhiên quả thực …

– Nè, ai nói với ngươi là ta không biết cầm kì thi xờ họa chứ, ta không thục nữ chỗ nào? nói năng thô lỗ chỗ nào? kiêu ngạo chỗ nào? – An Vy tức tối

– Câu nói vừa rồi của cô cũng đủ để chứng minh cô là loại nữ nhi như thế nào rồi, còn về cầm kì thi họa … Ha, ta nghĩ cô không nên tự xỉ nhục bản thân như vậy đâu a – Thế Nam

– An Vy, ngươi không được nói năng tùy tiện như thế với đại hoàng tủ được, ngồi xuống – Quay sang Thế Nam – Khiến đại hoàng tử chê trách rồi … ừm, nếu ngài thấy An Nhiên tuyệt vời như vậy thì có lẽ cũng nên đi vào chính sự chứ nhỉ

– Đâu cần vội vàng thế đâu, Tần phu nhân, ngày mai ta sẽ ra chiến trường, khoảng vài ba tháng sau sẽ quay lại. Đến lúc đó sẽ tính chuyện cưới hỏi đại tiểu thư An Nhiên, người thấy thế được không, phu nhân? – Thế Nam nói

– Vài ba tháng? Vài ba tháng nữa An Nhiên sẽ tròn 20 tuổi, đến lúc đó các người tính sao (*). Chuyện hôn sự của Nhiên Nhi đáng ra đã được định ước cho công tử nhà họ Bắc. Nhưng vì hoàng hậu, ta đã từ chối để gả con bé cho ngươi – đại hoàng tử. Chiến trường không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, lỡ đâu ngươi không về kịp, An Nhiên phải làm sao – Tần phu nhân lo lắng

(*) Ở thời đại này, nữ nhi tròn 20 tuổi phải xuất giá, nếu không có họ sẽ bị gọi là phế thê. Khi muốn kết hôn sau 20 tuổi, chi phí bỏ ra cho hôn sự là rất lớn, hơn nữa vào mỗi năm sẽ phải cống nạp 1 ngàn lượng vàng. Vì vậy, không chàng trai nào muốn cưới nữ nhi sau 20 tuổi

Chap 4 kết thúc tại đây, hẹn gặp các bạn ở chap 5 nhé ~

~~~ Bye ~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN