[Đồng Nhân Cẩu Cáo] Cát Trong Tay - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


[Đồng Nhân Cẩu Cáo] Cát Trong Tay


Chương 7


Đại Thiên Cẩu đang từ từ làm Yêu Hồ quen thân với mình.

Tôi hiểu, lại chẳng thể làm gì.

Tôi thấy hắn đi vào vườn hoa, trong tay còn cầm một cái túi đóng kín, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời như biển lúa.

Yêu Hồ ngồi cạnh tôi, trong miệng còn ngậm pudding, thấy Đại Thiên Cẩu lại tới liền kéo tay tôi, chỉ cho tôi xem, ý là hắn lại tới nữa.

Hôm nay Đại Thiên Cẩu mang tới bức tranh của một họa sĩ Yêu Hồ rất thích.

Bây giờ Yêu Hồ có trí thông minh của một đứa trẻ, nhưng niềm yêu thích với hội họa của anh vẫn chưa bao giờ ngừng.

Họa sĩ anh thích đã qua đời rất lâu rồi, mỗi một bức họa đều có giá trị không nhỏ. Nhưng thứ Đại Thiên Cẩu không thiếu nhất chính là tiền, mua một phát mấy bức, mỗi lần mang tới một bức, giống như cầm cá khô dụ mèo để dụ Yêu Hồ.

Bức tranh hôm nay vẽ một quý phu nhân mang một chiếc mũ tím, đôi mắt u buồn nhưng khóe miệng mỉm cười, da trắng môi đỏ, dáng vẻ quyến rũ mê người.

Với chuyện thưởng thức tranh thì tôi cũng chỉ ở mức thường thức, nhưng lúc nhìn thấy bức tranh kia, mắt Yêu Hồ liền sáng lên.

Anh vô thức tiến lên phía trước, cho Đại Thiên Cẩu cơ hội ôm vào lòng.

Tôi ngồi trên ghế salon lạnh mặt nhìn họ, nhưng Yêu Hồ quay đầu nhìn tôi, giống như đứa nhỏ xin phép người giám hộ.

Tôi cười với anh, Yêu Hồ mới yên tâm ngồi trong lòng Đại Thiên Cẩu si mê xem tranh.

Anh ngắm tranh, Đại Thiên Cẩu cúi đầu ngắm anh.

Quản gia mang bánh ngọt và hồng trà tới, tôi uống một ngụm, cảm thấy hơi chát.

“Quý Tiêu đâu rồi? Gã đi đâu à?” Tôi hỏi, cũng được một thời gian rồi không thấy hắn đâu.

“Đại thiếu gia đi công tác ở nước ngoài, có thể tháng sau sẽ về.” Quản gia vô cùng ngoan ngoãn đáp lời.

“Tốt nhất là đi luôn đi đừng về nữa.” Tôi nhếch mép cười lạnh.

Tôi thấy Đại Thiên Cẩu nhân cơ hội hồi tưởng về ngày xưa cùng Yêu Hồ, liền giận không chỗ trút. Yêu Hồ còn tỉnh tỉnh mê mê tin hắn, không phân biệt nổi Đại Thiên Cẩu là người nào, Đại Thiên Cẩu chỉ nhuộm tóc, liền khiến anh bối rối.

Nhưng bây giờ tôi cũng không đuổi hắn được, đành bỏ lên lầu đi ngủ, nhắm mắt làm ngơ.

Giấc ngủ này đã định trước là ngủ không ngon rồi. Lúc tôi còn đang buồn bực rúc trong chăn, Đại Thiên Cẩu đã mang Yêu Hồ đi, ngay trước mắt quản gia, mà anh ta không nói với tôi.

Lúc Đại Thiên Cẩu mang Yêu Hồ về, cáo nhỏ lúc trước còn hoạt bát giờ lại trắng bệch, trên mặt đều là nước mắt, nằm trong lòng Đại Thiên Cẩu vươn tay ra với tôi.

Tôi cho quản gia một cái bạt tai.

Anh ta ngẩn ra. Chưa bao giờ tôi đụng tay đụng chân với anh ta, đây là lần đầu tiên.

Lúc Đại Thiên Cẩu mang Yêu Hồ đi cũng không nghĩ sẽ xảy ra như vậy.

Hắn chỉ muốn mang Yêu Hồ đi ra ngoài một lát, muốn Yêu Hồ nhớ đến hắn nhiều hơn một chút. Hắn sắp phải xuất ngoại kí kết hợp đồng, sẽ có một khoảng thời gian không tới thăm Yêu Hồ được.

Bây giờ Yêu Hồ ngốc nghếch như thế, trong mắt chỉ có thằng nhóc Ngải Hi kia, chỉ sợ hắn đi chưa được hai ngày, Yêu Hồ đã quên hắn.

Hắn không thể để chuyện đó xảy ra.

Ban đầu Yêu Hồ không chịu, cậu chỉ muốn quay về, cứ quay đầu lại, cầm tay Đại Thiên Cẩu gọi tên Ngải Hi.

Đại Thiên Cẩu biết vì cậu không thấy Ngải Hi nên mới như vậy, nhưng hắn không muốn Yêu Hồ nhìn người khác.

Nên hắn dụ dỗ Yêu Hồ, “Chúng ta đi nhanh rồi về nhé.”

Yêu Hồ phản kháng không được liền không làm gì nữa, nhưng lại ủ rũ. Đại Thiên Cẩu dẫn cậu tới nhà hàng cậu rất thích mà cậu vẫn không vui, ăn được hai miếng liền vô cùng tội nghiệp ngước nhìn Đại Thiên Cẩu, nhỏ giọng gọi “Ngải Hi.”

Đại Thiên Cẩu cảm thấy hắn chưa bao giờ ghét một cái tên nào đến thế.

Cái tên này như một câu ma chú chia cách hắn và Yêu Hồ.

Hắn nhớ hai năm trước, khi Yêu Hồ vừa về bên cạnh hắn, còn cầm tay hắn, khẩn cầu hắn tìm Ngải Hi giúp cậu. Hắn nhớ gương mặt lo lắng của Yêu Hồ khi nói đứa nhỏ kia không phải tự nguyện rời đi, nhất định là bị ai đó bắt mất.

Hắn cũng nhớ rõ đôi mắt ậng nước của Yêu Hồ khi cậu nói, chỉ cần tìm được đứa nhỏ đó, cậu sẽ nghe lời.

Đột nhiên Đại Thiên Cẩu cảm thấy đồ ăn thật khó nuốt.

Thời gian Yêu Hồ ở chung với Ngải Hi còn chưa tới hai năm, lại có thể xóa đi hơn hai mươi năm hắn ở bên cạnh Yêu Hồ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Yêu Hồ. Yêu Hồ vẫn nhút nhát nhìn hắn, đôi mắt nhỏ bất an chớp chớp, thân thể căng lên, dáng vẻ lúc nào cũng có thể chạy trốn.

Em ấy sợ mình. Đại Thiên Cẩu thầm nghĩ.

Sở dĩ bây giờ em ấy không xoay người bỏ chạy, chẳng qua là vì mình đang liều mạng ngụy trang thành bản thân thời còn trẻ.

Em ấy hận mình của bây giờ.

Nhưng hắn không làm gì, chỉ duỗi tay lau đồ ăn vương bên mép Yêu Hồ, mỉm cười nói, “Ăn nhanh lên rồi anh dẫn em đi cho thiên nga ăn nhé.”

Yêu Hồ nghe thấy thiên nga, hơi nghiêng đầu suy nghĩ rồi ăn một miếng thịt.

Đại Thiên Cẩu không lường được, cho thiên nga ăn lại gây ra chuyện lớn.

Bởi vì thiên nga được nuôi trong nhà cũ của Đại Thiên Cẩu ở Hắc Dạ Sơn, ngôi nhà ấy từng là nơi Yêu Hồ ở cùng Đại Thiên Cẩu, cây cỏ trong hoa viên đều được người làm chăm sóc cắt tỉa tỉ mỉ, bên trong nuôi hai con thiên nga đen.

Trên cổ hai con thiên nga đều được đánh dấu, được Yêu Hồ tự tay nuôi lớn, được chăm sóc rất đặc biệt.

Trước đây, khi không vui, Yêu Hồ thường ngồi cạnh hồ cho thiên nga ăn. Hai con thiên nga cũng thường dính lấy cậu, cọ cọ liên tục không chịu đi.

Đại Thiên Cẩu tuy nói là cho cậu đi cho thiên nga ăn, thật ra chỉ là muốn lừa cậu về thăm lại nhà cũ.

Họ từng ở nơi đây cùng nhau từ nhỏ tới khi trưởng thành.

Bên trong nơi này đều in đầy dấu chân của hắn và Yêu Hồ, những người làm ở đây phần lớn đều là những người chăm Yêu Hồ từ nhỏ tới lớn.

Hắn hy vọng Yêu Hồ có thể từ từ làm quen lại lần nữa.

Bởi vì nơi đây mới là nhà của hắn và Yêu Hồ, hắn sẽ không để cho Yêu Hồ vĩnh viễn ở lại với Ngải Hi.

Nhưng hắn cũng không thấy được, khoảnh khắc xe lái vào nhà cũ, cả người Yêu Hồ liền cứng ngắc.

Hắn đỡ Yêu Hồ xuống xe, cậu không chống cự, ngoan ngoãn đưa tay cho hắn, lòng bàn tay vô cùng lạnh lẽo.

Hắn đưa Yêu Hồ đi vào hoa viên phía sau. Vườn cây vẫn còn giống y như ngày Yêu Hồ rời đi, cây cỏ xanh um, chiếc xích đu được treo trên cây đa lớn, lúc nhỏ Yêu Hồ hay đu trên đó, cười lớn làm lộ ra hãm răng thiếu một chiếc răng cửa.

Thiên nga trong hồ vẫn còn vô cùng khỏe mạnh, thấy Yêu Hồ, hai con thiên nga liền cấp tốc lội nước tới.

Vẻ mặt Yêu Hồ thoáng buông lỏng, Đại Thiên Cẩu để đồ ăn vào trong tay Yêu Hồ rồi cầm tay cậu ném đồ ăn vào trong hồ.

Thiên nga ở đây chẳng thiếu ăn, bình thường Đại Thiên Cẩu có cho ăn chúng nó cũng không thèm.

Nhưng có lẽ do hôm nay có Yêu Hồ ở đây, nên thiên nga đại nhân vô cùng nể tình ăn vài miếng.

Yêu Hồ cười, mắt cong cong.

Có lẽ chính Đại Thiên Cẩu cũng quên chuyện trong hoa viên có một nhà ấm trồng hoa hình lồng chim màu trắng, trên lan can còn quấn hoa hồng dây, hoa cỏ cũng lộn xộn tùy ý, bên trong còn bày cái bàn nhỏ cùng mấy cái ghế. Khi còn trẻ, Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ thường trốn vào đây để hôn, ánh sáng từ giếng trời bên trên hắt xuống, chiếu sáng đôi mắt mịt mờ của Yêu Hồ.

Cho nên Đại Thiên Cẩu vẫn chưa phát hiện ra có chuyện gì.

Hắn còn nhớ tới ngày xưa, khi hai người trốn trong nhà hoa hôn nhau, Yêu Hồ ngoan ngoãn nhắm hai mắt, lông mi run rẩy khiến người khác phải yêu thương, cậu ngoan ngoãn dịu dàng đến mức làm người ta đau lòng.

Đại Thiên Cẩu mỉm cười, muốn đưa cậu vào nhà hoa.

Nhưng Yêu Hồ không động đậy.

Cậu run rẩy.

Đại Thiên Cẩu quay đầu lại, thấy Yêu Hồ cắn môi, nhìn chằm chằm nhà hoa kia, gò má hồng hào giờ trắng bệch.

Ánh mắt cậu nhìn Đại Thiên Cẩu lại tràn ngập sợ hãi, Đại Thiên Cẩu bước tới gần muốn xem Yêu Hồ bị làm sao, cậu lại vùng vẫy thoát ra, xoay người muốn chạy.

Nhưng cậu chẳng thể nào chạy khỏi Đại Thiên Cẩu, chạy chưa được hai bước đã bị đuổi kịp rồi.

Đại Thiên Cẩu bắt lấy bờ vai rồi xoay người cậu lại. Yêu Hồ lại giống như con thú bị bức đến đường cùng, không có vũ khí bảo vệ mình, liền cúi đầu cắn chặt tay Đại Thiên Cẩu.

Đại Thiên Cẩu không rút tay về. Hắn thấy bên trong đôi mắt ánh vàng của cậu chẳng có gì ngoài sợ hãi.

Cậu giống như nhìn thấy một người khác, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc nức nở.

Cậu cũng không dùng sức cắn Đại Thiên Cẩu.

Chẳng mấy chốc cậu đã buông lỏng khớp hàm, khẩn cầu nói, toàn thân cứng còng.

“Đừng nhốt em.”

Lời này như lưỡi dao sắc cứa vào lòng Đại Thiên Cẩu.

Cuối cùng hắn mới nhớ ra vì sao Yêu Hồ lại sợ hãi như thế.

Hắn từng nhốt Yêu Hồ trong phòng, giống như chim sẻ nhỏ, chỉ có thể giãn cánh chim trong phạm vi hắn cho phép. Trong một khoảng thời gian rất dài, trên người Yêu Hồ chỉ có một mảnh vải che thân, trên chân đeo xích, trong tầm nhìn cũng chỉ có cảnh phía sau cánh cửa sổ.

Cửa sổ kia hướng về phía nhà kính trồng hoa trong hoa viên này.

Nhà hoa hắn từng hôn Yêu Hồ ấy.

Đại Thiên Cẩu ngước mắt lên, nhìn thấy căn phòng hắn từng giam cầm Yêu Hồ.

Giờ đây gian phòng đã bị rèm cửa nặng nề buông xuống che lại, nhưng chẳng cần nghĩ, Đại Thiên Cẩu cũng biết bên trong vô cùng tối tăm.

Yêu Hồ từng bị nhốt trong đó, một mình vượt qua rất nhiều ngày, giống như thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ có thể đợi hắn.

Mà hắn cũng ít khi đặt chân tới gian phòng ấy.

Hắn đang đợi Yêu Hồ khuất phục.

Đợi Yêu Hồ thề rằng đời này sẽ không rời xa hắn.

Nhưng hắn không chờ được.

Khi hắn tới, chỉ có một Yêu Hồ bị hắn tổn thương tới thương tích đầy mình đang đợi.

Đại Thiên Cẩu cầm tay Yêu Hồ.

Hắn biết, bây giờ Yêu Hồ sẽ không nghe lời hắn nữa.

Hắn đã đánh mất sự tin tưởng của Yêu Hồ từ lâu rồi.

Hắn chỉ có thể cố gắng cầu xin, hy vọng Yêu Hồ có thể nghe thấy lời mình nói.

“Anh sẽ không làm em đau nữa.” Hắn nói.

Hắn không biết Yêu Hồ có nghe hiểu câu ấy không, nhưng Yêu Hồ nhìn hắn, cổ tay nhỏ gầy run rẩy.

Yêu Hồ nhìn hắn, trong đôi mắt vàng ngập nước, đôi môi run rẩy, mãi mới nói được một câu, “Thả em đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN