[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái


Chương 12


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Song đồng nam tử rốt cục quay người lại, ánh mắt tà dị lạnh như băng rơi lên trên người Tiểu Vũ, gật gật đầu: “Rất tốt, thật lâu không ai dám cùng ta nói như vậy. Các ngươi trên người cũng có hồn lực ba động, hẳn là Hồn sư đi. Vậy các ngươi hãy cùng tiến lên đi, đánh thắng được ta, ta lập tức sẽ đi, nếu không, mời các ngươi biểu diễn một chút chữ “cút” này.”

Nghe song đồng nam tử nói, hai cô gái song bào thai bên người hắn không nhịn được nở nụ cười si ngốc, nhưng bộ dáng cũng không có một chút lo lắng, nhu thuận buông tay song đồng nam ra, lùi qua một bên.

Chính tại đây thì, người phục vụ lúc trước đã mang theo một người trung niên từ phía sau đi ra, cuộc nói chuyện của song đồng nam tử và Đường Tam, Huyết Tử, Tiểu Vũ hắn hiển nhiên cũng nghe được, vẻ mặt lo lắng: “Hữu thoại hảo thuyết, hữu thoại hảo thuyết, ngàn vạn lần đừng động thủ.”

Song đồng nam tử liếc một cái: “Vương quản lý, các ngươi bây giờ càng ngày càng biết làm ăn a?”

Vương quản lý lau lau mồ hôi trên trán, cười trừ nói: “Đái thiếu gia, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đều là kẻ thủ hạ không tốt, tiểu tử vừa mới tới ngày hôm qua, không biết quy củ, xin lỗi, xin lỗi. Ta lập tức an bài phòng cho ngài.”

Nói xong hắn quay đầu hướng Đường Tam, Huyết Tử và Tiểu Vũ, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, ba vị khách nhân. Gian phòng đó là Đái thiếu gia đặt trước, vậy xin ba vị chọn một chỗ khác thôi.”

Nếu là theo tính cách của Đường Tam, nhượng thì nhượng, tửu điếm nhiều như vậy, tới một chỗ khác cũng không có gì. Nhưng tính cách của Tiểu Vũ cũng là e sợ cho thiên hạ không loạn, đâu dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

“Chúng ta không đi, thế nào? Mắt chó không biết nhìn người. Đừng cho chúng ta là nhỏ mà dễ bắt nạt.”

Đái thiếu gia hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi cho dù muốn nhường cũng không dễ dàng như vậy, mắng ta, còn muốn chạy phải không.”

“Mắng ngươi thì đã sao, cha mẹ sinh ra là có mồm để tự do ngôn luận mà.” Cô đi tới trước người của Tiểu Vũ ánh mắt không lạnh không nhạt nhìn hắn.

Đái thiếu gia trong mắt hiện lên một tia quang mang sắc, Đường Tam khẽ nhíu mày nhanh chóng kéo Tiểu Vũ và Huyết Tử ra sau lưng.

Tiểu Vũ: “Để cho ta tới đi.”

Tay Đường Tam nắm bả vai của Tiểu Vũ nói: ” Ngươi một cái nữ hài tử, nói chuyện phải cẩn thận một chút. Đã quên trước kia ta nói thế nào sao, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ các ngươi. Đây là việc giữa nam nhân.”

Hắn không cho Tiểu Vũ ra tay, một là bởi vì cảm nhận được sự cường đại của đối phương, sợ Tiểu Vũ bị thương tổn, hai là, nếu thật sự bị thua, thì là chính mình chịu nhục, cũng không có thể để cho Tiểu Vũ bị đối phương vũ nhục. Với lại ánh mắt hắn lúc nãy nhìn Huyết Tử, khiến Đường Tam rất khó chịu.

“Không cần tranh tới tranh lui, ta nói rồi, ba người các ngươi cùng tiến lên là được.” Đái thiếu gia không kiên nhẫn nói.

Đường Tam không kiêu ngạo không vội vàng, tiến lên hai bước: “Xin chỉ giáo.”

Thế là hai người lao vào đánh nhau lúc đầu có vẻ phần thắng đã hướng Đường Tam, nhưng khi Đái Mộc Bạch xuất hồn vũ hồn ra trận chiến đã bắt đầu khó khăn hơn. Trải qua một tiếng đồng hồ cuối cùng Đường Tam đã bị Đái Mộc Bạch đánh bại. Đái Mộc Bạch nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ thật sâu một cái: “Ta nghĩ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Tới Sử Lai Khắc học viện, nếu có người tìm các ngươi gây phiền toái, báo tên ta Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch.”

Nói xong, hắn hướng một đôi song bào thai mỹ nữ nọ vẫy vẫy tay, dẫn đầu hướng ra phía ngoài tửu điếm. Trước khi hắn còn nhìn về phía Huyết Tử cười một cái, làm cô rùng cả mình.

Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, Tiểu Vũ hừ một tiếng có chút không phục khí: “Người này thật sự là khó hiểu. Vừa nhìn đã biết không là người tốt gì. Tiểu Tam, Tử nhi sau này cho dù chúng ta tới Sử Lai Khắc học viện, cũng không nên qua lại với hắn.”

Đường Tam mỉm cười, hắn đồng dạng đang nhìn phương hướng Đái Mộc Bạch rời đi: “Tại sao? Ta cảm giác người này cũng không tệ lắm. Mặc dù bề ngoài lạnh một chút, nhưng rất thẳng thắn.”

Tiểu Vũ tức giận nói: ” Ngươi nói, hắn dẫn hai người nữ hài tử tới tửu điếm thuê phòng, còn có thể làm gì chuyện tốt? Ban ngày giở trò dâm đãng, vẫn còn người tốt? Còn cái gì tà mâu bạch hổ đây, ta xem ra là dâm hổ thì đúng hơn.”

Đường Tam nhíu nhíu mày: “Tiểu Vũ, ta phát hiện ngươi hiểu càng ngày càng nhiều rồi.”

Tiểu Vũ cũng không có nhìn ra một tia bất mãn nọ trong mắt Đường Tam, ngược lại dương dương đắc ý nói: “Đó là, đừng quên, ta chính là nhị tỷ của các đệ tử trong Nặc Đinh học viện. Tử nhi ngươi nói xem ta nói có đúng không”

Cô nhìn Tiểu Vũ một hồi cũng không có mở miệng ” Chúng ta mau lấy phòng rồi nghỉ thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Nói rồi quay lại quầy lấy chìa khóa, Tiểu Vũ nhanh chóng đỡ Đường Tam đứng dậy rồi đi cùng.

Trang hoàng của tửu điếm Hoa hồng làm người ta rất dễ sinh hảo cảm, cách phối màu đơn giản mà thoải mái, bên trong tửu điếm còn nhàn nhạt mùi hương của hoa hồng làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Trên tầng cao nhất, Đường Tam đã tìm ra được môn bài của màu đỏ Hải Dương. Tầng đỉnh này chỉ có mấy gian phòng mà thôi, môn bài phía trước có màu lam Yêu Cơ, màu phấn Nhu Tình, màu vàng Chân Chí, màu trắng Thuần Chân, màu xanh biếc Biệt Ly v.v… Tận cùng bên trong mới là gian màu đỏ Hải Dương. Sau này hắn mới biết, tên của mỗi môn bài cũng là đại biểu cho màu sắc vài loại hoa hồng.

Cửa cùng với danh tự trên môn bài đều có màu sắc giống nhau, trên cửa lớn màu đỏ, trang hoàng mấy bông hoa hồng màu đỏ sậm bằng thủy tinh, bên cạnh hoa hồng bằng thủy tinh còn có một dòng chữ nhỏ, màu đỏ Hải Dương, Hải Dương của tình yêu.

Cho dù Đường Tam có trì độn hơn nữa, lúc này cũng cảm giác được vài phần quái dị, quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ, có chút xấu hổ nói: “Tửu điếm này sẽ không là nơi chuyên dành cho các đôi tình lữ ước hẹn chứ?”

Tiểu Vũ nháy nháy đôi mắt to nhìn Đường Tam “Mặc kệ nó, có chỗ ở là tốt rồi được.”

Huyết Tử vừa mở cửa phòng ra trực tiếp ngây người tại chỗ, Đường Tam và Tiểu Vũ đi theo phía sau Huyết Tử vào phòng, nhưng ai biết, Huyết Tử phía trước hắn đột nhiên ngừng lại, thân thể hắn nhất thời đụng vào lưng Huyết Tử một chút.

“Như thế nào không đi nữa?” Tiểu Vũ lui về phía sau nửa bước giãn khoảng cách với Huyết Tử. Mấy lời này vừa hỏi xong thì nàng cũng đã tìm được câu trả lời.Trong khi nàng hỏi những lời này, kỳ thật chính bản thân đã tìm được đáp án của vấn đề.

Mặc dù trong lòng đã có một chuẩn bị một chút, nhưng khi liếc mắt hết thảy bên trong căn phòng thì, Đường Tam vẫn còn tràn ngập cảm giác rung động.

Phòng rất lớn, chỉ phòng khách trước mắt thì đã hơn năm mươi thước vuông, trong đại sảnh, tất cả các gia cụ đều màu bạc, có hoa văn điêu khắc tinh mỹ, trên thảm lớn màu đỏ, che kín cánh hoa hồng đỏ, cái làm hắn giật mình nhất chính là ngay trung tâm đại sảnh, có một lượng lớn hoa hồng được xếp thành hình một trái tim màu đỏ thật lớn.

Diện tích của hình trái tim gần hai thước vuông, như vậy ít nhất phải hơn một ngàn đóa hoa hồng mới có thể hoàn thành. Phía trên có một dải lụa, trên lụa có một hàng chữ, “một ngàn không trăm linh một, em là duy nhất của anh”.

Ngoại trừ một ngàn không trăm linh một đóa hoa hồng ra, chung quanh phòng đều có các bình hoa bài trí rất cao nhã, trong bình đều cắm hoa hồng màu đỏ, hương hoa hồng thơm ngát trải rộng tại mỗi ngóc nghách trong căn phòng, sự trang hoàng mê người khiến người ta phải ý loạn thần mê.

Đường Tam bên cạnh thấy Huyết Tử đang nhíu mày, hắn cười khổ nói: “Xem ra ta đoán đúng rồi. Khó trách Đái Mộc Bạch muốn dẫn nữ hài tử tới nơi này. Tử nhi, nếu muội không thích không khí nơi này, ta sẽ để cho phục vụ mang bỏ hết hoa này đi.”

Tiểu Vũ quay đầu liếc nhìn Đường Tam một cái, trong mắt lại tràn đầy sự say mê: “Ca, ngươi thật sự là ngốc a, có nữ hài tử nào không thích hoa hoa hồng chứ? Ngươi cứ như vậy, sau này như thế nào tìm lão bà?”

Đường Tam sờ sờ mũi mình: “Ta mới mười hai tuổi, giờ nói chuyện này là còn quá sớm.”

Tiểu Vũ bĩu môi một cái rồi kéo Huyết Tử vào trong, nàng tiến lên, cầm lấy một đóa hoa hồng, đưa lên ngửi: “Phòng này bố trí thật đẹp quá, ta phát hiện, ta đã có chút thích nơi này rồi. Ca, Tử nhi sau này chúng ta thường tới đây có được không?”

Chỉ là một câu nói bâng quơ bình thường nhưng lại khiến cho Huyết Tử đang uống nước bị sặc. Đường Tam nhíu mày nói: “Tốt cái gì mà tốt. Chúng ta là huynh muội, tới cái loại địa phương này định tính làm gì. Được rồi, đi đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát đi”.

Nhìn Đường Tam hướng phòng ngủ đi tới, Tiểu Vũ ở sau lưng hắn ói đầu lưỡi ra, nhưng vẫn còn đi theo hắn. Huyết Tử thì vẫn ở ngoài phòng khách uống nước, không bao lâu Đường Tam đã trở ra.

” Tử nhi, sao muội không vào trong ngủ với Tiểu Vũ?”

“À! Lát nữa muội vào”

” Hôm nay muội lại có tâm trạng gì sao?”

“Không có ”

“Thật chứ!”

“Thật”

“Đừng lừa ta”

“Muội lừa huynh làm gì, huynh có cái gì cho muội lừa không hả?”

Đường Tam cười ôn nhu đi lại xoa đầu nàng vài cái, ” Mau vào nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi chơi với Tiểu Vũ” Nghe hắn nói xong Huyết Tử gật gật đầu rồi hướng phòng ngủ đi tới.

🐤🐤🐤🐤

“Tiểu Tam, ca, theo ta và Tử nhi ra ngoài chơi có được không? Suốt ngày ở trong phòng, ngươi không thấy chán sao?” Sáng sớm, Tiểu Vũ thừa dịp Đường Tam dùng điểm tâm nhịn không được liền than phiền.

Đường Tam mỉm cười nói: ” Ta và ngươi không giống nhau, ngươi thiên phú dị bẩm, không cần tu luyện thực lực cũng có thể không ngừng tăng lên, ta đây là “bổn điểu tiên phi” a. Ngươi cũng thấy được, Đái Mộc Bạch cũng là đệ tử của Sử Lai Khắc học viện, thực lực hắn như thế nào? Đã có một người có thực lực như vậy, nói không chừng cũng sẽ có người thứ hai, người thứ ba. ”

Tiểu Vũ không lay chuyển được tâm Đường Tam liền chạy vào phòng ngủ, vừa chạy vừa la lớn ” Tử nhi, tiểu Tam hắn dám ăn hiếp ta kìa… TỬ NHI”

Đường Tam nghe xong xém chút nữa bị sặc, hắn ăn hiếp nàng hồi nào. Tiểu Vũ vừa chạy vào trong liền dựng ngược Huyết Tử dậy.

Sau một hồi nháo nhào cả căn phòng lên, cuối cùng cả ba người đều ra ngoài đi chơi. Thật ra chỉ chờ vào một câu nói của Huyết Tử thôi ” Dù sao thì ngày mai mới đến Sử lai khắc học viện báo danh. Chúng ta đi ra ngoài một chút cho khuây khỏa, giữa trữa quay về là được, buổi chiều sẽ không quấy rầy huynh tu luyện đâu.”

Đường Tam sau khi nghe Huyết Tử thuyết phục cuối cùng cũng thở dài đồng ý” Hảo, chúng ta đi thôi”

Ra khỏi tửu điếm hoa hồng, Đường Tam hướng hai người hỏi: ” Hai người muốn đi đâu?”

Tiểu Vũ làm ra một cái vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Tùy tiện thôi, đi đâu cũng được. Chỉ cần không ở trong phòng buồn chán đó là tốt rồi.”

Huyết Tử ” Vậy chúng ta đi ăn đi, lúc mới tới đây ta thấy được nhiều đồ ăn ngon lắm ”

“Hảo”

Đường Tam bất đắt dĩ lắc đầu vài cái ” Muội chỉ biết ăn thôi ”

Huyết Tử khuôn mặt tỉnh bơ nhìn hắn nói: ” Người hong ăn sao sống”

Sau khi ăn mấy món tráng miệng xong cả ba người chậm rãi thả bộ vào trong thành, Tác Thác thành không hổ là thành thị cấp chủ thành, mặc dù vẫn còn buổi sáng nhưng đã hiện ra một cảnh tượng phồn hoa vô cùng.

Tiết tấu cuộc sống trong thành rõ ràng so với Nặc Đinh thành thì nhanh hơn nhiều, người qua lại trên đường đều có một bộ dáng vội vàng.

Các loại, các dạng cửa hàng nhìn hoa cả mắt, sau khi Đường Tam bị Tiểu Vũ và Huyết Tử lôi kéo vòng vo mấy cửa hàng bán trang phục, đã có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.

Huyết Tử thấy Tiểu Vũ có ưng ý vài bộ đồ nhưng lại không mua, cô đi tới quầy nhân viên trả tiền hết mấy khu Tiểu Vũ đi qua. Rồi bảo họ chuyển đồ về mân côi tửu điếm, xong cô mới cùng hai người họ ra ngoài.

Tiểu Vũ nhanh chóng bị hấp dẫn bởi những rạp quầy nên đi phía trước bỏ lại hai người Đường Tam và Huyết Tử phía sau chỉ biết cười trừ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN