[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái - Chương 52: Tu luyện nửa năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái


Chương 52: Tu luyện nửa năm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hạ Minh Đan, hãy đến đây với ta!”

“Cô là ai?”

“Hãy đến đây với ta, mau lên.”

“Khoan đã!”

“Hãy đến đây.”

“Chờ….”

– —————————

Huyết Tử choàng tỉnh dậy, cô chỉ mới vừa chợp mắt thì người phụ nữ trong giấc mơ đó lại xuất hiện, điều đặc biệt là người đó lại gọi đúng tên của cô. Nếu là một lần thì không sao nhưng điều này cứ diễn ra liên tục kể từ khi cô vượt cấp 33.

Chẳng lẽ tu luyện quá nhiều nên xuất hiện mộng cảnh?

Cô còn đang tập chung suy nghĩ, Tiểu Vũ ở bên ngoài hốt hoảng đi vào à không phải nói là lướt vào mới đúng.

Huyết Tử không ngờ câu nói của Tiểu Vũ lại thành hiện thực, gia gia của Thái Long thật sự chạy đến tìm Đường Tam tính sổ. Tiểu Vũ muốn báo chuyện này cho lão sư nên bảo cô ra nghe ngóng tình hình trước.

Ngoài cửa lớn của Sử Lai Khắc học viện, Thái Long, Thái Nặc phân biệt đứng ở hai bên của một lão giả. Lão giả này râu tóc hoa râm, tóc trên đầu cắt ngắn như cương châm dựng đứng lên. Thân hình nhìn qua so với Đại Lực vương Thái Nặc không sai biệt lắm, chỉ là ánh mắt có vẻ thâm thúy hơn nhiều, đứng ở nơi đó khiến người ta có cảm giác không giận mà uy. 

Huyết Tử vừa ra tới nơi, liền chứng kiến được cuộc đối thoại của hai bên.

“Ta không ra tay, cũng không phóng thích vũ hồn. Chỉ cần ngươi có khả năng dưới sự phóng thích áp lực mà có thể trụ đựợc một tuần hương này thì ngươi sẽ thắng. Ta sẽ bắt Thái Nặc, Thái Long hai phụ tử dập đầu tạ lỗi với ngươi. Nếu không trụ được ta muốn ngươi phải gia nhập Lực chi nhất tộc của chúng ta.” _

“Như thế không công bình.” Không đợi Đường Tam mở miệng, Áo Tư Tạp đã cướp lời. Hắn trừng mắt với Thái Thản rồi nói: “Các ngươi thua, con cùng cháu ngươi chỉ cần đập đầu xin lỗi là được, mặc dù có khiến bọn hắn bị sỉ nhục một chút nhưng cũng không gây tổn thất gì cho chúng cả, nhưng nếu Tiểu Tam thua lại phải gia nhập gia tộc của các ngươi, sẽ bị hạn chế cả đời, đây là kiểu đánh cuộc gì thế? “

Áo Tư Tạp cố ý đem lời nói nói chậm một chút, làm cho cây hương trên cửa nọ bị thiêu đốt nhiều hơn một ít.

Thái Thản lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi cho rằng nên thế nào? ” Hắn nói không phải hướng Áo Tư Tạp mà là trực tiếp hỏi Đường Tam.

Áo Tư Tạp vội vàng cướp lời nói: “Rất đơn giản. Nếu như ngươi thua, khiến cho bọn họ gia nhập gia tộc của Đường Tam. “

“Nga? Ngươi cũng có gia tộc? “Thái Thản nhìn Đường Tam, trong mắt toát ra một tia nghi hoặc.

Lần này, Đường Tam chủ động mở miệng, “Có chứ, gia tộc của ta gọi là Đường Môn.”

Đường Môn? Tại trong đầu Thái Thản cố gắng tìm tòi, cũng không có nhớ có cái tông môn nào có tên như vậy, chứ đừng nói là tông tộc cường đại. Hắn lập tức cho rằng, đây chỉ là một tông tộc nhỏ không đáng nổi danh mà thôi. Lập tức không chút do dự mà gật đầu, nói:”Tốt. Ta chấp nhận, Nếu ta thua, con cùng cháu ta, sẽ gia nhập Đường Môn của ngươi. Nếu ngươi không thể kiên trì được nữa chỉ cần lui về phía sau hai mươi thước, hoặc là ngã xuống đất. Ta sẽ thu lực. “

Áo Tư Tạp trong mắt toát ra một tia giảo hoạt, lặng lẽ nhét vào trong tay Đường Tam một cây khôi phục hương tràng, lúc này mới nhanh lui về Huyết Tử. 

“Tiểu Tam cố gắng lên, thu hai người họ làm gia nô cũng tồi. ” 

Là người trong cuộc, Đường Tam ngược lại không có tâm tình dễ chịu như Áo Tư Tạp vậy. Thoáng nhìn qua người bên cạnh Áo Tư Tạp, hai người nhìn nhau gật đầu.

Bỗng chốc không gian giữa Đường Tam cùng Thái Thản tựa hồ vặn vẹo hẳn lên, xuất hiện một vòng gợn sóng bao bọc lấy họ. Nhưng trong nháy mắt, sắc mặt Đường Tam chợt biến đổi, cả người lui về phía sau một bước. Đồng thời lập tức phóng thích ra vũ hồn của mình.

Bởi vì có Áo Tư Tạp núp phía sau ăn gian cho nên Đường Tam biết rõ Thái Thản là một vị Hồn Đấu La cường đại cấp bậc chính xác là tám mươi sáu cấp, mà lúc này Tiểu Vũ mang Triệu Vô Cực cùng các thầy giáo khác của học viện đến ngăn cản nhưng từ miệng Triệu Vô Cực thì Tiểu Vũ biết ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của người này không khỏi tái mặt.

Đường Tam vì không muốn trở thành gia nô cho gia tộc người ta, đành phải để lộ vũ hồn thứ hai của mình  chuy tử mới trụ được, Huyết Tử nhìn sắc mặt Thái Thản kinh hãi thất sắc, Thái Nặc ở một bên đã mở to hai mắt mà kinh hô liền nhíu mày.

Huyết Tử đang lo lắng kế tiếp nên làm sao thì phát hiện ra giữa sân nhìn hơn ba người, nhìn thấy Trữ Vinh Vinh cùng vị đại thúc lần trước gặp ở phòng đấu giá đi cùng liền an tâm, về phần vị lão nhân kia tuy lạ mặt nhưng có thể nhìn ra là cùng một nhóm với Vinh Vinh.

Nhờ có sự ra mặt của vị đại thúc nho nhã và lão nhân thì trận đấu này liền ngừng lại. Thất Bảo Lưu Ly Tháp kia không hổ danh là phụ trợ hệ đệ nhất được Vũ Hồn giới xưng hô. Thân là tông chủ, Trữ Phong Trí lại càng cho thấy khả năng phụ trợ kinh hồn của mình.

Ngắn ngủn chỉ vài phút thời gian Đường Tam mở mắt ra, khí tức đã hồi phục lại như trước, giống như được hồi sinh vậy. Nếu không phải trên người hắn quần áo bị nghiền nát và vẫn ướt đẫm mồ hôi thì không ai tưởng được hắn vừa phải trải qua một cuộc chiến kinh khủng như vậy.  

“Tam ca, ngươi thế nào rồi?” Trữ Vinh Vinh ân cần hỏi.

Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng với Áo Tư Tạp lúc trước đã chạy đến bên người Đường Tam. Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn cũng đã từ trong đám đông chạy đến, đem Đường Tam vây lại ở giữa.

Đường Tam vịnh lấy Huyết Tử mà đứng dậy, cười nhẹ đáp: “Ta đã không có việc gì rồi. “

Trữ Phong Trí vẻ mặt mỉm cười, trong tay Thất Bảo Lưu Ly Tháp quang mang nhạt dần. Theo bàn tay buông thì vũ hồn thần kỳ cũng biến mất.  

“Sao lại là ngài?” Đường Tam nhịn không được kinh ngạc nói.  

Trữ Phong Trí mỉm cười. “Quả thật là ngươi. Xem ra. Chúng ta quả nhiên là có duyên phận. “

Trữ Vinh Vinh mắt mở to mà hỏi: “Phụ thân, hai người biết nhau từ trước sao?”

Từ cách xưng hô của Trữ Vinh Vinh, Huyết Tử xác định suy đoán của mình về thân phận của người trung niên này là Tông chủ- Trữ Phong Trí. 

Đường Tam vài bước rồi khom người hướng Trữ Phong Trí mà hành lễ, “Chào ngài. Trữ tông chủ.”

Trữ Phong Trí mỉm cười, tay đỡ Đường Tam, rồi nói “Ngươi nếu là bằng hữu của Vinh Vinh, lại được nàng gọi là Tam Ca, vậy ngươi hãy gọi ta là Trữ thúc thúc nhé, ta hy vọng được ngươi gọi như vậy hơn đấy.”  

Huyết Tử biết Trữ Phong Trí nói như vậy liền biết Đường Tam bị coi trọng, có điều Đường Tam cũng không bởi được Trữ Phong Trí coi trọng mà phát sinh biến hóa, chỉ là lại hành lễ mà nói:”Chào ngài. Trữ thúc thúc.”

Mà điều này càng khiến cho Trữ Phong Trí càng xem Đường Tam vừa lòng.

Đường Tam là người rất ngay thẳng, không vì có Trữ Phong Trí ở đây liền bỏ qua chuyện đánh cuộc với Thái Thản, có điều Thái Thản biết cha của Đường Tam là Đường Hạo thì còn hơi sức nào quan tâm đến chuyện đánh cuộc đó, lập tức quỳ rạp xuống đất, cả người đã kích động đến nỗi nói không ra lời.

Tất cả mọi người đều bị hành động này của Thái Thản dọa, mắt thấy Thái Thản muốn nói gì Đường Tam liền yêu cầu tìm một địa phương nói chuyện.

Huyết Tử quay trở lại kí túc xá, ngồi thiền. Lần này cô trực tiếp rơi vào mộng cảnh, Đường Tam và những người khác của Sử Lai Khắc Bát quái mặc dù lo lắng đều tiến vào nửa năm gian khổ tu luyện. 

Đại Sư không tiến hành đặc biệt huấn luyện gì đối với bọn họ nữa, chỉ là qua mỗi một đoạn thời gian, sẽ đối với bọn họ tiến hành một lần chỉ đạo chiến thuật, nhất là trong lúc bọn họ phối hợp với nhau, như thế nào mới có thể đem hồn kỹ của mình sử dụng hợp lý nhất.

Nhìn qua, mỗi người đều có hồn kỹ của riêng mình, chỉ cần phải thi triển ra mà thôi. Nhưng trên thực tế, trong đó lại bao hàm học vấn thật lớn. Lúc nào thi triển cái hồn kỹ gì, dưới tình huống hồn lực như thế nào thì thi triển cái hồn kỹ nào, mỗi một loại tình huống đều bao hàm huyền cơ. Mà trên phương diện này Đại Sư nghiên cứu tốn hao thời gian mất hơn mười năm, có hắn chỉ đạo. Sử Lai Khắc Bát Quái có thể nói giảm đi vô số đường vòng.  

Bởi vì tình huống hồn lực mọi người đều tương đương nhau, Đại Sư quyết định dẫn mọi người đi liệp sát hồn thú.  

Trước khi xuất phát một ngày, Huyết Tử không đi ngủ mà ôm lấy hộp bánh ngồi trên mái nhà vừa ăn vừa ngắm sao trời. Hai chân lâu lâu lại khua nhẹ mấy cái

“Đêm đã khuya muội không đi ngủ, lại lén ở đây ăn vụn, ta sẽ nói cho sư phụ đấy.” Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, khiến Huyết Tử xém nữa bị nghẹn.

Đường Tam cười nhẹ đem bình trà tới ngồi bên cạnh Huyết Tử. Nửa năm trôi qua, tu luyện dưới cường độ cao, lại ăn đầy đủ dinh dưỡng, khiến cho Sử Lai Khắc Bát Quái đang ở thời kỳ phát triển có nhiều biến hóa. Đường Tam chiều cao bây giờ đã thoáng vượt qua Huyết Tử, đạt tới gần một thước tám, mà cô lại đứa lùn nhất so với ba nữ tử còn lại. Mà bây giờ Đường Tam bất quá vừa mới qua tuổi 14, Huyết Tử còn một khoảng chênh lệch nữa mới đủ 14 tuổi.

Bờ vai Đường Tam so với trước kia rộng lớn hơn một chút, cả người nhìn qua vẫn bình thường như trước, ánh mắt thu liễm nhiều, nếu tám người Sử Lai Khắc Bát Quái đi cùng một chỗ mà nói, hắn tuyệt đối là một người ít gây chú ý nhất.

Huyết Tử quay sang nhìn Đường Tam, cả hai im lặng cùng nhìn nhau.

– —————- A few minutes late —————

Trời đậu cái không khí khó chịu này, Huyết Tử quay đầu tiếp tục ăn bánh bao. Không biết do Huyết Tử hồi hộp hay gì mà tốc độ ăn của Huyết Tử có phần nhanh hơn ban đầu.

Ánh trăng dịu nhẹ bao trùm, một làn gió nhẹ thổi qua, mắt thấy mái tóc dài trước người Huyết Tử yên lặng phiêu tán, ánh mắt Đường Tam không khỏi có chút ngây dại.

“Tử nhi! Ta…”

“Thôi chết! Ta phải trở về phòng ngay, mai gặp lại nhé.” Nói rồi Huyết Tử phi thân xuống dưới.

“Ừm! Mai gặp lại!”

Ừm Mai gặp lại

Ừm Mai gặp lại

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN