[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu - Chương 29: Quidditch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu


Chương 29: Quidditch


Chẳng mấy chốc, trận Quidditch đầu tiên của niên học diễn ra. Harry càng ngày càng căng thẳng. Bữa sáng đầy ắp trước mặt, cậu nhóc một chút cũng không muốn ăn, nhưng bạn bè thúc giục, Harry đành xiên vài ba miếng bỏ vào miệng cho có lệ.

– Bồ không cần căng thẳng tới vậy đâu, Harry. – Gilette cố gắng trấn an bạn. – Bồ sinh ra là để làm tầm thủ mà, bồ sẽ ổn thôi.

Draco gật đầu phụ hoạ:

– Bồ nhất định sẽ đem lại chiến thắng cho đội mình.

Harry trông khá hơn một chút, cậu nhóc cố nuốt thêm một miếng thịt bò khô khốc.

– Nhưng mà, lần này chúng ta lại đấu với Griffindor. Ron và Hermione…

– Bồ không cần lo. – Gilette lắc đầu. – Đây là một trận đấu công bằng, cho dù chúng ta thắng, mấy bố ấy cũng sẽ hiểu thôi. Chẳng ai gây xích mích với bạn bè vì những chuyện như vậy cả.

Draco tiếp tục gật đầu, cậu nhóc cảm thấy mình cứ phụ trách phụ hoạ là đủ rồi, dù sao, một bụng lý luận của Gilette không phải là thứ mà cậu có thể so sánh được.

Marcus chợt lượn qua vỗ vai Harry:

– Đến giờ rồi, đi thôi.

Harry nặng nề gật đầu, đứng dậy khỏi bàn. Dù cậu nhóc phấn khích như thế nào thì cũng không thể át được nỗi lo sợ, căng thẳng trong lòng mình. 

Gilette và Draco ở phía sau vẫy tay:

– Cố lên, Harry. Tụi này tin ở bồ. Hẹn gặp lại nhé!

Harry nhìn hai người bạn thân thiết của mình, trong lòng dâng lên một sự quyết tâm kì lạ, cậu nhất định sẽ không để mọi người phải thất vọng.

Gilette nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi lôi Draco sang dãy Griffindor.

– Harry ra sân rồi hả? – Hermione ngó nghiêng, hỏi. 

Draco gật đầu:

– Cậu ấy ra sân rồi. Mấy bồ định như thế nào?

Ron vẫn ngậm một miệng thức ăn, lúng búng:

– Đương nhiên là đi cùng với mấy bồ rồi.

– Sợ là không được. – Gilette lắc đầu. – Mỗi nhà đều có khán đài riêng.

Hermione nghe vậy, não bộ chuyển động nhanh như chớp, làm ra quyết định:

– Vậy chúng ta đành phải chia nhau ra vậy. Hết trận rồi gặp nhau sau cũng được.

Gilette gật đầu:

– Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Cứ như thế đi, bây giờ tụi này ra sân trước, mấy bồ cứ từ từ ăn.

Hermione liếc Ron, gật đâu.

Gilette và Draco nhanh chóng tìm được vị trí có tầm quan sát tốt. Khán đài nhà Slytherin không điên cuồng như ba nhà còn lại bởi vì dù sao, mấy chú rắn con vẫn còn muốn giữ hình tượng quý tộc của bản thân. Dù vậy, không thể phủ nhận rằng, học sinh Slytherin cũng đã sôi trào hơn bình thường rất nhiều.

Draco cầm ống nhòm lia tới lia lui, cuối cùng dừng lại ở khán đài nhà Griffindor. Cậu nhóc mắt vẫn dán vào ống nhòm, tay lay lay Gilette.

– Hermione đến rồi kìa, mình nhìn thấy bồ ấy rồi. – Đang nói, Draco như thể phát hiện ra vấn đề gì đó, cậu nhóc vội bổ sung. – Còn có cả Ron nữa.

Gilette cười ranh mãnh, thoáng liếc qua Draco bằng một cái nhìn đầy ý vị, cô tự mình nâng ống nhòm tìm kiếm, quả nhiên thấy được Hermione và Ron. Hai đứa có vẻ cũng đang tìm kiếm cô và Draco.

Hermione đập vai Ron, chỉ chỉ về phía khán đài Slytherin. Hai đứa dễ dàng tìm thấy Gilette và Draco trong biển người vì dù sao, mái tóc màu bạc và bạch kim kia quá mức nổi bật.

Bốn đứa vẫy tay chào nhau. Gilette chợt lay Draco, chỉ xuống sân.

– Kìa, Harry ra sân rồi kìa.

Draco nhìn theo hướng tay Gilette, quả nhiên thấy đội Slytherin trong bộ áo thi đấu màu xanh lá, dẫn đầu là đội trưởng Marcus, ngay sau anh chính là Harry.

Mấy chú rắn con vỗ tay chào mừng đội nhà.

Sau Slytherin, tiếng vỗ tay như sấm rền nổ ra từ khán đài nhà Griffindor, đám sư tử con trong bộ áo thi đấu màu đỏ quen thuộc bước tới từ phía đối diện. Gilette cố gắng nhìn xem Tầm thủ của đội Griffindor sau khi bị cô quậy phá, sẽ từ Harry chuyển thành ai. Nhưng Gilette phải thất vọng, vì cô không hề quen biết, cũng chẳng có chút thông tin nào của vị tầm thủ Griffindor này.

– Trận đấu… BẮT ĐẦU!

Bà Hooch thổi còi hô lớn, mười hai cây chổi vọt lên không trung như thể vừa được bắn ra khỏi bệ đỡ tên lửa. Tiếng bình luận của Lee Jordan bắt đầu vang lên trên loa, kèm theo tiếng nhắc nhở chốc chốc lại xuất hiện của giáo sư McGonagall.

– Angelina đang có trái Quaffle, nguy hiểm quá một trái Bludger vừa vọt qua người cô, là do Linkle, nữ Tấn thủ của nhà Slytherin, cô này quả thật là một trái Bludger sống, không thua gì hai anh em sinh đôi nhà Weasley. Vừa mới nhắc, quý vị nhìn kìa Tấn thủ đội Griffindor đang phản công. Chính bản thân tôi cũng không phân biệt nổi hai anh chàng này nữa. Trái Bludger do Fred hoặc Geoger đánh ra đang hướng thẳng về phía đội trưởng Marcus. Và… anh đã tránh thoát trong gang tấc, thật là tài tình hết sức. Quay trở về với trái Quaffle, Angelina đã vượt qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ, tiến ngày càng gần đến chỗ Thủ quân nhà Slytherin. Một đường chuyền tuyệt đẹp và… không Vàooooo… Thủ quân của Slytherin quá xuất sắc đã chắn lại đường bóng vừa rồi…

Trận đấu cứ thế tiếp diễn cho đến khi…

– Chèn đét ơi nhìn kìa! Có chuyện gì xảy ra với Harry vậy? – Lee Jordan thảng thốt kêu lên, đem tầm mắt của mọi người hướng về phía Harry đang vật lộn với cây chổi dở chứng trên không trung.

– Gil, bồ nhìn kìa, Harry xảy ra chuyện rồi…

Draco vươn tay kéo áo “Gilette” nhưng khi cậu nhóc quay sang nhìn thì chẳng có Gilette nào cả, chỉ có một cô bé tóc nâu đang nhìn cậu với ánh mắt hình trái tim. Draco rùng mình, vội vã xin lỗi rồi chuồn nhanh như sóc. Sau khi thoát khỏi cô bé kia, Draco vuốt ngực, chợt nghĩ đến một vấn đề.

Gilette đi đâu rồi?

Để trả lời câu hỏi ấy, chúng ta cần chuyển sự chú ý về phía khán đài của giáo viên, nơi mà, chúng ta đều biết, Quirell đang yểm bùa cây chổi của Harry. Chúng ta biết, Gilette biết, nhưng tất cả những người khác đều không biết.

Gilette hiện tại đang ở cầu thang đi lên khán đài, cô muốn chặn đường Hermione, người có ý định đốt áo chùng của cha nuôi cô vì nghi ngờ ông là người làm hại Harry.

– Tại sao bồ lại ở đây? – Hermione sửng sốt.

Gilette mỉm cười:

– Để ngăn bồ làm chuyện sai lầm. Đi theo mình, nhanh lên.

Hermione nửa tin nửa ngờ đi theo Gilette, cô bé rất muốn tin tưởng bạn bè mình nhưng chính mắt cô bé vừa nhìn thấy Snape, cha nuôi của Gilette, nhìn chằm chằm vào Harry và lầm bầm mãi một cái gì đó. Rõ ràng là đang yểm bùa.

Gilette dẫn Hermione đi về phía Quirell.

– Cậu nhìn kìa. Ông ta mới là hung thủ.

Hermione nhìn Quirell, rõ ràng ông ta cũng đang làm hành động giống y như Snape. Hermione vô thức đưa tay lên miệng như muốn chặn lại âm thanh nào đó chực thoát ra.

– Không thể nào. – Cô bé thì thầm.

Gilette nhếch môi:

– Thử một chút không phải sẽ biết ngay sao? Bồ cứ làm những gì bồ tính làm với giáo sư Snape ấy.

Hermione hơi đỏ mặt, cô bé rút đũa phép thì thầm. Vạt áo chùng của Quirell đột ngột bùng cháy. Ông ta giật mình quay lại, nhảy nhót, cố gắng dập tắt đống lửa. Gilette vỗ vai Hermione chỉ chỉ lên không trung. 

– Nhìn kìa.

Không cần ống nhòm, chỉ cần mắt thường cũng dễ dàng nhìn thấy Harry đã an toàn, cây chổi Nimbus 2000 không còn lồng lên như con ngựa thoát cương. Hermione thở phào nhẹ nhõm, Gilette kéo tay cô bé thì thầm:

– Chúng ta đi thôi.

Hermione gật đầu, đi theo Gilette rời khỏi khán đài dành cho giáo sư. 

– Làm sao mà bồ biết được? – Hermione đột nhiên quay sang hỏi Gilette.

Bất ngờ bị hỏi, Gilette không kịp phản ửng, khó hiểu hỏi lại:

– Biết cái gì cơ?

– Biết rằng mình đang tính đi phá giáo sư Snape. Biết rằng Quirell mới là hung thủ thật sự. – Hermione nói.

Gilette “À” một tiếng, mỉm cười.

– Ban nãy khi Harry gặp chuyện, mình thấy bồ nhìn về phía cha đỡ đầu của mình. Mình không tin ông ấy lại làm chuyện như vậy nên mới tiếp tục dùng ống nhòm tìm, quả nhiên tìm được Quirell. Ngay từ đầu mình đã cảm thấy ông ta có vấn đề.

Hermione gật gù tỏ vẻ đã hiểu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô bé lại hỏi:

– Nếu như không phải giáo sư Snape, thì thầy ấy nhìn chằm chằm Harry để làm gì chứ? Miệng thầy còn lẩm nhẩm thần chú nữa.

– Cô bé ngốc, bồ học bài nửa vời đấy à? Không chỉ yểm bùa cần nhìn chằm chằm vào người ta mà giải bùa cũng vậy. Giáo sư Snape đang cố gắng cứu mạng Harry đấy. Không có thầy ấy kiềm hãm, Harry đã sớm xảy ra chuyện.

– Ra là vậy.

Hermione thì thầm, trên mặt hiện lên tia áy náy.

– Xin lỗi, Gil. Vì đã không tin tưởng bồ.

Gilette mỉm cười phất tay:

– Không sao đâu. Ai chẳng có lúc nhầm lẫn, chuyện nhỏ thôi. Trận đấu kết thúc mất rồi kìa, chúng ta mau đi ra ngoài thôi.

Hermione gật đầu, hai đứa cùng ra ngoài sân. Harry quả thật giống như trong nguyên tác, bắt được trái banh Snitch bằng miệng. Khác biệt duy nhất là chiến thắng không thuộc về Griffindor mà thuộc về Slytherin. 

Hermione nhìn Gilette, chân thành cười:

– Chúc mừng nhé.

Gilette mỉm cười:

– Cảm ơn.

Draco từ phía trên khán đài lao xuống ôm lấy Harry, Ron cũng nhanh chóng tới nơi. Hai cô gái nhìn nhau, bật cười lao vào nhập hội. Cả năm đứa ôm thành một cục, lăn lộn trên sân cỏ. Xung quanh là âm thanh hỗn loạn của hàng tá người, tiếng nói chuyện, tiếng vỗ tay, tiếng hú hét vui vẻ, tiếng khóc, tiếng cười hoà vào nhau âm vang và ầm ĩ, náo loạn.

– Bồ quá tuyệt vời, Harry! – Draco gào lên.

– Thật mừng khi thấy bồ tiếp đất an toàn. – Ron tiếp lời, hiện tại, đối với cậu nhóc, thắng thua so với bạn bè chẳng đáng một xu. Griffindor thua thì sao chứ? Dù sao cũng là một trận thua đẹp.

Lăn lộn một hồi đến rối tinh rối mù, năm đứa mới buông nhau ra, đứng thẳng dậy, rồi nhìn nhau cười ầm ĩ. Tóc đứa nào đứa nấy rối bù không ra một hình dạng gì, toàn thân dính đầy đất cỏ, trông lôi thôi vô cùng. Gilette cố gắng nín cười, rút đũa phép khua một cái, đem cả đám trở về bộ dạng cũ. Có điều…

– Draco, riêng mái tóc của cậu tớ không thể làm cho nó hoàn toàn bóng bẩy như cũ đâu. Chỉ có thể bớt kinh khủng thôi. Tự xử đi nhé.

Draco đỏ mặt hậm hực, cả bọn lại cười vang. Hermione rút đũa phép của mình ra, nói với Draco:

– Để tớ.

Cô bé khua cây đũa một hồi, hình tượng vủa Draco liền trở về tiểu thiếu gia nhà Malfoy đầu tóc sang chảnh. Cậu nhóc vuốt vuốt mái tóc, đắc ý mỉm cười:

– Lại đẹp trai rồi, cảm ơn bồ nhé, Hermione.

Hermione bĩu môi:

– Đồ kiêu ngạo chỉ giỏi tự sướng.

Draco nhún vai:

– Mình đâu chỉ giỏi tự sướng. Mình còn biết khen người khác nữa. Tay nghề của bồ tốt đấy. 

Có điều tại sao không dùng nó cho mái tóc xù của bồ? Hẳn là sẽ xinh lên nhiều lắm. 

Draco hơi nhắm mắt như thể đang tưởng tượng ra hình ảnh Hermione trong mái tóc mới, mãi đến khi cô bé đỏ mặt đập cậu một cái, Draco mới bừng tỉnh, mặt cậu nhóc liền lấy tốc độ tên lửa đỏ đến tận mang tai.

Gilette ở một bên lắc đầu ngao ngán, ngọt quá, sâu răng, Tom đâu rồi? Bản tiểu thư cần an ủi.

Ron và Harry ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì, nhìn hai cậu nhóc hoang mang ngơ ngác đến tội. Đột nhiên, anh Wood, đội trưởng đội Quidditch nhà Griffindor đi đến trước mặt Harry cầm lấy tay cậu mà lắc:

– Hôm nay em chơi hay lắm, thật tiếc khi tụi anh không có được một Tầm thủ thiên tài như em.

Harry ngượng ngùng gãi đầu cười:

– Cũng bình thường thôi ạ. Em còn phải cố gắng nhiều.

Anh Wood hài lòng gật đầu, càng nhìn Harry anh càng thấy tiếc nuối, ngoài mặt bình tĩnh thực chất trong lòng đang gào thét. Tại sao Harry không vào Griffindor? Tại sao lại là Slytherin chứ? Hả? Hả? Thật là bất công mà! Nếu Harry ở đội anh, Griffindor đã thắng rồi!

– Anh, anh nắm tay em chặt quá. – Harry nhăn nhó chắc nhở.

Wood giật mình buông tay cậu nhóc ra, hơi ngại ngùng vuốt mũi:

– À, xin lỗi em, anh hơi lơ đãng. Thôi anh đi trước. Em cố gắng lên nhé, lần sau đội anh nhất định phục thù. – Wood nắm chặt tay đầy quyết tâm, rồi cười tươi vẫy tay chào, rời đi.

——— ————————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN