Kì nghỉ Giáng Sinh trôi dần. Trong thời gian ấy cô thường ở thư viện và dĩ nhiên thường xuyên gặp nhóm của Harry. Cô thấy họ bàn gì đó về người tên là Flamel. Vậy ra họ đã tìm được manh mối về thứ mà cô đã lấy rồi sao? Ha! Harry cùng những người kia cũng không ngu ngốc cho lắm. Tuy nhiên họ có đến được đích cũng chẳng làm gì được đâu. Bởi cô đã lấy hòn đá kia rồi. Cô lặng lẽ đứng dậy rời khỏi thư viện. Harry của cô vẫn cần rèn luyện nhiều lắm. Ra khỏi thư viện về kí túc xá thì cô đã thấy Draco chờ sẵn. Cô mỉm cười rồi ngồi xuống cùng cậu ta bàn luận về phép thuật.
Tối hôm đó, trong đêm tối cô chợt tỉnh giấc và có một dự cảm chẳng lành, cô tức tốc thá đồ rồi lên tầng ba của lâu đài. Một lần nữa cô đặt chân vào căn phòng nhưng nó lại khác đi rất nhiều. Con chó nằm vật giữa sàn say ngủ. Cánh cửa sập cũng mở ra. Dự cảm bất an lại càng rõ rệt, Dia nhanh chân đi xuống quả nhiên những chướng ngại vật đã bị hủy hoàn toàn. Cước bộ nhanh dần cô tiếp tục tiến tới phía trước bà dừng lại ở căn phòng lửa. Cô băng qua nó một cách dễ dàng và vào đến căn phòng cuối cùng nơi mà một trận chiến đang diễn ra. Harry cầm đũa phép chỉ về phía Quirell đang cười gian tà.
– Mau giao hòn đá ra đây!
Harry nhất quyết không thừa nhận là mình cầm nó, Quirell tiến tới xách cổ áo cậu lên. Cô thầm kêu không ổn liền cho ông ta một cái bày đông cứng. Thấy hành động của Quirell đột nhiên dừng lại Harry dãy ra chạy về phía cửa. Đằng sau cậu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi mắng \” Đồ vô dụng\”. Vừa ra ngoài một cái cốc đầu trời giáng đã hạ xuống khiến cậu choáng váng.
– Cái đồ ngốc này cậu có biết là nguy hiểm lắm không? Nếu không có tôi thì cậu định làm thế nào? Còn không mau rời khỏi đây? Chuyện này chưa xong đâu nhé!_ nói rồi cô kéo Harry tội nghiệp rời khỏi và đưa cậu ta vào bệnh thất. Không lâu sau Dumbledore đến và hỏi thăm cậu ta. Harry chỉ hơi kiệt sức bởi đã có sự giúp đỡ giữa chừng của cô. Lão ong mật hỏi về hòn đá nhưng Harry bảo cậu ta không có thấy gì hay lấy bất cứ thứ gì trong căn phòng đó. Cô thầm cười nhạo tất nhiên rồi cô đã nẫng tay trên rồi thì làm sao Harry có được. Sau khi hỏi chuyện thì lão ong mật rời đi và Ron cùng Hamornie vào. Họ đều nhốn nháo lên hỏi đã xảy ra chuyện gì. Quá ồn ào nên cô về trước. Harry thấy cô rời khỏi lòng có chút chùng xuống. Vừa rồi cô đã giáo huấn cậu một trận vì cái tội màu liều nhiều hơn máu não. Cậu làm coi giận rồi phải làm sao đây. Hai người kia luyên thuyên một hồi thấy Harry không nói gì thì cũng ngậm miệng lại. Không khí phòng bệnh nhất thời im ắng lạ. Harry bấy giờ !ới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
– Sao vậy?
– Bồ không sao chứ Harry?
– Phải đó bồ làm gì mà thất thần dữ vậy? Mà tại sao con nhỏ Slytherin kia lại ở đây?
– Cậu ấy đã cứu mình Ron! Đừng nói cậu ấy với giọng điệu bất lịch sự như thế!
– Cái gì????? Nhỏ đó cứu cậu? Có thật không???
– Ron! Đừng nói nữa để Harry nghỉ ngơi._ Hamornie lên tiếng ngăn cái miệng của Ron lại. Cả hai rời khỏi bệnh thất.
Sau khi Harry khỏi bệnh cũng là lúc cả Hogwarts bước vào mùa thi. Ai nấy đều căng thẳng tất bật chuẩn bị ôn thi. Và kì thi cuối cùng cũng kết thúc mọi học sinh hân hoan chờ tới lễ bế giảng cũng là lúc trao cúp nhà. Harry,Ron, Hamornie, Neville đều được cộng điểm vì tinh thần dũng cảm. Cô vì cứu Harry nên cũng được cộng điểm. Song hòn đá phù thủy chưa tìm ra tung tích nên điểm số lão ong mật không cho đám Harry không nhiều. Còn cô thì được cộng khá nhiều điểm vì đã cứu được bạn học. Dĩ nhiên nhà Slytherin sang được cúp nhà trong niềm hân hoan phấn khởi. Kì nghỉ hè bắt đầu cô cùng Draco về trang viên nhà Malfoy. Nacrissa vô cùng vui vẻ đón cả hai về. Cũng trong kì nghỉ hè ấy có biết bao điều xảy ra và kì lạ nhất chính là những giấc mơ của Dia.
– Chào cậu mình tên là Dia!
– Chào Dia mình là Tom. Tom Mavorlo Riddle.
– Dia cậu đang nghĩ gì vậy?
– Dia có cách nào trường sinh không?
– Có nhưng cái giá phải trả rất đắt.
– Là gì?
– Trường Sinh Linh Giá giúp cậu trường sinh bằng càng phân tách linh hồn. Tuy sau khi trường sinh phép thuật tăng mạnh nhưng trí tuệ sẽ giảm sút.
– Còn cách khác chứ?
– Một cách nữa là sử dụng Cửu Tinh Băng Ngọc. Dùng nó thì vừa có thể trường sinh lại vừa có thể tăng phép thuật không có tác dụng phụ. Nhưng để có được nó thì lại là cả một vấn đề. Nó ở Thung Lũng Hư Vô lại có ma thú canh giữ nên không ai lấy được.
– Vậy sao?
– Cậu có vẻ rất thích tìm hiểu về nó. May cho cậu là mình có một khối Cửu Tinh Băng Ngọc nhé nếu cậu thích mình liền tặng cậu.
– Thật sao? Cảm ơn cậu Dia.
– A!_ cô bật dậy giấc mơ thật kì lạ nhưng cô lại chẳng nhớ gì về nó cả. Kì lạ là cô có cảm giác rất quen thuộc.
Ad: I\’m come back có ai nhớ ta không nè.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!