[đồng nhân hoa thiên cốt]thủ hộ giả - chương 3:KIẾM NGƯỜI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


[đồng nhân hoa thiên cốt]thủ hộ giả


chương 3:KIẾM NGƯỜI



thủ hộ giả chap 3

Hoa thiên tử cô không hiểu những người cô tạo ra có quá vô dụng không nhỉ?Có lẽ tự thân một mình tìm vẫn tốt hơn.

Vù.

Bóng người trên cây biến mất để lại một đám người khóc ròng vì vương của họ lại đi đâu rồi.

Nhân giới.

Thế kỉ XXI.

Nơi đây phồn hoa,náo nhiệt khác hẳn thần giới vừa nhộn nhịp lại tươi vui làm cho người ta cảm thấy vui vẻ .Cô thỉnh thoảng có từng xuống đây,nhưng mỗi lần xuống thăm cũng đã mất 10-20 năm rồi.Thời thế thay đổi,người quen cũ thì kẻ tha phương kẻ đã nằm xuống rồi. Hazzzzz thời thế mà,nàng tới toàn lúc loạn lạc,chiến tranh.Phải tới giờ mới bình yên được.Dù nàng là thần cũng không thể nghịch thiên sửa mệnh được cùng lắm là tiêu diệt ai gây hại cho thiên tử nàng thôi.

Trung quốc.

Nàng lại tới đây để thăm người hầu đáng kính của mình.Cô ấy tên là Lâm Tử Tâm. Vì muốn khám phá nhân giới mà cô ấy xuống nhân giới du ngoạn.Tự lực cánh sinh xây dưng sự nghiệp.Cho đến khi nàng hỏi lí do”vì sao”cô ấy chỉ cười bảo:

-Tử,học cách cảm nhận chân chính mới vui.Lúc nào cũng dựa vào pháp thuật sẽ tổn thọ đó.

Nàng cười,lại ngây ngốc nhớ lại chuyện xưa rồi,thôi tới nhà người ta đã.

Đứng trước cửa nhà đó,đó là một căn nhà mang phong cách cổ điển.Chủ nhân của căn nhà đó là người thích sưu tập đồ cổ nên gần như khi bước vào thì sẻ mang cho ta phong cách như lạc vào xa xưa.

-Có ai ở nhà không?

Sống mẫy năm ở đây ít nhiều cũng được phép lịch sự tối thiểu.Tiếng bước chân tới .

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên người mở ra nhìn thấy người bên ngoài đột nhiên sững người rồi òa khóc:

-Ô…..ô……ô….. vương sao giời ngài mới tới Tâm nhi thực nhớ ngài!

Quăng cho Cô ấy một đạo ánh mắt rồi đạm mạc mở miệng.

-Ngươi không phải không biết một ngày trên trời bằng một năm dưới đất đi,ta cứ như ngươi chả lẽ cứ một giờ hoặc một ngày lại “vén mây xuống trần” chắc?Hay ở đây lâu quá não thoái hóa rồi?HỬM?

Cô gái đó đứng im cứ thế cắn môi dưới vẻ mặt uất ức không ưa nổi:

-Người ta biết là như vậy mà nhưng ở dưới này lâu quá lại nhớ người.thời gian càng lâu làm “bệnh tương tư càng nặng nha”!

-Không cần trưng cái vẻ mặt đó đâu mà .Việc ta nhờ ngươi thế nào rồi?

Đang uất ức nàng ta trở nên nghiêm túc hẳn:

-À việc đó ta điều tra kĩ lắm rồi người không cần phải lo đâu!

-Ở đâu. -Thiên tử hỏi.

– Ngày mai rồi nói đêm rồi ngủ thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN