[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi
Chương 2: Khoai lang phơi khô & đoản mệnh bảo mẫu…
Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— khoai lang? Khoai lang tốt lắm《 Bản thảo cương mục 》thậm chí còn nói qua, khoai lang bổ hư thiếu, tăng khí lực, kiện tính khí, cường thận âm.
************************************
Vào lần thứ ba, sau khi đem cá ướp gia vị xong, Haruhisa rốt cục bị lệnh cưỡng chế rời xa khỏi phòng bếp, về nhà ngủ.
Cô bé ủ rũ về nhà, một mình ở trên giường lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng thành công đem khăn trải giường trải ra.
Thật là, lần đầu tiên gặp mặt nhân vật quan trọng như vậy, cô thế nhưng lại biểu hiện không hoàn mỹ đến như vậy…
Haruhisa trở mình, lăn qua lăn lại trên giường.
Cô rõ ràng hẳn là nên lộ ra nụ cười ấm áp động lòng người, nhẹ nhàng đưa hai tay trắng nõn như ngọc của mình ra, giống như gió nhẹ mà mơn trớn hai gò má của Gaara. Thậm chí là dùng đôi môi anh đào ngọt như mật của mình nhẹ nhàng hôn lên trên trán của Gaara, rồi sau đó ghé vào tai hắn nhẹ giọng nỉ non:
“Gaara, hãy tự do…”
Ặc…
Haruhisa chà xát cánh tay nổi đầy da gà của mình, tốt nhất cô vẫn không nên làm bộ dáng ghê tởm này…
Haruhisa lại lăn lộn trên giường.
2D hoạt bát cùng 3D chân thật đến cùng vẫn là có chút khác biệt. Huống chi, năm Gaara được 5 tuổi không có hồ lô, cũng không có hình xăm, mắt thâm quầng cũng còn không có nghiêm trọng như vậy. Này, ba đặc điểm đặc trưng ấy còn hai cái chưa có xuất hiện, một cái thì không xuất hiện rõ ràng. Hơn nữa sống ở đây hai năm yên bình làm cho Haruhisa quên mất nội dung kịch tính, cũng khó có thể trách cô không nhận ra Gaara ở ngay trước mắt mình.
Bất quá quay trở về vấn đề chính, Gaara năm nay mới 5 tuổi, ngũ quan hình dáng cũng đã như thế thanh tú…
Haruhisa lại một lần nữa xoay người ——
“Ầm!”
Rốt cục cũng đã thành công té ngã nhào trên nền đất.
“Ôi ~ thật sự là dễ… Chọc người yêu thương…” Tiểu gia hỏa
Haruhisa xoa đầu, tầm mắt bỗng nhiên dừng ở trên đầu giường. Đợi đến nửa ngày nửa câu sau cũng không nói nên lời.
Trên ảnh chụp, người con trai đó cao ngất, cánh tay cường tráng ôm vòng lấy vợ mình, người con gái dịu dàng, ôn nhu nhìn chăm chú vào quả cầu nhỏ ở trong lòng. Quả cầu nhỏ kia chính là một đứa trẻ ước chừng khoảng một tuổi, chính là đang cười vô cùng ngây thơ.
Đó chính là bức ảnh duy nhất chụp Haruhisa chân chính và cha mẹ của cô ấy. Chỉ có ánh mắt chứa đầy yêu thương ấy mới có thể làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc đi.
Về phần Gaara…
Cô có nhớ một đoạn ngắn về anime này, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi.
“Haruhisa? Thế nào ngồi dưới đất?”
Hatano Masago vừa tiến đến, liền thấy cháu gái nhà mình chính là đang ngồi dưới đất, ngốc lăng nhìn ảnh chụp đến nỗi xuất thần.
“A, ông nội, ông đã trở lại.” Haruhisa đứng lên, đem ảnh chụp để lại chỗ cũ. “Thực xin lỗi, hôm nay không thể tới giúp ông một tay.”
Cô bé thoạt nhìn có chút uể oải. Hatano Masago lại nhìn thoáng ảnh chụp để ở đầu giường, không tiếng động thở dài, nâng tay vỗ nhẹ đầu Haruhisa.
“A, đúng rồi. Ông nội, hôm nay con nhìn thấy Gaara…” Haruhisa tự động trèo lên đầu gối của ông lão.
“Ân. Đứa nhỏ kia… Kỳ thực rất khổ…” Hatano Masago vỗ nhẹ có tiết tấu sau lưng cháu gái, chần chờ một chút, thấp giọng nói.
Từng đợt sóng cuồn cuộn đánh úp về phía Haruhisa, bán mộng bán tỉnh trong lúc đó, cô giống như mơ hồ nghe thấy gia gia nói:
“Không… Sai… Không cần… Đáng thương…”
************************************
Haruhisa nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô hội nhanh như vậy liền gặp được kịch tình, cô vẫn tiếp tục lấy thân phận là diễn viên quần chúng không biết gì hết.
Bên người nhóm trẻ con ào ào la lên “Gaara”, “Quái vật”, “Chạy mau”, nói thật nhiều những từ linh tinh, tự nhiên sau đó bắt đầu gào hét khóc lóc thảm thiết chạy trốn khắp nơi.
Haruhisa thật sự rất muốn cùng đám nhóc vô dụng này chạy trốn, cũng đỡ phải mắc công vì cô – một kẻ đáng lẽ không nên ở nơi này mà mọi kịch tính sau này đều thay đổi. Nhưng là ——
Đối diện với việc Gaara liền như vậy đứng ở nơi đó, bàn tay nho nhỏ nắm lại, tơ máu hỗn độn cùng với mảnh vụn của nước mắt, âm thanh non nớt luôn nỉ non “Vì sao lại sợ ta”, “Vì sao lại muốn chạy trốn”…
“Đứa nhỏ kia… Kỳ thực rất khổ…” Lời nói của ông nội vào tối hôm qua vọng lại ở trong đầu Haruhisa.
Haruhisa thật do dự.
Đêm tối, cát vàng, nước mắt, máu tươi, tiếng nổ vang của những lá bùa, còn có trên trán có thêm ký tự ấy. Vô số những mảnh nhỏ hình ảnh kéo qua xẹt ngay trước mắt cô. Cô không có biện pháp làm cho mọi người giống mình cũng sẽ không sợ hắn, vì vậy mà đứa nhỏ này phải trải qua toàn bộ đau thương như vậy, mọi việc cô làm trước giờ đều phải nhất thanh nhị sở [1]. Huống chi, lúc trước vào thời điểm cô say mê Hokage, cô liền thích ngay đứa nhỏ vừa cố chấp lại đơn thuần này.
[1] Nhất thanh nhị sở: Một rõ hai ràng
… Haruhisa nắm chặt tay lại, bằng bất cứ giá nào cũng phải đi về phía Gaara. Cho dù mọi chuyện sau này cũng không thể thay đổi, ít nhất cô còn có thể cùng hắn nói vài câu.
“A ~ cậu xem hôm nay thời tiết rất tốt, đỉnh trời trong nắng ấm.” Haruhisa dè dặt cẩn trọng nắm tay Gaara lên, liền thấy trong bàn tay hắn đang nắm cát sỏi sắc lẹm, “Không thích hợp để sinh khí…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Haruhisa hận chính bản thân mình không thể cắn đầu lưỡi đi chết cho rồi.
“A, không, ý tớlà, con người khi đói bụng sẽ liền dễ sinh ra tâm trạng không được tốt. Cậu hẳn là đang đói bụng đi? Tớ có củ khoai lang này, tự tay tớ phơi đấy, cậu muốn hay không nếm thử một chút?”
…
Đầu Haruhisa đầy hắc tuyến.
OH~ NO, ai đó mau tới ngăn chặn cái miệng đang nói những điều vớ vẩn này của cô đi…
Gaara không biết vì sao trước mắt mình lại xuất hiện một cô bé đang lải nhải này, ngay cả việc tụ tập những hạt cát cũng đều quên sạch.
“… Khoai lang phơi khô?”
“A, đúng đúng đúng, ăn được đấy!” Haruhisa thấy thế, vội vàng từ trong túi đeo trên thắt lưng lấy ra một bọc khoai vàng rực, không chút do dự nào đưa cho Gaara, còn thiếu mỗi việc trực tiếp đem khoai nhét vào trong miệng hắn.
Gaara bị bắt tiếp nhận một đống vật thể không thể hình thù, thuộc tính. Lại nhìn thoáng qua cô bé đoan trang một mặt mong chờ, không tự chủ được lấy một cái cho vào miệng, chậm rãi nhấm nháp rồi nuốt:
“Ngọt…”
“Ngọt đi ~ tớ nói cho cậu biết, đây chính là bí quyết gia truyền của nhà tớ đó!” Nhắc đến ăn, Haruhisa thật sự hưng phấn, tạm thời quên mất sự tình đang xảy ra.
“Tớ không thích ngọt.” Gaara cau lông mày không tồn tại của mình, miếng khoai vẫn như cũ vững vàng ở trên tay.
“Tiểu hài tử kén ăn không tốt tí nào.” Haruhisa bĩu môi. “《Bản thảo cương mục》[2] thậm chí còn nói qua, khoai lang ‘Bổ hư thiếu, tăng khí lực, kiện tính khí, cường thận âm’, còn có thể bồi dưỡng nhan sắc nữa, ăn nhiều đối với cậu hoàn toàn có lợi chứ không có hại.”
[2] Bản thảo cương mục: là sách dược thảo nổi tiếng của Trung Quốc. Do Lý Thời Trân, thời Minh biên soạn, gồm 52 quyển.
“…”
Gaara hoàn toàn hỗn độn.
“Gaara-Sama!”
Âm thanh nhu hòa đột nhiên vang lên, tiểu Gaara sửng sốt một chút:
“Yashamaru…”
Haruhisa quay đầu, không bất ngờ khi nhìn thấy một gương mặt thanh tú, cùng Gaara cũng coi như là có ba phần tương tự.
A, đây chính là chú của Gaara, người đã dùng những lá bùa để phát nổ. Bộ dạng cũng tạm được, chỉ tiếc sẽ lập tức mất sớm…
Haruhisa một bên đánh giá Yashamaru, một bên hồi tưởng kịch tình…
Thật sự là đáng thương…
Trong lòng có những điều giấu kín nhưng không thể nói ra.
Haruhisa đem một miếng khoai bỏ vào trong miệng mình, ánh mắt nhìn Yashamaru không tự giác mang theo vài phần đồng tình.
“Gaara-Sama ” Yashamaru ngồi xổm xuống, thay Gaara sửa sang lại cổ áo. “Sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về đi.”
Yashamaru xuất hiện, Haruhisa liền ngoan ngoãn ngậm miệng, khoai lang ở trong kho cũng không còn nhiều lắm, hẳn là nên trở về làm thêm một chút. Một bên lén lút hướng bên cạnh lui.
Đáng tiếc còn chưa có lui hai bước, cô đã bị người nào đó nắm lấy góc áo ——
“Vì sao không chạy?” Gaara đã đem khoai lang dời đi đưa cho Yashamaru, đưa ra bàn tay vừa khéo nắm lấy Haruhisa.
“… Tớ… cái này… phải đi về nhà.” Haruhisa nhìn chăm chú vào Yashamaru, người trước sau như cũ ngồi xỏm, hai tròng mắt ôn nhu như nước, nhìn xem phía sau lưng khiến cô nổi cả da gà.
“… Vừa rồi, cậu vì sao…” cái trán Gaara lại bày ra cái nhíu mày “mặt đất bằng phẳng”, bướng bỉnh tiếp tục đặt câu hỏi.
OH~ NO, Gaara không có lông mày lại học cách người khác nhíu mày… Haruhisa bị “mặt đất bằng phẳng” trên trán kia hấp dẫn, nhất thời không chú ý, thuận miệng nói:
“… Ăn nhiều khoai lang quá nên chạy hết nổi rồi…”
Tác giả có chuyện muốn nói: chậc… Chương này hình như hơi bị ngắn…
Hạ chương bổ thượng đi ~
Oa ha ha ha ~ ta cư nhiên lại có thể thấy rõ ràng như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!