[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ - Quyển 3 - Chương 37: Tuổi thơ của Tom Riddle
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ


Quyển 3 - Chương 37: Tuổi thơ của Tom Riddle


Tom Riddle là một cái cây trồng trong bóng tối. Thứ bóng tối làm cho con người ta sợ hãi. Kẻ nào đi vào chỗ không có ánh sáng sẽ không khỏi cảm thấy hồi hộp. Không ai đi vào trong bóng tối mà không run rẩy. Mà Tom thì cảm thấy người ngoài có nhìn nó ghớm ghiếc cách mấy đi chăng nữa cũng chẳng hề gì. Dù nó có xấu xí như con quái vật thì linh hồn nó cũng ngập sâu vào bóng tối rồi. Trạng thái nhập vào bóng tối đó rất thảm hại đối với trẻ con.

Tom Riddle bé nhỏ của chúng ta có nhiệm vụ đóng nắp áo quan cho một quan tài nằm xuống hầm mộ yên nghỉ. Thằng bé cứ mạnh dạn mà làm. Một mình. Xung quanh cái khuôn mặt thê thảm của bóng tối như nghiêng xuống đứa trẻ này. Có thể thấy rõ làn khói trắng hít thở dồn dập từ cánh mũi nhỏ xíu của nó là điểm sáng nhất. Xung quanh, những hốc đêm, những cấi hố đen sâu, dáng điệu rũ rượi lờ mờ, hình ảnh ảm đạm của một người một xác trong cảnh tang ma, cảnh vắng lặng mênh mông của hầm mộ, những sinh linh bí ẩn, những cảnh là huyền bí tà ác ẩn mình.

Sabrina không hiểu được cái cảm giác của mình lúc ấy. Cô chỉ theo dõi thằng bé từ trong bóng tối. Không hiểu được cái khói đen ngòm của vũ trụ đang túm chặt lấy trái tim cô. Không phải cô chỉ thấy khủng khiếp, cô thấy cái gì tệ hại hơn cả khủng khiếp trên gương mặt vô cảm của thằng bé. Nó không đáng. Cô rùng mình. Một cái rùng mình lạnh thấu tâm can, không chữ nào tả xiết. Đôi mắt cô chỉ còn lại hãi hùng. Cô cảm thấy ngày sau cũng không thể nào để thằng bé trở lại chỗ này được.

Tom kéo đôi mắt của cái xác không hồn xuống bằng một động tác thành kính cuối cùng. Nó đóng sập nắp quan tài. Ánh mắt chìm sâu vào bóng tối vắng lặng. Nó ngập ngừng một lúc, thò tay lên đầu gãi gãi, đó là cử chỉ đặc biệt của trẻ con lúc kinh sợ và ngần ngừ. Tiếng kéo mặt gỗ quan tài trên nền đất lạnh kin kít chói tai. Tom không kịp thở nữa. Lúc ấy nó hăng hết sức nên khỏe hơn mọi ngày gấp ba lần. Lúc cúi xuống ghì chân đẩy cái quan tài rơi bịch xuống dưới, nó không để ý đến cái túi bị dốc ngược ra ngoài. Một đồng mười lăm xu rơi xuống nền đá, kêu keng một tiếng thanh thúy. Nó trông thấy đồng xu lăn đi nhưng nó đã kiệt hơi. Nó còn chẳng thèm đuổi theo đồng xu ấy. Nó đã dùng hết sức lực để kéo cái quan tài kia. Còn chưa đóng nắp mồ nữa. Nó lê không nổi bước. Nó đành phải ngồi nghỉ. Gieo phịch người xuống thở một cách khó khăn.

Nó chỉ có một ý nghĩ là bỏ quách cái việc này đi, nhưng chợt nghĩ đến con mèo già Cole đó, nó lại sợ hơn, không dám để nắp mồ đó mà bỏ chạy. Nó phải dùng cả hai tay, ghì người xuống mà đẩy cái nắp đá tảng khổng lồ. Nặng quá. Nó đứng thở một lát. Đẩy được hơn một quãng, lần này thì được một thôi dài hơn. Nhưng rồi lại phải dừng lại nữa. Nghĩ lại vài giây. Trông nó như một ông già, lưng còng về đằng trước, đầu cúi xuống lầm lũi. Tấm đá nặng quá, cánh tay gầy gò cứ thẳng căng và cứng đờ ra. Giữa nấm mồ, giữa đêm tối, mùa đông, xa con mắt của người đời và đứa bé mới lên bảy tuổi đầu. Lúc ấy, họa chăng có trời mới nhìn thấy cái bi thảm ấy. Và thân ôi, có lẽ cả vong hồn mẹ nó nữa. Vì ở đời có những cảnh ngộ làm cho người chết ở dưới mồ cũng phải mở mắt ra mà nhìn.

Tom thở như rên siết, nghe đau đớn lắm. Tiếng thở của nó ai oán như tiếng khóc dâng lên nghẹn cổ. Nó đã mệt lử người, toàn thân tê buốt mà trơ trọi lẻ loi giữa cuộc đời. Rồi nó dồn hết sức lực, tiếp tục lầm lũi đẩy phiến đá. Nhưng lạ thay, phiến đá nhẹ bẫng, nó như trượt trên mặt đất đóng lại một cách ngay ngắn. Thằng bé vừa mới chạm vào thôi. Nó vẫn biết là nó đặc biệt mà.

Tuy vậy, con người bé bỏng tuyệt vọng ấy không khỏi buột miệng kêu lên: “Trời ơi là trời!”

Rồi đồng xu đánh keng một tiếng trên mặt đất. Từ trong bóng tối thăm thẳm, có tới cả hàng những đồng xu đang lăn trên mặt đất, nó sáng như một ngôi sao quét trên mặt đất, đến sát chân trười, xuyên qua màn đêm dày đặc. Nó kinh hoàng. Hết cả hồn cả vía.

Cứ tưởng tượng như có bóng ma chỉ cách nó có vài bước. Trực chờ bổ nhào ra. Với hình dáng dữ tợn. Nó thấy sợ và không muốn nhìn ra phía sau. Muốn hét lên nhưng không tài nào thành tiếng. Xé lòng.

Trước tất cả những cái kỳ dị ấy, đứa trẻ không có gì che chở. Gan lì đến mấy cũng không tránh khỏi giật mình hoảng loạn. Bóng tối là cái chết. Nó thấy sợ, cái sợ tự nhiên không tài nào tránh được. Bằng một động tác nhanh nhất, nó nhặt mấy đồng xu thật nhanh. Nó chỉ có một ý nghĩ là nhanh chạy trốn khỏi cái nơi quái quỉ này. Ba chân bốn cẳng mà chạy, chạy qua rừng, qua cánh đồng, một mạch đến tận nơi có nhà, có cửa sổ, có đèn thắp sáng. Trên giường sắt lạnh lẽo độc một cái phản. Thằng bé ngủ lăn một góc, co mình lại như con tôm, tay ôm chặt lấy chân cho đỡ rét. Khó khăn chìm vào giấc ngủ. Nó đi ngủ mà mày cứ nhăn lại như thể nó sẽ có một giấc ngủ khốn khổ lắm vậy.

Tom Riddle là con gà trống dậy sớm nhất vùng này. Nó thức dậy trước cả khi tiếng gáy gọi mọi người ngày mới. Còn nó thì lao đầu vào làm lụng vất vả, cái kiếp con tằm xe tơ. Bận rộn cả nửa ngày mà chỉ có nửa cái bánh mì vào bụng. Đến khi hoàng hôn sắp sửa buông xuống, thằng bé mới có chút rảnh rỗi duy nhất trong ngày. Nó hay ngồi trên lan can thành đá gần sân sau. Bà Cole đi ngang qua cũng chỉ ném cho nó một cái nhìn ái ngại. Bà hay nói với các sơ rằng: “Không biết tại sao lại đẻ ra nó, chắc là tại trời rét.” Nhưng đã là gì, nó vốn đã quen với những lời xầm xì ác ý sau lưng từ tấm bé.

Nó đứng đó, như cành cây non khẳng khiu trước gió. Từng cơn gió to nổi lên, đem từng bông tuyết đáp đất lộp bộp như mưa rơi. Ta ngoắc tay nhẹ một cái. Đem cành cây xà xuống trước mặt nó như vươn tay muốn đỡ thằng bé lên. Nó dè dặt một phút, nhưng trên mặt nó lại bừng lên vẻ rạng rỡ.

Nó cũng trèo lên cành cây ấy, gọn ghẽ, không chút động tác dư thừa. Cành cây lại nâng mình lên cao, nơi tán lá phủ xanh rì rào. Là rùng mình trong gió, lùa những chiếc lá rời cành. Nhưng chúng như vấn vương lại trong không trung. Bay lượn nô đùa ở đó không chịu đáp đất. Thằng bé thích thú ra mặt. Nó vốn biết rằng nó đặc biệt mà. Nó có thểlàm đồ vật bay lên mà không cần động đến chúng. Đây nhất định là phép màu rồi. Phép màu trong cái cuộc đời khốn khổ của nó.

Nhưng đã là gì đâu. Trên mây cao có nhiều chim cũng như thường có thiên thần trên những khốn khó của con người, nhưng chim và thần có thể giúp gì được cho nó? Những thứ đó, tỏa sánh, bay lượn và ca hát, còn Tom, Tom nghiến răng kèn kẹt đôi co với đời.

Thằng bé vẫn giữ được sự ngây thơ sau tất cả thì linh hồn nó không còn trong trắng. Còn giữ được sự trong trắng thì nhất định không hề ngây thơ. Té ra ở đời có khi thế: ngây thơ lại là thành thạo nhất. Cặp mắt nó nâu thăm thẳm, nghe nói những người mắt nâu trong mệnh kiếp đều một chữ: khổ. Mi trên đầy đặn. Nước da trắng mịn, đây đó thoáng lộ những mạch máu màu da trời. Gò má thơ ngây ngây hồng. Cái cần cổ tròn khỏe như tượng David, cái gáy rắn chắc như đá trước gió. Giữa lõm một lúm đồng tiền đến là say sưa. Có một nét hạnh phúc pha chút mơ mộng. Nhìn chung, mọi chuyện đều như tạc và vô cùng ý nhị.

Ấy, Tom Riddle là như thế đó, đúng như Merope hằng ao ước, nó đẹp như tranh vẽ. Dưới mớ quần áo xù xì kia là một pho tượng không gợn vết và trong pho tượng là một tâm hồn. Nhưng ở đời, có pho tượng nào là không để lại những đường vân đen sớm hiện trên kiếp số của nó hay không?

Nhưng Tom là một con thú nhỏ với bản năng cảm nhận được nguy hiểm rõ ràng. Ở dưới sân, những người qua lại vây quanh, bọn trẻ túm tụm lại đứng trông theo và chỉ trỏ, nói năng luyên thuyên. Cái nói năng của chúng là âm thanh cắt ngang ngọn lá rơi đầy trên mặt đất. Tom không hề ngoái cổ lại nhìn bọn chúng lấy một lần. Nó trèo tụt xuống nhanh như chú chó nhỏ. Giá mà nó ngoái đầu trông lại thì trên vẻ mặt nghi ngờ cùng kinh hãi của cả đám người ấy, ngày mai thôi, cả cái cô nhi viện này sẽ đồn ầm lên nó là thằng lập dị. Mà cũng phải thôi, nó cũng quen rồi. Có nhìn cũng chẳng ích gì. Người đang đau khổ có quay nhìn lại sau lưng bao giờ? Họ thừa hiểu vận đen vẫn như chiếc bóng theo đuổi họ.

Nó bước đi, lũ trẻ chạy dạt ra tán loạn như một bầy gà con tìm mẹ. Thằng bé trông giận lắm. Nó nổi giận bừng bừng, cứ nhìn mũi nó nhăn nhúm lại như mỏ con chim ác là thì biết.

Nó cắm đầu đi như thế trong hồi lâu, lang thang hết phố này sang phố khác, dường như nó quen thuộc London này lắm. Có phải nó cũng hay dành thì giờ đi lang thang mà ngẫm nghĩ hay không. Thằng nhóc con yêu thành thị, đô hội, nó cũng thích nơi vắng vẻ quạnh hiu.

Nó chẳng đi đâu về đâu cả, nó lăn lộn như quả bóng bị người ta đá ra giữa đường. Như một người đang cơn buồn bực. Bỗng nhiên nó thấy bụng đói cồn cào. Trời lại sắp tối. Vậy là sắp qua cái ngày sinh nhật đáng nguyền rủa này. Trước kia nó còn khóc rất nhiều vì chẳng một ai nhớ đến ngày sinh nhật của nó trên cõi đời này. Nó tồn tại cứ như không khí. Sự cô đơn vô tận cứ thế mà xâm chiếm tâm hồn. Nó khóc nhiều, nghĩ cũng nhiều. Những chẳng thay đổi được gì cả. Năm tháng qua đi, mà cứ phải biết trước ngày đó sẽ chỉ có mình với mình.

Cô đơn lạc lõng đến cùng cực. Nó đưa mắt nhìn quanh xem có hàng quán nào để nó có một bữa no vào ngày này. Dọc theo những con phố hun hút, cảnh vật và con người cứ nhòe đi trước mắt. Hàng quán lịch sự thì không vào nổi, một quán tồi tàn, xơ xác thôi cũng được. Nó thì thế nào chẳng được. Vứt vào chỗ nào cũng sống được hết.

Vừa lúc ấy, một ánh sáng băng mình vào trong bóng tối rồi chợt tắt. Cái ngọn đèn đường tiếp theo cũng vậy. Chúng nối đuôi nhau rút tiệt ánh sáng của khu phố này. Chỉ để lại một ngọn đèn duy nhất đằng xa. Nó đi băng băng trong bóng tối. Như thể con thú nhỏ trời ban cho đôi mắt nhìn được rõ ràng trong đêm đen.

Có thể đấy, đôi khi người ta cũng chẳng cần ánh sáng trong bóng tối làm gì. Vì nhìn sự vật đã quá quen mắt, mắt nó còn sáng hơn con mèo già ở cô nhi viện nữa.

Đã qua Giáng Sinh, ngày sinh nhật của Chúa được bảy ngày rồi. Đúng tròn bảy ngày, nó được sinh ra. Vào cái đêm lạnh lẽo tuyết phủ như đêm nay. Mùa đông có bao giờ rời đi mà không lấy được cái gì từ con người đâu. Trên quán ăn nhỏ xíu, một cành thông kết quả tròn xoe vẫn treo trên bệ cửa. Lò lửa bên trong ánh qua khung kính cửa sổ mờ hơi sương, in rõ bóng người trên nền trời hoàng hôn màu trăng trắng. Tom bước vào cửa. Thì ra là một quán rượu. Nó dừng lại một chút. Đem mắt nhìn xung quanh. Căn phòng gỗ thấp, có những chiếc bàn con bé xíu, ở đây cái gì cũng nhỏ tí. Nhưng mọi ngóc ngách, góc cạnh đều được chăm chút đến từng chi tiết. Mà chỉ cần nhìn thôi, ngươi cũng sẽ biết chủ nhân của chúng là một kẻ rất cầu kỳ. Cái sự cầu kỳ cẩn thận trong từng chi tiết đơn giản mà lại không thừa thãi bất cứ thứ gì. Và lửa thì cháy rần rật trong lò sưởi chiếu sáng.

Ở chính giữa bàn bếp, có một cái lò nướng bánh tròn ủng. Trên đó là những chiếc bánh pizza xém mình lửa cháy. Thơm nức mũi. Có vài ba người đang uống rượu.

Nó nhìn đến say mê khi chị chủ quán, trông hẵng còn rất trẻ. Chiếc đế bánh cứ xoay tròn trên tay chị mà dần dần thành hình, dài ra, mỏng dẹt lại, thật thần kỳ. Tóc của chị chắc tốt lắm, một dòng thác bạc đổ xuống được buộc gọn gàng sau lưng. Cái sự say mê của chị khi chăm chú vào chiếc bánh như dốc cả lòng mình vào đó mà tràn đầy nhân ngon mật ngọt. Cặp mắt xanh trong như bầu trời, rộng ngây lòng người. Nó quan sát nàng một cách kín đáo, từ tất cả cái say mê của tuổi xuân, của nắng hạ, của chiều thu, không gì thắng nổi một nếp dè dặt, kín đáo trên nụ cười.

Cảnh tượng ấy làm cho nó lóa mắt. Có bùa mê. Cái đường nét lấp lánh nhưng không phải là vàng. Nàng sáng bừng hơn cả ngọn lửa ấm nhất, vẹn tròn hơn cả châu ngọc giấu đi trong nét thầm của nụ cười duyên.

Nó chỉ ngồi ở trong một góc, thụt sâu vào như hố đen của cuộc đời. Cái dáng vẻ dè dặt trước ánh sáng là một thứ gì đó xa lạ lắm. Nhưng ánh mắt nàng ghé ngang qua ánh mắt nó, và giọng của nàng chạm đến nó trước cả khi nó kịp nhận ra.

– Lò sưởi đấy, em lại ngồi cho ấm. Hôm nay trời lạnh quá nhỉ, có muốn uống một chút gì đó trước khi quyết định gọi món không? Chị chủ quán hỏi.

Nó không đáp lại, môi nó cứ ngậm chặt lại giữ lấy hơi thở, một chữ cũng không thoát ra. Nó đến ngồi sát bên lò sưởi, duỗi thẳng đôi chân đi bộ mà đau dừ ra trước đống lửa. Những vết nứt nẻ nóng nhanh như muốn bật vảy ra. Trên mặt bếp là những nồi lớn bé mùi thức ăn thơm phức, cái mùi tròn vị không hề ngấy mũi. Trên khuôn mặt khuất sau bóng lửa, nó giãn ra, phảng phất một vẻ gì khoan khái lẫn trong cái dáng vẻ đau thương của người quen khổ nhục.

Đôi bàn tay tê cóng khi chạm lấy cốc cacao nóng hổi cũng dịu dàng dễ chịu đến nhẹ nhàng. Cuộc sống lại có khoảng dừng bẫng như tấm voan bay theo gió. Thực ra, nhìn một bên, nét mặt nó đã sớm hiện những tia mất mát như chớm vẻ chia phôi. Kể ra cũng phức tạp, chẳng nói chẳng rằng gì hết. Thoạt trông thì bất cần lắm nhưng nhìn kỹ lại thấy cái sự bền bỉ trong đó. Éo le. Hai con mắt sáng quắc dưới hàng mày ngài, xanh mà lại bạc phất. Trông chẳng khác gì ngọn cỏ ven đường.

Uống vào một ngụm, nóng lắm, hơi bốc lên phả ướt cả hàng mi nó. Nét mặt dần dần tươi tỉnh lại. Có mùi rượu rất nhẹ, nhưng lại vô cùng hợp với cacao nóng. Chị chủ quán đặt tay lên vai nó và ánh mắt của chị thì như ẩn chứa hàng trăm câu chuyện chưa kể.

– Vì sao em khóc?

Nó đang khóc à, chỉ là hơi nước bốc ra từ cốc cacao nóng thôi. Tâm hồn nó khô héo cả rồi. Tim khô nên mắt cũng khô. Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng rỏ một giọt nước mắt nào.

– Em là vị khách cuối cùng của hôm nay. Vậy đi, hôm nay chị mở hàng. Chị sẽ làm tặng em mấy món nhé.

– Trên đời này làm gì có thứ gì miễn phí. Đừng lừa tôi.

Thằng bé gắt gỏng như ra lệnh. Câu đầu tiên nó nói lại chua xót đến thế.

– Cùng lắm thì chút nữa em phụ chị dọn dẹp lại bàn ghế trong lúc chị rửa bát là được. Em biết đấy, một mình bận bịu quá. Chị cười đến sáng lạng.

Đem tất cả những yêu thương mà trái tim nó đã nguội tàn như tro dưới lớp củi bừng cháy lên một ngọn lửa, đem hòa tan cái thù hằn với cuộc đời thành một nguồn ánh sáng êm dịu không sao tả xiết được. Trên bầu trời có trăng, dưới mặt đất còn có ấm áp. Ngươi đòi hỏi tạo tác nào đẹp đẽ hơn món quà của Thượng đế vào ngày sinh nhật chứ. Không phải mọi đứa trẻ nên thấy vui vào ngày này hay sao.

Đây là lần thứ hai trong đời Tom Riddle được thấy ánh sáng hiện ra. Gần đến thế. Trước kia, khi nó biết rằng bản thân mình đặc biệt. Bản thân mình không giống những đứa trẻ khác. Nó làm cho chúng sợ, càng sợ bao nhiêu nó càng cảm thấy thỏa mãn. Có một thứ cảm giác bù đắp khó gọi tên trong lo sợ trước chiến thắng của bản thân. Điều kỳ diệu, phép màu đến với cuộc đời nó rạng rỡ như buổi bình minh. Bây giờ, nàng thức tỉnh tình yêu trong lòng nó như buổi bình minh thứ hai.

Chị đưa cho nó một bát súp bí đỏ ngon lành. Vị ngậy mà cho dù có ăn nhanh cũng không thể nếm đến, cho rằng đây là quán ăn ngon nhất London mà nó từng được biết. Trái ngược hẳn với những cháo loãng đếm mỏi mắt cũng chỉ nổi lều phều vài hạt đậu gà nấu dừ không mùi, không vị mà nó ăn hàng ngày.

Chị chủ quán là chú chim Sơn ca giữa giọt sống. Chỉ kể chuyện cho khách nghe. Những câu chuyện, giọng cuốn hút như đưa người nghe trở về nơi đó, nơi có những kẻ ở dưới, những người chân đất, những người mài dao, những kẻ tận cùng của khổ cực. Nhưng nó siêu thực lắm, nào là linh hồn bất tử, nào là thiên đường, và các vì sao. Có phép màu kỳ diệu, có ánh sáng cuối đoạn đường tối tăm. Họ cứ mà nhai các thứ ấy, cứ mà lấy bơ phết lên mặt bánh không. Rồi không phải mặt ngon nhất cũng sẽ rơi bụp xuống đất hay sao?

Tôi tư duy nên tôi tồn tại. Đưa tư duy cho người đang khát, trao cái khái niệm Chúa và sự chờ đợi sẽ có câu trả lời hồi đáp của Ngài vào đúng thời điểm. Nó như là chất rượu bổ, tưới mát những tâm hồn cằn cỗi. Làm cho lương tri sáng lên trong tâm hồn.

Nhưng cái tuyệt đối phải có tác dụng thực tế. Lý tưởng phải là cái gì thờ được, ăn được, uống được như vụ mùa của Chúa.

Còn nó ngày ăn không đủ no. Những lời nói triết lý dùng để nấu món gì cũng được. Như con cá gỗ được tẩm nước mắm mà thôi. No con mắt chứ đói lòng.

Thỉnh thoảng chị lại quay lại nhìn nó một cách trìu mến. Chị tính, thấy rõ ràng đó là một cơ hội để giảng giải một chút về đạo đức, giáo dục công dân lớp một cho một đứa trẻ 7 tuổi. Ấn mạnh câu chữ như ánh sáng lên tâm hồn tối tăm của nó để nó ghi nhớ mãi cuộc gặp gỡ này một cách thật tự nhiên.

Và đồ ăn của chị đều là tuyệt hảo. Nó tròn vành như câu chữ không phải được nói ra từ một người không hiểu biết ngông cuồng. Nó ý nhị, đầy kín đáo. Miếng thịt bò cứ như tan ra trong miệng. Tuy không có bánh sinh nhật nhưng nó cũng có một chiếc bánh pizza ngập pho mát thơm phức. Cái vị ngậy béo tinh túy từ sữa, loại vị kì lạ quá. Với một người chẳng biết đến mùi sữa là gì như nó.

Hương vị quyện lấy mọi giác quan, nó như thể có phép thuật. Dù cho chị chủ quán bình thường lắm. Chị làm tất cả những phép màu đó chỉ bằng đôi bàn tay kia. Tất đã cho cái bụng nó được no nê lại vừa cho phần hồn được nghe những lời phê bình, có mùi vị khuyên răn, dạy bảo.

Cả hai còn chẳng biết tên nhau. Nhưng nó thấy thân thuộc lắm.

Có phải cái thương người thắm thiết là đừng đả động gì đến quá khứ của kẻ đó không nhỉ?

Chị đối xử với nó cũng tự nhiên như những vị khách lạ trong quán. Nhưng cái chốn nghỉ chân này còn ấm áp hơn vẻ ngoài của một quán rượu nhiều lắm. Nó như một nơi dừng chân trên bước đường mỏi mệt của những kẻ không nơi nương tựa, không một tia sáng dẫn lối, lang thang trôi giạt, rồi biết đâu sẽ không mỗi người mỗi ngả. Nó bị giấu kỹ mùi chia ly trong cái ảo cảnh với màu sắc vàng của hạnh phúc trong một gian nhà tiều tụy. Nếu có người hỏi ta hạnh phúc có màu gì, ta nhất định sẽ vẽ cho nó màu vàng. Như hoa hướng dương, như mặt trời nhỏ.

Thằng bé ăn ngon miệng lắm, nhưng nó ít nói, không cười. Cả tiếng đồng hồ trôi qua mà miệng nó chỉ mở ra lúc đưa thức ăn vào. Đôi mắt phảng phất như vẻ tinh ranh của ma quỷ. Không ai biết được tâm trạng lúc ấy của thằng bé như thế nào. Cả cô cũng vậy. Phải tưởng tượng một cái gì phũ phàng nhất đối với một cái gì dịu dàng nhất, mới hình dung được tâm trạng ấy.

Chị đẩy cho nó một cái bánh cupcake chocolate nhỏ xíu có cắm một chiếc nến nhỏ bên trên. Ngọn nến cháy rực rỡ hơn bất cứ một tia nhìn nào nó bắt được. Chị nói như thì thầm:

– Ước một điều đi.

Trong đáy mắt thằng bé có một tia kinh ngạc, lơ láo. Nó đứng sững mà nhìn, thế thôi. Nhưng nó đang nghĩ gì? Khó mà đoán ra được. Mắt nó cứ dán chặt lên bóng hình cô gái như thể không bỏ trọn bất cứ một nét bóng nào. Cử chỉ và nét mặt để lộ rõ sự rụt rè lạ lùng. Cứ như thể nó đang đứng trước vực thẳm, nhìn xuống cái đáy sâu hun hút mà bỏ quên bầu trời. Hình như nó đương sợ hãi mà sẵn sàng đập cho chị một cái hoặc ôm chầm lấy chị mà hôn.

Nó có một cảm giác lạ lùng chưa từng thấy, lòng nó như bừng nở. Mắt nó nom chị ấy đẹp tựa như nó thấy bản thân được sống trong căn nhà này xinh vậy. Số mệnh có thể nhìn thấy được nút thắt nơi ngón út của hai cuộc đời gắn liền lại bằng một thứ sức mạnh không gì ngăn cản nổi. Nó như thể muốn gọi lên bên trong cậu, tiếng nói rõ lắm: “Ánh sáng sẽ dẫn lối cho cậu về nhà và nó sẽ cố gắng để hàn gắn cậu.” Gặp nhau là đã tìm thấy nhau rồi. Khi hai bàn tay của họ chạm vào nhau thì tức khắc đã gắn liền với nhau, cùng trong một phút giây huyền bí. Khi hai tâm hồn ấy trông thấy nhau thì đã nhận ra nhau, người nọ nhận được ở người kia con người mà họ đang cần.

Thành ra tiếng kèn sáo của những thiên thần trên cao xa cũng không dễ nghe như vậy. Nó lần đầu tiên trong đời lại muốn ước ao một điều, một điều mà nó chắc chắn rằng không thể giành lấy được bằng vũ lực. Nó ước bản thân cứ ở mãi trong cái cảnh sáng lạn này.

Thành ra ngay từ giây phút đầu, nó thương yêu chị thắm thiết. Nó thỏ thẻ nói nhỏ như thì thầm, có cúi sát tai cũng không thể nghe rõ được:

– Em không thể trở về cô nhi viện. Nó có chút chờ mong ẩn đằng sau câu nói đấy.

– Vì sao vậy?

– Em sợ nơi đó.

Chị ấy vậy mà chỉ trao cho nó lời dặn dò khôn ngoan: “Cứ để mọi chuyện tiếp diễn theo ý em.” Tom Riddle vẫn đứng trong bóng tối, phải, nó nói dối. Việc trèo vào cô nhi viện là chuyện nhỏ đối với nó. Cũng nhỏ như việc chẳng ai quan tâm đến việc nó có mặt ở đó hay không. Nhưng không muốn trở về là thật. Nó có chút sững sờ, bàng hoàng trước những lời ấy. Vị ngọt đầu lưỡi trở nên đắng chát.

– Em đang ốm. Nó nói dối một cách trơn tru.

– Em đau ở đâu?

Thằng bé tí tuổi đầu mà cầm tay cô gái rồi đặt lên ngực trái nó mà nói:

– Đau ở đây này.

– Có chết được không? Cô gái này xinh đẹp mà lại lạnh lùng vậy. Rõ ràng là kẻ vô tâm, không tim không phổi.

– Chết lắm chứ lị. Nó bĩu môi, tỏ vẻ chán ghét mà nói.

– Ở đây có giường và chỗ ngủ. Em có thể ở lại đây, một thời gian. Chị chắc vậy, chị sẽ báo lại với cô nhi viện. Nhưng em phải hứa với chị rằng em dùng cơ hội này để trở thành con người lương thiện nhé. Hãy thành thật với chị nhé.

Tom Riddle không nhớ có hứa với chị điều gì hay không. Nó cứ đứng ngây người ra. Chưa bao giờ nó trông thấy một con người như thế. Nét mặt tin cậy ấy làm cho nó khiếp sợ. Tội nghiệp thay nó lại bỏ quên chính phần quan trọng nhất là việc đó chỉ diễn ra “trong một thời gian” mà thôi. Rồi cuộc đời lại lấy đi của nó tất. Vừa từ cõi Chúa xuống, trần trụi, bé bỏng bước vào bình minh cuộc sống mà gặp phải cảnh chia ly như vậy, thử hỏi một linh hồn bé nhỏ ấy sẽ nghĩ gì?

– Chị tên là gì?

– Sabrina.

– Họ?

– Gaunt.

– Em tên Tom, Marvolo Riddle.

– Ừ Tom, để chị dẫn em đi phòng ngủ nhé.

– Không cần gọi cái tên này.

Đứa trẻ như một chú chim non bị đạp khỏi tổ, mà nó thì hãy còn chưa học bay. Thằng bé giờ đây có một cái tổ xanh tươi. Tom là một đứa trẻ mồ côi. Trong hoàn cảnh ấy, nói một cách thiêng liêng, người thân duy nhất trên đời của nó là cô gái trước mắt này. Không phải nó ảo tưởng, mọi thứ đều là thực. Sabrina đến với em bé ấy tức là Chúa đã đến với em.

Ôi chao! Không phải chuyện phỉnh trẻ con. Còn nó thì nguyện ý tin tưởng.

Phòng ngủ của nó có phần quá rộng. Nó trái ngược hẳn với tầng một để làm quán nhỏ hẹp kia. Phủ lên đó là vẻ ấm áp của gỗ, của mùi thơm nhè nhẹ từ lọ hoa để bàn. nhìn đến còn biết được sự thanh lịch cửa người chủ. Có một cái cửa sổ lớn phủ những diềm dentelle nhìn ra ngoài trời. Ngay chỗ cửa sổ là giường ngủ, cái giường to và nom ấm áp lắm. Nệm rất dày, y như phòng của một công tử. Thứ nó còn chưa được nằm bao giờ. Thường ngày cũng chỉ là cái giường sắt nhỏ xíu của cô nhi viện, và chăn thì cứng đến nỗi gấp lại thành cục gạch vuông vức được.

Còn có cả thảm trải và tràng kỷ đầy đủ cả. Những bộ đồ như thế có giá ít nhất cũng năm mươi bảng. Căn phòng chứa đầy kệ sách. Những quyển sách lớn nhỏ, nhiều lắm. Cái thứ xa xỉ mà một đứa cô nhi như nó chỉ được nhìn thấy qua lớp kính cửa tiệm.

Chiếc giường êm ái lắm, nó cứ như hạt đậu đặt dưới lớp nệm dầy vậy. Có nằm giường sắt cứng ngắc mới biết được nằm trên đệm ấm áp đến nhường nào. Bởi vì trong cảnh khốn khó, nó lại được trìu mến vuốt ve. Cho nên cái tâm hồn xù xì của nó có thiếu thốn gì đâu. Ánh sáng cũng không thể để vuột mất vì giờ đây nó đã có tình yêu, một thứ tình yêu cao quý biết bao, vì nó là của mộ trái tim vô vàn đức hạnh. Tâm hồn dò dẫm đi tìm một tâm hồn. Và đã tìm ra. Ta cần một bàn tay người phụ nữ nâng đỡ chăng? Có bàn tay của người. Một cái hôn nhẹ lên trán ta? Đó là môi người. Ta nghe một hơi thở ngay cạnh ta. Đó là người. Người cho ta tất cả, từ lòng thương yêu cho đến sự chăm sóc. Người có bao giờ rời ta, người đem tấm lòng nâng niu chiều chuộng cứu giúp đứa bé. Cho ta một ngôi nhà, một chỗ dựa, người như đấng cứu tinh sờ được trên tay và ôm được trong lòng. Hạnh phúc xiết bao! Còn trái tim ta, đóa hoa hồng ầm thầm nhú nụ hoa đầu xuân, nó nở ra một cách huyền bí. Vì chỉ cần là nụ hoa bạn trồng, nó sẽ trở nên khác biệt với tất cả những bông hoa khác. Có cho ta tất cả ánh sáng trên đời ta cũng không đánh đổi cái bóng hình thân thương ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN