[Đồng Nhân HP] Phụ Nợ Tử Thừa - Chương 17: Gương mặt giận dữ xung quanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


[Đồng Nhân HP] Phụ Nợ Tử Thừa


Chương 17: Gương mặt giận dữ xung quanh


“Đây là cái gọi là quang minh chính đại của Gryffindor hả? Thi đấu thua liền tấn công cầu thủ của đối phương sao?”

âm thanh của Flint đột ngột vang lên trong đám người, Draco bị Gryffindor vây quanh nhưng vẫn không hề để ý, cậu chỉ hơi dao động nhưng vẫn đứng thẳng người, lau đi vết máu ở khóe miệng, hung dữ nhìn người ban nãy vừa đánh cậu một cú – Fred hoặc là George Weasley.

Ánh mắt cười nhạo của Gryffindor xung quanh khiến cậu tức giận, nhưng mà cậu biết mình không thể mất bình tĩnh được, cho nên cậu chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn đám người vậy quanh cậu một vòng.

“Oắt con thích dùng quỷ kế, xem ra cậu vẫn chưa bị dạy dỗ đủ đúng không, như vậy kế tiếp…” một học sinh Gryffindor lớp lớn rút đũa phép của mình ra, chỉ ngay về phía Draco.

Draco nhìn gương mặt rõ ràng không có tí ý tốt nào, nhận ra hắn ta chính là người bị Flint đánh đến phải đưa vào bệnh xá trong cuộc xung đột xảy ra giữa Gryffindor cùng Slytherin diễn ra vài ngày trước cuộc tranh tài ngày hôm nay.

Thăm dò đặc điểm của kẻ địch… Tìm ra nhược điểm của kẻ địch…

Draco nhớ đến lời nói của Sissy…, tay lại lặng lẽ rời ra phía sau, nắm chặt đũa phép ở trong áo choàng của mình, mặc dù năng lực của đối phương cũng không xuất chúng, nhưng lớp của hắn lại cao hơn mình, thần chú cũng biết nhiều hơn mình, giao chiến chính diện sợ là không thể thực hiện được, như vậy chỉ có đánh lén…

“Bốn phần…”

“Expelliarmus!” Draco đọc thần chú trước hắn một bước, học sinh lớp lớn hơn kia còn chưa kịp phản ứng đã bị thần chú đánh trúng bay ra ngoài.

“Mày…Cái thằng khốn này…”

Tên Gryffindor học lớp lớn kia rõ ràng không ngờ Draco lại đột nhiên ra tay, thẹn quá hóa giận nhặt đũa phép của mình lên, liên tục đọc ra hai ba câu thần chú.

Trước đó Draco đã dùng thần chú Silver Shield Spell (Bùa khiên bạc), sau đó cố gắng hết sức tránh né, nhưng vẫn bị trúng hai thần chú Diffindo (Bùa cắt) để lại hai vết thương rất sâu ở bờ vai cùng ngực của cậu.

Đồng phục màu xanh biếc của đội bị máu chảy ra nhuộm đỏ, lúc này học sinh xung quanh mới ý thức được tình huống không ổn.

“Lotter, được rồi!” một nam sinh Gryffindor hình như rất thân với cái người đang thẹn quá hóa giận kia đứng ra ngăn cản: “Nếu như bị các giáo sư biết…”

Nhưng mà lời khuyên của hắn rõ ràng không có hiệu quả lắm, đũa phép của Lotter vẫn không có buông.

“rõ ràng là cậu ta phạm quy trước, tôi chỉ dạy dỗ tên không tuân thủ quy tắc này một chút thôi.” Dứt lời, hắn ta quay đầu lại, ánh mắt hung ác rơi vào trên người Draco.

“Này, Malfoy, lúc nãy không phải mày đánh lại rất có khí thế sao? hiện tại làm sao vậy? Gryffindor chúng tôi khác với đám Slytherin hèn hạ, nếu như mày muốn quyết đấu, tao phụng bồi tới cùng.”

Nghe bài phát biểu không suy nghĩ của tên Gryffindor này, Draco cũng không cãi lại, cậu chỉ cắn chặt hàm răng, chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ của mình.

Bùa cắt tuy không phải là hắc ma pháp, nhưng do mất máu quá nhiều nên đầu óc cậu cũng dần trở nên mơ hồ.

Cậu biết với tình trạng của mình bây, liều mạng chắc chắn không phải là một biện pháp tốt, cậu chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, chờ các giáo sư hoặc là…cô ấy, đến ngăn cản những tên Gryffindor xúc động không có đầu óc kia.

Draco không hiểu vì sao khi ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy người đầu tiên mà cậu nghĩ sẽ đến giúp mình lại là cái người phụ nữ ngốc ngếch kia.

Hơn nữa cậu vẫn còn lời hứa sau khi thắng trận đấu này sẽ đến “cứu” cô ấy xuống chưa thực hiện mà…Tiếc là bộ dạng bây giờ của cậu trông thật thảm hại…

Đáng chết… Sissy Suyier…Nếu tình huống này xảy ra với cô ấy, cô ấy sẽ giải quyết như thế nào?

Thời gian trôi qua càng lâu đôi mắt màu xám tro lại càng trở nên ảm đạm, trong thoáng chốc cậu dường như thấy Lotter giơ đũa phép lên, nhưng mà…Tại sao lại không trúng nhỉ? Hừ, Gryffindor đúng là vô dụng, rõ ràng là cậu đã chẳng còn sức lực để né tránh rồi mà….

Thân thể….đang rơi…

Nhưng Draco cảm giác được, một đôi tay nâng thân thể sắp sửa ngã xuống đất của cậu, một cảm giác an tâm không thể hiểu được xuất hiện khiến thần kinh đang căng thẳng của cậu giảm bớt, cậu nhắm mắt lại, để mặc cho bóng tối mang đi toàn bộ ý thức của cậu.

Lần thứ hai…tỉnh lại, Draco mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng như tuyết, trang trí đơn giản ngăn nắp sạch sẽ…Xung quanh an tĩnh nói cho cậu biết tất cả đã qua…

Cậu còn sống… Hơn nữa nói theo một ý nghĩa nào đó thì hình như cậu còn sống rất tốt.

Tuy rằng lồng ngực cùng vai vẫn còn đau nhức nhắc nhở cậu rằng bây giờ cậu còn chưa có khỏi hẳn, nhưng vết thương như vậy chắc là cũng không làm khó được bà Pomfrey.

Draco bắt đầu chống đỡ thân thể, cố gẵng để mình ngồi dậy.

“Ah, Malfoy tiên sinh, cậu tỉnh rồi à!”

Cậu còn chưa kịp dựa người vào gối đầu đã nghe được âm thanh đầy ngạc nhiên của bà Pomfrey.

Cậu nghĩ muốn quay đầu, ai ngờ lại động đến vết thương trên bả vai, khiến cậu đau đến nhíu chặt lông mày.

Y sĩ từ trước đến nay nổi tiếng nghiêm túc nhìn thấy hành động mà cậu vừa làm, ngay lập tức tỏ ra không hài lòng, la hét không ngừng: “không, Malfoy tiên sinh, bây giờ cậu không được động đậy đâu. Tôi nghĩ cậu vẫn phải ngồi ngây người trên giường này một ngày…. Thẳng đến khi vết thương khép lại.”

Nghe được câu này Draco liền tuân lệnh mà nằm xuống, trong lúc rảnh rỗi còn đưa mắt nhìn đống quà tặng đang chất đầy trên cái tủ đầu giường.

Giấy bọc hoa lệ trước sau như một, hộp quà tuyệt đẹp, cũng đều là do những đứa bé của những gia đình quan hệ thân thiết với Malfoy đưa tới, nếu là trước kia có thể Draco sẽ khoe khoang, nhưng bây giờ cậu lại nghĩ mấy thứ này thực ra không có bất kỳ ý nghĩa nào.

An ủi và vân vân, rốt cuộc là có bao nhiêu người thật lòng quan tâm đến cậu chứ? Đơn giản chỉ là mối quan hệ có qua có lại của giới quý tộc thôi, không hơn.

Thời điểm khi cậu bị Gryffindor vây quanh, căn bản là không có ai xông tới giúp cậu một chút, cho dù là Flint, cũng chỉ hô có một tiếng, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của các giáo sư khác mà thôi…

Cậu có thể hiểu được cách làm của bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng là Slytherin, sẽ không vì một người không quan trọng mà để bản thân nguy hiểm đâu, bo bo giữ mình mới là lựa chọn của bọn họ.

Nhưng mà…Cuối cùng thì người nâng cậu là ai chứ? Hai tay người nọ vừa mềm mại lại vừa nhỏ, như là tay con gái vậy…

“Bà Pomfrey, tôi xin phép hỏi một chút…Lúc sau….Chuyện xảy ra thế nào?” Do dự một chút, Draco mở miệng.

Bà Pomfrey hình như cũng đoán được Draco sẽ hỏi như vậy nên vừa đưa cho cậu một lọ thuốc nước mọc xương để cậu uống hết, vừa nói rõ mọi chuyện xảy ra sau đó.

“Giáo sư Snape vô cùng tức giận, cậu cũng biết đấy, trừ điểm của Gryffindor, hiệu trưởng cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vẫy cáng cứu thương tới đưa cậu đến nơi này, dĩ nhiên, bởi vì bà Hooch cũng không tra ra được có sự can thiệp của thần chú không đũa phép hay không nên Slytherin lấy được cúp.”

Draco gật đầu, một hơi uống cạn sạch nước thuốc trong bình, mùi vị vẫn khó uống như trước, chắc là sản phẩm do viện trưởng của cậu làm ra.

Tuy rằng Slytherin lấy được cúp khiến cậu cảm thấy khá vui vẻ, nhưng cậu vẫn chưa biết được cuối cùng người xông vào trong đám người kéo cậu tránh được thần chú lúc đó là ai.

Draco khe khẽ thở dài, lại nghe bà Pomfrey tiếp tục nói: “Nhắc mới nhớ hình như Sissy cũng vô cùng tức giận, bình thường thì lười biếng như con mèo nhỏ vậy, chưa từng thấy cô ấy dạy dỗ một học sinh nào cả, lần này thế mà lại bẻ gãy đũa phép của học sinh tên là Lotter nhà Gryffindor kia, hơn nữa cũng may là có cô ấy, chứ nếu để câu thần chú cuối cùng kia đánh trúng vào người cậu thì không biết bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”

“Bẻ gãy đũa phép?” Draco kinh ngạc.

“Đúng vậy, giáo sư đứng gần đấy đều không phản ứng kịp, chẳng biết Sissy chen vào đấy từ lúc nào, thần chú còn chưa kịp phát ra, đũa phép của Lotter đã bị Sissy dùng tay bẻ gảy, nhìn bộ dạng cô ấy mảnh khảnh như vậy không ngờ sức mạnh lại lớn đến thế…”

“Ôi!!! Sissy đến à!” Bà Pomfrey vẫn đang nói, cô gái đã đẩy cửa bước vào, mặt mày đầy vui vẻ.

Từ trước đến nay bà Pomfrey rất ghét có người quấy rối bệnh nhân của bà thế mà lại đối xử với Sissy rất khách sáo, hình như hai người khá hợp tính nhau.

“Vâng, đúng lúc đi dạo ngang qua nơi này, nghe được Bobby nhắc tới tên của tôi, nên tới xem một chút ~” cô gái tóc bạc thong dong mà đi vào phòng bệnh, đi tới giường bệnh của Draco, mỉm cười lên tiếng chào.

“Buổi sáng tốt lành, bạn học Malfoy.”

Nhìn gương mặt mang theo nụ cười đang đến gần kia, hô hấp của Draco trở nên dồn dập hẳn.

Cuối cùng, cậu nghe được cô ghé vào tai cậu nói: “Lần này cậu làm rất tốt.”

Tuy rằng cái ghé của cô gái đó chỉ như chuồn chuồn lướt nước không có tí mờ ám nào, nhưng lại khiến vài sợi tóc có mùi chanh tươi mát lướt qua gò má cậu, ngứa ngáy, làm cho sắc mặt vốn tái nhợt của cậu hiện lên một chút đỏ ửng nhàn nhạt.

“Hừ, không cần người phụ nữ ngốc nghếch như cô tới khen ngợi tôi…”

Draco lầm bầm một câu, giương mắt liền thấy được má lúm đồng tiền sáng rỡ của Sissy, cậu nghĩ muốn cảm ơn, nhưng đột nhiên lại không biết mở miệng như thế nào.

trên thực tế Sissy cũng không cho cậu cơ hội mở miệng, đã xoay người nói vài câu với bà Pomfrey, rồi sau đó rời đi.

Hình như thời điểm mà có người khác ở bên cạnh, người phụ nữ ngốc ngếch này luôn đối xử khá lạnh nhạt với cậu…

Nhận ra được chuyện này Draco cảm thấy hơi buồn lòng, nhưng cậu che giấu loại tâm tình này đi rất nhanh, chán đến chết mà nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Lần này, Draco cũng không có ngây ngốc ở phòng bệnh lâu giống như lần trước, mà đến ngày thứ hai đã có thể trở lại lớp học cùng Slytherin rồi.

Cậu biết cuộc tranh tài Quidditch kết thúc đồng nghĩa với việc kỳ thi cuối kỳ đã rất gần, thời điểm trước khi thi đấu cậu đều giành toàn bộ thời gian vào việc huấn luyện, cho nên nếu muốn hơn những bạn học còn lại, chắc chắn cậu phải cố gắng hơn rất nhiều.

Cũng may thành tích của Draco cũng không tệ, mặc dù không so được với Hermione nhà Gryffindor, nhưng mà cũng nằm trong top những người học giỏi, bởi vậy sau những ngày ôn tập đầy vui vẻ thì kỳ thi lần này đối với cậu mà nói cũng coi như thuận lợi.

Đặc biệt là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tuy rằng Lupin có chút không tình nguyện,nhưng mà vẫn phải cho cậu điểm O sau khi cậu hoàn thành khóa học vượt chướng ngại vật một cách hoàn hảo.

Cuối cùng thì thành tích Draco cũng không tệ, ngoại trừ Lịch sử Pháp thuật là A, Bói Toán là E, còn lại đều là O.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Draco thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị trở về ký túc xá nghỉ ngơi thật khỏe một chút, thì khi đi ngang qua văn phòng giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lại ngoài ý muốn mà nhìn thấy giáo sư Snape đang nổi giận đùng đùng đi từ trong đó ra, hình như trong tay còn cầm một vật gì đó… Nếu như cậu nhìn không lầm thì… Hình như là áo choàng tàng hình của Potter…

Giáo sư định làm cái gì vậy?

Draco nhìn viện trưởng nhà mình đi lướt nhanh qua người cậu, hình như không nhìn thấy cậu, không khỏi hoang mang mà nhíu chặt lông mày.

Sau đó khi cậu hơi nghĩ ra chuyện gì đó thì đột nhiên lại để ý thấy một bóng dáng màu trắng đang đứng trốn ở khúc quanh cách đó không xa, cậu do dự một chút, đi nhanh về nơi người nào đó đang trốn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN