[đồng nhân huyết tộc cấm vực]sáng và tối.
CHƯƠNG 2
Nguyệt Kiến bị rơi xuống ao. Cô bé sợ hãi bật khóc, cố ngoi lên khỏi mặt nước hét lớn:
– Không, cứu với!!!!
Nguyệt Kiến dần kiệt sức nhưng vẫn gắng sức giơ tay lên, mong có ai đó phát hiện ra mình, tiếng kêu cứu của cô bé nhỏ dần:
– Cứu…mạng…..
……………………………………………
Trong nhà
Tiến sĩ cùng Triêu Nhan và Tịch Nhan và Lãnh tịch đứng bên cạnh giường bệnh, trên giường là Nguyệt Kiến hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tiến sĩ tái xanh, ông đau đớn nhìn cô con gái nhỏ vẫn đang bất tỉnh nhân sự, hỏi:
– Làm sao lại thành ra thế này?
Triêu Nhan nước mắt lăn dài, cô bé quệt nước mắt, giọng buồn buồn:
-Nguyệt Kiến đi lấy thuốc tẩy, có lẽ không cẩn thận đến gần ao cháy nổ, ai cũng không ngờ được hàng rào và bàn đạp lại bị hỏng……
– Dạ phải,cũng may là có người máy cứu nó, nếu không……
Tịch Nhan cũng nức nở, đôi hàng mi cụp xuống
Tiến sĩ thở dài, ông kéo chăn lên đắp cho Nguyệt Kiến. Nhìn gương mặt sần sùi, đầy vết bỏng của cô bé, ông nói với giọng xót xa:
-Tuy rằng giữ được tính mạng nhưng khuôn mặt đã bị lửa làm phỏng gần hết. Đứa trẻ đáng thương…
-bố,con có việc bố có thể vào phòng với con một lát không ạ?- Lãnh tịch trầm lặng mở miệng
Được –ông đáp ứng
Trong phòng.
-con có việc gì sao?
-bố con muốn cùng Tịch Nhan vào học viện Thánh Bùi Nhân.
-tại sao con lại nói vậy?-ông ngạc nhiên khi lời nói đó thốt ra từ cậu bé 9 tuổi
-con muốn vào đó cùng Tịch Nhan để tôi luyện bản thân hơn nữa nguyệt kiến bị bỏng,tịch nhan cần ở lại
-được –ông đáp ứng.
……………………………………………………
Tối đó…
Cạch! Cạch!
Ngoài vườn vang lên tiếng đào đất, là một bóng người nhỏ bé, mặc chiếc áo trắng, mái tóc dài buộc chiếc nơ nhỏ màu hồng bay bay. Là một cô bé,trên tay là một chiếc xẻng nhỏ, cô bé ấy đang hì hụi đào đất thành một cái hố nhỏ. Vội vàng đưa tay quệt mồ hôi trên trán, trên gương mặt xinh xắn kia nở một nụ cười thâm hiểm, vẻ mặt đắc ý, cô bé lẩm bẩm:
– Chôn ở đây, nhất định bố sẽ không phát hiện ra.
Nói rồi cô bé mở lòng bàn tay, trong đó là rất nhiều ốc vít, cô bé ném hết xuống cái hố vừa đào, mỉm cười:
– Bố nhất định sẽ không nghĩ được rằng….ốc vít của hàng rào và bàn đạp đều do mình tháo ra…..
Không ngờ, khi cô bé ấy quay đầu lại quan sát xung quanh, đó lại chính là Tịch Nhan, vội vàng lấp lại hố, khóe môi cô bé hơi nhếch lên, khiến khuôn mặt vốn ngây thơ trở nên “già dặn” vô cùng, không ai có thể tưởng tượng được vẻ mặt ấy là của một cô bé mới 9 tuổi đầu như Tịch Nhan.
– Xin lỗi Nguyệt Kiến, đừng trách chị tại sao làm như vậy…..
Tịch Nhan mỉm cười đắc ý, lấy xẻng đập lớp đất trên miệng hố lần nữa cho chắc, xong xuôi cô bé quay trở vào trong nhà, nói nhỏ:
-Nguyệt Kiến à, muốn trách thì hãy trách bản thân em vốn dĩ không nên đến thế giới này, càng không nên tranh giành với chị cơ hội trở thành đại tiểu thư đến học ở học viện Thánh Bùi Nhân.
Nhưng Tịch Nhan không hề biết rằng, mọi lời nói và việc làm của mình đã bị hai người nhìn thấy .hết tất cả, đó là người mà cô bé vẫn gọi là “cha”và một bóng màu đen đang cười một cách quỷ dị.kịch tính bắt đầu rôi.tốt nhất ngươi đừng để ta thất vọng.rồi quay đầu biến mất.mà đó chính là nam cung lãnh tịch
5 ngày sau…..
Đúng như lời hẹn, người đàn ông hôm trước đã tới đón Lãnh tịch và Tịch Nhan đi học tại học viện Thánh Bùi Nhân.
Tịch Nhan hôm nay rất dễ thương, mái tóc xoăn nhẹ buộc hai bên bằng sợi dây ruy băng hồng, cô bé mặc một chiếc áo đỏ tay lửng, thắt nơ ở gấu áo, váy dài đến ngang đùi. Lãnh tịch trầm lặng mặc áo khoác trắng quần đen khoác áo ngoài là bộ đen nốt đội lên chiếc mũ lưỡi trai y như một điệp vũ – Đừng lo, bông hoa vừa xuất hiện dưới xương quai xanh là do trong máu đã có chứa hạt giống của mê nguyệt dẫn.
Người đàn ông kia đứng ở cửa, thấy hai chị em Lãnh tịch và Tịch Nhan đã sẵn sàng mới xoay người đi, được một đoạn, ông ta quay đầu lại, thúc giục:
– Đi thôi!
– Bố, tạm biệt!
Tiến sĩ vẫy tay lại chào, mỉm cười buồn bã.
Tịch Nhan rất vui sướng, cô bé vẫy tay lại chào tiến sĩ và rất nhanh chạy ra xe.
Triêu Nhan cười buồn, 2 đứa em cô bé từng gắn bó suốt 9 năm,các em gắn bó, mãi một lúc lâu sau, cô bé mới xốc lại được tinh thần .vậy là chỉ còn cô và nguyệt kiến ở lại rồi.
Nguyệt kiến nhìn xe khuất dân,buồn bã.
Từ đằng sau, một bàn tay khẽ đặt lên vai Nguyệt Kiến khiến cô bé giật mình, ngoái đầu lại nhìn. Thì ra đó là tiến sĩ, ông mỉm cười trìu mến nhìn cô con gái út bé bỏng, ánh mắt ông nhìn cô như an ủi. Bất ngờ, thái độ tiến sĩ thay đổi, ánh mắt ông ánh lên sự cương quyết:
– Đừng đau lòng, bố sẽ nghiên cứu thuốc trị liệu tốt cho con, cũng sẽ ở nhà đích thân dạy con. Bố nhất định sẽ để cho tương lai Nguyệt Kiến và triêu nhan của bố không thua kém bất kì người nào hết…..
-Lãnh tịch gửi cho con
Ông đưa cho cho nguyệt kiến một chai thuốc màu xanh dương,cô uống nó đột nhiên khuôn mặt biến đổi toàn bộ vết thương đó hoàn toàn không còn nữa để lại bố và chị mắt chữ O mồm chữ A
(vòng quay vận mệnh bắt đầu thay đổi rồi.cuộc sống của tịch nhan dần trở nên thảm hại hơn nữa a~~~^_^ bi ai bi ai~~~~)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!