[Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku
Chương 34
Thời điểm Yuri tỉnh lại thì đã thấy bản thân mình bị nhốt trong một căn phòng rất lớn, mọi vật dụng đều đầy đủ, trang trí cũng rất đẹp nhưng ngay cả một cái cửa sổ cũng không có!
“ Rốt cuộc chỗ này là cái nơi quỷ quái nào vậy!” Nàng giận dữ hất tất cả trái cây lẫn bánh ngọt trên bàn xuống đất. Mục đích ban đầu chính là đi đánh hắn đòi thuốc giải, vậy mà nàng một chút cũng chưa làm gì được hắn, thuốc giải không lấy được cũng coi như xong đi, lại còn bị hắn bắt đem đến cái chỗ này, đúng là tức chết nàng!
“ Này, đừng có đập phá lung tung nữa, ta chóng mặt quá!” Lúc này Santoso lại đột nhiên nhảy ra khỏi tay áo nàng, vùi đầu vào hai tai thỏ dài mềm mại lá lớn.
“ Santoso? Ngươi mau nói đi, chỗ này là đâu vậy!” Vừa nhìn thấy tiểu bạch thỏ nàng liền mừng rỡ, vui vẻ ôm lấy Santoso. Hiện tại bây giờ hắn chính là mấu chốt giúp nàng thoát ra khỏi chỗ này, tìm Kiyoshi cướp thuốc giải!
“ Haizz, ngươi đang ở trong thành của tên Chinen Kiyoshi chứ đâu! Ngươi cũng xui xẻo quá đi, như thế nào lại bị nhốt vào phòng này!” Santoso nhảy ra khỏi tay nàng, ngúng nguẩy nằm phịch xuống tấm tatami lăn qua lăn lại, thoải mái hưởng thụ.
“ Cái gì?” Yuri chống hông, hậm hực trừng mắt nhìn Santoso. Hắn không thể nói liền một mạch sao?
“ Căn phòng này chính là căn phòng đặc biệt nhất trong thành Kitsune của Hồ tộc, thường là dành cho người thừa kế hoặc tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân mới có khả năng được ở trong này. Nếu không có vòng ngọc được chế tác riêng cho căn phòng này thì bất kể ai cũng không vào được, cũng không thể đi ra để bảo vệ an toàn” Santoso thở dài một tiếng, kiên trì giải thích cho nàng nghe. Trước khi đi hắn đã cảnh báo cho nàng, vậy mà nàng cũng không thèm để vào tai, bây giờ còn tức giận cái gì?
“ Đúng là điên khùng, cho dù không ra được cũng bị nghẹt thở chết!” Nàng nhún vai, trườn người nằm xuống bàn. Thật sự là quá thất bại!
“ Ngươi không thấy ngươi vẫn còn đang sống sờ sờ đó sao? Ngươi vốn không phải người bình thường, ngươi chính là vu nữ, trong người mang linh lực nên đương nhiên sẽ chết không nổi đâu!” Santoso khinh bỉ nhìn nàng, vênh váo lên tiếng. Nữ nhân này vì sao lại vừa nhiều chuyện vừa não tàn như vậy, có chút chuyện nhỏ nhặt cũng không hiểu!
Nàng chán nản nhặt mấy cái bánh ngọt bỏ vào miệng, sau đó lại đi lòng vòng quanh phòng ngắm một chút rồi lại nằm xuống tấm tatami. Nàng mới lim dim ngủ thì lại cảm thấy trên mặt ngưa ngứa liền đưa tay lên sờ liền chạm vào một thứ rất mịn màng, rất ấm áp, rất giống tay… Khoan đã! Tay sao??
Nàng giật mình mở mắt ra, ập vào mắt nàng chính là khuôn mặt phóng đại yêu mị của Kiyoshi, mà tay của hắn thì đang chạm vào mặt nàng!
“ Bỏ ra!” Nàng hoảng hốt hất tay hắn ra, muốn lấy quạt vung lên lại bị hắn dễ dàng dùng hai ngón tay thẳng tắp kẹp chặt. Nàng ngẩng lên, đổ mồ hôi lạnh nhìn hắn dấy binh hỏi tội “ Ngươi vì sao đưa ta đến đây? Ở đây ta cảm thấy vô cùng bất tiện, nhanh một chút thả ta ra ngoài!”
“ Nàng vội cái gì? Chỉ cần hết tối ngày mai, ta nhất định sẽ để nàng đi ra ngoại, thích đi đâu ta đều chiều theo ý nàng” Kiyoshi dịu dàng xoa đầu nàng, ôn nhu ôm lấy nàng, lực đạo cũng được điều chỉnh vừa phải, giống như chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể khiến nàng bị thương.
Ánh mắt hắn lại chuyển lên người tiểu bạch thỏ đang run rẩy trốn phía dưới gối, môi mỏng hơi hé ra:
“ Santoso, có vẻ như ngươi đang mưu tính đến chuyện phản bội ta. Nếu đã như vậy, ta cũng không cần giữ ngươi lại làm gì” Dứt lời, hắn khẽ đẩy nàng sang một bên, khóe môi cong lên lạnh lùng, tay hiện ra một thanh đoản kiếm nhỏ rực lửa chuẩn bị phóng về phía Santoso.
Nàng há hốc mồm, vội chạy tới ôm lấy Santoso vào lòng, vừa trừng mắt vừa chĩa quạt về phía hắn:
“ Ngươi cứ thử đụng vào Santoso cho ta xem!”
“ Nàng đã thích như vậy, xem như đây là quà đính hôn ta tặng nàng vậy” Kiyoshi thu lại kiếm, nhún vai cười cười như không. Thực ra Santoso cũng không phải trở ngại gì đáng lo đối với hắn, chẳng qua nhìn nó cả ngày quấn quít bên cạnh Yuri, hắn cảm thấy phi thường ngứa mắt!
“ Đính hôn gì chứ! Ta mới không cần! Ta cũng không phải hôn thê của ngươi!” Nàng bĩu môi, liếc hắn một cái. Đùa gì chứ, làm gì có chuyện nàng đã từng quen hắn? Cũng làm gì có chuyện nàng đính ước với một tên yêu quái đáng ghét như vậy chứ! Chắc chắn hắn có thâm thù đại hận với Naraku nên mới lợi dụng nàng để chọc tức Naraku!
“ Nàng kiếp trước chính là hôn thê của ta, trong ngày thành hôn lại bỏ đi bị Hồ tộc bắt được nên đã tự vẫn. Nhưng trong người nàng vẫn có ấn ký của Hồ tộc, vì thế mà hôn ước không bị hủy bỏ. Cho nên kiếp này nàng vẫn là hôn thê của ta” Kiyoshi thản nhiên ngồi xuống đất, tùy tiện nhặt một chùm nho tím nhạt lên, ngắt từng quả bỏ vào miệng. Hôm nay chắc chắn sẽ phải nói rất nhiều, thế nên tốt nhất là nên ăn thứ gì đó nhiều nước một chút.
Nàng nhíu mày cố gắng tiêu hóa những gì hắn nói. Mặc dù đã vò đầu bứt tai một hồi nhưng nàng vẫn chẳng thể hiểu được vì sao lại có kiếp trước kiếp sau gì ở đây? Lẽ nào nàng cũng giống Kikyo và Kagome sao? Nếu vậy kiếp trước của nàng là gì? Hắn nói trong người nàng có ấn ký của Hồ tộc, rốt cuộc ấn ký đó là thứ gì?
Cả hôm đó, nàng đem tất cả những nghi vấn trong đầu hỏi hắn một lượt, nhiều đến mức nàng ngủ gật lúc nào không hay…
Đại khái kiếp trước của nàng chính là một tiểu vu nữ nhỏ nhoi của tộc vu nữ, bởi vì bị uy hiếp nên bất đắc dĩ phải đính hôn với hắn, người thừa kế cho vị trí trưởng tộc của tộc Hồ yêu. Để chứng minh thân phận hôn thê của nàng với hắn, hắn đã lẩm nhẩm đọc cái gì đó, vừa đọc xong thì trong lòng bàn tay của nàng đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình lông vũ màu đỏ. Vì thế, nàng cũng đành phải tin chuyện giữa nàng và hắn. Nhưng nàng sẽ không vì vậy mà quên mất mục đích ban đầu của nàng, đó là: đả thương hắn, cướp thuốc giải!
Hơn nữa, làm gì trên đời này lại có một người đàn ông si tình đến như thế, trải qua mấy trăm năm vẫn một lòng yêu một người? Hừ, đã thế hắn còn là một Hồ yêu chuyên quyến rũ người, ai biết được trong thời gian đó hắn đã có qua lại với ai không chứ? Naraku cũng đã từng mấy lần lợi dung nàng đó còn gì?Tóm lại, đàn ông khắp thiên hạ này ai cũng không đáng tin!
…
Ở trong thành, Naraku và Sesshoumaru ngồi đối diện nhau dưới màn đêm, giữa hai người là một cái bàn thấp với hai chén trà đã nguội lạnh từ lúc nào…
“ Sesshoumaru, ngươi vì sao lại muốn cứu Yuri?” Nói vòng vo một hồi, cuối cùng Naraku cũng quyết định vào thẳng vấn đề. Nữ nhân này thật rắc rối, hắn chỉ vừa tách khỏi nàng chưa đến nửa ngày đã chẳng thấy bóng dáng đâu, lại để bị bắt đi mất… Đúng là rất đáng chết! Lần này đem trở về, không phạt là không được…
Đôi lúc hắn cảm thấy thật hận, hận không thể móc tim nàng ra, tùy lúc khống chế giống như Kagura… Nhưng nếu làm vậy, không phải nàng cũng xong đời rồi sao? Con người chính là vậy, vừa yếu đuối vừa phiền phức.
“ Đó là chuyện của ta, Naraku, ngươi không cần biết nhiều như vậy” Sesshoumaru ném cho Naraku một cái nhìn sắc lạnh, cả người đều lạnh lẽo, hết sức đề phòng cảnh giác. Thế nhưng câu hỏi này của Naraku, chính hắn cũng không biết câu trả lời. Chỉ là nghe Kagura nói nàng ta bị bắt đi, liền cảm thấy trong người rất khó chịu, lại không có chút manh mối nào về kẻ đã bắt cóc nàng, vì thế đành phải tìm đến Naraku…
Dù sao sau khi đem nàng ta về, tìm cách giết chết Naraku cũng không muộn.
Naraku đối với sự từ chối của Sesshoumaru cũng không có biểu cảm gì, nhưng sát khí lại như có như không vờn quanh. Sesshoumaru trước nay đều chỉ quan tâm đến tiểu nhân loại tên Rin kia, ngoài ra không để ý đến ai. Vậy mà lần này lại có thể đến tìm hắn muốn cùng cứu nữ nhân kia, không phải là rất đáng ngờ sao?
Hừ, sẽ không phải là đã động tâm rồi đi?
Naraku trong lòng thầm cười lạnh, không nghĩ tới một nữ nhân như vậy cũng thật lắm người yêu thích!
Lúc này, hắn thật sự muốn lấy lại mảnh ngọc tứ hồn cuối cùng, giết chết Sesshoumaru và tên Hồ yêu kia… Tốt nhất là đánh cho hồn phi phách tán, tan thành tro bụi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!