[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính - Chương 17. Từ chối hợp tác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính


Chương 17. Từ chối hợp tác



Carol chưa đủ mười tám tuổi.

Cô ta từng nói như vậy với Menphis. Tĩnh Tuyết ha ha cười hai tiếng, không phải chỉ là chưa đủ tuổi thôi sao? Thời đại này nó như vậy, lại dám phản kháng lại tập tục truyền thừa ư? Ai bảo cô ta xuyên đến cổ đại làm chi? Nếu số phận của cô ta là thế, không muốn kết hôn, tại sao cô ta lại không phản kháng chuyện này?

Lễ cưới đã được định sẵn khi Bạch Liên Hoa tròn mười tám tuổi. Hiện tại cô ta sống cũng tốt lắm, mà không biết có nhớ đến gia đình ở thế giới hiện đại hay không? Mà theo như Tĩnh Tuyết biết về tính tình đó, thì cô ta cũng chẳng nhớ đâu, có nhớ cũng chỉ là nhớ tượng trưng một hai lần, vì dù sao làm Hoàng phi Ai Cập ăn sung mặc sướng, ngồi trên ngồi trước ai mà chả thích.

Điều làm Tĩnh Tuyết ngạc nhiên hơn cả là, Menphis sẵn sàng đợi cô ta đủ tuổi trưởng thành, vì cái gì cơ chứ? Hoàng đế Ai Cập tàn bạo khát máu giết người trong chướp mắt lại dễ dàng đợi, Tĩnh Tuyết bái phục bái phục. Kỹ năng cua trai của Bạch Liên Hoa đúng là nâng cấp đến mức đột phá, không biết còn bao nhiêu nam phụ cắn câu nữa đây.

Nữ hoàng Asisu muốn cướp lại Menphis từ tay Carol, nhưng đã muộn rồi. Có lẽ là tại cô xuyên đến thế giới này muộn hơn chăng? Nếu sớm hơn một chút, cô tin mình nhất định có thể thay đổi tình cảm của Menphis dành cho Bạch Liên Hoa. Vì trước giờ, cô đã muốn làm điều gì, thì sẽ nắm chúng thật chắc trong lòng bàn tay.

Mấy ngày nay, Tĩnh Tuyết đã nhảy sông mấy lần rồi, nhưng vẫn không xuyên được. Ông trời đang trêu ngươi cô hay sao thế? Cho người khác xuyên qua được, mà cô lại không xuyên qua được. Tức mình, cô chửi thề một câu:

– Damned! [Thật đáng nguyền rủa!]

Nhưng không ngờ lại có người đáp lại:

– Công chúa thật có hứng thú đối với việc nhảy sông đi chết.

Quay đầu lại, thì ra là tên Hoàng tử Hittle ngu ngốc từng để sổng mất Bạch Liên Hoa cùng chồng của nó. Thế mà dám nói quân đội Hittle hùng mạnh lắm, thì ra cũng chỉ đến vậy. Ngay trong Hoàng cung Hatsa của Hittle mà cũng có thể để chúng trốn thoát. Thân thủ hắn tốt như vậy, mà cũng có thể để chúng chạy mất, đúng là tác phong tùy tiện.

Izumin nghe được tin nàng Carol sắp kết hôn cùng Menphis, liền thân chinh dẫn người đến Ai Cập, tìm cơ hội bắt cóc nàng mang đi. Nhưng Hoàng cung Ai Cập canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, hắn chưa tìm ra sơ hở nào. Đành phải đợi đến lễ cưới, lợi dụng lễ săn sư tử để làm loạn bắt cóc.

Hắn lại gặp Công chúa Tĩnh Tuyết xinh đẹp thường hành xử kỳ quái xuất hiện tại bờ sông Nile, cô ấy có vẻ thích nhảy sông đi chết thật, nhảy xuống sông rồi lại bơi về bờ, tiếp tục làm hành động đi chết nhiều lần.

Tĩnh Tuyết khinh khỉnh đáp lại:

– Đây không phải là vấn đề mà ngươi nên quan tâm.

Izumin bị bơ nhiều lần, vẫn mặt dày tiếp tục:

– Công chúa, ta có một vụ làm ăn, cô có muốn không?

– Không. – Cô chẳng muốn quan tâm tới mấy chuyện đó, tên Hoàng tử này làm cô quá thất vọng, cô đã thả mồi câu Carol như vậy mà hắn vẫn không giữ người được, thậm chí còn làm thiệt hại mất Hoàng cung của nước mình, trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Izumin không thuyết phục được, tao nhã đứng lên bỏ đi, còn không quên bỏ lại một câu:

– Công chúa cứ suy nghĩ, nếu như đổi ý, thì hãy đến tìm Ruka, thuộc hạ của ta.

“Đã sắp xếp tay chân vào rồi sao?” – Tĩnh Tuyết suy nghĩ trong lòng, hắn định nội ứng ngoại hợp? Vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Lại có thể lợi dụng thêm một lần nữa rồi, mà không biết lần này có thành công hay không.

Tĩnh Tuyết suy nghĩ thêm một vài vấn đề khác, rồi rời khỏi bờ sông, dịch dung khuôn mặt, cải trang nam nhân tạt qua căn nhà kia thăm Công chúa Mitamun một chút. Chuyến đi Hittle mất hơn hai tuần vẫn chưa gặp lại, có lẽ cô bé ấy sẽ chán chết vì phải ở trong nhà suốt.

– Han Sung, lâu lắm rồi ta không được gặp ngài. – Người hầu mở cửa ra, một gương mặt đẹp trai xuất hiện, Mitamun tưởng rằng người muốn gặp sẽ không đến, nào ngờ chàng ấy đã xuất hiện.

– Công chúa ở đây có thấy không tiện chỗ nào không? – Tĩnh Tuyết hỏi cho có lệ.

– Ta cảm thấy rất tốt, chỉ là.. – Mitamun nói rồi lại ngừng.

– Chỉ là?

– Ta cảm thấy hơi chán, ngài biết đấy, ta luôn ở trong nhà, mà mấy cuốn thoại bản tử* ngài đưa cho ta đã xem hết rồi. 

[Thoại bản tử*:tiểu thuyết]

Tĩnh Tuyết ngạc nhiên, cô Công chúa này nổi tiếng ham chơi, cô đưa không ít tiểu thuyết cho để làm màu, chưa chắc cô ấy đã đọc, không ngờ lại đọc hết:

– Công chúa đã xem hết chúng sao? 

– Đúng vậy, cô nương trong thoại bản tử “Bút Ký Gả Chồng” rất tội nghiệp, cô ấy bị mọi người hiểu lầm, nhưng Vương gia thì ngược lại, hoàn toàn tin tưởng cô ấy. – Mitamun tâm trạng hơi trùng xuống, trong thoại bản tử có câu ‘Ác sự truyền thiên lý’*, chàng ấy đã nghe về sự nổi tiếng ngỗ nghịch, ham chơi của nàng rồi, có lẽ chàng ấy sẽ có ấn tượng rất xấu về nàng?

[Ác sự truyền thiên lý*: Việc xấu đồn xa ngàn dặm]

Nghĩ vậy, nàng bèn phân trần, nói cho Han Sung nghe về suy nghĩ của nàng sau khi đọc xong quyển một của thoại bản tử “Bút Ký Gả Chồng”

Tĩnh Tuyết không biết trong đầu cô bé này đang nghĩ gì, chỉ gật gật đầu:

– Vương gia là một người rất tốt.

– Nhưng đáng tiếc là cô nương đó lại hiểu lầm Vương gia. – Mitamun chưa đọc xong hết bộ đó nên hỏi tiếp:

– Han Sung, quyển hai của thoại bản đó bao giờ mới có vậy? Ta rất nóng lòng chờ phần tiếp theo.

Tĩnh Tuyết còn chưa nghĩ ra phần tiếp theo, làm sao sáng tác tiếp bây giờ? Cô nói lấp lửng:

– Người viết vẫn chưa hoàn thành quyển đó, Công chúa hãy cố gắng đợi nhé. À, phải rồi, không phải cô rất buồn chán sao? Chúng ta đi dạo chợ kinh thành nhé, Thebes có rất nhiều cái hay mà Công chúa chưa biết đến đâu.

Được người mình thích mời đi chơi, Mitamun vô cùng phấn khích, sai người hầu đến thay đồ, trang điểm thật đẹp cho nàng.

– Thay đồ thôi, còn trang điểm cứ để ta giúp Công chúa cho. – Tĩnh Tuyết rất tự giác đóng vai một công tử được giáo dưỡng đàng hoàng, đứng ngoài cửa nói vọng vào.

Bốn người hầu này là những cô gái người Hittle bị bọn bắt cóc đem đến Ai Cập buôn người, Tĩnh Tuyết đã đích thân giải cứu bọn họ. Để trả ơn, bọn họ muốn làm người hầu của “cô”, nhưng cô trước giờ luôn độc lai độc vãng, nên đã nhờ bọn họ chăm sóc Công chúa Mitamun.

– Han Sung, ngài là đàn ông mà cũng biết trang điểm cho phụ nữ sao? – Mitamun hỏi, chàng ấy giống một vị anh hùng đẹp trai hơn là một người đàn ông bình thường biết cách trang điểm cho con gái.

– Ta cũng có một đứa em gái, vì phải thường xuyên trang điểm cho nó, nên cũng biết một chút. – Tĩnh Tuyết gật đầu, Thượng Quan Tịnh Kỳ là đứa em gái mà cô rất yêu quý, thậm chí còn quý hơn cả cậu em trai ruột đã mất tích hơn mười năm nay là Tĩnh Kiệt.

– Ồ, chắc cô em gái ấy của ngài phải xinh đẹp lắm. – Mitamun trầm trồ, anh trai đã đẹp trai đến mức cực phẩm thế này, vậy chắc em gái phải được nhiều người yêu thích lắm.

– Nó rất dễ thương giống như Công chúa vậy. 

Công chúa Mitamun nghe xong rồi đỏ mặt.

Tĩnh Tuyết trang điểm nhẹ rồi dịch dung một chút cho Công chúa Mitamun, tránh cho đi trên đường có gặp Izumin, mặc dù có thể nhìn phát là ra ngay, vì dù sao họ cũng là anh em.

– Công chúa sẽ là em gái ta. Chúng ta đi thôi.

Ngoài đường lớn Ai Cập là khu chợ kinh thành nổi tiếng nhất tại Thebes.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN