[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính
Chương 27. Xuyên không lần hai
Hàn Cảnh Nhiên vừa nhận được manh mối không rõ ràng của Tĩnh Tuyết, quyết định kéo dài thời gian của mình ở du thuyền một lúc để đợi em họ đang trên đường đến.
Bỗng nhiên một người đàn ông có mái tóc ngang vai màu đen, dáng người hơi gầy nhưng cao lớn bước lại gần Hàn Cảnh Nhiên, đưa ly rượu ra ý muốn cụng ly:
– Anh Hàn, tôi thực sự rất hi vọng có cơ hội hợp tác với tập đoàn BT.
– Anh Rido có vẻ không hiểu quy tắc của chúng tôi lắm? – Hàn Cảnh Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn lên sắc trời xám xịt, một đám mây đen bán kính lớn bay từ từ ở phía bắc.
Tĩnh Tuyết đứng trên bờ sông, mặt không đổi sắc nhìn tòa nhà xây gần về phía thượng lưu sông đang huyên náo, nhộn nhịp. Một bông hoa hồng bay ra từ ô cửa sổ, rớt xuống chiếc thuyền nhỏ neo ở gần đấy. Cô gái có mái tóc vàng ăn mặc hoa lệ chạy ra từ căn nhà, cố sức với tay để lấy bông hoa hồng. Giống như có một lực kỳ quái đẩy cô ta xuống thuyền.
Carol cố sức hét lớn cứu mạng, nhưng dường như không ai nghe thấy lời cô ta nói, cô ta chỉ còn biết bám chặt hai tay vào mép thuyền. Chiếc thuyền trôi nhanh hơn cả tốc độ nước, chẳng mấy chốc đã trôi về hạ lưu nơi Tĩnh Tuyết đứng trên bờ.
Cô ta quay về cổ đại sao? Tĩnh Tuyết không quan tâm điều đó, cô chỉ muốn gặp cô ta một lần để hỏi rõ chân tướng đã rành rành, có phải cô ta đã đạp em cô xuống vực hay không?
Chắc chỉ cần vài giây để xác nhận điều đó thôi. Tĩnh Tuyết vừa nghĩ vậy, liền nhảy xuống nước, bám lấy mép thuyền, dùng sức trèo lên con thuyền nhỏ. Cô đẩy vai Bạch Liên Hoa đang run như cầy sấy trên thuyền:
– Tôi có một câu hỏi, cô chỉ cần xác nhận thôi.
– A a a.. Cứu tôi với.. – Carol mặt tái mét, nói giọng đứt quãng.
– Này, có phải cô.. – Sóng lớn trên sông nổi lên, Tĩnh Tuyết biết không thể hỏi cô ta được điểu gì, vì hiện tại cô ta đã rơi vào trạng thái hoảng loạn.
– Cứu..
– Mẹ kiếp! – Tĩnh Tuyết chửi thề một câu, dùng sức nhảy khỏi con thuyền. Nhưng như có một lực nào đó níu chặt lấy tà váy của cô, không để cô nhảy ra. Quay lại thấy Bạch Liên Hoa hai tay nổi hết gân xanh đang kéo mạnh lấy tà váy mình, Tĩnh Tuyết biết trong cơn hoảng loạn của tuyệt vọng với cái chết đến gần, một người dù có ốm yếu đến mấy cũng có thể có một sức lực vô cùng mạnh mẽ.
Tìm mọi cách giằng co, Bạch Liên Hoa vẫn không chịu buông tay cô ta ra, Tĩnh Tuyết chỉ thấy mọi thứ đã muộn rồi.
Cô lại theo chân người ta xuyên không về cổ đại.
Hơn nữa còn là loại ngu nhất, tự động nhảy vào thuyền của người ta nữa chứ.
Xuyên qua màn đen dày đặc, một lối kiến trúc quen mắt hiện lên trước mặt Tĩnh Tuyết: Tượng Nhân Sư. Chỉ cảm thấy vô cùng điên người, Bạch Liên Hoa thì đã sợ hãi đến mức ngất xỉu, Tĩnh Tuyết vừa nhìn thấy dòng sông Nile của thế giới cổ đại đã ghét bỏ con thuyền này mà nhảy xuống sông. Bây giờ thì cô có thể làm gì? Đợi cô ta xuyên không lần nữa rồi lại xuyên theo? Tại sao cô không có quyền hạn được xuyên không một cách tùy ý đó chứ? Tĩnh Tuyết chỉ biết ngửa đầu lên trời cao mà chất vấn. Trên bờ, cô ôm balo tìm đường đến Thebes.
Ruka xin nghỉ một thời gian, hắn ở Hạ Ai Cập để tìm kiếm cô gái sông Nile, Hoàng tử Izumin đã chắc nịch nói rằng nhất định nàng sẽ ở đây. Hắn chèo chiếc thuyền nhỏ ngó nghiêng xung quanh dòng sông, nhưng lại nhìn thấy một đầu tóc khác biệt màu hồng cùng một thân váy hồng đang tìm cách bơi lên bờ, chắc vì đất hơi trơn trượt nên khó trèo lên.
Hắn hơi đa nghi, liền chèo thuyền lại gần:
– Cô có muốn giúp đỡ không?
– Khỏi đi. – Cô gái không quay đầu lại, bơi vào mé bờ sông bên cạnh.
Một lần người bơi sang mé bờ kia, Ruka đã chắc chắn cô gái này chính là Công chúa Đại Chu cùng mất tích với cô gái sông Nile, cô gái mà người Ai Cập cũng đang ra sức tìm kiếm với quy mô không kém Carol.
Hắn định hỏi thêm, nhưng Tĩnh Tuyết vừa leo lên bờ đã rời đi mất hút. Cùng lúc đó, gần khoảng nửa dặm, tin tức truyền đến nhanh như gió, Carol đã được tìm thấy! Hắn cũng không quan tâm đến cô nàng Công chúa kia nữa, lập tức chèo thuyền về hạ lưu.
Nhìn thấy cô gái tóc vàng ngất bên bụi cỏ, Ruka nhao vào, mừng rỡ thán phục:
– Hoàng tử Izumin tiên đoán như thần!
Mi mắt Carol khẽ run run, cô ta mở mắt thì nhìn thấy Ruka:
– Ơ.. Đây là đâu? Ruka có phải anh đó không? Sao người tôi ướt thế này?
Ruka thấy cô gái có vẻ như không nhớ điều gì, liền nói bừa:
– Bẩm, Hoàng phi.. nghịch nước nên bị ướt, chứ không có gì đâu. – Hắn bế cô ta lên: – Để tôi đưa Hoàng phi về với đức Hoàng thượng, ngài đang nóng lòng chờ đợi.
Trong lòng Ruka đang ấp ủ một kế hoạch lớn: Vấn đề là phải đi thật nhanh trước khi tin tức lan truyền đến tai hoàng đế Menphis, nếu hắn biết ta làm phản, đưa cô gái đến chỗ Hoàng tử Izumin, chắc chắn sẽ đưa đại quân lùng đuổi.
Đây là vùng Hạ Ai Cập, Tĩnh Tuyết ghé vào một chợ đầu mối nghe ngóng tin tức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!