[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính - Chương 6. Bạch Liên Hoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


[Đồng nhân] Nữ hoàng Ai Cập - Kết cục của nữ chính


Chương 6. Bạch Liên Hoa


– Tuyết Thần y cô không biết đâu, cô Carol thậm chí còn cứu sống Hoàng đế Menphis thoát khỏi việc trúng độc khi bị rắn hổ mang cắn..

– Thật là giỏi đấy. – Thời này thậm chí thuốc tây còn không biết là cái gì, mà cũng có người cứu được. Chẳng lẽ dùng các dược liệu thảo mộc?

Nói vậy, thì người cổ đại cũng thật thông minh.

– Đó là mọi người truyền miệng thôi, tôi cũng chưa tin lắm. – Người phụ nữ hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp:

– Nhưng khẳng định rằng, người con gái tài giỏi và xinh đẹp nhất trên đời này chính là Tuyết Thần y. Tóc vàng mắt xanh thì có một bộ lạc ở tận cùng phía Bắc, từng giao du với ông cụ nhà chúng tôi. Nhưng đôi mắt màu hổ phách cùng mái tóc bạch kim này mới chính là tuyệt đẹp, tôi chưa từng nhìn thấy người nào như vậy.

Mỹ nhân đẹp nhất trên đời này cũng chỉ đẹp như Tuyết Thần y mà thôi, không thể đẹp hơn được.

Tĩnh Tuyết khẽ cười, mắt thì là thật, nhưng mái tóc là do tôi đi nhuộm đấy. Album mới của BTS nhà tôi có Taetae nhuộm tóc màu bạch kim mà, nhuộm theo thần tượng là điều dễ hiểu. Vừa nghĩ đến Taetae, Tĩnh Tuyết bất giác vui vẻ hẳn, nhưng nghĩ đến chiếc tai nghe do chính tay Taetae tặng bị rơi mất và buổi quay fancam của Taetae tại Anh không còn được xem nữa, cô vô cùng tức tối trong lòng.

Cậu em trai của người phụ nữ mang thai bước vào trong phòng:

– Thần y xinh đẹp, chị có muốn ra xem tượng đá điêu khắc hình cô gái sông Nile được dựng lên không?

– Ta sẽ ra ngay, cậu ra trước đi.

Bắt mạch bình an cho người phụ nữ mang thai xong, cô rời khỏi căn nhà bằng đất xập xệ, thấy em trai của người phụ nữ mang thai đang đứng trước cửa chờ:

– Cậu đợi ta à?

– Vâng, bức tượng này điêu khắc rất đẹp, để em dẫn chị đi xem.

Hai người một trước một sau đến đi qua vài con phố trên đường lớn Thebes. Gần cột đá lớn trong trung tâm tòa thành, có một bức tượng điêu khắc toàn thân một người con gái, đang chờ cắt dây kéo dựng xong bức tượng.

– Cái gương mặt ngây thơ vô số tội này.. – Tĩnh Tuyết ngẫm nghĩ, không phải con bé Bạch Liên Hoa kia thì còn là ai?

Lại là một màn xuyên không bất tận đây rồi. Nếu con bé này không liên quan cũng không làm ảnh hưởng tới việc Tĩnh Tuyết quay về tương lai, vậy thì mặc xác nó. Nếu nó muốn chơi, tất nhiên Tĩnh Đại tiểu thư cô sẽ chơi đến cùng.

Sáng hôm sau, Tĩnh Tuyết cải trang làm quân lính thị vệ canh giữ thần điện chính, nơi ở của Nữ hoàng Aisu. Lợi dụng lúc đổi gác, cô trà trộn vào đội ngũ. Balo và quần áo thì cô gửi ở căn nhà của người phụ nữ mang thai tại làng Gosen.

– Asisu.

Thấy người cần tìm xuất hiện đúng lúc, Tĩnh Tuyết gọi.

– Đứa trẻ thông minh. – Asisu hơi bất ngờ, chẳng phải đã ném đứa trẻ này ở sa mạc Tử Thần rồi hay sao? Vẫn còn sống sót để trở về?

– Nữ hoàng, chắc chắn cô không muốn đưa ta về tương lai mà không có giao dịch gì rồi? – Trong căn phòng đóng kín cửa, Tĩnh Tuyết ngồi vắt chân lên ghế, hỏi người đối diện.

– Thật là thông minh đấy. Ngươi nếu muốn trở về, thì hãy loại bỏ con bé Carol cho ta. – Asisu thật khâm phục, một người thông minh xinh đẹp thế này, lại không hề tỏ ra ngây thơ giống con bé kia, mà ánh mắt còn cư nhiên hiện lên vẻ ác độc. Người có tâm kế, nàng rất thích.

– Được. Trùng hợp thay, ta cũng ngứa mắt con bé đấy, nó từng bày trò trước mặt ta. – Tĩnh Tuyết nhếch miệng, Carol à, xem ra số phận này không chọn cô rồi.

– Trước mắt ta sẽ cho ngươi một danh phận để tùy tiện ra vào Hoàng cung. Ngươi là Đại phu?

– Đại phu Đại phèo cái gì, nghe thật xoàng xĩnh, gọi là Tuyết Thần y đi.

Hai người gật đầu, xem như đồng ý. Từ nay chung một thuyền, hai kẻ cùng ngứa mắt một kẻ, tất nhiên trong tiểu thuyết họ sẽ bắt tay hợp tác với nhau.

Mà người xấu thì nên chơi với người xấu. Tĩnh Tuyết tự thừa nhận mình là người xấu. Trên đường trở về làng Gosen lấy đồ đạc, cô vừa đi vừa nghe nhạc bằng một bên tai nghe của mình.

Một toán quân lính lướt qua, va vào người cô.

– Đứng lại.

Thấy người gọi là một cô gái ăn mặc rách rưới nhìn có vẻ còn nhỏ tuổi, tên binh lính quay lại, hống hách hỏi:
– Con bé nô lệ này, mày gọi ông đây làm gì?

– Láo toét. Mày va vào làm rơi tai nghe của tao, giờ lại hỏi ngu cái gì? – Tĩnh Tuyết đang nghe nhạc thì bị phá đám, thằng này không muốn sống nữa hay sao?

Thấy cô bé nô lệ chỉ chỉ tay vào đồ vật kỳ lạ màu thiên thanh nằm dưới đất, một tên lính khác đề nghị:
– Thôi nào, ngươi nhặt lên cho cô bé đi. Tướng quân Minue đang đợi chúng ta đấy.

– Ta cứ không nhặt đấy thì sao? – Tên lính hống hách vênh mặt lên, định bước đến giẫm đồ vật kia cho nát bét, nhưng chưa kịp bước bước nào, thì đã bị một lực khổng lồ nhấc bổng lên:

– Mày có nhặt không thì bảo? – Tĩnh Tuyết nổi cáu, dùng chiêu thức Sumo nhấc bổng người lên, ném xuống đất xa đến vài mét.

– Ôi, nữ quái.. – Tên lính hống hách hoảng sợ đến mức tè ra quần, leo lên ngựa một cách nhanh chóng, sau đó mất hút.

Tên lính khác kia xuống ngựa, nhặt đồ vật kỳ lạ màu thiên thanh lên đưa cho cô:
– Xin lỗi, bạn của ta đã làm cô tức giận.

Nói thêm vài câu, rồi lên ngựa đi mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN