Đồng Phục Cùng Áo Cưới - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Đồng Phục Cùng Áo Cưới


Chương 16


Editor: Sam Sam – DĐ LQĐ

Hắc Diệu Đại Đại lại xem Weibo của cô! Còn bấm like cho cô nữa kìa! Du Thanh Quỳ thật muốn xuống lầu chạy quanh ba vòng! Đáng chết hơn là hôm qua cô lại quên đi qua chào hỏi với Đại Đại của cô! Thật là xấu hổ mà…

Du Thanh Quỳ vội vàng nhặt di động lên rồi mở trang Weibo của Hắc Diệu.

Hả???

Chẳng lẽ Hắc Diệu Đại Đại cũng tiến vào hố sâu Bjd? Hơn nữa, vậy mà cũng thích Huyễn Tịch Xã phiên bản kỷ niệm Mỹ nhân ngư? Việc này… Cũng thật đúng dịp quá chứ?

Du Thanh Quỳ nhíu mày liếc nhìn bình luận phía dưới của Weibo. Nhanh chóng thấy rất nhiều bình luận có cùng một đề tài – suy đoán Thời Diệu cần mua búp bê này để tặng cho bạn gái.

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, lập tức nhớ tới dòng trạng thái mà Weibo này từng đăng vào một đêm rất khuya của ngày nọ – Cô ấy nhìn rất được.

Sau một phút đăng lên thì bị xóa đi mất, nếu như không phải Du Thanh Quỳ vào Weibo này đúng lúc thì cũng sẽ không nhìn thấy. Chẳng lẽ Hắc Diệu thật sự có bạn gái? Không biết tại sao… Trong lòng Du Thanh Quỳ có chút cảm giác mất mác. Nhưng mà nghĩ lại, Hắc Diệu của cô ưu tú như vậy, không phải có bạn gái là chuyện rất bình thường sao? Cô cũng nên mừng cho người ấy mới đúng!

Du Thanh Quỳ cúi đầu, từ từ xem bình luận dưới Weibo. Ai cũng đều là fan lâu năm của Hắc Diệu nên bình thường cũng xem như quen biết nhau, thỉnh thoảng phía dưới lại có mấy câu trò chuyện rất vui vẻ.

Ba ngày mập mười cân: Có người nào tò mò về tuổi của Hắc Diệu không?

Quả bóng cao su nhảy nhảy: Bức tranh về gió kia… Không có hơn mười năm kiến thức thì căn bản không vẽ ra được đâu!

Hạt đậu không có mí mắt: Thực không dám dấu diếm, thật ra tại hạ cũng là một người vẽ nghiệp dư. Theo ý kiến của tại hạ, cho dù thế nào thì bức vẽ của Diệu huynh đây cũng phải gần ba mươi năm kinh nghiệm.

Hôm nay bé đây vô tình gặp được trai đẹp: Lầu trên đừng nói bậy, rõ ràng cô là y tá trong bệnh viện, mới vừa tốt nghiệp cơ mà.

Hạt đậu không có mí mắt: [giận] [giận] [giận]

Đại thần giả: Suy nghĩ-ing, có thể nào không phải tặng bạn gái mà là tặng cho con gái không?

Diệu tẩu tương lai: (TOT) Các người nói bậy!! Diệu Diệu nhà tôi không phải kẻ đầu hói bụng bia đâu!

Tuổi của Hắc Diệu Đại Đại sao?

Du Thanh Quỳ mở sổ tay ra, nhìn thiếu nữ bạc hà ở trên băng dán, ảo tưởng đến dáng người của Hắc Diệu. Suy nghĩ một chút lại trả lời ở phía dưới.

Tiểu Mê Quỳ của Hắc Diệu Đại Đại: Nhất định Hắc Diệu Đại Đại cao gầy đẹp trai, cõng bàn vẽ đi ngao du khắp nơi thiên hạ! Cũng khoảng… 26 tuổi!

Du Thanh Quỳ lại đăng một dòng trạng thái.

Tiểu Mê Quỳ của Hắc Diệu Đại Đại: Đại Đại ngủ ngon ︿( ̄︶ ̄)︿

Du Thanh Quỳ để điện thoại xuống bắt đầu làm bài tập, làm xong bài tập lại mở sổ tay ra, cuốn sổ màu bạc hà xanh biếc này chỉ còn lại mấy tờ, xem ra mấy ngày nữa sẽ phải làm một cuốn nữa giống như lần trước! Vừa nghĩ tới lần đầu tiên cô đăng Weibo hình sổ tay của mình đã có được nhiều lời khen như vậy, cô liền vui vẻ vô cùng.

Ngày 27 tháng 10.

1. Lại gần đến tháng thi rồi, phải cố gắng lên nhé! [phấn đấu] [phấn đấu] [phấn đấu]

2. Ba sẽ nhanh chóng về nước thăm mình! [xoay vòng] [xoay vòng] [xoay vòng]

3. Hi vọng mẹ sẽ sớm vực dậy, có thể làm chuyện mà bản thân mẹ muốn làm…[cầu mong] [cầu mong] [cầu mong]

4. Hi vọng Hắc Diệu Đại Đại sẽ vui vẻ bên cạnh bạn gái mãi mãi! [tung hoa] [tung hoa] [tung hoa]

5. Tiểu Thập Cửu rớt bể, được Thời Diệu cầm đi tới bác sĩ mà cậu ấy biết để chữa trị cho bé rồi, không biết có thể sửa được không nữa… [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]

6. Á, có phải nên tặng ít quà cảm ơn Thời Diệu không? [nhức đầu] [nhức đầu] [nhức đầu]

Vào giờ tan học của ngày trước tháng thi lần hai của học kỳ này, Thời Diệu đang định rời khỏi thì nghe mấy nam sinh ngồi sau bàn luận.

“Lần này nếu mình có thể thi được hạng 11 thì tốt quá, như vậy là có thể ngồi cùng với Phương Cẩn Chi xếp thứ 10 rồi…”

“Cậu bị ngu à? Lần này cũng chưa chắc Phương Cẩn Chi thi đạt hạng 10 mà! Nhưng mà chắc Du Thanh Quỳ sẽ yên vị ở bàn thứ nhất đó!”

“Đúng rồi…”

Thời Diệu hơi dừng lại, dường như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi đầu tiên ở hàng thứ nhất. Du Thanh Quỳ đang khom người thu dọn sách vở, không biết vừa làm vừa nói với Dương Hinh điều gì đó. Cô nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ngỡ ngàng, ngay sau đó lại cười lên, đôi mắt cong cong như chứa vạn ánh sáng.

Ngày hôm sau – tháng thi, đây là lần đầu tiên Thời Diệu tới tham gia thi nên khiến thầy giáo cùng học sinh vô cùng kinh ngạc. Thầy giáo coi thi đếm đề, đương nhiên ít đi một đề, không có cách nào khác, mấy năm nay các giáo viên đã bỏ qua học sinh tên Thời Diệu này rồi. Cuối cùng thầy giám thị không thể không tới phòng làm việc in cho cậu học sinh này một đề thi mới.

Cổ Dật Phi vỗ vai Thời Diệu rồi hỏi: “Có đặc quyền không cần thi, tại sao lại tới đây chịu gian khổ này chứ! Chín môn đó! Ngồi một ngày muốn chết mà!”

“Rảnh rỗi.” Thời Diệu cầm bút lên.

“Mình xem lại bài đây…” Cổ Dật Phi quay đầu, thừa dịp còn chưa bắt đầu thi nhìn thêm vài trang sách.

Môn thi đầu tiên chính là Số học, lúc những học sinh khác còn đang rối rắm điền vào chỗ trống của trang đầu tiên hoặc lựa chọn đáp án cho câu hỏi ở trang thứ hai thì Thời Diệu ngồi bàn cuối lại đi xuyên qua lối đi nhỏ, đặt bài thi đã làm xong lên bục giảng.

Tám môn thi kế tiếp, môn nào cũng như vậy.

Thi chín môn xong, mọi người đều vội vàng giải tán. Thật may tiếp đón bọn họ chính là hai ngày nghỉ. Vậy mà tiết học đầu tiên của thứ hai, chủ nhiệm lớp đã ôm môt đống bài thi đặt lên bục giảng.

Ở phía trên vẫn là bảng điểm như trước kia.

“Có hai chuyện phải nói.” Chủ nhiệm lớp quét mắt nhìn xung quanh, sau đó lại hắng giọng.

“Chuyện thứ nhất thì các em cũng đoán được rồi, theo thành tích của tháng thi lần thứ hai này, lát nữa công bố thành tích rồi lại xếp chỗ ngồi.”

Trong phòng học có học sinh nghi ngờ. Thường thường mỗi lần sau khi có thành tích của tháng thi thì thầy giáo luôn phát hỏa, nổi giận đùng đùng mà…

“Thầy à, lần này lớp chúng ta đứng thứ mấy vậy?” Chu Tiếu cười hì hì nhỏ giọng hỏi.

Vô số ánh mắt trách cứ, oán giận nhìn chằm chằm vào cậu ta. Đơn giản là không mở bình thì ai biết trong bình có gì chứ! Kể từ khi nhập học lớp 10, có năm nào lớp bọn họ không đội sổ sao? Không có!

“Khụ,” Thầy chủ nhiệm ho khan một tiếng, đứng thẳng người: “Lần này lớp chúng ta đứng thứ hai từ dưới lên trên.”

Tấn Ất Minh liều mạng phát ngôn: “Lớp đứng nhất từ dưới lên bị đau bụng đúng không?”

“Cũng có thể… Có thể là giáo viên tính nhầm điểm chăng?” Cổ Dật Phi nói thêm.

Nghe mọi người xì xào bàn tán, Du Thanh Quỳ có chút ngơ ngẩn, tại sao… đứng “thứ hai” mà đã có bộ dạng thỏa mãn, cảm giác như đạt được thành tựu như vậy? Như thế không tốt lắm…

Chủ nhiệm lớp là thầy giáo Thịnh đang rất vui vẻ về điểm này, bị học sinh nói thế cũng không tức giận nhiều, ông vỗ mạnh lên bảng rồi nói to: “Đọc thành tích! Xếp lại bàn một lần nữa!”

Vẫn là bắt đầu đọc từ người có thành tích đứng đầu từ dưới lên, không thể không nói biện pháp dùng thành tích xếp chỗ ngồi này đúng là rất khích lệ học sinh trong lớp, thật nhiều học sinh có thành tích tăng lên không ít. Mọi người nghe thấy tên của mình, ai tăng lên thì vui vẻ, còn ai bị tụt xuống thì mang vẻ mặt tự trách. Khác với sự hồn nhiên không thèm để ý của trước kia.

“Thứ ba, Dương Hinh: “Số học 98, Ngữ văn 97, Anh văn 100, Chính trị 96, Lcihj sử 89, Địa lý 100, Vật lý 100, Sinh vật 98, Hóa học 91.”

Dương Hinh thở phào nhẹ nhõm, cô không thích so sánh với người khác, cho tới bây giờ thì thành tích cũng tương đối rồi. Cô còn rất hài lòng với nó nữa.

“Thứ nhì, Du Thanh Quỳ: Số học 100, Ngữ văn 95, Anh văn 100, Chính trị 100, Lịch sử 100, Địa lý 100, Vật lý 100, Sinh vật 100, Hóa học 100.”

Du Thanh Quỳ nhíu mày, tại sao… ít đi 5 điểm? Từ trước đến nay đề của Lục Trung đều rất đơn giản, cô cảm thấy bài thi Ngữ văn của mình trả lời rất tốt mà!

Học sinhh trong lớp lại ngây ngẩn cả người, Du Thanh Quỳ chỉ đứng hai sao?

“Đứng đầu, Thời Diệu: Số học 100, Ngữ văn 100, Anh văn 100, Chính trị 100, Lịch sử 100, Địa lý 100, Vật lý 100, Sinh vật 100, Hóa học 100.”

Ách…

Trong phòng lập tức im lặng.

Được rồi, thế nào lại quên mất tên này rảnh rỗi không có chuyện gì làm đột nhiên đi tới cuộc thi chứ…

Vì muốn chăm sóc Lâm Tiểu Ngộ không còn ba mẹ, lúc học tiểu học Thời Diệu đã phải lưu ban một năm. Khi đó cậu rất cố chấp, cảm thấy thi với những bạn cùng lớp tiểu học rất mất mặt cho nên lúc đám trẻ nhỏ kia còn chơi bùn đất thì cậu đã dùng thời gian đó để học cùng vẽ tranh.

Lúc đang học sơ trung thì đã hoàn thành chương trình của cao trung. Đến sơ nhị*, cậu nhàn rỗi không có gì làm nên tùy tiện lấy một bộ đề thi tốt nghiệp trung học để làm, kết quả là chỉ thua người được thủ khoa tốt nghiệp năm đó một chút.

*Để hiểu rõ về bậc học thì đọc chú thích ở cuối chương.

Hơn nữa, từ lúc học tiểu học thì cậu đã bắt đầu tham gia các cuộc thi cấp tỉnh, cấp quốc gia, thậm chí là cấp quốc tế. Trong đó về hội họa, về piano thì đạt vô số giải nhất, rồi thi lấy giải thưởng các môn vật lý, hóa học chuyên ngành.

Cho nên vừa lên lớp 10 cậu đã được cử đi học, có tư cách giống như học đại học.

Dĩ nhiên, tất cả chuyện này đều không thể không kể đến công lao ba Thời Diệu đã mời cho cậu hàng loạt các danh sư. Lúc ông nhìn thấy con trai của mình yêu thích chuyện học từ nhỏ thì vui mừng đến cười toe toét, hận không thể mời toàn bộ giáo sư tài giỏi nhất thế giới cho cậu.

Về phần tại sao Thời Diệu muốn ở lại trường Lục Trung, ngôi trường cao trung không tính là quá tốt này thì cậu chỉ biết thở dài, ai bảo mình có một cô cháu gái ngốc nghếch cơ chứ.

Du Thanh Quỳ cũng không để ý người nào đứng đầu bảng điểm, cô còn đang suy nghĩ tại sao môn Ngữ văn lại của mình lại bị trừ mất 5 điểm. Cho đến khi phát bài thi xuống, Du Thanh Quỳ mới thất vọng gõ đầu một cái.

Cô quên ghi tiêu đề của bài làm văn rồi…

“Trước tiên thu bài thi lại, chiều nay cầm về nhà ký tên, ngày mai lại tới để giải đề.”

Nghe phải ký tên, trong phòng học lập tức xuất hiện mấy tiếng kêu thảm thiết chói tai.

Chủ nhiệm lớp cười một tiếng, nụ cười này trong mắt học sinh lại có mấy phần kỳ lạ.

“Chuyện thứ hai đây, thầy giáo vừa cười vừa nói, “Còn nửa tháng nữa là thi giữa kỳ rồi. Cuộc thi này không chỉ đơn giản là một tờ a4 như thi tháng đâu, phân số cũng sẽ chuyển thành 150, nhất định các em phải cẩn thận! Cho nên, vì muốn mọi người đạt được thành tích tốt hơn… Thứ sáu tuần này họp phụ huynh!”

Giống như ngày tận thế sắp đến, mọi người đồng loạt kêu khổ thấu trời, tiếng than vãn muốn nổ tung cả phòng học.

“Im lặng!” Chủ nhiệm lớp vỗ bảng đen, “Xếp chỗ ngồi một lần nữa!”

Du Thanh Quỳ vẫn còn không vui vì sự sơ xuất của mình, bị chủ nhiệm lớp quát như vậy thì lập tức phục hồi tinh thần. Cô viết tiêu đề bài văn xong thì vội vã dọn dẹp lại sách vở.

Hả?

Động tác dọn dẹp của Du Thanh Quỳ ngừng lại, rốt cuộc sau đó cũng phản ứng kịp… Sau này cô phải ngồi cùng bàn với Thời Diệu sao?

*Hệ thống giáo dục của TQ: Trẻ 6 tuổi bắt đầu vào tiểu học, gồm 6 lớp từ thấp đến cao: nhất niên cấp, nhị niên cấp, tam niên cấp, tứ niên cấp, ngũ niên cấp, lục niên cấp.

Kế đến là bậc sơ trung, gồm 3 lớp từ thấp tới cao: sơ nhất, sơ nhị, sơ tam. Tốt nghiệp sơ trung tương đương tốt nghiệp phổ thông cơ sở (lớp 9) ở VN. Khi ấy, có thể học tiếp bậc cao trung, gồm 3 năm học từ thấp tới cao: cao nhất, cao nhị, cao tam. Tốt nghiệp cao trung, có thể thi vào đại học.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN