Đồng Phục Cùng Áo Cưới - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Đồng Phục Cùng Áo Cưới


Chương 60


Editor: Voicoi08

Thời Diệu nghiêm túc nhìn vào hai mắt của Du Thanh Quỳ, gật gật đầu, nói: “Được rồi. Xem ra là anh suy nghĩ nhiều, em thật sự không để ý đến chuyện này. Xem ra anh vẫn nên quay lại nước Đức thì hơn.”

Thời Diệu nói xong lập tức đứng lên, đi về phía cửa, nhưng anh đi một bước, tay anh đã bị Du Thanh Quỳ giữ chặt. Thời Diệu nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống Du Thanh Quỳ đang ngồi ở sô pha , làm bộ rút tay mình về.

Vốn Du Thanh Quỳ chỉ dùng tay phải nắm lấy tay anh, lúc này cô thấy anh muốn tránh thoát, hai tay cùng nhau nắm lấy cổ tay của anh, như thế nào cũng không chịu buông lỏng ra. Lại dùng hai chân vòng lấy mặt sau một chân Thời Diệu. Cô ngửa đầu, tức giận thở phì phì, trừng mắt Thời Diệu, oán trách: “Thời Diệu, anh lại bắt nạt em!”

Thời Diệu nhịn cười, không nói một lời mà nhìn chằm chằm Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ biết anh đang ép cô nói thật. Du Thanh Quỳ cúi đầu nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, không tình nguyện mà nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thời Diệu cong lưng, đem lỗ tai dán ở bên môi cô, hỏi: “Sao?”

“Em, em…… muốn ở cạnh anh, nhưng lại không thể ở bên cạnh anh……” Vẫn là giọng nói nho nhỏ như vậy, chỉ là lúc này Thời Diệu nghe thấy được. Nghe giống như một câu không đầu không đuôi, nhưng Thời Diệu đã hiểu.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, tiến lại gần nhìn Du Thanh Quỳ, lại cười nói: “Ừ, anh đã biết.”

“Anh biết cái gì nha?” Du Thanh Quỳ vừa khẩn trương lại vừa quẫn bách lại vừa không tưởng tượng nổi và nghi ngờ.

Thời Diệu xoa xoa đầu Du Thanh Quỳ, anh nâng gáy cô nên, đem cái trán anh đặt lên trên cái trán của cô, nói: “Biết em nhớ anh đấy.”

“Mới không có……” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng phủ nhận, chỉ là khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên, ngay cả trong giọng nói thấp nhỏ nhẹ của cô đều mang theo nhè nhẹ từng đợt từng đợt ngọt ngào.

Cái lưu luyến nhất ở trên đất khách chỉ có thể là nhớ thương mà thôi.

“Các em vào đây cùng thầy……” Thầy giáo mỹ thuật mang theo năm học sinh mở cửa phòng vẽ tranh ra, mấy người đều bị màn trước mắt khiến cho kinh sợ.

Du Thanh Quỳ lập tức đem Thời Diệu đẩy ra. Cô nhanh chóng cúi đầu, gương mặt đỏ bừng lên.

Thời Diệu cũng đen mặt trong nháy mắt, rõ ràng lập tức anh có thể hôn lên rồi. Đáng thương anh rời đi lâu như vậy, phòng vẽ tranh chuyên dụng của anh thế nhưng bị người khác tùy ý “Chiếm dụng”.

Giáo viên mỹ thuật vừa muốn phát hỏa, ngón tay cũng chỉ đi qua, lúc này ông mới thấy rõ mặt Du Thanh Quỳ. Ông ngạc nhiên một chút, nặng nề mà thở dài, thất vọng mà lắc đầu: “Yêu sớm không thể tin a, Thời Diệu mới đi bao lâu, này liền…… Ai!”

Thời Diệu mặt càng đen.

Anh quay đầu nhìn phía thầy giáo mỹ thuật, hỏi: “Thầy giáo Tần, em mới đi có một thời gian mà thầy đã không nhận ra em rồi sao?”

Mấy học sinh đứng phía sau thầy mỹ thuật cố gắng nín cười.

Thầy giáo Tần cố đanh mặt ho mấy tiếng, nghiêm túc mà nói: “Phòng vẽ tranh này không được đầy đủ thuốc màu, chúng ta đến mấy phòng bên cạnh đi.”

Thầy giáo Tần lập tức xoay người đi, mấy học sinh lớp mỹ thuật lập tức theo sau. Một học sinh nữ đi phía sau vô cùng có ánh mắt mà đem cửa phòng vẽ tranh đóng lại.

Phòng vẽ tranh một lần nữa yên tĩnh lại, Du Thanh Quỳ lúc này mới ngẩng đầu, cô vốn đang tức giận thở phì phì, phồng lên hai má, chỉ là khi cô nhìn vào đôi mắt đen của Thời Diệu, trong lòng cô lập tức yên tĩnh lại. Hai người đối diện, không nhịn được đều bật cười.
Du Thanh Quỳ có chút ngượng ngùng dời mắt, cô lấy một hộp khoai tây ra ăn. Lúc cô ăn khoai lát rất giống sóc con, hàm răng trước cắn một cái, hơn nửa miếng khoai lát còn ở bên ngoài, sau đó cô dùng tay đem miếng khoai lát còn lại từng chút, từng chút đưa vào trong miệng , cùng với tiếng  “Răng rắc”, “Răng rắc”.

“Du Thanh Quỳ, em có nhớ anh từng vẽ một con sóc ngồi trong rạp chiếu phim ăn bắp rang không.” Thời Diệu đột nhiên hỏi.

Du Thanh Quỳ gật gật đầu, quơ quơ chân.

“Em vẫn nhớ rõ nha, anh có đăng trên Weibo. Là bản nháp không tô màu, anh rất ít phát thảo bằng bút chì mà không tô màu. A…… Em nhớ rõ anh không chỉ vẽ con sóc con mà còn vẽ thêm một con rùa con xấu xí.”

Thời Diệu nhấp khởi khóe miệng, anh nhéo nhéo mặt Du Thanh Quỳ, nói: “Chính là có một con Tiểu Quỳ ngốc vậy mà lại không biết anh đang vẽ cô ấy.”

“Hả?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc mà nhìn Thời Diệu, nửa miếng khoai lát còn ở bên ngoài miệng cô.

Thời Diệu thò lại gần, ăn luôn miếng khoai còn ở bên ngoài miệng cô.

Khoai lát “Răng rắc” một tiếng vỡ tung,hàng lông mi dày của Du Thanh Quỳ đi theo run một chút.

Thời Diệu ngồi thẳng người tự cầm lấy coca trên bàn trà tới uống, Du Thanh Quỳ nhân lúc anh không chú ý lặng lẽ sờ miệng mình. Trên môi cô có chút ngứa, Thời Diệu vừa rồi hình như đụng phải lại giống như không có đụng tới……

Thời Diệu bỗng nhiên quay đầu tới, đem Du Thanh Quỳ đè ở chỗ tựa lưng trên sô pha, hôn lên môi cô.

Nụ hôn này có điểm ngọt, mang theo chút hương vị coca.

Lúc tách ra, Thời Diệu liếm hàm răng của mình. Nơi đó có một chút khoai lát anh mới lấy từ trong miệng Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ quay mặt đi, gương mặt một chút một chút bắt đầu phiếm hồng.

Chuông vào học vang lên.

“Tiết này em học môn gì?” Thời Diệu hỏi.

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, nói: “Vật lý.”

Thời Diệu gối lên đùi Du Thanh Quỳ, đôi chân dài của anh vắt lại gác lên bàn trà, hỏi: “Em không đi học sao?”

Du Thanh Quỳ lắc lắc eo nhỏ, mang theo chút kiêu ngạo nhỏ mà nói: “Dù sao em đều sẽ, không cần đi đi học!”

Thời Diệu cười, cười đến không kiêng nể gì.

“Không cho cười!” Du Thanh Quỳ đem khoai lát nhét vào trong miệng Thời Diệu.

Thời Diệu ăn khoai lát, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, bây giờ em đi học vẫn không mang theo di động sao?”

Khoai lát  trong miệng Du Thanh Quỳ  còn chưa có ăn xong, cô lại nhét vào trong miệng một viên thạch trái cây, đọc từng chữ không rõ mà nói: “Không mang theo.”

Cô thích nhất thạch trái cây có vị quả vải, Thời Diệu mỗi lần mua cho cô đều là mùi vị quả vải!

Thời Diệu cầm lấy di động trên bàn trà, nói: “A, vậy em chắc là còn không biết em đang nổi tiếng thế nào?”

“Sao? Cái gì nổi tiếng?” Du Thanh Quỳ còn không có phản ứng lại, cô duỗi dài cổ nhìn về phía di động của Thời Diệu.

Thời Diệu click mở trang chủ weibo Tiểu Mê Quỳ của Hắc Diệu đại đại, trên đầu Weibo là hình ảnh Du Trạch Ngôn đúng ở phía sau người ôm lấy Mễ Doanh Tĩnh dạy bà làm bánh quy.

Du Thanh Quỳ bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra là có người đào ra cái tài khoản weibo “Tiểu Mê Quỳ của Hắc Diệu đại đại” là của con gái  Du Trạch Ngôn sao?

Mãi đến khi Thời Diệu mở ra bình luận khu, đưa điện thoại di động đưa cho cô thì cô mới phát hiện nó không đơn giản như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN