Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương - Chương 17: Thẳng thắn sẽ được tha thứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương


Chương 17: Thẳng thắn sẽ được tha thứ


Nhìn thấy nước trong bồn bị máu nhiễm màu đỏ, Đông Phương Bất Bại hí mắt, người này võ công không tốt, lực tay lại không nhỏ.

Lục La cầm thuốc trị thương, đi đến bên Dương Liễm, “Dương tổng quản, ta bôi dược cho ngươi.”

Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, nhưng tầm mắt rơi xuốngbình dược kia.

Dương Liễm vội ho một tiếng, “Đa tạ Lục La cô nương, tại hạ tự mình làm là được rồi.” Trực giác nói với hắn, thực để Lục La bôi dược cho hắn, hậu quả chỉ sợ sẽ không thể nào hảo.

Nhìn hai tay Dương Liễm, Lục La tuy rằng hoài nghi Dương Liễm trộm luyện Thiết Sa Chưởng, nhưng cho dù là Thiết Sa Chưởng, cũng luyện không đến nỗi hai tay biến thành huyết nhục mơ hồ như thế. Nàng xem hướng mắt của Đông Phương Bất Bại, đưa bình dược cho Dương Liễm, “Vậy được, ngươi cẩn thận, ta đi phòng bếp xem xem.” Nói xong, lại hướng về Đông Phương Bất Bại cúi đầu, “Giáo chủ, nô tỳ cáo lui.”

Ra cửa, thuận tay đóng cửa phòng, mơ mơ hồ hồ tựa hồ nghe được hai chữ “Lại đây”, nàng lắc lắc đầu, chắc không đến mức giáo chủ tự tay bôi dược cho Dương tổng quản đi.

“Giáo chủ, ta tự mình là có thể được, “ Dương Liễm ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn thành thành thật thật tới bên Đông Phương Bất Bại.

“Vậy ngươi hiện tại đánh một trăm cân củi được không?” Đông Phương Bất Bại lấy bình thuốc trong tay Dương Liễm, nhíu mày nói, “Mở tay ra.”

Bởi vì máu trên tay đã được tẩy đi, đã không còn dọa người như vừa rồi, nhưng mà bàn tay ban đầu trắng nõn đã có một tầng chai, Đông Phương Bất Bại mở bình ra, nhẹ nhàng ngửi một chút rồi mới rót vào lòng bàn tay Dương Liễm, chất lỏng màu xanh biếc chạm đến làn da, tản mát ra hương thảo dược thoang thoảng.

Vươn hai ngón tay từ từ xoa đều dược ra, Đông Phương Bất Bại thở dài một hơi, sau khi rút tay lại nói, “Vì cái gì muốn học võ?” Đầu ngón tay lại khẽ run lên, tựa hồ còn cảm thụ được bàn tay vừa rồi là lo lắng.

Nơi bị thương vì được xoa đều dược, có cảm giác lạnh lạnh xâm nhập, giảm đau đớn, có loại thoải mái nói không nên lời, Dương Liễm nhìn thấy ngón tay kia rút về, cười nói, “Thuộc hạ……”

“Giữa ta và ngươi cần xưng hô như thế?” Đông Phương khóe miệng cong lên, rõ ràng là nam tử, lại có vẻ mị hoặc nói không nên lời.

Dương Liễm trong lòng khẽ run, khóe miệng lại nhịn không được cong lên theo, Đông Phương Bất Bại như vậy sợ là người khác không thể nhìn thấy, hắn lại là cực kỳ may mắn, “Bởi vì nơi này là giang hồ, cho dù ta bảo hộ không được giáo chủ, cũng không muốn liên lụy đến ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi không tin công phu của ta?” Đông Phương Bất Bại nghe được Dương Liễm nói như vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng là sắc mặt không thay đổi, “Hay là nói, ngươi cảm thấy được ta thiên hạ đệ nhất chỉ là để hù người ta thôi?”

Dương Liễm thấy Đông Phương Bất Bại hiểu lầm ý của mình, đành phải giải thích nói, “Công phu của ngươi, ta cũng chưa từng hoài nghi, thế nhưng giáo chủ là người, cũng sẽ mệt mỏi, có thể cho ngươi thoải mái một ít vẫn là tốt hơn, huống chi ta cũng muốn thể nghiệm cảm giác cao thủ một chút.”

“Cao thủ?” Đông Phương Bất Bại ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, cao thấp đánh giá một phen Dương Liễm, “Theo ta thấy, ngươi đời này cũng không có cơ hội làm cao thủ.”

Dương Liễm biết bản thân không phải kỳ tài luyện võ, cũng không để ý, chỉ nói, “Kia cũng không quan hệ, là người bên cạnh thiên hạ cao thủ, ta cũng ké chút vinh quang.”

“Hừ, “ Đông Phương Bất Bại cũng không thèm để ý đến hắn, đi ra gian ngoài mở cửa, vỗ nhẹ nhẹ tay, “Người tới, truyền xuống đi, truyền cơm.” Y quay đầu lại nhìn người nào đó theo từ phòng trong đi ra, độ cung khóe miệng càng thêm rõ ràng, tương lai không lâu ngươi cũng không phải là người bên cạnh thiên hạ cao thủ, mà chính là thiên hạ cao thủ. [Gin: Đông Phương mỹ nhơn chuẩn bị dạy chồng kìa!!!! Gì? Thì dạy võ công =3= các ngươi tưởng dạy cái gì????]

Vì thế, Lục La lại một lần nữa phát hiện giáo chủ ăn uống tốt, thậm chí dùng thêm một chén cơm. Nàng có chút đăm chiêu nhìn Dương Liễm liếc mắt một cái, chắc không phải là Dương tổng quản có biện pháp gì có thể làm cho giáo chủ ăn uống thêm a, ngay cả tâm tình cũng tốt không ít, thậm chí một nữ tì đánh nghiêng bát điệp cũng không thấy y tàn khốc chút nào.

Đông Phương Bất Bại dùng xong cơm, có thói quen nghỉ trưa, bất quá hôm nay lại làm cho Lục La có chút ngoài ý muốn, bởi vì giáo chủ đã giữ Dương tổng quản lại. Nàng thấy Dương Liễm tao nhã như ngọc, lại nhìn Đông Phương Bất Bại sắc mặt ôn hòa, cúi đầu đi ra cửa.

Châm huân hương trong lư hương lên, Dương Liễm có chút không được tự nhiên ngồi xuống ghế ở gian trong, nhìn về phía Đông Phương Bất Bại thong thả tựa vào giường, nhất thời cảm thấy cái mũi có chút ngứa. Rõ ràng vẫn là Đông Phương Bất Bại, nhưng bức họa trước mắt lại làm cho hắn chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ, Hoạt – Sắc – Sinh – Hương. Vội thu tầm mắt, đứng lên đem chăn trên giường đắp lên chân Đông Phương Bất Bại, “Vào đông lạnh, đừng để lạnh chân, về sau tuổi lớn chân sẽ đau.”

Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ cười cười, người này như thế nào càng lúc càng giống mẹ của y vậy, y vội vàng kéo cổ tay hắn, giận dữ nói, “Tay ngươi còn có thương, đừng động chạm lung tung.” Nhìn thấy biểu tình trên mặt Dương Liễm không được tự nhiên, Đông Phương Bất Bại cũng không khó xử hắn, buông tay hắn ra, miễn cưỡng nói.” Ngươi ngồi đi, đứng ở nơi này chắn ánh sáng của ta sao?”

Dương Liễm liếc mắt qua căn phòng hôn ám, phòng thế này, ánh sáng nào chiếu tới? Hắn đến cái ghế bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn sàn nhà nhìn màn, chỉ là không nhìn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại thật sự thật không ngờ nam nhân từng nghe đồn hảo nữ sắc này thế nhưng cũng biết thẹn thùng, y cảm thấy buồn cười, “Nói cho ta nghe một chút về nữ tử trước kia ngươi thích đi, nàng là loại người thế nào.”

Dương Liễm liếc mắt nhìn biểu tình Đông Phương Bất Bại, thực bình thường, tựa hồ chưa có phản ứng gì lớn. Hồi tưởng tình cảm đã qua đi đó, khổ sở trong lòng sớm đã theo thời gian chậm rãi phai đi, có thêm thì chỉ là một loại tiếc nuối cùng hoài niệm.

“Kỳ thật cũng không có gì đáng để nói, “ Dương Liễm cẩn thận nghĩ nghĩ, “Nàng bộ dạng cũng không phải thập phần xinh đẹp, nhưng là có rất nhiều nam nhân thích, nàng thực kiên cường, thực độc lập.”

Đông Phương Bất Bại giật giật, thấy Dương Liễm dừng lại, nhân tiện nói, “Tiếp tục.”

Dương Liễm bất an nhúc nhích, vì cái gì hắn có loại ảo giác là tội phạm đang khai quá trình phạm tội với cảnh sát vậy hả? Nhìn sắc mặt Đông Phương Bất Bại, như trước rất bình thản, hắn hạ quyết tâm tiếp tục mở miệng nói, “Nàng vẽ rất đẹp, bất quá không biết nấu ăn.”

“Hừ.” Đông Phương Bất Bại càng nghe càng cảm thấy, nữ tử, ngay cả trù nghệ nửa phần cũng không biết thì có gì hay? Dương Liễm lại là thích loại nữ tử kia, vậy mà ngay cả loại khuyết điểm này cũng chịu cho được. Cũng không biết, nữ nhân không có chỗ nào tốt kia, làm sao xứng đôi bên hắn chứ.

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng hừ, Dương Liễm cảm thấy lời nói đã sắp xếp trong đầu biến mất sạch sành sanh, hắn cười gượng, “Mặt khác cũng không có gì, cũng đã qua lâu lắm rồi, không có gì để nói cả.”

“Chẳng lẽ không có đêm nào mơ được tiếp tục đoạn tình duyên kia?” Đông Phương Bất Bại ngồi thẳng thân, nhìn Dương Liễm nói, “Hoặc là tiếc nuối bản thân không có được người yêu?”

“Giáo chủ, ta không có ý định gì với hữu phu chi phụ cả, “ Dương Liễm vẻ mặt nghiêm nghị, “Việc này, tuyệt đối chưa phát sinh.” Đừng nói không có, cho dù thật sự có, cũng không dám nói với ngươi.

Đông Phương Bất Bại bình tĩnh nhìn Dương Liễm, sau một lúc lâu nở nụ cười, “Nếu nàng không gả cho người khác, ngươi chẳng phải ở trong lòng vẫn trộm nhớ?”

Dương Liễm vừa vì Đông Phương Bất Bại cười mà buông tâm xuống lại bị treo lên, “Bọn ta hơn ba mươi tuổi, như thế nào có thể không kết…… hôn?”

“Hơn ba mươi tuổi?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, Dương Liễm năm nay bất quá khoảng hai mươi lăm, nữ nhân hắn thích cũng đã hơn ba mươi, là một người có tuổi làm mẹ sắp già đến nơi. Hóa ra người này là thích nữ nhân như vậy sao?

Nghĩ vài vị nữ nhân ngang tuổi và địa vị với Tang Tam Nương, Đông Phương Bất Bại cảm thấy y nhất định phải phái mấy nữ tử có năng lực trong giáo đi ra ngoài xử lý công việc mới được.

Dương Liễm thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhìn mình, liền hiểu được y hiểu lầm sự tình, nhưng lại ngại mình lỡ miệng, cũng không giải thích, chỉ có thể nói tránh đi, “Giáo chủ, hai ngày trước ta đi dạo qua bờ hồ sen gặp được Thánh cô, Thánh cô nói không kỹ càng, nhưng theo ta thấy, Thánh cô sợ là nghĩ muốn rời giáo đi.”

“Nga, ngươi gặp được Doanh Doanh?” Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, nhíu mày, “Nàng nói cái gì?” Sáng nay hắn đã được hạ nhân báo cáo rồi, sớm biết người này có gặp Nhậm Doanh Doanh, chỉ là không biết hai người nói chuyện gì với nhau, thế nhưng hạ nhân lại nói hai người trò chuyện với nhau rất vui.

Dương Liễm cũng không giấu diếm, nói một lần từ đầu chí cuối, thấy Đông Phương Bất Bại thần sắc không rõ, do dự nói, “Giáo chủ, ta cảm thấy được, không thể để Thánh cô ra khỏi Hắc Mộc nhai, dù sao Thánh cô tuổi tác cũng còn nhỏ, mà giang hồ hay thay đổi, nếu là Thánh cô tin những lời gièm pha, ta sợ là sẽ đối giáo chủ bất lợi.”

“Doanh Doanh bất quá là tiểu nha đầu, nếu nàng không muốn ở trong nhai, thì để nàng đi ra ngoài ít lâu đi, ta cũng không muốn trói buộc nàng, “ Đông Phương Bất Bại thản nhiên mở miệng, Nhậm Doanh Doanh đã hơn mười bốn tuổi, cũng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, nếu là thêm vài năm, không biết bao nhiêu nam nhi trong giáo bị nàng mê tâm. Nếu đã hạ quyết tâm phải có được thứ mình muốn, vậy phải bài trừ hết thảy nữ nhân có thể khiến cho người này hứng thú.

Dương Liễm há miệng thở dốc, thấy Đông Phương Bất Bại tựa hồ không muốn bàn lại việc này, đành phải ngậm miệng, nhưng là hắn không tin, Dương Liên Đình thay đổi, kết cục kia còn có thể như vậy. Hắn tuyệt đối sẽ không để Nhậm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung có cơ hội bốn năm sau xông vào Hắc Mộc nhai, nếu là như vậy, hắn thà mạo hiểm bị Đông Phương Bất Bại hoài nghi, cũng muốn đến Tây hồ giết Nhậm Ngã Hành.

Cảm thấy quyết định chủ ý, Dương Liễm cũng không muốn ở đây khiến cho Đông Phương Bất Bại bực mình, liền cười nói, “Giáo chủ thương yêu Thánh cô, trong giáo ai không biết, ta lại hẹp hòi.”

“Ta hiểu được tâm ý của ngươi, “ Đông Phương Bất Bại biết hắn cũng là vì y suy nghĩ, người ngày thường biết cách đối xử với nữ tử, lại vì y khó xử một nữ tử như thế, nghĩ vậy, trên mặt y lộ ra vài phần ý cười, “Có hẹp hòi hay không, tất nhiên là do ta nói, ngươi lại tự coi nhẹ bản thân mình.”

Có Đông Phương Bất Bại ở đây, ai dám nói người này nửa phần không phải?

Nghe nói như thế, Dương Liễm trong lòng vừa động, còn chưa nhiều lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng khóc, hắn biến sắc, chẳng lẽ nói là……

Chỉ nghe Lục La mang theo thanh âm bi thương từ ngoài cửa truyềnvào, “Giáo chủ, vừa rồi tỳ nữ hậu viện tới nói, Thanh phu nhân đã đi.”

Dương Liễm trong lòng bàn tay lạnh đi, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy tươi cười trên mặt y tan đi, sắc mặt không có một tia biểu tình, không giống khổ sở, nhưng cũng không giống không sao cả, rõ ràng mặt không có biểu tình, lại làm cho hắn cảm thấy phức tạp vạn phần.

Đông Phương Bất Bại nhắm mắt, ngồi vào mép giường, “Đi xem đi.”

Dương Liễm ngồi xổm xuống cầm lấy hài nhẹ nhàng mang vào chân Đông Phương Bất Bại, “Giáo chủ, nén bi thương.”

Đông Phương Bất Bại nhìn nam nhân cầm chiếc hài mang vào cho mình, đưa tay cuốn lấy một lọn tóc trên vai người này, “Nén bi thương?”

Không bi thương, thì nén cái gì?

Hết Thẳng thắn sẽ được tha thứ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN