Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương - Chương 26: Dương đồng học, vợ ngươi quản ngươi thật nghiêm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương


Chương 26: Dương đồng học, vợ ngươi quản ngươi thật nghiêm


Tuyết rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng rất nhỏ, rõ ràng là tiếng vang rất nhỏ như thế, Vương Tử lại cảm thấy bản thân nghe được âm thanh này. Không biết vì cái gì, nàng cảm thấy không khí có chút im lặng đáng sợ. Nhìn Đông Phương Bất Bại đứng giữa tuyết, nàng đứng dậy hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

Đông Phương lạnh lùng nhìn Vương Tử, nhấc chân đi lên thềm đá của đình, phất y bào chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh bàn đá, lại bị Dương Liễm một phen giữ chặt, “Giáo chủ, ghế đá rất lạnh.”

Đông Phương thản nhiên mở miệng nói, “Ngươi đã cùng Vương Tử có thể ngồi, bổn tọa lại ngồi không được?” Nói xong, liền không hề để ý tới Dương Liễm, tránh tay hắn ngồi xuống.

Tỳ nữ đứng ở phía sau Vương Tử vừa thấy tình huống này, vội dâng cho Đông Phương một chén trà nóng, xem xét biểu tình ba người, yên lặng thối lui đến một bên.

Vương Tử có chút kinh hoảng nhìn Đông Phương Bất Bại, nàng rất ít khi cùng Đông Phương Bất Bại nói chuyện gần như vậy, hơn nữa vẻ mặt giáo chủ hiện tại thoạt nhìn cũng không phải cao hứng, nàng thật sự không có can đảm lại nhìn sắc mặt Đông Phương Bất Bại.

Dương Liễm có chút sững sờ nhìn Đông Phương Bất Bại, lập tức lại duỗi tay phất đi bông tuyết trên vai Đông Phương, thật cẩn thận không cho bông tuyết rơi vào cổ Đông Phương, vừa cẩn thận lau tuyết trên đỉnh tóc Đông Phương, sao còn chú ý tới Vương Tử là biểu tình gì.

Lần này Đông Phương Bất Bại cũng không đẩy Dương Liễm ra, tùy ý hắn làm việc này, vẻ mặt thoáng dịu đi, “Các ngươi hai người đều ngồi xuống đi.” Nói xong, ánh mắt sắc bén đảo qua Vương Tử, lại hạ mí mắt.

Vương Tử cảm thấy gió lạnh phía sau thổi tới có chút lạnh hơn, nàng run lên, ngồi xuống ghế đá xong, mới cảm thấy ghế đá lạnh thấu xương, nhịn không được đưa tay cầm chén trà còn tản ra nhiệt khí.

Dương Liễm biết Đông Phương là hiểu lầm, nhưng là ở đây lại không thể giải thích, đành phải ngồi xuống bên phải Đông Phương, dùng dư quang khóe mắt quan sát thần sắc Đông Phương, kết quả thấy trên mặt đối phương không có chút tình tự, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.

“Đúng là bích loa xuân, nhị vị hảo hưng trí, “ Đông Phương Bất Bại buông chén trà, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ mặt bàn lạnh lẻo, đảo qua Dương Liễm thần sắc bất an, ánh mắt ám trầm.

“Giáo chủ quá khen, “ Vương Tử thấy Đông Phương Bất Bại tựa hồ cũng không có dấu hiệu tức giận, mới cẩn thận mở miệng nói, “Thuộc hạ mới vừa có được chút lá trà, chưa từng nghĩ lại gặp được Dương tổng quản, liền gọi Dương tổng quản đến cùng, hiện giờ trà này may mắn được giáo chủ uống, tự nhiên là vinh hạnh của ta.”

Tay gõ mặt bàn dừng một chút, Đông Phương hí mắt nhìn về phía Dương Liễm, “Nga, nguyên lai Dương tổng quản cũng thích ẩm trà.” Bất quá là bích loa xuân, trong phòng người này trà tốt còn thiếu sao, nhưng lại cùng nữ nhân này ở giữa tuyết uống trà, hắn coi đây là mùa xuân tháng ba?!

Ái nhân ghen, còn quản gì vấn đề mặt mũi, Dương Liễm lập tức lắc đầu, “Thuộc hạ một thân thô nhân, làm sao phẩm trà.” Ánh mắt khi nhìn Đông Phương, đã mang đầy ý lấy lòng.

Thấy Dương Liễm dạng này, Đông Phương tức giận cũng ít hơn phân nửa, cũng biết người này định là sẽ không cùng nữ tử không đứng đắn này làm ra gì đó, chỉ là nhìn thấy người này cùng nữ nhân khác ở một chỗ, trong lòng y vẫn là không vui.

Vương Tử nghe được Dương Liễm tự hạ mình, mỉm cười, “Dương tổng quản làm gì khiêm tốn, phong độ của ngươi trong giáo chúng ta ai không biết?” Bằng không, nàng sao lại đi để ý người này?

Dương Liễm vừa nghe lời này, nhất thời mặt khổ sở, Vương đại tiểu thư, lời này của ngươi không phải khích lệ ta, là hại ta a. Hắn cảm thấy được chính mình ngay cả dũng khí nhìn Đông Phương cũng không có, đại mùa đông này, hắn cảm thấy toàn thân rét run.

Đông Phương Bất Bại chậm rãi nâng chung trà lên, thổi lá trà phía trên, giống như không nghe thấy Vương Tử nói, nhưng ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh.

Vương Tử đứng dậy tự mình rót trà cho Dương Liễm, ấm trà thanh thông ngọc có vẻ rất đẹp, mùi son thoang thoảng truyền vào chóp mũi Dương Liễm.

Dương Liễm mất tự nhiên nghiêng thân mình về phía Đông Phương, vẫn là hương vị trên người Đông Phương dễ ngửi.

Đông Phương Bất Bại chú ý tới động tác theo bản năng của hắn, khóe miệng loan loan, tâm tình tốt hơn không ít, vươn tay cầm chén trà, nhìn Vương Tử một mình biểu diễn.

“Thuộc hạ tham kiến giáo chủ, “ Vương Thành đứng ở ngoài đình, cung kính ôm quyền, cơ mà dư quang khóe mắt lại nhìn về phía Dương Liễm, rất có ý tứ xem con rể.

Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, buông chén trà, “Vương trưởng lão.” Y nếu còn không hiểu được ý tứ của Vương Thành, thì là ngu ngốc rồi, “Trời giá rét, không bằng cùng nhau phẩm trà.” Y thật muốn xem, ai dám nhìn trộm ái nhân của Đông Phương Bất Bại y đây.

“Đa tạ giáo chủ, “ Vương Thành cũng không chối từ, dù sao thừa dịp này để hiểu nam nhân con gái thích cũng tốt, bàn đá tứ phương rốt cuộc đã ngồi đầy.

Có phụ thân nhà mình ở đây, Vương Tử buông lỏng rất nhiều, đối Dương Liễm nói chuyện là càng thêm ôn nhu.

Dương Liễm tuy rằng khó hiểu phong tình, cũng không ngốc, cuối cùng là nhìn ra không thích hợp trong đó, nói chuyện lại thật cẩn thận, không muốn làm mất mặt nữ hài tử, lại càng không muốn làm Đông Phương mất hứng, một lát sau, rốt cục dưới phụ nữ [phụ thân và nữ nhi] vây công đánh tơi bời, đành phải cười gượng nói, “Tại hạ nhớ tới còn có chút sự tình chưa làm, đành phải xin lỗi không tiếp được các vị.”

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng liếc hắn một cái, “Sự tình đợi lát nữa làm cũng không muộn, khó được hôm nay chúng ta cùng nhau ẩm trà, ngươi cũng ngồi một lát đi.” Nói xong, nhẹ nhấp một hơi trà thơm, giống như tâm tình vô cùng tốt.

Dương Liễm trong lòng phát run, nhìn biểu tình Đông Phương như vậy, hắn đành phải lại bất đắc dĩ ngồi xuống, uống chén trà tư vị nói không nên lời kia.

Đông Phương Bất Bại tâm tình không tính là rất tốt, nhưng là cũng không tính là quá kém. Y tuy rằng không thích có nữ nhân khác tới gần Dương Liễm, nhưng thái độ của Dương Liễm lại làm cho y buông lo lắng trong lòng. Nếu là bởi vì việc nhỏ này lại không tin ái nhân của mình, y còn có tư cách nói yêu cái gì?

Bất quá tin tưởng là một chuyện, so đo lại là một chuyện khác, có ai có thể bình tĩnh đối mặt những người khác có ý đồ với người mình yêu? Y, Đông Phương Bất Bại, không phải thánh nhân, lại không hoàn hảo, duy nhất có thể làm chính là là nắm chặt thứ thuộc về bản thân.

“Dương tổng quản thật sự là người chăm chỉ, “ Vương Thành vẻ mặt tán thưởng nhìn Dương Liễm, “Khó trách tuổi còn trẻ liền có thể đem việc trong giáo làm tốt như vậy.” Nói xong, lại quay mặt nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, “Giáo chủ đúng là có một hảo bang thủ [người giúp đỡ, aka trợ lý] a.”

“Hắn tự nhiên là hảo bang thủ độc nhất vô nhị của bổn tọa, “ Đông Phương bình thản mở miệng, “Bất quá Vương trưởng lão vẫn là đừng quá khích lệ hắn, bổn tọa lo hắn đắc ý vênh váo.”

Vương Thành cười ha ha, cảm thấy lại thất kinh, nghe ngữ khí giáo chủ nói chuyện, sợ là quan hệ với Dương Liễm vô cùng tốt, nếu nữ nhi của lão gả cho Dương Liễm, ngày sau địa vị trong giáo tự nhiên là không tầm thường.

Mông Dương Liễm lại xê dịch về phía Đông Phương, chỉ còn lại có nửa mông trên ghế đá, tựa hồ cũng không ngại cách ngồi khó chịu.

“Thuộc hạ từ trước đến nay đối phong độ của Dương tổng quản phi thường thưởng thức, Dương tổng quản cùng tiểu nữ đều là người trẻ tuổi, nếu có thể thì nên lui tới nhiều hơn một phen, “ Lời này Vương Thành đã nói được thực trắng trợn, Vương Tử ngồi bên cạnh lão đã muốn đỏ bừng mặt, trộm nhìn Dương Liễm liếc mắt một cái liền cúi đầu, “Cha!”

Tiểu nữ nhân lúc này tư thái thập phần xinh đẹp, cơ mà Dương Liễm giờ phút này không có tâm tư mà nhìn, mà là không nghĩ qua lại từ trên ghế té xuống, bàn tay chống trên mặt đất lạnh lẻo, hắn thậm chí cảm thấy được ngay cả xương cốt tựa hồ đều đã thấm hàn khí.

“Dương tổng quản, “ Vương Tử khẩn trương đứng lên, chuẩn bị đi đỡ Dương Liễm, nhưng đã có một người nhanh hơn nàng.

Dương Liễm cảm thấy bàn tay lạnh lẻo của mình được bàn tay ấm áp bao lấy, ngẩng đầu liền nhìn thấy khẩn trương trong mắt Đông Phương, hắn cầm ngược lại tay Đông Phương, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng lo lắng cuối cùng tan đi hơn phân nửa.

Tay người này như thế nào lạnh như vậy, y khẽ nhíu mày, kéo Dương Liễm, “Có sao không?”

“Không có việc gì, “ vì không để người khác hoài nghi, Dương Liễm lưu luyến buông tay Đông Phương Bất Bại ra, vỗ vỗ bụi đất trên người, ngồi trở lại ghế, “Làm cho Vương trưởng lão cùng Vương cô nương chê cười.”

Vương Thành thấy hắn tuy rằng té ngã một cái, thái độ cũng không đau không than, không có cảm giác quẫn bách, trong lòng lại hơn hai phần thưởng thức, “Dương tổng quản nói gì thế, bất quá là chuyện nhỏ, chúng ta giang hồ nam nhi, tự nhiên là không cần để trong lòng.”

“Dương đại ca ngày sau cần phải cẩn thận chút, “ Vương Tử lại thay đổi cho Dương Liễm một chén trà nóng, “Ngày sau cần phải cẩn thận chút, nếu là không cẩn thận té ngã, đau rất khó chịu.”

“Đa tạ Vương cô nương quan tâm, “ Dương Liễm cũng không dám uống chén trà kia, về phần Vương Tử tự động xưng hô từ Dương tổng quản thăng cấp thành Dương đại ca, hắn chỉ coi như chưa nghe. Cái gì Dương đại ca không Dương đại ca, coi hắn là Dương Quá trong Thần Điêu Hiệp Lữ sao? [Gin: =]]]]]]]]]

Ánh mắt Đông Phương Bất Bại hơi hơi phát lạnh, trên mặt cũng bất động nửa phần thanh sắc, ngón trỏ gõ trên mặt bàn một chút lại một chút, giống như sự tình gì cũng không tiến vào trong lòng y.

“Đông…… Giáo chủ, trà của ngươi lạnh, “ Dương Liễm phát hiện chén trà của Đông Phương đã không còn nhiệt khí, lo lắng làm y đau dạ dày, liền cầm ấm nước ở một bên, rót nước sôi vào bình trà, mới lại châm vào chén trà Đông Phương, ấm trà nóng bỏng khiến lòng bàn tay hắn có một vết hồng ngân.

“Nha, Dương đại ca, tay ngươi!” Vương Tử phát hiện hồng ấn trên bàn tay trắng nõn của hắn, có chút lo lắng nói, “Có đau hay không?”

“Ha ha, không có việc gì không có việc gì, “ Dương Liễm cười gượng hai tiếng, tránh thoát bàn tay Vương Tử vươn tới y.

Ngay phía sau, Đông Phương Bất Bại đứng lên, “Thôi, canh giờ cũng không sớm, Dương tổng quản theo bổn tọa trở về đi.”

Vừa nghe lời này, Dương Liễm cảm thấy so với năm đó thầy giáo tuyên bố nghỉ đông cùng nghỉ hè còn mừng hơn, vội đứng lên theo, “Vâng.”

Vương Tử thấy thế, cũng không dám giữ lại, đành phải nói, “Dương đại ca, nhớ rõ thoa dược lên tay, mùa đông tay bị thương cũng không dễ dàng khỏi.”

“Đa tạ Vương cô nương quan tâm, Dương mỗ đã hiểu, Vương trưởng lão, Vương cô nương, Dương mỗ cáo từ trước, “ ôm quyền vội vàng đuổi kịp cước bộ của Đông Phương Bất Bại.

“Giáo chủ đi thong thả, “ Vương Thành đối với bóng dáng Đông Phương Bất Bại ôm quyền, có chút cảm khái nghĩ, Dương Liễm này đến tột cùng là được bao nhiêu giáo chủ sủng ái, vừa rồi té ngã, giáo chủ lại tự tay nâng hắn dậy.

Vương Tử yên lặng nhìn bóng dáng Dương Liễm, thần sắc đã có chút ảm đạm, nếu Dương Liễm đối nàng có cẩn thận như đối giáo chủ vậy, nàng sợ là nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian đi.

Hết Dương đồng học, vợ ngươi quản ngươi thật nghiêm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN