Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương - Chương 45: Chân tướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương


Chương 45: Chân tướng


Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh như chết, đã không tìm thấy chút dấu vết của chuyện vui lúc nãy, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói một lời.

Bình Nhất Chỉ lấy một bình dược nhỏ trong người ra, đổ một viên dược hoàn đưa cho Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nhìn dược hoàn, xoay người đút dược hoàn vào miệng Dương Liễm, thấy hắn thần sắc không có dấu hiệu tốt hơn, lập tức không bận tâm ở đây có bao nhiêu người, nắm tay Dương Liễm nói, “Ngươi chớ gạt ta, ngươi đến tột cùng có sao không?” Nói xong, từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay lau đi vết máu trên khóe miệng Dương Liễm, đầu ngón tay hơi chút run rẩy.

Dương Liễm cầm ngược lại tay Đông Phương, ha hả cười, sắc mặt mặc dù không quá tốt, nhưng cũng không quá miễn cưỡng như vừa rồi, “Thuộc hạ không sao, giáo chủ ngươi an tâm xử lý việc trước mắt đi.” Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó dừng ở lại trên mấy nha hoàn bị giáo chúng dùng đao kề cổ, lập tức cúi đầu, nhìn chén trà màu trắng vừa rồi mình vừa uống qua.

Phần lớn người có mặt đều kinh ngạc giáo chủ đối xử với Dương Liễm tốt như vậy, nhưng ai dám nghĩ đến phương diện kiều diễm, chỉ cho là giáo chủ coi trọng Dương Liễm, một đám đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ cầu sớm bắt được người tác loạn, tránh gây thêm nạn tai trong giáo.

Bọn họ vui mừng nghĩ, may mà Dương Liễm phát hiện trong trà có độc, nếu họ uống phải trà này, hiện tại chỉ sợ đã thành thịt trên thớt.

Vương Tử nhìn giáo chủ xưa nay lạnh lùng thế nhưng đối Dương Liễm tốt như vậy, nhất thời có chút hoảng sợ, ngẩn người nhìn vết máu trên chiếc khăn thêu mà Đông Phương Bất Bại cầm trong tay, ngay cả lúc tay bị cầm lấy nàng cũng không có phản ứng.

“Tiểu Tử, không phải sợ, không sao đâu,” Trần Dụ thấy Vương Tử ngẩn người, nghĩ nàng bị chuyện này dọa tới, ôn ngôn khuyên giải an ủi nói, “Giáo chủ nhất định sẽ tra rõ chuyện này.”

Đông Phương Bất Bại không chú ý đến đôi tân nhân, mà chỉ đứng bên Dương Liễm, cho đầu hắn tựa vào hông mình, tầm mắt hạ xuống mọi người, “Nếu người xuống tay hiện tại đứng ra, bổn tọa cho hắn toàn thây.”

Mọi người không ai động, cũng không ai nói chuyện, mà ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đi không ít, chỉ sợ thở nặng sẽ có người cho rằng đây là dấu hiệu mình chột dạ.

“Không ai đứng ra?” Đông Phương Bất Bại nhướng mi, không giận mà cười, nhưng nụ cười này lại mang theo sát ý, “Người đâu, bắt lấy Thượng Quan Vân.”

“Giáo chủ!” Thượng Quan Vân biến sắc, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Đồng Bách Hùng bên cạnh điểm huyệt của gã, toàn thân không thể động đậy, sắc mặt gã hoảng sợ nhìn Đông Phương Bất Bại, “Giáo chủ, thuộc hạ tuyệt đối không làm việc này.”

Đông Phương Bất Bại không để ý đến gã, mà là quay đầu nhìn một vị trưởng lão, “Đỗ trưởng lão, mấy ngày trước ngươi cùng Thượng Quan Đường chủ xuống núi, các ngươi đi làm gì?”

Bị điểm danh, Đỗ trưởng lão thần sắc như tro quỳ xuống đại đường, “Giáo chủ, thuộc hạ biết tội.” Hai ngày trước ông bất quá cùng Thượng Quan Vân đi kỹ viện một chuyến, sao lại gặp phải chuyện này chứ? Ông nói hết mọi chuyện ra, mà ngay cả tên cô nương bồi mình đêm đó cũng nói rành mạch.

Đông Phương Bất Bại nhìn ông, khoát tay, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, cổ Đỗ trưởng lão bị Đồng Bách Hùng bẽ gãy.

“Bổn tọa đã sớm nói, người trong giáo, không được tùy ý xuất nhập nơi phong trần, xem ra các ngươi đã xem lời bổn tọa nói thành gió thoảng bên tai,” Đông Phương Bất Bại đỡ vai Dương Liễm, không nhìn thi thể trên đất, mà là quay đầu nhìn Thượng Quan Vân trán thấm ra mồ hôi, “Thượng quan Đường chủ, ngươi cũng chỉ đi nhìn mỹ nhân?”

Thượng Quan Vân tuy rằng bị điểm huyệt, nhưng đầu đầy mồ hôi lại che dấu không được khủng hoảng từ đáy lòng gã, gã sao có thể quên, vài năm nay Đông Phương Bất Bại mặc dù được mọi người bên ngoài truyền tụng là người có Bồ tâm địa Tát, nhưng trên thực tế người này là một kẻ giết người không gớm tay.

“Thuộc hạ quả thật chỉ đi nhìn mỹ nhân,” Thượng Quan Vân cố gắng bảo trì trấn định, nhưng khủng hoảng trong mắt đã bán đứng gã.

“Xuy,” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, nhắm mắt không muốn nghe gã tiếp tục nói vô nghĩa, “Giết.”

Dương Liễm hơi nâng mắt lên, nhìn thi thể Đỗ trưởng lão dưới đất cùng thi thể Thượng Quan Vân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Dụ đang cúi đầu an ủi Vương Tử, “Giáo chủ, thuộc hạ có thể hỏi Trần Hương chủ khi nào nhập giáo, khi nào lên Hắc Mộc nhai không?”

Nhìn Đỗ trưởng lão cùng Thượng Quan Đường chủ bị giết, mọi người trong lòng đã rất sợ hãi, Dương Liễm nói một câu kia, tựa như giúp bọn họ có thể thở dài nhẹ nhõm, đồng loạt nhìn về phía Trần Dụ thần sắc ngạc nhiên, hiển nhiên đối phương cũng không biết lời này của Dương Liễm có ý gì.

“Hồi Dương tổng quản, thuộc hạ là đầu xuân năm năm trước nhập giáo, cuối đông hai năm trước lên Hắc Mộc nhai, “ Trần Dụ tiến lên một bước ôm quyền nói, “Không biết Dương tổng quản có gì chỉ bảo?”

Dương Liễm nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, thấy Đông Phương lại lo lắng nhíu mày, cố nén cảm giác khó chịu trong cổ họng, mở miệng nói, “Không biết Trần Hương chủ trước khi vào giáo, có biết võ công không?” Hắn đánh giá Trần Dụ, người này bất quá hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhập giáo là lúc hai mươi hai hai mươi ba, thời điểm đó tuổi của hắn đã không còn nhỏ.

Đến đây mọi người cũng đã hiểu được ý của Dương Liễm, ánh mắt hoài nghi, không dám tin, còn có không tín nhiệm đều đổ lên người Trần Dụ, nhưng không ai dám lên tiếng ngắt lời Dương Liễm.

Vương Tử sắc mặt càng thêm khó coi, nàng không dám tin nhìn Trần Dụ, lảo đảo bước vài bước, cùng Trần Dụ cách ra một khoảng, nàng lắc đầu nhìn Trần Dụ, lại quay đầu nhìn về Dương Liễm, tựa hồ là muốn từ Dương Liễm tìm được một đáp án chuẩn xác.

“Thượng Quan Vân tuy rằng khả nghi, nhưng hắn không có cơ hội tới gần những thứ kia,” Dương Liễm tầm mắt đảo qua thi thể Thượng Quan Vân, tiếp tục nói, “Dược có thể là do hắn mang về giáo, nhưng người hạ độc không nhất định là hắn.” Bởi vì từ lúc Thượng Quan Vân về giáo, Đông Phương vẫn cho người theo dõi gã, gã căn bản là không có cơ hội tới gần viện của Vương trưởng lão. Gã hiện tại đã chết, bất quá là Đông Phương tìm một lý do để giết gã thôi.

“Vương trưởng lão là lão nhân trong giáo, hơn nữa Vương cô nương là nữ nhi duy nhất của ông, tất nhiên sẽ không làm loại chuyện này, mà những hạ nhân khác chúng ta đã sớm có đề phòng,” Dương Liễm nhìn nha hoàn cũng tiểu tư trong đại đường, ở trong này có người của Đông Phương, nếu có người muốn hạ độc, thì ngay từ lúc hạ độc đã không còn mạng, làm sao có thể lưu đến giờ.

“Cho nên, có thể không bị người hoài nghi mà hạ độc chỉ có vị tân cô gia này, “ Dương Liễm tựa vào Đông Phương, hơi thở hơi bất ổn, vì trúng độc, hắn hiện tại thể lực phi thường suy yếu, nhưng nếu bỏ mặc hắn phi thường rõ ràng,toàn bộ người trong viện của Vương trưởng lão chỉ sợ không sống nổi.

“Hết thảy bất quá là Dương tổng quản ngươi suy đoán mà thôi,” Trên gương mặt hàm hậu của Trần Dụ xuất hiện vẻ tức giận khi bị oan uổng, “Dương tổng quản, thuộc hạ biết ngài là nhân tài rất được giáo chủ tín nhiệm, nhưng ngài không thể ngậm máu phun người như thế!”

Dương Liễm nhìn Trần Dụ tức giận, không chút bị hắn ảnh hưởng, chỉ khép mắt lại nói, “Mấy bộ y phục này hẳn là vừa thay không lâu, nếu đã quét dược lên quá sớm, thì lúc bọn nha hoàn làm việc đã rơi hết xuống đất.” Nói xong, Dương Liễm quay đầu nhìn bọn nha hoàn bưng nước trà, “Y phục này của các người thay lúc nào?”

“Hồi Dương tổng quản, là giờ Tuất tối hôm nay, vì Lâm ma ma nói cô gia muốn cho tiểu thư một hôn lễ tốt nhất, nên muốn chúng ta thay y phục mới.”

Lời vừa nói ra, cả phòng ồ lên.

“Ta căn bản không cùng Lâm ma ma nói như vậy!” Trần Dụ hai mắt trừng lớn, tựa hồ muốn tiến lên xé nát Dương Liễm, nào còn chút hàm hậu thành thật của lúc trước.

“Này quá dễ, chỉ cần tra ra trên đường ngươi đón dâu có tự mình rời khỏi hay không thì sẽ biết, “ Dương Liễm vừa ra lời này, chỉ thấy Trần Dụ đột nhiên bay ra, đánh một chưởng về phía hắn.

Ngay tại lúc Dương Liễm còn chưa phản ứng kịp, Đông Phương Bất Bại đã chuyển thân bẻ gãy hai cổ tay của Trần Dụ, nhìn Trần Dụ nằm trên đất sắc mặt xanh trắng, y thần sắc nhất thời trầm xuống, “Võ công của ngươi… Là Tung Sơn?”

Trần Dụ thấy mình đã bị bại lộ, muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng ngay sau đó chỉ thấy cằm tê rần, cằm hắn bị Đông Phương Bất Bại làm trật khớp.

Vương trưởng lão phản ứng không kịp, nghĩa tế mình nhìn trúng, sao lại trở thành thám tử của Tung Sơn?

Dương Liễm ôm ngực, thấy Vương Tử tựa hồ hóa đá đứng tại chỗ, gượng chống, nhìn nha hoàn bên cạnh nói, “Đỡ tiểu thư các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Vương Tử nghe thấy thanh âm của Dương Liễm, chậm rãi hồi phục *** thần, nhìn Trần Dụ nằm dưới đất mặt đầy thống khổ, đâu còn là con người thành thành thật thật trước đây, toàn thân vô lực tựa vào trên người nha hoàn bên cạnh, tựa như mất đi tất cả khí lực.

Dương Liễm cuối cùng cũng không gượng nổi nữa, trước mắt tối sầm, thân thể nhẹ nhàng trượt xuống ghế.

Đông Phương Bất Bại quay đầu, nhìn thấy bộ dáng Dương Liễm ngã xuống, biến sắc, vội vàng giữ lấy Dương Liễm, về phầnTrần Dụ nằm dưới đất, nào còn *** thần đi để ý.

Hết Chân tướng

Cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, Lục La buông khay, dọn xong chén đũa, dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn người bên cạnh giáo chủ, người này thật là Dương tổng quản, không phải nàng nhận nhầm, chẳng lẽ nói Dương tổng quản thật sự là đại nạn không chết?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN