Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương
Chương 65: Hạ màn
Vô luận những người này tâm tư ra sao, cũng không ai nói thêm nhàn thoại, đều tự đến cáo từ Lưu Chính Phong, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Lưu Chính Phong tuy nói quy thuận triều đình, nhưng cũng không có quá nhiều liên hệ tới họ, họ cần gì phải nhúng tay vào.
Đoàn người Đông Phương Bất Bại xem hết màn biểu diễn này của danh môn chính phái, cũng cáo từ Lưu Chính Phong.
Đoàn người Hoa Sơn cùng Đông Phương Bất Bại đồng thời cáo từ, hai nhóm người cùng ra Lưu phủ, lại làm những môn phái khác nhìn ngó.
“Đông Phương giáo chủ, đa tạ lúc trước một đường chiếu cố,” Nhạc Bất Quần ôm quyền với Đông Phương Bất Bại, trên mặt như cũ mang theo một nụ cười, tựa hồ không sợ hãi thân phận của Đông Phương Bất Bại.
“Nhạc chưởng môn khách khí,” Đông Phương Bất Bại xoay người lên ngựa, “Bất quá cùng đường mà thôi, bổn tọa chịu không nổi một tiếng đa tạ của Nhạc chưởng môn.” Nói xong, giương mã tiên rời khỏi Lưu phủ cửa.
Vài đệ tử đi sau Nhạc Bất Quần thấy Đông Phương Bất Bại vô lễ như thế, đều lộ ra sắc mặt giận dữ, nhưng nhìn sư phó mình không nhiều lời, cũng chỉ có thể chịu đựng không nói, dù vậy vẫn oán hận trừng mắt theo bóng đoàn người Đông Phương Bất Bại.
Tay vuốt chòm râu, Nhạc Bất Quần trên mặt lộ ra một nụ cười toan tính.
Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ xong, chúng môn phái đều khởi hành về phái, ai ngờ ngày thứ hai còn chưa ra khỏi thạch lâm Hành Dương, liền truyền đến tin Lưu phủ cả nhà bị giết, Ngũ nhạc các phái, Thiếu Lâm Võ Đang Thanh Thành còn có cả các môn phái có chút danh hào đều về Hành Sơn thành.
Lưu phủ giờ phút này đã bị đốt thành tro tẫn, mà thi thể cả nhà từ trên xuống dưới đã nâng đến Hành Sơn, đoàn người vội vội vàng vàng chạy tới Hành Sơn, khi nhìn thấy một khối thi vệ phủ vải trắng, mọi người đều lặng im, vô luận thế nào, người hôm trước mới thấy, hôm nay liền thành thi thể, một vài thi thể còn vì đại hỏa mà cháy đen, thật làm người ta khó thể nhận.
“Chưởng môn, đệ tử tìm được thứ này trên người một hắc y nhân đến ám sát,” Một đệ tử Hành Sơn giơ nâng một cái mâm vào chính sảnh, mọi người liếc nhìn, có người thất thanh kêu lên, “Hắc mộc lệnh của Nhật Nguyệt thần giáo?!”
Không khí nhất thời đông lại, Hành Sơn chưởng môn nhân Mạc Đại tiên sinh oán hận bóp nát chén trà trong tay, cắn răng nói, “Đông Phương Bất Bại!”
Mọi người rất nhanh nổi lên căm phẫn, các đại môn phái bắt đầu thương nghị nên vây công Hắc Mộc nhai thế nào, tựa như đã nhận định việc này nhất định là người của Nhật Nguyệt thần giáo hạ thủ, căn bản không cho người ta có suy nghĩ khác.
“Nếu chúng ta quyết định tấn công Hắc Mộc nhai, nhất định muốn chọn một thủ lĩnh, không bằng các môn phái chúng ta kết minh, từ trong đó chọn ra một người thế nào?” Một đệ tử Tung Sơn mở miệng, lời vừa nói ra, lập tức mọi người phụ họa theo, lại bắt đầu một phen khắc khẩu mới.
“Hảo một cảnh tượng náo nhiệt, không biết bổn tọa có tài đức gì mà có thể khiến cho chư vị ở đây bàn mưu tính kế.” Trong sảnh nhiều người nhao nhao ồn ào như vậy, nhưng thanh âm không cao này rõ ràng lại truyền vào tai mỗi người, mọi người ở đây sắc mặt đại biến, chỉ thấy hoa mắt, trong sảnh liền hơn một hồng y nhân.
“Đông Phương Bất Bại, ngươi còn dám tới?!” Một đệ tử Tung Sơn hét lớn, “Ngươi diệt cả Lưu gia, ngay cả lão nhược phụ nhụ [người già, trẻ em, phụ nữ] đều không buông tha, chúng ta là người chính đạo, tự nhiên sẽ vì dân trừ hại!”
“Xuy, hảo một câu vì dân trừ hại,” Đông Phương Bất Bại mắt nhìn Hắc mộc lệnh trong tay Mạc Đại tiên sinh, khinh thường hừ lạnh, “Chỉ bằng một Hắc mộc lệnh không biết thật giả này?”
“Các ngươi cho bổn tọa thật ngốc đến mức này sao, cho thủ hạ mang theo Hắc mộc lệnh đi giết Lưu Chính Phong?” Đông Phương Bất Bại vén y bào, ngồi xuống một chiếc ghế khắc hoa bên cạnh, “Huống chi, Hắc mộc lệnh trong giáo ta, làm sao một sát thủ nho nhỏ lấy được chứ?”
“Hiện tại người đã chết, chết không còn đối chứng, ngươi đương nhiên nói sao cũng được,” Đệ tử Tung Sơn nghe Đông Phương Bất Bại nói vậy trong lòng chột dạ, nhưng vẫn là cường tự trấn định nói, “Ai lại không biết Nhật Nguyệt thần giáo giết người như ngóe?!”
“Xuy,” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, nhếch mi im lặng nhìn đệ tử Tung Sơn, ngược lại đối phương sợ tới mức lui ra sau một bước.
Lúc này mọi người có mặt bắt đầu hoài nghi, Đông Phương Bất Bại này nói cũng không phải không có đạo lý, huống chi diệt Lưu gia một nhà đối Đông Phương Bất Bại có chỗ nào tốt chứ?
Vào lúc này, Dương Liễm mang theo đám người Tang Tam Nương vào cửa, hắn đối mọi người ôm quyền nói, “Các vị đại hiệp, Nhật Nguyệt thần giáo ta trước nay không sợ đồn đãi, nhưng chúng ta làm, chúng ta tự nhiên sẽ nhận, không phải chúng ta làm, chúng ta tuyệt sẽ không gánh tiếng xấu thay kẻ nào đó.” Nói xong, lấy ra một lệnh bài đen nhánh trên người mình, “Hắc mộc lệnh trong giáo ta, không phải ai cũng lấy được, hơn nữa trong Hắc mộc lệnh của giáo ta có càn khôn.”
Dương Liễm nói xong, tay ấn lên nơi nào của hắc mộc lệnh, chỉ thấy vài cây ngân châm bay ra, cắm vào cột trụ bên cạnh. Hắn thu Hắc mộc lệnh vào, rồi nhìn Mạc chưởng môn ôm quyền, “Mạc Đại tiên sinh, mời ngươi ấn lên dấu nhật nguyệt trên lệnh bài, xem nó có phản ứng hay không.”
Mạc Đại tiên sinh cũng không phản đối, tay ấn lên dấu nhật nguyệt, không có phản ứng, ngay cả dấu khi ấn kia lõm xuống, cũng không thấy có động tĩnh gì.
Hành động này, tuy nói cũng làm người ta hoài nghi, nhưng cũng không tin hẳn vào lời Dương Liễm nói, dù sao ai biết lệnh bài trong tay Dương Liễm có phải là được gấp gáp chế thành hay không chứ.
“Mọi người đoán đến đoán đi, sao không tự hỏi đương sự đi?” Chỉ nghe thanh âm một tiểu nha đầu từ cạnh cửa truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn lại, thấy một tiểu nha đầu trên dưới mười tuổi tay dắt theo một nam hài, tiểu nam hài khoát áo tang, trên mặt còn có nước mắt, mà càng làm họ khiếp sợ chính là, tiểu nam hài kia lại là tôn tử của Lưu Chính Phong, có người ở yến hội đã gặp qua nam hài này.
“Ngươi nha đầu của Nhật Nguyệt thần giáo kia, sao lại khống chế tôn tử của Lưu tam gia?” Tả Lãnh Thiền đột nhiên chất vấn, phách chưởng định đánh tới tiểu cô nương kia.
Nào biết bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, đón một chưởng kia của Tả Lãnh Thiền, cười hì hì nói, “Sao hả, Tả chưởng môn muốn giết người diệt khẩu?”
“Đại sư huynh?!” Nhạc Linh San cũng có mặt, thấy Lệnh Hồ Xung, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Mà Nghi Lâm vốn tưởng rằng Lệnh Hồ Xung đã chết cũng vui đến bật khóc.
Mọi người bị biến cố đột nhiên phát sinh làm choáng cả đầu, nhưng Mạc Đại tiên sinh phản ứng cực nhanh, lên xuống một cái, liền tới bên cạnh tiểu cô nương và nam hài, ôm nam hài đang khóc vào lòng, “Nói cho Mạc gia gia, là ai hại các ngươi?”
Nam hài một bên gạt lệ, một bên vươn tay chỉ vào một người nói, “Là ông ta, chính ông ta đốt nhà của ta, ông ta còn đánh gia gia một chưởng.”
Cả sảnh đường ồ lên, bởi vì người nam hài chỉ, chính là Tung Sơn chưởng môn Tả Lãnh Thiền.
Đông Phương Bất Bại nhìn trò khôi hài này, trên mặt không có nửa phần biểu tình. Dẫn Lệnh Hồ Xung tới Lưu gia, phát hiện âm mưu của Tả Lãnh Thiền, đích thật là một chủ ý không tồi, thật không uổng cho tiểu tử này đi theo họ hơn nửa đường.
Người thiện ngụy trang trong giáo nhiều vô số kể, chỉ bằng chút thủ đoạn đó của Lệnh Hồ Xung mà muốn đi theo không để y phát giác, thật đúng là coi thường Đông Phương Bất Bại y quá rồi.
“Thỉnh mọi người yên tâm, Lưu tam gia cũng chưa chết, chỉ là bản thân bị trọng thương,” Dương Liễm chuẩn bị phóng ra một chiêu cuối cùng đè chết lạc đà, hắn đối Tả Lãnh Thiền mỉm cười, lập tức nói, “Lúc Lưu phủ bị tập kích, may mắn gặp được một vị trưởng lão trong giáo ta đến tặng lễ, cho nên trưởng lão trong giáo cùng Lưu tam gia hợp lực đánh lui cường đạo, cứu Lưu gia tiểu thiếu gia, mà xác chết của Lưu tam gia đặt tại chính đường là một người khác.”
Không ai truy cứu vì sao trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo lại đến đưa hạ lễ vào lúc đó, cũng không ai hỏi Nhật Nguyệt thần giáo sao lại cứu Lưu Chính Phong, giờ phút này ở trong lòng họ, quan trọng nhất là làm sao trừng trị Tung Sơn.
Lệnh Hồ Xung thuật lại tình huống lúc đó lần nữa, đại thể là cậu ta làm sao phát hiện chỗ bất ổn, ẩn nấp ở Lưu gia sau lại thấy Tả Lãnh Thiền giết người thế nào. Nghe xong Lệnh Hồ Xung nói, mọi người ở đây đối Tả Lãnh Thiền càng thêm hèn mọn cùng phẫn nộ.
Tả Lãnh Thiền thấy mọi chuyện bại lộ, trong lòng thầm hận, nhưng cũng biết hôm nay chỉ có nghĩ biện pháp rời đi, gã chú ý tới Dương Liễm một thân bạch bào đứng cạnh, nhãn châu xoay động, đột nhiên làm loạn, lắc mình đến cạnh Dương Liễm, tay bóp cổ Dương Liễm.
“Tả Lãnh Thiền, ngươi muốn làm gì?!” Mọi người thấy Dương Liễm bị bắt, sắc mặt đại biến, nhưng không ai dám động, Dương Liễm này là bảo bối trong lòng Đông Phương giáo chủ, nếu họ lộn xộn khiến Tả Lãnh Thiền làm Dương Liễm bị thương, chỉ sợ bọn sẽ không có kết cục gì tốt cả.
“Tả Lãnh Thiền, bổn tọa khuyên ngươi tốt nhất buông hắn ra,” Đông Phương mục quang âm lãnh, chăm chú nhìn bàn tay Tả Lãnh Thiền đang bóp cổ Dương Liễm, nhưng vẫn ngồi trên ghế bất động.
“Ha ha, Đông Phương Bất Bại, người nào không biết ngươi sủng tín nam nhân này, ngươi chỉ cần thả ta đi, ta sẽ không giết hắn, bằng không…” Nói xong, dưới tay ra sức một cái, sắc mặt Dương Liễm đã trở nên đỏ bừng, bất quá Dương Liễm lại chưa từng phát ra chút âm thanh nào.
“Không nhìn ra một tên thỏ nhân gia lên giường với nam nhân như ngươi cũng có vài phần cốt khí như vậy,” Tả Lãnh Thiền cười lạnh, trong mắt lại dẫn theo vài phần tàn nhẫn, gã nghiêng đầu nhìnĐông Phương Bất Bại, “Đông Phương giáo chủ, ngươi thấy đề nghị này của ta thế nào?” Nói xong, lại nghe khách lạp một tiếng, Tả Lãnh Thiền thế nhưng ngạnh sinh sinh bẻ gãy một cánh tay của Dương Liễm.
“Tả Lãnh Thiền, ngươi muốn chết!” Đông Phương Bất Bại sắc mặt một mảnh băng hàn, sát ý trên người không chút che dấu, y đứng lên nhìn Dương Liễm bị Tả Lãnh Thiền khống chế, cổ tay xoay một vòng, bàn tay đang bóp cổ Dương Liễm của Tả Lãnh Thiền đột nhiên vô lực buông thỏng xuống.
Ngay vào lúc này, trên bàn tay còn hoàn hảo của Dương Liễm chợt lóe lên hàn quang, một cây chủy thủ lộ ra, giơ tay lên chặt đứt một ngón tay của Tả Lãnh Thiền, hắn tự biết mình không phải đối thủ của Tả Lãnh Thiền, xoay người tránh được một cước của Tả Lãnh Thiền, đông một tiếng ngả lên bụi hoa bên cạnh.
Mọi người thấy Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại phối hợp ăn ý như thế, lại càng thêm sửng sốt, sau đó liền thấy Đông Phương Bất Bại lên xuống một cái, Tả Lãnh Thiền liền té thật mạnh xuống đất, bọn họ ngay cả Đông Phương Bất Bại ra tay thế nào cũng không thấy rõ.
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ nghe Tả Lãnh Thiền hét thảm một tiếng, người nghe thấy tâm không khỏi sinh ra kinh sợ.
Chân Đông Phương Bất Bại giơ lên giẫm nát cánh tay phải của Tả Lãnh Thiền, đem xương cốt trên tay gã nhất nhất giẫm nát, cho dù nghe được tiếng kêu thê lương như thế, sắc mặt cũng không chút biến hóa, mọi người chỉ nghe thấy tiếng Tả Lãnh Thiền kêu rên cùng xương cốt vỡ vụn.
“Bổn tọa hận nhất có người uy hiếp, càng hận có người lấy người bổn tọa yêu nhất ra áp chế mình, ngươi là thứ gì chứ,” Đông Phương Bất Bại chân chậm rãi rời khỏi, từng chút nghiền nát xương ngón tay của Tả Lãnh Thiền, nhìn cánh tay đã huyết nhục mơ hồ của Tả Lãnh Thiền, mang theo sát ý cười lạnh, “Ngươi bốn năm trước phái người đuổi giết Dương Liễm, hại hắn chịu khổ nhiều như vậy, hiện giờ còn muốn tính kế giáo ta, ngươi thật cho bổn tọa không biết gì cả sao?”
Tả Lãnh Thiền nghe vậy trên mặt lộ ra khủng hoảng, rơi vào tay Đông Phương Bất Bại, gã chỉ sợ ngay cả chết cũng không cần nghĩ tới nữa.
“Đông Phương…” Dương Liễm miễn cưỡng từ trên đất đứng dậy, Lệnh Hồ Xung bên cạnh cũng vươn tay đỡ hắn dậy, hắn nhìn Lệnh Hồ Xung cười, sau đó lui hai bước, tựa vào vách tường, vô lực nói, “Giao gã cho Hành Sơn xử lý đi.”
Đông Phương Bất Bại thu chân, vội đi đến bên Dương Liễm, đỡ lấy thắt lưng hắn, một tay khác đỡ lấy tay Dương Liễm, ôn hòa nói, “Ngươi chịu đựng một chút, ta giúp ngươi chỉnh lại.” Thanh âm này, nào còn chút đáng sợ của lúc nãy.
Dương Liễm gật đầu, chỉ thấy cánh tay sau một cơn đau, ngược lại thoải mái không ít, hắn ho khan vài tiếng, nhìn mọi người ở đây, rũ mắt xuống nói, “Chúng ta về đi.”
Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn Tả Lãnh Thiền dưới đất, lại thấy sắc mặt Dương Liễm tái nhợt, liền đỡ Dương Liễm ra cửa.
Lệnh Hồ Xung nhìn theo bóng Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại, có chút ngạc nhiên nghĩ, vừa rồi người này bị Tả Lãnh Thiền bẻ gãy tay, cũng không thấy lộ ra chút đau đớn nào, võ công không tốt lắm, vậy mà còn có thể cắt một ngón tay của Tả Lãnh Thiền, quả nhiên là có chút ý tứ.
Đoàn người Đông Phương Bất Bại rời đi không lâu, một nam tử áo xám đột nhiên xuất hiện, sau đó giao cho Mạc Đại tiên sinh một mảnh giấy.
Mọi người thấy Mạc Đại tiên sinh nhìn tờ giấy, thần sắc đổi tới đổi lui, không hỏi nhiều, chỉ nghĩ phải xử lý chuyện này ra sao, xử lý thế nào mới có thể cho mình vài phần ưu đãi.
Mạc Đại tiên sinh lại đau đầu bởi nội dung của tờ giấy kia, bởi vì tờ giấy kia chỉ viết một câu như sau:
Xong chuyện giao Tả Lãnh Thiền cho bổn tọa.
Đông Phương Bất Bại quả nhiên là có thù tất báo, huống chi Tả Lãnh Thiền còn động tới người kia.
Dùng một chút nội lực, vò nát tờ giấy, Mạc Đại tiên sinh nhìn Tả Lãnh Thiền dưới đất, đồng tình nghĩ, kỳ thật tính tới tính lui lại có chẳng làm gì được, cái gọi là vinh quang, cái gọi là quyền thế, còn không bằng Đông Phương Bất Bại cùng ái nhân mình tín nhiệm lẫn nhau.
Dương Liễm bị khống chế, Đông Phương Bất Bại động thủ cùng phản ứng của Dương Liễm, cơ hồ là hành văn lưu loát, tựa như hai người là một thể, tính tốt thời cơ động thủ, không có nửa phần do dự, cho nên Dương Liễm có thể chịu đựng thống khổ như vậy mà không hừ một tiếng, mà Đông Phương Bất Bại cũng dám động thủ ngay cả khi Dương Liễm bị khống chế.
“Phế đi võ công của gã, trước cứ giam gã lại đã, sau đó mọi người cùng nhau thương nghị việc này,” Mạc Đại chưởng môn đứng dậy, không nhìn Tả Lãnh Thiền, gọi người chiêu đãi mọi người của các phái.
Dù sao cuối cùng cũng là người sẽ sống không bằng chết, lão cần gì phải lo lắng nữa chứ.
Hết Hạ màn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!