Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Đông Phương Bất Bại Là Mẹ Ta


Chương 7


– Nếu khó sanh sẽ thế nào? – Dương Liên Đình vội vàng hỏi.

– Lấy tình huống hiện tại của giáo chủ, xem ra hai người chỉ có thể bảo vệ một. Nếu tình huống không ổn, cả hai đều không thể bảo vệ. – Bình Nhất Chỉ bất đắc dĩ lắc dầu.

– Có phương pháp nào bảo vệ hai người không? – Tin tức này đối với Dương Liên Đình mà nói, có thể xem như sét đánh giữa trời.

Bình Nhất Chỉ do dự một chút:

– Mổ bụng lấy con. Lúc trước thân mình giáo chủ đã bị tổn hại, nếu mổ bụng lấy con, chắc chắn đại thương nguyên khí. Nhẹ thì võ công hoàn toàn biến mất, nặng thì tính mạng không giữ được, phiêu lưu rất lớn.

– Thật sự không có phương pháp khác sao? – Dương Liên Đình đối mặt với hai lựa chọn khó khăn, tâm như bị đao cắt. Nhưng nếu thật sự chỉ có thể bảo vệ một người, hắn tuyệt đối không để cho Đông Phương có chuyện.

– Có thì có, bất quá tỷ lệ thành công rất nhỏ. Thống khổ trong đó cũng không phải người thường có thể chịu được.

– Bình Nhất Chỉ, nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ. – Đông Phương Bất Bại khó khăn nói ra một câu, nỗi đau liên tiếp kéo đến làm cho hắn cơ hồ như đã ngất xỉu.

– Bình thần y, ngươi liền thử xem đi, Đông Phương cũng rất muốn giữ lại đứa nhỏ này. – Dương Liên Đình không nỡ mở miệng nói.

Bình Nhất Chỉ chỉ có thể thở dài một hơi:

– Dương tổng quản, ngươi làm cho giáo chủ cắn cái khăn này, miễn cho đau quá lại cắn bị thương chính mình.

Dương Liên Đình xoa xoa mồ hôi trên đầu Đông Phương Bất Bại:

– Đông Phương, ngươi phải cố gắng kiên trì, con chúng ta vẫn chờ được ra đời đâu. – Giờ phút này trong lòng rất là hối hận, nếu không phải có đứa nhỏ này, Đông Phương làm gì phải chịu tội như vậy, hắn vĩnh viễn đều là người kiêu ngạo a.

Kí An nghe được lời nói của Bình Nhất Chỉ, rất là xấu hổ, lúc này hắn đã làm cho Đông Phương Bất Bại đi dạo một vòng ở quỷ môn quan. Mặc kệ như thế nào, hắn quyết định phải cố gắng liều mạng, nhất định phải làm cho Đông Phương Bất Bại thuận sản. Kí An cảm giác được động tác của Bình Nhất Chỉ ở trên bụng Đông Phương Bất Bại, tay chân dùng hết toàn lực mạnh mẽ banh ra, nối tiếp lực đạo của Bình Nhất Chỉ, rất nhanh xoay người lại.

– A ngô. – Đông Phương Bất Bại đau đớn thật sâu ngất đi. May mắn là, rốt cục Kí An đã thay đổi tư thế.

Đông Phương Bất Bại hét thảm một tiếng làm Dương Liên Đình gấp đến nỗi sắp nổi điên. Từ trước đến nay Đông Phương Bất Bại luôn luôn cao ngạo, có thể làm cho hắn kêu thảm ra tiếng, đây là tra tấn cỡ nào!

– Thai vị đã chính lại. – Nhất thời Bình Nhất Chỉ có chút há hốc mồm, sao lại dễ dàng như vậy là tốt rồi? Đứa nhỏ dễ dàng chính lại như vậy? Bình Nhất Chỉ bắt đầu hoài nghi y thuật của mình từ khi nào lại cao thâm như thế. Đương nhiên, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết là có đứa trẻ nho nhỏ kia phối hợp hắn.

Lời nói của Bình Nhất Chỉ làm Dương Liên Đình nhất thời mừng rỡ như điên. La lên trước mặt Đông Phương Bất Bại đã ngất. Lúc này, dưới thân Đông Phương Bất Bại đã là một biển máu.

Bình Nhất Chủ chú ý tới tình hướng của Đông Phương Bất Bại có chút không đúng, lập tức để một miếng nhân sâm vào trong miệng Đông Phương Bất Bại. Mở hai chân Đông Phương Bất Bại ra lớn nhất, xem thử sản đạo, đã muốn hoàn toàn mở ra, thậm chí ẩn ẩn có thể thấy được đầu của đứa nhỏ. Bình Nhất Chỉ dùng ngân châm đâm vào mấy huyệt vị chung quanh thân Đông Phương Bất Bại, làm Đông Phương Bất Bại mạnh mẽ tỉnh táo lại:

– Giáo chủ, nương theo hiệu lực nhất thời của miếng nhân sâm này, mau lên dùng sức. Đứa nhỏ nếu còn không ra, sẽ hít thở không thông mà chết.

Đông Phương Bất Bại vừa tỉnh táo lại, liền nghe Bình Nhất Chỉ nói như thế, trong lòng lo lắng không thôi, cho dù nội lực của hắn lại sâu như thế nào, lúc này cũng sắp hết sức lực. Nhưng vì đứa nhỏ, hắn chỉ có thể liều mạng.

– Đông Phương, chúng ta không sinh, không sinh. – Giọng nói của Dương Liên Đình có chút nức nở. Nhìn thấy bộ dạng Đông Phương Bất Bại đã sớm mệt mỏi rã rời, nhưng vì đứa nhỏ lại ráng chống đỡ, tâm như bị đao cắt. Hắn không muốn lại nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đau khổ.

Đông Phương Bất Bại phun mảnh vải trong miệng ra, suy yếu nói:

– Liên đệ, Liên đệ, ta không sao, ta chỉ muốn nhìn thấy con của chúng ta, ta có thể kiên trì được.

– Đông Phương, chờ đứa con bất hiếu này sinh ra, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận. – Lúc này Dương Liên Đình đã là nước mắt lưng tròng.

Đông Phương Bất Bại khó khăn lộ ra nụ cười nhẹ. Đau đớn kịch liệt tựa hồ cắn nuốt hắn, cảm thấy đứa nhỏ đã sắp ra. Đông Phương Bất Bại nương theo dược hiệu, nhắm nghiền hai mắt, cắn răng một cái, dùng hết toàn lực đẩy đứa nhỏ ra. Hắn biết, nếu lần này dùng sức vẫn không thể sinh đứa nhỏ ra, kia hắn sẽ mất hết sức lực. Hắn cùng đứa nhỏ sống hay chết, chỉ có thể mặc cho số phận.

“Tê lạp” Một tiếng, miếng chăn Đông Phương Bất Bại nắm trong tay đã biến thành mảnh nhỏ. Một khắc kia, trái tim mọi người đều treo cao lên. Dương Liên Đình nhìn nụ cười tuyệt mỹ trên mặt Đông Phương Bất Bại, hoảng hốt, nụ cười kia thật sự rất đẹp, giống như là phong cảnh xinh đẹp cuối cùng vậy. Làm hắn không thể bắt lấy, con thú nhỏ trong nội tâm sợ hãi gào thét. Không, không cần, Đông Phương, không cần rời khỏi hắn!

Một khắc kia lúc mọi người ở đây tâm như tro tàn, giọng nói vui mừng của Bình Nhất Chỉ vang lên:

– Ra rồi.

Chỉ thấy một đứa trẻ mới sinh nho nhỏ nằm dưới thân Đông Phương Bất Bại. Bình Nhất Chỉ lau khô đứa nhỏ giao vào trong tay Dương Liên Đình, sau đó xoay người kiểm tra tình trạng của Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại chậm rãi mở mắt ra, phun ra giọng nói mỏng manh:

– Vì sao đứa nhỏ không khóc?

Bình Nhất Chỉ đứng một bên đã sớm phát hiện ra điểm này nhíu nhíu mày trầm tư như trước.

– Bảo bối, không cần dọa phụ thân a. – Trái tim Dương Liên Đình không biết lần thứ mấy treo cao lên. Đứa nhỏ mà Đông Phương dùng tính mạng đổi lấy, trăm ngàn lần đừng có chuyện gì a.

– Ô…ô…ô. – Kí An phát ra vài tiếng vang, biểu đạt hắn không có chuyện. Dù sao vừa mới sinh ra, lúc này Kí An cũng vô cùng suy yếu.

Dương Liên Đình vui mừng nhìn về phía Bình Nhất Chỉ. Thấy Bình Nhất Chỉ gật đầu:

– Đứa nhỏ hẳn là không có chuyện. – Dương Liên Đình vui mừng ôm Kí An đến trước mặt Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại chỉ dựa vào ý thức muốn liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái mới đau khổ chống đỡ, lúc nhìn đến gương mặt nhỏ nhỏ của đứa bé, lộ ra nụ cười vui mừng, rốt cục cũng ngất xỉu qua.

Dương Liên Đình và Bình Nhất Chỉ lại bận rộn một phen. Nhưng Kí An vừa mới sinh đã không quản được nhiều như vậy. Hắn vừa mới dùng hết toàn lực, trách nhiệm của chính mình cũng hoàn thành, liền vững vàng ngủ trên giường nhỏ đã được chẩn bị từ sớm.

Da thịt vô cùng mịn màng, thân thể non nớt, ngũ quan tinh xảo, giống như trời cao tỉ mỉ mà tạo thành. Đứa bé nho nhỏ này, là bảo vật trời cao ban cho.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN