Đông Phương Nhất Chiến - Chương 12: Một trận chiến hoang đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Đông Phương Nhất Chiến


Chương 12: Một trận chiến hoang đường


Đường Phương nhoẻn miệng cười nói: “Anh lại đây đấy à”.

Trái tim của Từ Vũ lại đang bay bỗng lên.

Y ráng trấn áp tâm thần, nói: “Đường cô nương, tôi lại đây, thật ra là có chuyện muốn nói cho cô biết…”.

Đường Phương cười thật tươi liếc về phía y: “Dĩ nhiên là anh có chuyện nói với tôi, nếu không thì lại đây làm gì nhỉ?”

Từ Vũ liếm vành môi khô khan của mình một cái, y đang kiếm lời để bắt đầu, mà xem ra còn muốn hung hiểm hơn cả chọc ghẹo một con sư tử :

“Chuyện như thế này, tôi được Đường Bi Từ tiền bối nhờ” bỗng nghe có giọng nói
thật hiền từ bên ngoài hàng dậu vang lên: “Ngươi lại đây nằm vùng, còn
dám đem Thập Lục ca của ta kéo vào đó sao?”

Rồi có thêm một giọng khác thật nóng nảy vang lên: “Còn lăng nhăng gì nữa? Đem bắt hắn trói lại thôi!”

Hai người đang nói đó, một là Đường Nã Tây (lão ta đang gãy mấy móng tay
cáu ghét), một là Đường Đường Chính (lão ta giống như một con hổ đang bị đốt cháy cái đuôi), nhất tề từ bên ngoài, hộc tốc xông vào.

Lúc bọn họ bước vào đó, người ta bèn có ngay cảm giác, cái khí thế “ép bức” đó.

Từ Vũ hoảng hốt nhìn về phía Đường Phương.

Đường Phương đắc ý dương dương nói: “Xem kìa, ta đã phát hiện ra ngươi ở đây
nằm vùng từ lâu. Chính là ta đã thông tri cho Đường thúc thúc đó”.

Từ Vũ cảm thấy như trong người cách lên một tiếng, có thứ gì đang vỡ tan
ra, cứ vậy mà cả toàn thân như biến thành tàn khuyết không đầy đủ, ngược lại y đã hồi phục lại được cái tính cơ cảnh của bình thời.

“Tôi
nói đây là sự thực đó, bọn họ muốn gạt cô giao cách luyện tuyệt kỹ của
Đường môn ra, thuốc độc cũng là do bọn họ hạ thủ đó”.

Từ Vũ nói
vội vã, hạ giọng nói nhanh mà ngắn gọn: “Nếu không tin, cô có thể lại
phòng tôi trước để lấy hai tờ giấy tôi vò nát dưới đất thì biết, còn có
thể án theo họa đồ, tới phía sau Thủ Nguyệt Bán Đường chỗ Ưng Lưu Các
xem thử thì biết ngay!”

Nói đến đó, Đường Nã Tây và Đường Đường Chính đã bước đến trước mặt.

Đường Đường Chính bỗng hét lên hỏi: “Ngươi nói gì?!”

Từ Vũ bỗng nói: “Giang Nam Phích Lịch đường Lưu Bạo Quang sai ta lại đó!”

“Nói bậy!”

Đường Đường Chính giận dữ nói: “Lưu Bạo Quang của Phích Lịch đường?! Ngươi
nói bậy nói bạ: đợi lát nữa ta kêu Lưu Bạo Quang lại cho ngươi…”.

Đường Nã Tây bỗng nói: “Chính ca, đừng thèm phí lời mất công, bắt nó xong rồi nói sau!”

Đường Đường Chính lập tức cảnh giác, im ngay miệng lại.

Đường Nã Tây bỗng hỏi Đường Phương: “Tiểu điệt nữ, lúc nãy hắn mới nói gi `vậy?”

Đường Phương trong lòng đang hỗn loạn thành một mớ.

Rốt cuộc cô là đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh.

Nghe những lời nói của Đường Đường Chính, cô bèn bắt đầu đi nghĩ đến những lời của Từ Vũ.

“Cái miệng của hắn toàn nói chuyện tàm xàm!” Đường Phương xúc động linh cơ, “Hắn nói Ngũ Thập Thất thúc thúc sai hắn lại đó”.

Đường Đường Chính mắng nhỏ: “Hoang đường!”

Đường Phương hỏi ngược lại: “Nói vậy không chừng hắn thật là do Ngũ Thập Thất thúc thúc sai lại đó thôi!”

“Hoang thiệt là hoang đường thiên hạ!”

Đường Đường Chính trừng cặp mắt lên, nói giọng đầy vẻ khó tin: “Làm sao mà có thể được?”

“Làm sao mà không được?”

Đường Phương chuyển thủ ra công, “Ngũ Thập Thất thúc tính tình cháu trước giỡ đã cảm thấy được…”.

Đường Đường Chính hét lên một tiếng chận lại: “Dĩ nhiên là không thể được, bởi vì…”.

Đường Nã Tây trước giờ rất tùy hòa, bấy giờ bỗng dưng hét lên một tiếng lớn:
“Đồ thỏ đế, nói chuyện tầm bậy, còn không chịu buông tay chịu trói!”

Từ Vũ bỗng lướt người lên không trung.

Nơi đây chẳng còn nấn ná được.

Y nhất định không phải là kẻ ngốc, đến nước này, y chỉ còn cách bỏ đi xong rồi nói chuyện sau.

Thân hình của y phiêu hốt, không hấp tấp, cũng không nhanh, cũng không có gì xuất kỳ, nhưng chính là cái đẹp thật xuất kỳ.

Đẹp đến độ hình như không phải là khinh công.

Mà là một điệu múa.

Trong cái tư thế múa cực kỳ đẹp đẽ đó, Từ Vũ đà phóng ra mấy chục sợi lông
trâu, mười mất mảnh phi hoàng thạch, sáu miếng ngũ lăng tiêu, còn có một làn sáng lạnh.

Ám khí đều hướng về hết cả Đường Nã Tây.

Đương lúc Từ Vũ phát hiện ra Đường Phương vạch trần y là người nằm vùng, y
lập tức tỉnh ngộ ra được mấy điều: thứ nhất, y đã lầm.

Đáng lý ra y phải nói cho Đường Phương biết từ lâu, nếu không, Đường Phương không
biết y lại Ngũ Phi Kim cứu cô, ngược lại còn cho là y lại Ngũ Phi Kim
đối địch với cô.

Thứ hai, giải thích đã không còn kịp, mà y cũng
đã kịp thời nói ra những lời y muốn nói, hiện tại không thể nào sính
cường, chỉ còn nước thoát ra trước rồi tính sau.

Trước mắt mấy
người này, Đường Đường Chính là người võ công cao cường nhất, nhưng
Đường Nã Tây là người cơ cảnh tinh minh nhất, y vừa xuất thủ, là muốn
đánh cho Đường Nã Tây một cú không kịp thở, mình mới có cơ hội đào tẩu.

Đối thủ võ công cao cường còn là chuyện thứ, đối với một kẻ đang chạy trốn
mà nói, cái tinh minh cơ cảnh của kẻ truy nã mới là thứ đáng sợ.

Ám khí của y vừa phóng ra, người y đã lập tức lướt ra ngoài.

Đường Nã Tây vừa đang tính động thủ, thì đã thấy Từ Vũ phóng ra ít nhất sáu chục thứ ám khí lại hướng lão.

Lão chỉ có một khoảnh khắc nhỏ xíu đó để đón đỡ bao nhiêu đó ám khí.

Nhưng trong cái khoảnh khắc đó, Từ Vũ đã lướt ra khỏi Di Hương trai như một cơn gió.

Y lướt qua một bên Đường Phương.

Cặp mắt trong như mặt nước hồ thu của Đường Phương đang nhìn y chăm chú, ngón tay có hơi động đậy, nhưng cô không hề động thủ.

Từ Vũ vừa đúng vào cặp mắt của Đường Phương bèn chấn động lên một cái, tuy Đường Phương chưa hề động thủ, như y vẫn còn chậm đi một chút…

Chỉ có cái khựng lại đó, Đường Đường Chính đã hét lên một tiếng lớn, phách chưởng đánh tới một cục vàng khối.

Một cục vàng khối nặng chình chịch, dày cồm cộm, xé gió bay tới sau lưng Từ Vũ, Từ Vũ la lên một tiếng lớn, sau lưng bị một luồng kình lực thật lớn đụng vào, bỗng nhiên xông thật nhanh về phía trước, tộc độ còn nhanh
hơn lúc trước không chỉ mười lần!

Y lướt một mạch đi mấy trượng,
mới dừng lại một chút, nhưng khối vàng dư lực còn chưa tiêu hết, y lại
vội vã tung người tới mấy trượng nữa, chân vừa chạm đất, dư lực lần thứ
hai của khối vàng lại đến, y lại tung người tới thêm mấy trượng nữa, sau đó lộn người trong không trung, thò tay ra đón lấy khối vàng một cách
linh xảo.

Thì ra y đang mượn cái sức ném phi kim của Đường Đường Chính để giúp mình cấp tốc thoát khỏi vòng vây.

Đường Đường Chính giận dữ rống lên một tiếng.

Từ Vũ đón khối vàng rồi, cười nói: “Cám ơn nhé”.

Bấy giờ Đường Đường Chính, Đường Nã Tây đều đã cách y chừng mười trượng
hơn, lấy khinh công của y mà nói, đã xem như là nắm chắc tiên cơ, nhưng
đại địch trước mắt, nguy cơ bốn bề, y chẳng hề dám chậm trễ, hấp vào một hơi dài, đang tính nhờ vào chuyện mình đã thuộc lòng mấy cái trận thế
kỳ diệu chỗ này như trong lòng bàn tay, để xông ra khỏi Long Đầu Nam.

Thân hình của y vừa bốc lên về phía nam, bỗng nhiên hai vai bị người ấn
xuống lại; đang tính dùng sức bật lên, hai đầu gối đã bị người đẩu khuỵu xuống.

Y đang tính phản kích, hai nắm tay đã bị người ta khóa cứng ngắc như gọng kềm ngay chỗ đó.

Y kinh hãi quá, hai má đã bị người ta dùng sức bóp lại, miệng không cưỡng nổi phải mở ra, lập tức bị nhét một thứ gì đó vào trong.

“Ngươi
còn vùng vẫy nữa, chỉ một lần nữa thôi”, người đứng trước mặt y nói, vẻ
mặt y hệt như một thùng hỏa dược đang sắp sửa muốn nổ tung.

Người đó nói từng chữ một: “Ta sẽ cho người tan tành thịt xương”.

Trái tim của Từ Vũ chìm hẳn xuống.

Lạnh xuống tận đáy.

Lôi Dĩ Tấn.

Người bắt giữ lấy y là Tứ Thiển Hoa Lôi Dĩ Tấn.

Gặp phải Lôi Dĩ Tấn, chẳng ai còn đào thoát nổi.

Đến giờ phút này, Từ Vũ chỉ còn nước nhận lãnh số mạng.

Bọn họ áp giải Từ Vũ đi rồi, trong đầu của Đường Phương vẫn đang còn một mớ hỗn loạn, ít nhất, còn hỗn loạn không sao thu thập hơn cả đám đồ lỉnh
kỉnh Đường Tiểu Kê và Đường Tiểu Áp đang thu dọn.

Cô không thể nào quên được vẻ mặt của Từ Vũ lúc bị áp giải đi.

Vẻ mặt đó rốt cuộc muốn nói ra điều gì?

Đang nói điều gì?

Từ Vũ đi rồi, có điều ánh mắt đó phảng phất còn đang lưu lại nơi này.

Đường Phương quyết định đi đến Cúc Trì đình chỗ đó tìm cho ra sự thể.

Cúc Trì đình tại phòng bên trái, vốn là nơi Từ Vũ vẫn thường cư trú.

Đi lại đó cũng chẳng khó khăn gì.

… Từ Di Hương trai đến Cúc Trì đình, chính giữa cũng chẳng có trận thế phòng vệ nghiêm mật xảo diệu gì.

Vấn đề ngược lại là phải làm sao tìm cho được cái cớ.

… Tại sao phải đi tới đó?

Ta đi tìm Hoa đại đương gia.

Đường Phương hùng hùng hổ hổ nói, quá sức đi thôi, có người lén vào nơi đây
bao lâu nay, mọi người chẳng ai phát hiện ra gì cả, nếu mà để bạn bè
trong giang hồ biết được, chắc là cười trẹo quai hàm!

Đường Tiểu Kê và Đường Tiểu Áp quả nhiên không nghi ngờ gì.

Do đó cũng chẳng đi theo.

… Không chừng, đấy cũng là vì Đường Phương và Hoa Điểm Nguyệt vừa gặp đã rất thân, còn thân hơn là cả ai khác.

Đường Phương đi tìm Hoa Điểm Nguyệt, mọi người cũng chẳng lo ngại gì, có điều không ai biết rằng, sau cái lần Hoa Điểm Nguyệt xông vào phòng tắm của
Đường Phương, hai người mãi đến giờ vẫn chưa gặp mặt lại.


Không chừng, cũng vì đêm nay bắt được Từ Vũ lại nằm vùng, toàn là nhờ
vào công lao Đường Phương báo cáo bí mật hay sao đó, do đó mọi người
cũng chẳng đi lưu ý đến hành tung của cô.

Do đó, Đường Phương
mới có thể lại sớm một bước hơn Lôi Dĩ Tấn, Đường Đường Chính và Đường
Nã Tây, tới Cúc Trì đình, bước vào phòng, tìm hai mảnh giấy vo tròn, xem xong xuôi rồi, cô mới biết, mình vừa tạo thành vừa chứng kiến một trận
chiến, một trận chiến thật hoang đường!

… Đường Phương, Đường Phương, nếu như chuyện này mà là thật, cái chuyện mi làm sao mà hoang đường quá chừng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN