Đông Phương Nhất Chiến
Chương 2: Tả ý đại bạt mặc
Đường Phương đối đãi với người, trước giờ vốn có một nguyên tắc: người
ta đối đãi tốt với cô, cô đối đãi càng tốt với người ta; người ta xấu xa với cô, cô mới đối đãi xấu xa với người ta.
Cô vốn cho rằng, cô
đối đãi tốt với người ta, người ta sẽ đối đãi tốt với mình, không biết
rằng, trong giang hồ cũng có một nguyên tắc không thành chương pháp:
người ta đối với mình tốt, mình bèn lấn lướt; người ta đối với mình hung dữ, mình bèn sợ người ta.
Còn nói đến Dương Thoát và Lôi Hoán đấy ư, cũng thật là không biết xấu mặt, hai người cứ vậy mà nhảy lên lôi đài một lượt.
Kỳ thực, chuyện đó, trước đó một đêm, Lôi Hoán đã cùng Dương Thoát bàn
luận kỹ càng: “Đường Phương con nhỏ đó tuy chẳng hiểu chuyện gì, lại
nóng nảy quá chừng, nhưng bản lãnh nhất định là không vừa, mi còn chưa
thấy hôm nay nó đánh nhau một trận với Hành Vân Lưu Thủy Từ Vũ…”. Lôi
Biến gãi gãi cái mụt ruồi bóng loáng một bên cổ, nói: “Từ Vũ một mặt múa may một mặt phóng ám khí, cái kiểu múa may của hắn làm cho ai nấy đều
hoa mắt cả lên, chẳng kịp thấy gì khác, ám khí của hắn tự nhiên là thanh đông kích tây bách phát bách trúng, có điều, gặp phải Đường Phương, lập tức đã bị con nhỏ dùng Tả Ý Đại Bạt Mặc và Lưu Bạch Tiểu Đề Thi đánh
cho rớt xuống đài, xem ra, bọn mình không nên khinh thường nó, phải đề
phòng cái chuyện cả năm đi bắt se sẻ, đợi đến hôm nay để cho se sẻ mổ mù mắt! Tuy nói là để cho bọn mình được thắng giải, nhưng cũng đừng có
chìm thuyền vào trong rãnh nước, bại vào tay con nhãi ranh!”
“Đề phòng! Tao mà không đề phòng! Từ trận đầu tiên, tao đã thấy Bách Phát
Bách Trúng Trương Tiểu Ngư bị thương luôn hai thứ Bạt Mặt Thần Phủ và
Lưu Bạch thần tiễn của Đường Phương, tao mà còn không đề phòng nữa!”
Dương Thoát cũng nói giọng nặng nề: “May mà con nhỏ đó bản lãnh thì cao,
nhưng kinh nghiệm trong giang hồ còn thua mình xa lắc, làm cho nó tức
giận lên, dùng trí thắng nó cũng không khó!”
Nói một hồi rồi bỗng hứng chí lên, vỗ xuống mặt bàn một cái, thọt ra một câu: “Con mẹ nó,
con nhỏ ranh đó đẹp ngứa ngáy muốn chết người!”
“Tao mày còn sợ ngứa ngáy gì? Một mình nó xông xáo trong giang hồ, còn chạy đâu cho thoát khỏi!”
Lôi Biến cười quái dị nói: “Với nữa là, Quang thúc và Đường lão, ai cũng không hiềm ra mặt giúp bọn mình!”
“Cũng phải coi chừng đó!”
Dương Thoát tự nhiên lại đâm ra cẩn thận, “Nói gì thì nói, cũng không thể đắc tội cái lão bà bà ở Đường môn xứ Thục kia, nếu không, có năm ba chục
Đường Phương thì nghĩa lý gì, chỉ có điều vạn nhất mà chọc Đường lão
thái thái nổi giận lên, bọn mình cũng chịu không nổi xoay mòng mòng đó!”
“Xoay mòng mòng?”
Lôi Hoán đưa hai bàn tay lên ngực,
lòng bàn tay hướng lên trời, vừa cười thô bỉ vừa nói: “Bọn mình có thể
mượn đao giết người, giết người không thấy máu cơ mà! Xoay? Tao xem thử
sáng mai con nhỏ đó xoay có nổi không!”
Hai người một mặt vừa
cười nói thô tục, một mặt đi tìm một bọn tử đảng Trương Tiểu Ngư, tìm kế làm bộ bắt trộm xông vào phòng tắm, bây giờ Đường Phương nhất thời tức
giận quá, lỡ lời nói hung hăng, hai người bèn mượn cớ cùng xông hết cả
lên đài ứng chiến.
“Được!”
Đường Phương cảm thấy cả một
bọn đang cười cợt la ó hợp mưu với nhau, cô tức muốn nhạt cả môi, muốn
lạnh cả mặt, cô không sợ, có tỷ thí thì xem ai cao minh hơn, được, muốn
nhào lại, thì cứ nhào hết lại!
“Lại đi!”
Dương Thoát sử binh khí là chiếc khóa bằng đá.
… Ám khí chuyên về nhẹ, nhanh, nhỏ, linh xảo, làm sao đi sử một cái khóa bằng đá trầm trọng to lớn làm ám khí được?
Có điều Dương Thoát làm được.
Gã trời sinh thần lực, cầm đồ nặng như đồ nhẹ.
Cây khóa đá gã vung trên tay lên, xem nhẹ như không có gì cả.
Có điều Đường Phương lại bị bức cho không có chỗ mà né, không có chỗ mà dung thân.
Ngay cả những người đứng gần trước đài trong vòng ba trượng cũng bị kình phong từ cây khóa đá bức cho thở không muốn ra hơi.
Trên đài bây giờ chỉ còn có luồng kình phong phát ra từ cây khóa đá…
phảng phất cả một khoảng lôi đài rộng lớn thế, chỉ có một cây khóa đá đang qua lại bay múa!
Làm cho Đường Phương cảm thấy khó mà đối phó được, lại chẳng phải là cây khóa đá.
Mà là cái gã Chí Tại Thiên Lý Lôi Biến đang từ trong luồng kình phong
khích thích khắp trời, dùng một cây roi mềm như tơ làm ám khí đánh tới!
Cây roi của Lôi Biến, biến hóa vạn nẻo!
Đáng sợ và khó ứng phó nhất, đã chẳng phải là cây khóa đá của Dương Thoát,
cũng chẳng phải cây roi của Lôi Biến, mà chính là cây khóa đá của Dương
Thoát phối hợp với cây roi trong suốt của Lôi Biến!
Đường Phương vốn vẫn đối phó được bao nhiêu đó.
Bởi vì cô có Lưu Bạch thần tiễn và Bạt Mặc thần phủ.
Chỉ cần địch thủ để lộ ra một chỗ sơ hở, cô có thể phóng ra Lưu Bạch thần tiễn!
… Cho dù ngay cả đối thủ có cao cường đi nữa, cô cũng có thể dùng Bạt Mặc thần phủ để chống cự lại!
Có điều, lúc này Đường Phương lại hoàn toàn chẳng thể nào chống cự được.
Bởi vì trong tay cô không có thứ ám khí gì để chống lại.
Cái bọc ám khí của cô đã lọt đi đâu mất ám khí!
Ám khí của cô vốn nằm trong bọc, tại sao lại lọt đi đâu mất nhỉ?
Chính cô cũng không biết.
Rõ ràng là cô đã bỏ châm và đao vào hết trong bọc, tại sao lại…?!
Cô chẳng còn kịp suy nghĩ gì nhiều.
Dương Thoát và Lôi Biến đang phát động toàn lực hướng về cô tấn công tới tấp!
Dương Thoát và Lôi Biến đã chắc mẫm là phải được, chắc hẳn là phải thắng!
Bọn họ lấy hai đánh một, Đường Phương chỉ là một cô con gái yếu đuối, huống gì trong tay cô chẳng còn có vũ khí gì để chống cự… Bọn họ chẳng còn
lý do gì mà không thắng được!
Bất quá, bọn họ cũng không thắng được ngay lúc đó.
Bởi vì bọn họ quên đi mất một tuyệt nghệ của Đường Phương: khinh công!
Môn Yến Tử Phi Vân Tung của Đường Phương lại có thể đang lúc bị Dương Thoát và Lôi Biến hợp công như vậy, vẫn có thể duy trì không bị thua kém tý
nào.
Ít nhất, không bị hai gã đàn ông gian trá đó bức cho rớt xuống đài.
Mãi đến lúc Dương Thoát thấy đánh hoài không thắng, bèn đi làm một chuyện.
Y thở ra một tiếng lớn.
Cây khóa đá bị tan nát ra.
Cây khóa đá vừa bị vỡ nát ra, bên trong nhảy ra ít nhất là bốn trăm sáu
chục con bọ cạp, châu chấu, dơi, trùn, rắn độc, chuột nhắt một đám, hết
cả thảy biến thành “ám khí sống” ào tới cắn xé Đường Phương.
Đường Phương sợ quá chừng.
Cô không sợ chết.
Cô sợ dơ bẩn, cô sợ trùn, sợ những thứ làm người ta thật gớm ghiếc!
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng đó, cô còn dựa được vào bản lĩnh khinh công của
mình, bay lòng vòng trên không trung, cố sức duy trì, xem ra cũng chưa
bị bức rơi xuống đài.
Đường Phương trên đài, như một con chim én bay qua bay lại, thành ra như có bảy Đường Phương đang bay lượn.
Mãi đến lúc Lôi Hoán không thể nào còn nhịn nổi, lại còn sợ đêm dài nhiều mộng mị, do đó rốt cuộc gã bèn xuất thủ… độc thủ.
Độc thủ của gã chẳng cần phải động thủ.
Gã chỉ cần động cái mặt.
Gương mặt của gã bỗng co nhúm lại, cái mụt ruồi một bên má, bay phụt ra nhanh như chớp!
Lần này, Đường Phương có đề phòng cũng đề phòng chẳng xong.
Cô trúng phải cái mụt ruồi, thân hình từ từ mềm nhũn ra, bao nhiêu con trùn rắn độc bèn bò hết cả lên người cô.
Phen này, cô sợ quá hét cả lên.
“Ngừng tay…”. Đường Bất Toàn rốt cuộc đứng dậy, đằng hắng lấy giọng, nói: “Thu hết mấy thứ độc vật lại ngay”.
Dương Thoát không dám trái lời.
Đường Phương nói giọng bi phẫn: “Tại sao Dương Thoát lại có thể dùng mấy thứ
độc vật đó trong lúc tỷ thí? Lôi Hoán còn ám toán cháu nữa…”. Đường
Bất Toàn cười ra vẻ hiền từ nói: “Mấy thứ độc vật của Dương công tử,
thật không hề cắn con có phải không? Như vậy cũng không kể là phạm quy”.
Lôi Bạo Quang nhẫn nha nói: “Ám khí vốn là làm cho người ta đề phòng không
sao hết, ám khí của Lôi Hoán không hề sai trái gì cả, ngược lại còn xuất sắc nữa là khác”.
Đường Bất Toàn nghiêm mặt, tay áo màu đỏ phất
phơ oai vệ, nói từng tiếng một: “Tiểu Phương, cháu đã thua rồi, phải
chịu nhận thua đi”.
Lôi Bạo Quang nghiêm trang nói: “Kỳ tỷ thí ám khí tại Nhất Phụng Đình lần này, Dương Thoát và Lôi Biến đều đứng đầu,
không hơn kém nhau, còn như tiểu điệt nữ, được bày hàng thứ ba, cũng xem như là đáng quý lắm đó”.
Nói xong cười lên ha hả, hai người bước tới trước chúc mừng Dương Thoát và Lôi Biến.
Trong khoảnh khắc đó, Đường Phương đã hiểu hết ra mọi chuyện.
Cô hiểu tại sao ám khí trong bọc của mình tự dưng vô duyên vô cố biến đi đâu mất.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tức giận quá chừng, oan uổng quá chừng, cơn tức xông lên thình lình, rốt cuộc làm cho cô bật khóc ra.
Nước mắt cô trào ra hai má, cảm thấy ngứa ngứa, bấy giờ cô mới biết mình đã khóc.
Mọi người đều nhìn dồn vào cô như nhìn một thứ gì lạ lùng từ trên mặt trăng rớt xuống, có người trên mặt còn không giấu được nụ cười ác ý, có người thì vẻ mặt lộ đầy vẻ đồng tình để tỏ ra mình là người có hậu ý, có
người chẳng cười cũng chẳng đồng tình, ánh mắt chỉ lộ đầy hai chữ “đáng
kiếp”, còn đa số những người còn lại thì cười ầm cả lên.
… Thấy người khác khóc, người có đau khổ lắm cũng thấy tình cảnh mình thật tình vẫn còn khá hơn người đang khóc nhiều lắm!
Thấy người khác khóc phảng phất như một chuyện gì đáng được ăn mừng vậy.
… Làm như loài người sống là chỉ có thể cười không thể khóc vậy!
Trong giang hồ, hình như khóc so với bại trận còn muốn khó nuốt hơn gì cả, so với thất bại còn bị người ta khinh khi hơn gì cả!
Đường Phương biết rằng mình đã khóc.
Cô hận nước mắt của mình sao chẳng được việc gì cả!
Mình không khóc!
Mình không thể khóc!
Mình không được khóc cho họ xem!
Sao cứ mà nóng nảy.
Nước mắt như sợ không được trình mặt ra thế gian vậy, cứ trào ra như mưa, nhịn cũng nhịn không nổi lại.
Đường Phương bỏ đi.
Chuyện cô khóc trở thành ra một hài kịch.
Không phải cô bị thua phải bỏ đi, mà là vì nước mắt không được việc của mình phải bỏ đi.
Mọi người ở lại đó chưa đi, chúc mừng Dương Thoát và Lôi Hoán được thắng lợi hôm nay.
Dương Thoát cười nói: “Phải là cái mụt ruồi Phi Chí của mi quá hay! Nếu
không, con nhỏ đó còn cứ lì ở trên đài không chịu xuống nhỉ!”
Lôi Hoán sờ sờ cái mụt ruồi mới trên má, trù trừ thỏa mãn nói: “Cái mụt
ruồi của ta, đổi một ngàn giọt lệ của nó… con gái thật là tai họa!”
“Tai hại thế nào!” Dương Thoát lại ăn nói nham nhở, “thân hình nó mê ly thế, bọn mình uống một tý nước tắm của nó cũng còn có sao đâu!”
“Nó bỏ đi rồi…”.
Dương Thoát cũng cười ám muội lên, “thiệt nhớ nó quá,”
Ngay cả Trương Tiểu Ngư là kẻ bị thua trận cũng nói: “Đường Phương thiệt là
không biết lượng sức. Trận tỷ thí này rõ ràng đã đưa ra ai là kẻ thắng
rồi, ai cũng đều phục. Nó thì đáng gì? Tranh được gì? Cũng không biết
lượng sức: mày xem tao nè, khổ công lại đây để thua Lôi huynh và Dương
đại ca, thua đến tâm phục khẩu phục, mặt mày quang vinh hỷ!”
Cho
dù Giang Thần Thích Mai Kỳ cũng nói, “Tôi đã tuân theo lời hai cụ khuyên cô ấy rồi, cô ấy vần còn không chịu thấy được là lui, hiện tại còn khóc ngay ra công chúng, tôi đấy hả, thiệt đồng tình cô ta lắm; còn cô ta ấy hả, cũng nhỏ nhen quá! Mặt mày cũng được lắm, bản lĩnh cũng có được một vài, úi dào, lại cứ tưởng xông xáo giữa tam giang ngũ hồ vậy, bây giờ,
còn không biến ra khóc bỏ chạy đi đấy sao!”
Lôi Bạo Quang thì lắc đầu thở ra nói: “Tiểu điệt nữ thiệt tâm cao khí ngạo, không biết tốt
xấu, cái giang hồ này phải có mấy tay đàn anh phù trì cho thì mi mới nổi lên cho, cái vũ lâm này mọi người ủng hộ mi thì mi mới lên mặt mày,
chuyện đó còn chưa biết, nếu mà không nể mặt lão thái thái Đường môn,
hừ, hừm!”
Đường Bất Toàn vuốt râu nhấp rượu, nhẫn nha nói: “Xông xáo trong giang hồ, ai mà không lấm phải bụi bặm, ai mà không lăn qua
lộn lại! Có chút xíu chuyện đó mà khóc ra thành như vậy, thiệt chưa từng trải qua chuyện gì đáng nói, không ra gì tý nào! Tôi đã nói trước mặt
lão thái thái chuyện này: đừng để cho mấy đứa con gái loắt choắt chưa
hết mùi sữa ra khỏi nhà, để khỏi làm nhục nhã tông môn nhỉ… Lão thái
thái thì cứ thiên vị!”
Ly chén cụng nhau, mọi người đứng dưới lôi đài mời rượu hoan hỉ, một mặt vì kẻ thắng chúc mừng, một mặt dùng
chuyện Đường Phương khóc lóc ra vẻ con nít ra làm đề tài trợ hứng.
Chính ngay lúc đó, một trận gió lướt qua như chim yến xé không trung, đáp xuống thành một màu đen tuyền trên lôi đài.
Chỉ nghe có giọng nói trong trẻo sắc sảo, bén nhọn thánh thót nói: “Đây là
chuyện của ta và Lôi Hoán, Dương Thoát, người khác không liên can gì hãy đứng dưới đài”.
Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn.
Trên đài một khoảng đen như mực hiện ra một gương mặt trắng trẻo lồ lộ, ngay cả trong lúc giận dữ cũng xem ra mỹ lệ vô cùng.
Người đang đứng trên đài, áo chẽn màu đen bên trong, bên ngoài áo choàng màu đen mé trong đỏ thẫm, chính là Đường Phương.
Đường Phương đã trở lại.
Đường Bất Toàn đứng phắt dậy, đưa điệu bộ trưởng thượng kẻ cả ra nói :
“Con này muốn gì? Xuống đi mau!”
“Kêu Dương Thoát và Lôi Hoán đánh tôi xuống”, Giọng nói của Đường Phương
chắc nịch như sắt đá, “Nếu không, coi như bọn chúng đã bị tôi đánh rớt
xuống đài rồi!”
Lôi Bạo Quang ném ly rượu xuống nói: “Đường
Phương, nếu cháu mà chẳng phải là điệt nữ của ta, ta lo lắng giùm cho
cháu, cháu còn đứng đó mà phá phách ồn ào! Cháu còn coi ta với Đường lão là trưởng bối nữa không?”
“Nếu mà công đạo, các ông là trưởng
bối của tôi”, giọng nói của Đường Phương sắc bén lạnh lẽo như nước đá:
“Chỉ tiếc là các ông chẳng xứng đáng!”
Đường Bất Toàn và Lôi Bạo Quang biến hẳn sắc mặt.
Dương Thoát và Lôi Hoán trước giờ đoán nét mặt của bậc trưởng bối rất tài tình.
Vì vậy, bọn họ lần này chẳng cần phải khách khí.
Bọn họ phi thân lên đài.
Bọn họ biết rằng lần này mà bắt được Đường Phương, tùy bọn họ xử trí cô ra
sao thì cứ việc, mọi người chẳng có còn ai dám dị nghị điều gì.
Bọn họ vừa nhảy lên đài, gương mặt trắng trẻo lồ lộ kia bỗng dưng chẳng còn thấy đâu.
Sau đó, bọn họ bèn có một thứ cảm giác.
Một thứ cảm giác bị ám khí đang phóng tới người mình.
Có điều bọn họ chẳng hề thấy có ám khí gì cả.
… Tuy bọn họ còn trẻ, nhưng ai cũng có kinh nghiệm đối địch lâu năm, thêm vào đó mỗi người từ nhỏ bốn tuổi đã bắt đầu vọc ám khí.
Bọn họ chỉ dựa vào cái cảm giác đó mà cảm thấy được có ám khí đang tấn công lại!
Có cảm giác là ám khí đang phóng vào mình mà lại không biết ám khí ở đâu… đấy là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Dưới đài đèn đuốc sáng trưng.
Trên đài rất âm ám.
Trước lúc tỷ thí, lôi đài người ta dựng lên đó là chỗ tập trung.
Không có nó là chẳng có chỗ để người ta chú ý.
Sau khi tỷ thí, cả một lôi đài đồ sộ đã bị người ta quên bẵng đi chỗ đó,
chẳng còn ai chú ý đến nó, cũng chẳng còn ai buồn quan tâm đến nó, chẳng còn ai thèm đưa mắt liếc qua nó một cái.
Vì vậy mà trên đài một màn đen tối như mực.
… Đúng vậy, đen tối như mực!
Đen chính là ám khí.
Ám khi Đường Phương phóng ra, chính là: “đen sì”!
Chính trong khoảnh khắc nhỏ bé đó, Dương Thoát cảm thấy mình đã nhìn qua ít
nhất là một ngàn bảy trăm hai mươi ba thứ ám khí, Lôi Biến cảm thấy mình đã bị ám khí đánh tan nát biến đi cả hình dạng!
Bọn họ biết rõ ràng có ám khí đó, ám khí đang phóng lại người mình, nhưng tránh không được, né không xong!
Đấy là thứ ám khí gì vậy?!
Dương Thoát rống lên: “Lửa, lửa…”.
Lôi Biến gào lớn: “Đèn, chúng tôi cần đèn!”
Dưới đài có tiếng người trầm giọng mắng lên: “Mau mau ném đuốc lên đài!”
Người nói đó chính là Đường Bất Toàn.
Ít nhất là có ba chục cây đuốc được ném lên lôi đài.
Trên lôi đài lập tức sáng rõ như ban ngày.
Dương Thoát và Lôi Biến bấy giờ mới phát hiện ra mình còn chưa chết.
Búi tóc của Dương Thoát đang có một cây búa cắm phập vào.
Một cây búa nhỏ xíu.
Chỉ cần chém xuống dưới một tấc nữa, lưỡi búa đã cắm vào đầu lâu của Dương Thoát, đi hỏi thăm bộ não của gã từ lúc nào.
Nhưng Lưu Biến thì chưa bị thương.
Chẳng một vết nhỏ.
Gã rất khoái trá… khoái trá là mình trong bóng tối còn tránh thoát được
bao nhiêu đó ám khí của Đường Phương, gã đang tính sờ sờ cái mụt ruồi
đen nói vài tiếng để gỡ gạc, bèn phát hiện ra mụt ruồi chẳng còn thấy
đâu.
Sau đó, gã lại phát hiện có cái búa nhỏ cái đuôi còn đang
rung động, cắm trên cột trụ gỗ… còn cái mụt ruồi của gã thì bị lưỡi
búa tước ra cắm sâu vào trong cột!
Mọi người đều ồ lên một tiếng lớn.
Bấy giờ, thái độ của mọi người đối với Đường Phương, in như là có khác hẳn với lúc nãy thấy Đường Phương khóc.
Lôi Bạo Quang biến hẳn sắc mặt: “Đường Phương, mi muốn làm gì vậy?!”
Đường Bất Toàn ra vẻ phật ý nói: “Tiểu Phương, cháu lại muốn náo chuyện lên,
đừng nói ta nói toàn chuyện lý lẽ không chịu nói giùm người thân”.
Người đàn bà đứng trên đài, dùng một tư thế thật mỹ diệu thả nhẹ miếng vải
mỏng choàng mặt xuống,… Lúc nãy cô lấy tấm choàng mặt che đi gương mặt trắng trẻo kia, cùng với bóng tối hợp thành một khối… cô cũng dùng
một giọng thật an nhàn nói: “Tôi về lại đây, là chỉ muốn tranh cho được
có hai chữ”.
“Công bình”.
Cô nói.
“Đúng vậy, chỉ
dựa vào cái chiêu Tả Ý Đại Bạt Mặc và Hắc Phủ Thâu Tâm vừa rồi đó của
Đường cô nương”, có tiếng nói vọng lên ở dưới đài, “Đường Phương không
phải đệ nhất là không công bình”.
Đường Phương nhoẻn miệng cười.
Hai cái má lúm đồng tiền sâu thăm thẳm như một giấc mộng.
Cô đưa mắt nhìn xuống đài.
Chỉ thấy người mở miệng ra đó chính là Hành Vân Lưu Thủy Từ Vũ, người đã
thua về tay cô lúc trước… cái gã con trai to lớn xương xẩu cặp mắt to
to.
Y còn đang lên giọng đường đường chính chính nói: “Đường Phương đệ nhất mới là công bình!”
“Công bình?!”
Dương Thoát rống lên giận dữ: “Ả lợi dụng bóng tối tập kích bọn ta!”
“Bây giờ có đèn đuốc sáng trưng”, Lôi Hoán nghiến răng ken két nói: “có bản lãnh thì lại thử thêm lần nữa xem!”
Nói dứt lời là động thủ ngay.
Không phải là Đường Phương động thủ.
Mà là Lôi Biến và Dương Thoát đồng thời sử ngay ra tuyệt môn ám khí của bọn họ… lần này là sát thủ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!