Đông Phương Nhất Chiến - Chương 9: Độc vũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Đông Phương Nhất Chiến


Chương 9: Độc vũ


Từ Vũ muốn hít một hơi dài hạnh lẽo, y thoái lui một bước “… ông nói gì?”

Đường Bi Từ lộ vẻ nghiêm nghị nhìn nhìn y rồi hỏi: “Chú có bao giờ nghe tới Ngũ Phi Kim chưa?”

Từ Vũ gật đầu: “Đấy là một tổ chức trong giang hồ do nhà họ Ôn, họ Đường ở Thục, họ Lôi ở Giang Nam liên kết lại làm thành, rồi thôi cử con cháu
nhà họ Hoa quen biết thân thiết với họ Lôi họ Đường họ Ôn ở Tinh Nguyệt
Lâu lên làm thủ lãnh”.

“Bọn ta quả không chọn lầm người”.

Ánh mắt của Đường Bi Từ lộ vẻ tán tụng, “Vậy thì, Ngũ Phi Kim ở Long Đầu Nam, chú có nghe qua bao giờ chưa?”

“Đấy là một phân chi lớn trọng yếu nhất của Ngũ Phi Kim. Do Không Minh Kim
Tiêu Hoa Điểm Xuyên làm thủ lãnh, còn bốn vị đương gia kia, chẳng một ai không phải là nhân vật kiệt xuất trong mỗi nhà”.

Từ Vũ cứ thế mà nói.

“Đúng vậy. Nhưng căn cứ vào tài liệu thu tập từ khắp các tai mắt mọi nơi bao
nhiêu năm nay, bọn ta phát hiện ra Ngũ Phi Kim trong thực tế chẳng hề
làm chuyện gì quan tâm đến chuyện điều giải hay liên kết các nhà với
nhau, ngược lại còn trở thành ra một thứ lực lượng phân tán và xâm
lược”.

“… Tôi không hiểu”.

“Thật ra, cái tổ chức Ngũ Phi Kim này đã bị người của Lôi gia bảo ở Giang Nam nuốt trọn rồi, nó đã
trở thành ra cái thế lực dùng để thao túng hai họ Đường, Ôn”.

“Ý ông nói là…”.

“Phân chi Ngũ Phi Kim ở Long Đầu Nam, chính là một trong những thế lực cốt
cán mưu phản. Tam đương gia Đường Đường Chính và Ngũ đương gia Đường Nã
Tây, hoàn toàn đã bị Nhị đương gia Lôi Dĩ Tấn thao túng. Bọn họ vốn
không được đắc thế ở Đường môn, do đó đã kết hợp với Lôi gia, muốn xoay
trở lại thôn tính Đường môn”.

“… Chuyện đó hẳn nhiên là nguy hiểm thật, nhưng đó là chuyện hiềm khích giữa Đường gia các ông, chẳng liên can gì đến tôi”.

“Có điều Đường Phương lại mới bị bắt vào trong Ngũ Phi Kim chỗ Long Đầu
Nam. Cái búa lúc nãy chú lượm lên đó, vốn không phải là của Đường
Phương, mà là của một tên đệ tử của Đường môn bị ám sát cách đây mấy
ngày là Đường Nê. Chất độc trên lưỡi búa, là đã bị tẩm vào từ lâu rồi,
âm mưu đã được bố trí đâu vào đó từ lâu rồi”.

“… Bọn họ sẽ làm gì cô ấy?”

“Theo như ta suy đoán: thứ nhất, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội giam giữ Đường
Phương, tương lai nếu như có chính diện xung đột với Đường môn, bọn họ
còn có thể dùng Đường Phương để áp chế lão gia gia, lão gia gia trước
giờ vốn rất cưng Đường Phương. Thứ hai, bọn họ có ý muốn dụ dỗ hắn áp
bức Đường Phương tiết lộ cách vận sử thủ pháp độc môn ám khí Bạt Mặc Đại Tả Ý và Lưu Bạch Tiểu Đề Thi để tiện ngày sau công phá tuyệt kỹ của lão gia gia. Thật ra, bao nhiêu chuyện nhất thiết đều chỉ cùng trong một kế hoạch, Đường Nã Tây và Đường Bất Toàn, Lưu Bạo Quang đều là cá bè một
lứa”.

“Nếu vậy không phải là Đường Phương đang bị nguy hiểm lắm sao?”

“Có thể nói là như vậy”.

“Thế thì sao các ông còn chưa mau mau đi cứu Đường Phương?”

“Cũng chẳng phải gấp rút đến như vậy. Người thì đã nằm trong tay bọn họ, đả
thảo kinh xà, ngược lại không hay. Với nữa là, theo như ta thấy, Đường
Phương trước giờ tính tình vốn quật cường, nặng tay e khó mà được gì.
Rốt cuộc, thủ pháp tự đoạn kinh mạch tự tận của Đường Phương, có điểm
huyệt cũng điểm không xong, do đó mà đệ tử của Đường môn, trưỚc giờ ít
khi bị lọt vào tay địch thủ, tiết lộ cơ mật, mấy chuyện đó Đường Nã Tây
và Đường Đường Chính không phải là không biết, do đó, dùng cách dụ dỗ
Đường Phương tiết lộ bí quyết thủ pháp rất có thể là chuyện sẽ xảy ra,
một giờ một khắc, còn không đến nỗi lập tức giết ngay Đường Phương”.

Từ Vũ vẫn còn nóng nảy không biết sao mà nói: “Như vậy sao được?! Vạn nhất bọn họ thật tình động thủ bức bách Đường cô nương, thì, thì, thì, thì
không phải là…”.

“Từ thiếu hiệp yên lòng”, gương mặt của Đường
Bi Từ lộ ra một nụ cười thần bí, “Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bố
trí không ít tay chân trong Đường gia bảo, nhưng Đường môn cũng chẳng
phải là hạng nhàn rỗi. Cho dù là Ngũ Phi Kim ở Long Đầu Nam, bọn ta cũng còn bố trí được đường giây, gió thổi cỏ lay gì gì, chúng nó sẽ cáo tri
cho bọn ta biết”.

“Vậy thì”, Từ Vũ vẫn còn nóng như kiến bò trên
chảo, “các người cũng phải đi cứu Đường cô nương chứ, tôi nguyện ý đi
theo các người!”

“Bọn ta không đi”, Đường Bi Từ nói, “Chú đi”.

“Tôi đi!”

Từ Vũ lại ngẩn người ra đó: “Các người không đi?”

“Đúng vậy. Đấy chính là lý do tại sao bọn ta lại tìm chú”. Đường Bi Từ nói,
“Như nếu bây giờ bọn ta đi Ngũ Phi Kim cứu Đường Phương, cứu được mà
không đủ bồi cái mất đi; cứu không được sẽ bồi luôn tính mạng của phu
nhân lại tổn binh tổn tướng. Bọn ta nghe mật báo biết được rằng: người
của Lôi gia đã khống chế hết Ngũ Phi Kim, cũng có nghĩa là, chỉ cần
chúng ta không lộ vẻ gì, thì sẽ có thể còn tiếp tục giám thị, và có thể
khám phá ra được âm mưu động tĩNh của Phong Đao Quải Kiếm Lôi gia. Còn
nếu vì chuyện này mà trở mặt thì cũng như là đả thảo kinh xà vậy, một
khi đã mất đi cái đường giây đó là lại càng không biết kẻ địch hư thực
ra sao, do đó người trong Đường môn bọn ta, không ai có thể thò tay vào
chuyện này”.

Từ Vũ hiểu ra, chỉ vào mũi mình nói: “Do đó các ông lại tìm tôi”.

Đường Bi Từ nói: “Chú không phải họ Đường”.

Từ Vũ cười khổ nói: “Tôi và Đường môn chẳng có uyên nguyên gì ráo”.

Đường Thôi Thôi nói: “Tôi theo anh cả một đoạn đường, phát hiện ra anh rất
mến Đường Phương. Anh sẽ tình nguyện vì cô ấy làm chuyện gì cũng được”.

Từ Vũ cười thảm, lẩm bẩm trong miệng: “… thậm chí hy sinh bỏ mình cũng không chút tiếc nuối”.

Đường Bi Từ tiếp lời: “Chuyện này cũng có chỗ cần hy sinh một chút, nếu như
bị thất bại, e rằng ngay cả tính mạng cũng đành phải hy sinh sạch sành
sanh”.

Từ Vũ nói: “Dù gì các người cũng chỉ hy sinh một kẻ bên ngoài, các người thì chẳng hao tổn chút gì”.

Đường Bi Từ còn đáp tỉnh bơ: “Đúng vậy”.

Từ Vũ hỏi ngược lại: “Nếu như tôi bất hạnh thất bại, các người chắc không lại cứu tôi đâu nhỉ?”

Đường Bi Từ nói: “Lúc đó bọn ta sẽ không hề quen biết gì đến con người của chú”.

Từ Vũ cười nhạt: “Các người đáo để là quan tâm đến an nguy của Đường
Phương, hay là không muốn chuyện an nguy của cô ấy ảnh hưởng đến tình
hình của Đường gia bảo. hoặc không muốn thủ pháp độc môn ám khí của
Đường môn tiết lộ ra thế thôi?”

Đường Bi Từ cười cười không trả lời.

Từ Vũ rít từ trong kẻ răng ra mấy tiếng: “Các ngươi quả thật là ti bỉ!”

Đường Thôi Thôi phật lòng, rục rịch muốn làm gì, nhưng Đường Bi Từ đã cản lại, chỉ hỏi: “Chú có đi không?”

“Được, tôi đi!” Từ Vũ nói: “Các người rốt cuộc đã đem lợi hại liên hệ ra sao
nói rõ ràng ra từng chút một, chịu đánh chịu đòn chỉ có kẻ ngốc mới làm, may gặp tôi là kẻ ngốc, tôi có đi, cũng chẳng oán gì ai!”

“Ta biết chắc chú sẽ chịu đi, nhất định sẽ đi”. Đường Bi Từ nói giọng đượm vẻ từ bi.

“Chú là người có tình có nghĩa”.

“Thời buổi này, kẻ có tình có nghĩa sống không được may mắn”.

Từ Vũ cười cay đắng nói: “Bất quá, trước giờ tôi vốn không may mắn gì.
Cũng chẳng màng không may mắn thêm lần nữa. Được rồi, cáo từ đây”.

Đường Bi Từ hỏi: “Chú muốn đi đâu?”

“Đi lại Long Đầu Nam”, Từ Vũ ngạc nhiên, “đi cứu Đường Phương mà!”

“Không được, chú đi như vậy, chỉ có đi và không về: không những vậy, cũng cứu không được Đường Phương”.

Đường Bi Từ nói: “Ngũ vị đương gia trong Ngũ Phi Kim, chú chẳng địch lại được ai. Nhất là Hoa Điểm Nguyệt, tên đó võ công cao thâm mạc trắc, công lực đến lư hỏa thuần thanh, chú cứ thế mà xông vào, không phải là đi cứu
người mà là đi nạp mạng”.

Từ Vũ ngẫm nghĩ: Quả đúng thế, hy sinh như vậy, cũng cứu không được Đường Phương, bèn hỏi: “Thế thì tôi phải làm sao?”

Đường Bi Từ nói: “Bọn ta phải làm sao cho được đối phương tín nhiệm mình
trước đã, phải nhắm trước mục tiêu nào đó. Chú muốn đẩy một bức tường
cho ngã, trước hết phải quan sát có lỗ hổng nào không? Nếu như có, thì
mình từ chỗ đó mà bắt đầu, đục cho lỗ hổng lớn thành hai lỗ hổng, đục
cho hai lỗ hổng thành ra một cái động, rồi hủy hoại đi căn cơ của nó,
sau đó mới nhẹ nhẹ đẩy cho nó một cái, nó sẽ đổ xuống ngay”.

Từ Vũ hỏi: “Lỗ hổng của nó ở đâu?”

Đường Bi Từ nói: “Đường Đường Chính”.

Từ Vũ nói: “Nghe nói võ công của ông ta cực cao, thủ pháp ám khí lại càng cao minh”.

“Cũng vì hắn ta bỏ thời gian vào võ công nhiều quá, do đó mà ít xài đầu óc”.

Đường Bi Từ nói: “Hiện tại hắn đang ở vùng phụ cận chỗ Long Đầu Bắc dò thám
tình hình hư thực của bọn ta, Ta đi tìm một thế lực không tương can gì
đến Đường môn, lại mai phục hắn, còn chú thì đi trước một bước thông báo cho hắn hay, nhượng cho hắn kịp thời tẩu thoát”.

Từ Vũ bỗng chận lời lão nói: “Nhưng lấy võ công tuyệt thế của Đường Đường Chính, ông ta cũng có thể phản công lại, như vậy không phải là lại thêm một người hy
sinh nữa sao?”

Đường Bi Từ cười nói: “Chú yên lòng, muốn làm đại sự, không thể nào tránh khỏi có người phải hy sinh”.

Từ Vũ vốn đang tính hỏi lão: Thế thì sao chính ông không hy sinh đi?

Bỗng nghe có giọng nói ồm ồm vang lên: “Ta chính là cái người hy sinh đó”.

Từ Vũ quay đầu lại, thì ra là Sơn đại vương Thiết Cán, đang đứng oai vệ ra đó.

Từ Vũ hỏi “Tại sao ông lại làm như vậy?”

Sơn đại vương khí thế hùng dũng trả lời: “Bởi vì ta ngốc”.

Sau đó lại thêm vào một câu: “Trước giờ ta nhìn không quen bọn Ngũ Phi Kim, bọn Lôi gia chuyện gì buôn bán có tiền cũng đều làm được, bọn chúng bán hỏa dược cho đối đầu bọn ta, làm nổ chết mất cả mấy người anh em trong
bọn chúng ta”.

Sau đó y lại nhăn mày nhăn mặt chêm thêm vào một
câu: “Đàn bà, đàn bà, thể nào cũng sẽ làm hư chuyện, cứu cho lắm cũng
như không!”

Từ Vũ chẳng màng đến y, chỉ ngẫm nghĩ trong bụng, cỡ
thực lực của Đại sơn vương Thiết Cán đi phục kích Nhị đương gia của Ngũ
Phi Kim, đúng là môn đăng hộ đối, Đường Đường Chính muốn ứng phó với y,
nhất định cũng không dễ dàng, y chỉ không ngờ rằng Thiết Cán lại chịu đi làm một chuyện như vậy.

Do đó y hỏi Đường Bi Từ: “Rồi sau đó thì sao?”

“Chú cứu Đường Đường Chính rồi, Sơn đại vương giận lây qua chú, đi đâu cũng
rượt theo giết chú, chú chỉ còn nước dựa vào Đường Đường Chính, hắn đem
chú về lại Long Đầu Nam, muốn chú gia nhập Nhũ Phi Kim. Khinh công chú
giỏi, đối với trận pháp kỳ hình bát quái cũng đã từng mài cứu, chỉ cần
tiến vào địa bàn của họ, là sẽ mò ra được đường đi nước bước chẳng khó
khăn gì. Muốn cứu Đường Phương, phải cần trong ngoài hợp tác, Sơn đại
vương dĩ nhiên là chuyện nghĩa không từ chối bao giờ; bất quá, phải tìm
cho ra rõ ràng bí đạo trận thế của Ngũ Phi Kim, rồi tấn công hay thoái
thủ, đấy mới là chuyện chính yếu nhất!”

Đường Bi Từ nói: “Hiện
tại Ngũ Phi Kim ý đồ muốn làm đại sự, đang lúc cần dùng người, bọn họ
nhất định sẽ để chú gia nhập, nhưng cũng nhất định sẽ đề phòng chú,
không để chú biết rõ mọi chuyện, một mặt sẽ ngấm ngầm quan sát chú, xem
chú có thể là người đáng được trọng dụng hay không”.

Từ Vũ nói: “Vậy thì, gia nhập Ngũ Phi Kim rồi, nhất thiết hành động, phải dựa vào chính mình?”

“Đúng vậy”.

“Bất kể tôi có cứu được Đường Phương hay không, thân phận của tôi có bị khám phá ra không, các người đều nhất quyết không lại cứu”.

Từ Vũ mỉm cười, nụ cười đầy vẻ châm chọc: “Chuyện này, từ đầu tới đuôi chẳng có liên hệ gì đến các người”.

“Đúng vậy”.

Đường Bi Từ chẳng hề có một tý đỏ mặt: “Hoàn toàn không liên hệ. Bất quá chú
lọt vào Ngũ Phi Kim rồi, bọn ta thể nào cũng có cách cho chú liên lạc
được với bọn ta”.

Từ Vũ cười ha hả lên một tiếng: “Như vậy, các
người sẽ tuyệt đối an toàn, tôi thì đi vào hang cọp, ai mà chịu nhận cái nhiệm vụ này, chẳng những là một tên ngốc mà còn là một kẻ điên nữa”.

Đường Bi Từ lẳng lặng nhìn y chăm chăm, rồi nghiêm mặt hỏi: “Thế thì đáo để chú có đi hay không?”

“Đi!”

Từ Vũ nói chắc nịch: “Chuyện như vậy, tôi không đi còn ai đi!”

Y vốn chẳng thèm đi làm những thứ chuyện như vậy.

Làm một tay nằm vùng, vì người trong vũ lâm coi thường, vì kẻ trong giang hồ khinh thị.

Có điều, y vì Đường Phương mà làm đấy.

Lúc trước, y vì muốn đến gần Đường Phương, không phải cũng đã bỏ mặc nhất
thiết, không tiếc đi làm một người hoàn toàn khác hẳn, để mong được
Đường Phương để mắt đến sao?

Hiện tại, vì để giải cứu Đường Phương thoát khỏi nguy nan, lại càng việc nghĩa không thể từ chối được.

Chỉ cần có thể gần bên Đường Phương, thấy được Đường Phương, bảo vệ Đường
Phương, chuyện gì y cũng chịu tình nguyện mà không chút oán trách.

Do đó, chuyện này, làm sao y không đi được?

Do đó, y chẳng hề vì đi vào chỗ nguy hiểm mà ưu lự, ngược lại vì đó mà có
thể thấy lại được Đường Phương, làm cho y trở nên phấn khởi:… Đường
Phương Đường Phương, trời đất mênh mông lại để cho ta gặp em.

Nếu em có mệnh hệ gì, ta cũng chẳng muốn sống.

Chết cũng phải chết chung một chỗ.

Y nóng ruột như con cá nằm trên ghềnh đá, hận không thể lập tức được đi ngay.

Nhất thiết như theo kế hoạch tiến hành.

Như ước nguyện được trở thành sự thật.

Kim Bất Hoán Đường Đường Chính vẫn còn ở đó chỗ Long Đầu Bắc dò thám thực lực của Đường Bi Từ và đám người của Đường môn chỗ đó.

Sơn đại vương quả thật đi điều động tay chân, lại phục kích lão ta thật.

Từ Vũ thông tri trước một bước cho Đường Đường Chính, Đường Đường Chính lại ngược lại nghi ngờ y, bắt y ra đánh cho một trận.

Có điều, Sơn đại vương cũng đã kịp thời phát động công kích, mười tay cao
thủ của Đường Đường Chính đem theo, chết hết sáu tên, trong đó có cả
Dương Thoát.

Đường Đường Chính cuồng nộ phản kích lại, tìm tới
Sơn đại vương đánh tay đôi, hai bên đều bị trọng thương; nhưng Sơn đại
vương mình đầy thương tích hình như vì ra máu mà thiêu đốt đấu chí, càng đánh càng hung mãnh.

Đường Đường Chính rốt cuộc thảm bại bỏ chạy.

Sơn đại vương rao tin muốn giết phắt cái gã khốn nạn thông báo tin tức là
Từ Vũ, Từ Vũ chỉ còn nước đi theo Đường Đường Chính một bọn hoảng hốt
chạy trốn, chạy như giông như gió, vào Ngũ Phi Kim. Có điều Đường Nã Tây không hề tín nhiệm y. Y vừa vào Ngũ Phi Kim, bèn biết ngay chỉ còn có
hai hoàn cảnh cho y: một là đuổi y ra, một là giết y để bịt miệng. Y
lạnh từ trong tim lạnh ra tới khắp toàn thân. Y muốn bỏ đi cho rồi. Có
điều vì Đường Phương, y chẳng chịu đi. Đấy chỉ e là gặp một lần thôi, y
cũng nhất quyết không bỏ mà đi. Đường Đường Chính phản đối chủ trương
của Đường Nã Tây.

Lão cảm thấy mình thiếu Từ Vũ một món nợ. Do đó Từ Vũ được ở lại trong Ngũ Phi Kim, bất quá y cảm thấy thật rõ ràng,
Đường Bất Toàn đối với y có vẻ thù địch, còn Lôi Bạo Quang và Lôi Biến
cũng đang giám thị y ráo riết. Y sợ chẳng phải là bọn họ, mà là cái kẻ
trước giờ ít nói, làm như chẳng bao giờ chú ý đến một người như y, là
Lôi Dĩ Tấn. Từ khi y vào Long Đầu Nam đến bây giờ, y vẫn còn chưa bao
giờ gặp đại đương gia Hoa Điểm Nguyệt, nhưng lại hay gặp cái gã thư sinh lạc phách ham uống rượu là Ôn Ước Hồng. Còn cái người y cứ mong được
gặp mặt thì vẫn chưa được gặp… Y cam chịu mạo hiểm đến nơi này, làm
những chuyện y không thích làm, không những vậy tùy lúc còn có thể bị
táng mạng, có điều, đến bây giờ còn chưa được gặp người y muốn gặp.

A, cô ấy rốt cuộc không biết đang ở nơi nào? Cô có còn hai bên má lúm đồng tiền, khóe miệng lúc nào cũng đượm một nụ cười, trong lòng có bao giờ
nghĩ đến mình không? Từ Vũ nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại không
thôi. Y vì cô mà lại đây, y vì cô mà sống. Y có cảm giác như mình giống
như đang nhảy múa một mình. Y vì cô mà múa, có điều đến lúc nào đó không chừng chuyện gì cũng không còn. Cô thường thường xuất hiện trong giấc
mộng của y, như nếu quên cô đi, y cũng đành mất luôn cả ký ức, mà như
thế cũng chẳng còn gì mộng. Phảng phất như cô cười với y một cái cũng đủ cho y sung sướng cả một năm trời, chỉ cần cô bảo y, anh hạnh phúc đi,
là y sẽ hạnh phúc ngay. Hỷ, đấy đều là điệu múa một mình của y, chẳng
phải cùng múa với nhau. Múa qua Trường An múa qua Giang Nam, làm sao
người ta toại nguyện cho được…

Đường Phương Đường Phương, cô
vẫn khỏe chứ? Cô có biết tôi đang nghĩ đến cô? Chính đang lúc y nhẫn nại ngồi đó đợi, chịu hết cực kỳ bao nhiêu tương tư đốt cháy tâm can, rốt
cuộc, một ngày đó, Lôi Dĩ Tấn bỗng nói với y: “Ngươi lại chỗ ao sen
trước thềm Di Hương trai xem thử, cơ cấu trong ao bị hư rồi, nước không
chịu chảy vòng trở lại”.

Nhiệm vụ đó cũng chẳng có gì đặc biệt.

Từ Vũ thân pháp trước giờ vốn như hành vân lưu thủy, đứng trên ghềnh đá có thể múa, nhảy vào nước sâu có thể qua lại như bỡn.

Đường Tiểu Kê đưa y vào trong cái vườn phong cảnh u nhàn đó rồi, bèn nói gã
muốn đi tiểu, chỉ để Từ Vũ một mình trong vườn, ao sen yên tĩnh tịch
lặng, lá sen xao động là lập tức chia ánh sáng mặt trời ra làm từng
miếng từng miếng nhỏ.

Một con chuồn chuồn đỏ bay xiên qua theo
gió, đem lại cái thanh âm y đã mơ không biết bao nhiêu lần, thân thuộc
đến mức như đã có mối liên hệ da thịt.

Y nghe thấy có người đang ca, phảng phất như từ trong nước vọng ra, trong đó có một u hồn đang ca khe khẽ.

Y nghi mình đang ở trong mộng Như mộng như ảo.

Y bèn thấy cái bóng thanh thanh đối diện với ao sen.

Đại Đường Nhất Phương Y vừa thấy cô, phản ứng đầu tiên là: a, mình đã gặp cô ấy, rốt cuộc mình đã gặp được cô ấy…

Có điều phản ứng tiếp theo ngay đó lại là: cẩn thận, không được hấp tấp,
chắc chắn là có người đang quan sát mình, nếu mà lộ ra vẻ gì, không
những công lao lúc trước bỏ hết.

Mà còn sẽ liên lụy đến Đường Phương.

Từ khi vào Long Đầu Nam tới giờ, có mấy lần y xém đã bị người trong Ngũ
Phi Kim khám phá ra, trong hoàn cảnh áp lực vừa bị giám thị nghiêm mật
vừa ở trong hoàn cảnh mà mình không bao giờ muốn ở, Từ Vũ mà có thể kiên trì không sợ sệt, không nản chí, hoàn toàn là vì muốn đạt được có mỗi
một mục đích… cứu Đường Phương ra.

Thân lọt vào hang cọp, cũng chỉ vì Đường Phương.

Chỉ cần cứu được Đường Phương, biến thành tro bụi, y cũng bằng lòng.

Mà bây giờ, trời phật phù hộ, rốt cuộc đã cho y gặp lại cô.

Nhưng y không được biểu lộ ra mặt.

Không được lộ vẻ vui mừng.

Thậm chí không dám nhận nhau.

(Nếu mà người trong Ngũ Phi Kim cố ý cho mình gặp Đường Phương, rồi quan sát mình phản ứng ra sao, nếu mình mà lộ vẻ xúc động, thì công lao lúc
trưỚc đều bị bỏ đi cả).

Y ráng sức nhịn nỗi sung sướng đến cả kẻ
răng rỉ máu ra. Trái tim của y đang đập mạnh thình thịch vào ngực. Cô
gầy hẳn đi. Cô tiều tụy hơn xưa lắm.

Bị tù khốn nơi này, cô nhất
định không vui vẻ tý nào. Mình nên làm sao cho cô biết: mình nhất định
sẽ cứu cô ra khỏi đây nhỉ? Đường Phương nhận ra y, hình như gặp được
thân nhân, cười hớn hở lên. Tiếng cười nụ cười vẫn như hoa đào thủa nào. Nụ cười kêu ánh dương quang lại rải đầy trên hoa cỏ. Đấy là khoảnh khắc Từ Vũ từng kỳ vọng bấy lâu nay… có điều, bây giờ, y chỉ có thể lạnh
lùng bình tĩnh, nhạt nhẽo, không lộ một vẻ gì, thật tình là mặt mày
không một chút tình cảm, chỉ ngón tay về hướng cô một cái. Cái chỉ đó
coi như là một lời chào hỏi đấy sao? (Bao nhiêu là ngàn lời vạn lẽ trong cái chỉ đó, Đường Phương có hiểu không nhỉ?) Không hiểu. Một con nhái
xanh nhảy xuống nước, phát ra một tiếng động chính như hai chữ “không
hiểu”. Nhìn vẻ mặt của Đường Phương, hình như là nhìn một con mèo tinh
nghịch, đang rượt đuổi mấy con bươm bướm. Tuy chỉ ngăn cách có một cái
ao sen, nhưng Từ Vũ cảm thây được rằng, bọn họ phảng phất như đang cách
trở cả một triều đại: giai nhân một bên bờ nước kia phảng phất như một
cô Tiểu Phương trong triều đại nhà Đường đang phồn thịnh, còn y thì, bất hạnh đang ở trong triều đại nhà Tống một nơi khô cằn nào đó. Bất kể ra
sao, từ đây về sau, Từ Vũ lại càng ráng hết sức mình: y bỏ ra biết bao
nhiêu thời gian, lấy được lòng tin của Đường Đường Chính, dò ra được làm cách nào đi vào được nơi đây, và làm cách nào ra khỏi được nơi đây. Y
cũng dần dần phá bỏ đi được mối nghi kỵ của Đường Nã Tây đối với y, dần
dần dò ra được dùng phương pháp gì mới có thể liên lạc được với người
bên ngoài. Đến bây giờ y vẫn còn chưa khám phá ra kẻ nằm vùng do Đường
lão gia gia và Đường Bi Từ sắp đặt trong Ngũ Phi Kim, nhưng y làm bạn
thân được với Đường Tiểu Kê, từ miệng gã được biết rằng: võ công của
Đường Phương đã hồi phục, nhưng vì bệnh hoạn, rốt cuộc không thể hoàn
toàn thuyên giảm. Thứ bệnh này không thể ra ngoài gió, cũng không thể đi đâu xa. Nếu không sẽ bị hôn mê rồi chết luôn không chừng, do đó Đường
Phương chỉ còn nước phải ở lại nơi này, đợi bệnh tình khỏi hẳn rồi mới
có thể đi được. Từ Vũ biết, bọn họ chắc chắn sẽ không để cho Đường
Phương lành bệnh. Y muốn thông tri cho Đường Phương, nhưng hiện tại còn
chưa phải lúc. Y đang chờ đợi cơ hội tốt. Đường Phương có bệnh trong
mình, y không thể mạo hiểm. Nếu chỉ một mình y thôi, chuyện gì khác còn
không làm được, nhưng nếu chỉ trốn ra khỏi nơi này, tuyệt đối không phải là chuyện gì khó khăn. Y tìm trăm phương ngàn kế đưa tin tức ra ngoài.
Đường Bi Từ không cho y biết nội ứng trong Ngũ Phi Kim là ai, nhưng lại
rất khát khao được biết thêm những tin tức Từ Vũ tống ra ngoài cho lão:
bởi vì những thứ tin này, thực ra chính là tình báo của kẻ địch. Trừ
Đường Bi Từ ở Long Đầu Bắc ra, Từ Vũ còn biết rằng: y còn có một người
bạn có thể tin cậy được, đang cầm đầu một đại đội nhân mã đợi tin tức
của y, quan tâm đến sự an nguy của y. Người đó dĩ nhiên là Sơn đại vương Thiết Cán. Lúc kế hoạch đang bắt đầu tấn hành, Sơn đại vương đã vỗ mạnh vào vai y một cái, nói với y một câu rằng: “Đừng quên, bên ngoài còn có ta là Sơn đại vương đây!”

Y vừa nói câu đó vừa nhìn sâu vào mắt của Từ Vũ.

Cho mãi đến bây giờ, Từ Vũ vẫn còn cảm thấy được ánh mắt nồng nhiệt và cái vỗ vai thật đau điếng đó.

Y biết, tuy Sơn đại vương chán ghét đàn bà con gái, nhưng gã là một kẻ nam tử hán chân tình, nhiệt huyết và hào sảng.

Y biết Thiết Hán nói những lời thật tình.

Phương pháp thông tri tin tức với bên ngoài của Từ Vũ rất đặc biệt.

Ngay cả Ngũ Phi Kim phòng thủ nghiêm mật là vậy, cho dù ngay cả một con bồ
câu đưa tin cũng bay không lọt vào, một con chó săn cũng không ra khỏi,
có điều, Từ Vũ vẫn có biện pháp cùng bên ngoài duy trì liên lạc.

Y dựa vào mấy con kiến.

Con kiến.

Kiến thì nhỏ xíu, bản lãnh thì rất lớn.

Một con kiến khiêng một hột gạo.

Mỗi hột gạo y vẽ lên một chữ.

Huấn luyện chim cá và kiến, trước giờ vốn là nghề ruột của y.

Vẽ chữ trên hột gạo, lại càng là công phu tuyệt kỹ của y.

Do đó y có thể sai mấy con kiến đem mấy hột gạo có chữ của y từng hột từng hột theo thuận tự khiêng ra ngoài, còn bên ngoài thì đã có người ở đó
tiếp ứng.

Sơn đại vương sai Tả tướng Lão Ngư và Hữu tướng Tiểu
Nghi, Đường Bi Từ sai Yến Tử Châm Phu Đường Thôi Thôi núp một mé phụ
cận, còn bố trí thêm người ở đó.

Do đó, Từ Vũ trăm phương ngàn
kế, tìm đủ mọi cách, vắt óc suy nghĩ, xếp đặt kế hoạch an bài một
chuyện: làm sao đem Đường Phương ra được an toàn.

Vì để không bị lộ tông tích, y quyết định phải kiên nhẫn chờ đợi.

Chưa tới lúc tối hậu, thậm chí còn không cho Đường Phương hay biết.

Ít nhất, lấy tính tình của Đường Phương mà nói, chỉ cần cô không biết
những người trước giờ ở một bên cô đều là kẻ hại mình, cô sẽ ngược lại
chỉ có ngồi yên đó, không đến nỗi phái làm phát sinh ra chuyện gì bất
ngờ.

Từ Vũ ngồi chờ muốn nôn nóng cả lên.

Y chờ cái ngày đó.

Cái ngày đem Đường Phương ra.

Ngày đó chừng nào mới lại nhỉ?

Có điều, Đường Phương không hề biết đến những chuyện đó.

Cô không hề biết có bao nhiêu khúc chiết trong đó.

Cô cảm thấy mọi người ai ai cũng đối đãi rất tốt với cô, chỉ có một mình
cô là dở, chỉ có một cái bệnh mà cứ hoài hủy không lành.

Cô muốn
về Đường gia bảo, cô muốn xông xáo chốn giang hồ, nhưng Đường Nã Tây
khuyên nhủ, Đường Đường Chính cũng không tán đồng, cô tin bọn họ đều chỉ vì muốn chuyện tốt cho mình.

Chỉ bất quá, cô có cảm giác như đang bị người giám thị.

Ai giám thị cô nhỉ?

Nói ra thì cũng chẳng có lý do gì, chỉ là một thứ cảm giác thế thôi.

Nhưng cô là một người con gái rất linh mẫn, bởi vì cái cảm giác không biết từ đâu ra đó, cô tạm thời không chịu luyện hai môn tuyệt kỳ Bạt Mặc Đại Tả Ý và Lưu Bạch Tiểu Đề Thi.

Tuy vậy, hai thứ thủ pháp ám khí đó
nhất định phải ngày nào cũng luyện tập, thời thời khắc khắc lúc nào cũng phải luyện tập mới được.

Cũng tự nhiên tự như giống như răng lợi nhai dạ dày tiêu hóa thức ăn vậy.

Bất quá cô có cảm giác như “có người đang nhìn mình chăm chăm”.

Hai môn tuyệt nghệ này là bí kỹ của Đường môn, nếu bị tiết lộ, rất có thể
là sẽ án môn quy xử tử: bữa đó, thất biểu huynh của cô là Đường Cầu vì
tiết lộ bí pháp Tâm Hữu Thiên Thiên Tiêu, mà bị xử cực hình.

Chuyện đó làm Đường Phương nghĩ đến mà run sợ cả lên.

Do đó mà cô vẫn còn chưa luyện hai môn tuyệt kỹ trong cái hoàn cảnh xa lạ mà dần dần quen thuộc này.

Võ công của cô tuy đã hồi phục, đã có thể vận khí sử kình, nhưng nguyên khí vẫn còn mười phần suy nhược.

Điều đó làm cho cô cảm thấy buồn nản vô cùng.

Hôm đó, ở ao sen, cô thấy người đó, rõ ràng là có quen biết, y lại làm bộ
làm tịch, còn thò ngón tay ra chỉ vào mình, cũng chẳng biết là có ý gì:
không chừng, hôm đó y bị bại về tay mình, có chút ngại ngùng không muốn
gặp mặt chăng.

Chỉ một đoạn thời gian nhỏ không ra chốn giang hồ, làm như chuyện gì cũng không giống như xưa, cái gì cũng biến đổi hình
dạng: Đường Phương nghĩ vậy, do đó lại càng cảm thấy chán nản: hỷ, cái
bệnh này, chừng nào mới chịu khỏi đây nhỉ?

Dần dần rồi, cái người đứng đối diện qua ao sen hôm đó, cứ gặp mặt hoài, thái độ cũng tự nhiên ra.

Có điều Đường Phương cảm thấy dáng điệu y cứ lấp la lấp lửng, cứ phải đợi
đến lúc không có ai bên cạnh, rồi mới sáp lại nói vài câu.

“Đường cô nương, còn nhớ đến tôi không… tôi là Từ Vũ đây”.

Đường Phương vốn chẳng muốn để ý đến y, có điều thấy mặt mày của y vì ráng
kiềm chế xúc động mà đỏ cả lên, thanh âm run rẫy, bèn có chỗ không nỡ,
bèn nói: “Từ… Vũ? Đúng rồi, anh chính là cái người vừa múa vừa phóng
ám khí, có điều vẫn còn bị thua tôi đấy phải không”.

Cô cười hì hì vừa nói, “Rồi sau đó anh còn vỗ tay hoan hô tôi nữa chứ!”

Từ Vũ vì Đường Phương nhớ đến y mà cảm động đến lệ nóng trào ra mi mắt.

Đường Phương cười hỏi y: “Hôm đó, tôi đang tính chào anh, anh kỳ quái gì đâu
đâu, làm như không nhận ra tôi; đúng rồi, sau trận Nhất Phong đình, anh
đi đâu mất vậy? Còn có tham dự tỷ thí lôi đài nữa không? Lại thua nữa
phải không?”

Đường Phương hỏi không một chút ngại ngùng.

Nhưng Từ Vũ chẳng đáp lại được câu nào…

… Vẫn cứ thế, cái gã này chẳng phải nửa điên nửa dại, thì cũng cổ quái
sao đó: nước mắt cứ muốn trào ra, còn không thì mặt mày cũng đỏ au, nói
chuyện thì ngập ngập ngừng ngừng, có đầu không có đuôi, bình thời thì
lấp lấp ló ló, giấu này giấu kia, mình vừa mới hơi để ý tới là làm như
muốn khóc tới nơi, chắc là phải đề phòng một chút!

Cô chuẩn bị
lần sau có gặp Hoa Điểm Nguyệt, sẽ hỏi thử xem y là người thế nào, đừng
để có kẻ lén vào đây, trong trọng địa của liên minh các nhà mà làm mưa
làm gió.

Cô chỉ nghĩ đến chuyện đi hỏi Hoa Điểm Nguyệt, mà không hề nghĩ đến chuyện hỏi bốn vị đương gia kia.

Cô cảm thấy Lôi Dĩ Tấn là kẻ thâm trầm nhất, Đường Đường Chính thì không
thích nhiều chuyện, Đường Nã Tây thì thể nào cũng chẳng trả lời cho
người ta chính diện, Ôn Ước Hồng chỉ lo uống rượu, quá sức nhu nhược,
thảo nào mà cái bệnh này của cô cứ chữa hoài chẳng khỏi, chỉ có Hoa Điểm Nguyệt là xem ra còn nói chuyện hợp khẩu chút đỉnh.

Trừ cái
điểm nói chuyện không thích nhìn mặt người ta ra (mình còn không đủ xinh đẹp cho y nhìn sao?) ra, Hoa Điểm Nguyệt là người rất lễ độ và chiều
chuộng, không những vậy, trước giờ không bao giờ làm bộ làm tịch, từ cái hồi “bái hội” về sau, Hoa Điểm Nguyệt lại Di Hương trai chơi, còn nhiều lần hơn cô lại Đại Phương đường thăm y xa!

Đường Phương trong bụng đã nhớ kỹ chuyện đó.

Có điều đến lúc gặp lại Hoa Điểm Nguyệt, cô lại không hỏi y.

Bởi vì lần gặp mặt này, vừa gặp mặt là đã động thủ ngay, Đường Phương trong cơn phẫn tức giận dỗi còn tâm tình đâu nhớ đến có gã mệnh khổ là Từ Vũ
đó?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN