Đông Sang Có Xuân Về Chăng? - Chương 3: Đã không còn cần thiết.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
313


Đông Sang Có Xuân Về Chăng?


Chương 3: Đã không còn cần thiết.


Trong cuộc sống, có những thứ phải dừng lại và đánh đổi để làm lại từ đầu. Nhưng đối với việc đánh đổi mạng sống để khởi đầu lại là chuyện quá hi hữu. Thừa Xuân đến giờ phút này vẫn chưa dám tin là cô sống lại một lần nữa. Nó như một phép màu kì lạ vậy, đầy mơ hồ với cô. Nhưng có điều mọi thứ xung quanh buộc cô phải tin đó là sự thật.

Trong nhà vệ sinh Thừa Xuân đứng trước gương, nhìn chăm chăm vào hình ảnh được phản chiếu trong đấy. Quả thật đó chính là cô. Hình ảnh của Thừa Xuân với mái tóc ngắn của ba năm về trước. Hoàn toàn không phải Thừa Xuân của mùa đông ấy để tóc dài, vì nghe nói Tần Khang thích con gái như thế.

Chợt lòng Thừa Xuân dâng lên chua xót. Cô vô thức đưa tay xoa lấy bụng mình. Hình ảnh kinh hoàng ấy lại hiện về, nó như một thước phim quay nhanh xẹt qua tâm trí cô. Dường như từng cơn đau của giờ phút ấy đến tận bây giờ cô cảm nhận còn rất rõ ràng, bởi lẽ nỗi đau cắt da cắt thịt có thể quên đi nhưng nỗi đau mất con làm sao có thể dễ dàng quên được với một người mẹ.

– Con ơi! Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho con.

Thừa Xuân trầm giọng. Đôi mắt của cô sau lời ấy đã trực trào hai hàng lệ. Quả thật chẳng có nỗi đau nào trên đời có thể sánh bì với nỗi đau mẹ mất con. Vì tình mẫu tử luôn là điều thiêng liêng nhất.

“Cốc cốc…” Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

– Mày làm gì mà lâu vậy. Ra nhanh lên sắp trễ giờ làm rồi!

Đó là tiếng của Tĩnh Nhã cô nương. Bà ở bên ngoài lớn tiếng thúc giục cô vì đã gần 7 giờ rồi mà cô vẫn chưa khỏi nhà đi làm.

Thừa Xuân nghe tiếng mẹ. Cô lập tức lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình, hít một hơi thật sâu để không bị giọng mũi rồi mới dám đáp trả lại tiếng của mẹ:

– Dạ, con ra ngay đây!

Thừa Xuân sợ mẹ biết cô khóc. Cô sợ mẹ biết cô yếu đuối vì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ để mẹ bận lòng mà giờ đây lại như vậy, sợ rằng sẽ khiến mẹ cô nghĩ ngợi nhiều.

Thừa Xuân hứng một ít nước rửa mặt, nhìn vào gương chắc chắn rằng trên mặt cô không có dấu hiệu nào của khóc lóc, cô mới dám mở cửa bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng bếp Thừa Xuân cố gắng tránh chạm mặt với mẹ. Cô định rằng sẽ không ăn sáng đi thẳng lên phòng chuẩn bị rồi đi làm luôn.

Tĩnh nhã cô nương tất bất việc bếp núc, cũng không mấy để ý đến Thừa Xuân lần nữa. Bà cũng không biết là cô đã ra ngoài hay chưa? Đã ngồi vào bàn ăn hay chưa? Điều bà quan tâm bây giờ là làm sao cứu nguy chiếc trứng chiên bị chạy khét trong lúc bà đi gọi Thừa Xuân mà bị lãng quên.

Thuận lợi trốn lên phòng, Thừa Xuân nhanh chóng mở tủ tìm đồ thay một cách gấp rút. Bởi lẽ vì cô biết nếu đây là thời điểm của ba năm trước thì cô đang tham gia một bộ phim sắp đóng máy, mà không nhầm thì hôm nay là ngày quay phân đoạn cuối cùng để đóng máy tiến tới hậu kỳ, vì thế hôm nay cô không thể trễ nải được.

Thừa Xuân thay bộ đồ đơn giản với chiếc quần bò kết hợp áo phông rộng thùng thình. Cũng may cô là người mẫu nên dáng khá chuẩn đối với việc ăn mặc không mấy ngăn nắp này cũng không quá tệ hại. Dù sao đến phim trường Thừa Xuân cũng phải thay trang phục khác.

Lấy túi xách, chìa khóa xe Thừa Xuân chạy vội xuống lầu. Khi ngang phòng khách Tĩnh Nhã cô nương phát con gái bà đang vội vàng mang giày, như thể đang bị ai đuổi bắt. Bà cất tiếng hỏi:

– Không ăn sáng rồi đi! Không trễ lắm ăn một chút có sức mà đi làm.

Tĩnh Nhã cô nương luôn là thế, nói chuyện cộc lốc không có câu nào là tình cảm cả. Nhưng dù vậy Thừa Xuân biết bà thương cô rất nhiều. Thương nên mới sợ cô trễ giờ bị mắng, thương mới lo lắng cô không ăn sáng sẽ không có sức. Thừa Xuân hiểu tất cả nên chẳng bao giờ cô phát tiết với bà, chỉ trừ một lần duy nhất. Thừa Xuân mang xong giày đứng dậy.

– Không mẹ, con đến đó sẽ ăn sau.

Cô đáp lại câu hỏi của Tĩnh Nhã cô nương. Sau đó như một tia chớp bay ra khỏi cửa. Cánh cửa bị đóng sầm lại cùng với giọng nói lảnh lót:

– Ba với mẹ con đi làm đây!

Tĩnh Nhã cô nương lắc đầu chê trách. Bà không hiểu con gái bà không hiểu thật hay cố tình không hiểu. Nó là người của công chúng phải giữ gìn hình ảnh, còn đằng này lại… Tĩnh Nhã cô nương thở dài một hơi rồi sau đó quay trở về bàn ăn với phu quân của bà. Mặc cho Thừa Xuân con bà chạy hì hục vì trễ giờ.

Thừa Xuân lái xe nhanh nhất có thể, và cuối cùng cô cũng đến được phim trường nhưng vẫn bị trễ. Cô cố tình lái xe vào bãi sau, đi cửa sau, ý định là muốn tránh Trương Ác Ma – đạo diễn phim, người mà trong kí ức của cô ở kiếp trước là một trạc tuổi trung niên cực kì khó tính. Nhưng có vẻ như âm mưu ấy của cô không được trót lọt. Thừa Xuân rón rén gần như sắp đi qua được hang cọp, thế mà cũng bị phát hiện.

– Thừa Xuân! Cô tưởng đi cửa sau là trốn được bổn đại gia sao?

Đó là tiếng của Trương Ác Ma. Thừa Xuân không thể ngờ rằng cô đã cẩn thận như vậy mà cũng có thể bị phát hiện được. Đúng là một ngày quá xui xẻo của cô. Một hai ba, Thừa Xuân quay mặt nở nụ cười ngượng với Trương Ác Ma:

– Hì hì, tôi nào dám chứ Trương đại gia!

Trương Ác Ma trừng mắt với cô. Ông ta nghiến răng nghiến lợi:

– Cô lại đây!

Trương Ác Ma giọng ra lệnh. Thừa Xuân với sự uy quyền này đành tiến lại gần ông ta.

– Cô nói cho tôi biết đi! Đây là lần thứ mấy cô đi trễ rồi?

Giọng ông ta với câu này cực lạnh lẽo. Khí lạnh từ giọng nói của ông ta làm Thừa Xuân không thể cất lên được lời nào hơn nữa cô cũng không nhớ rõ là bao nhiêu. Cô chỉ giơ 2 ngón tay để trả lời cho qua. Trương Ác Ma nhìn hành động của cô mà cười nhạt:

– Hai lần hay hai mươi lần?? Hả?

– Thừa Xuân ơi Thừa Xuân, cô biết mỗi lần cô đi trễ là mỗi lần mọi người phải đợi cô không? Tôi không hiểu vì sao lại chọn người mẫu có bệnh ngôi sao như cô đóng phim cơ chứ! Nếu không phải có chút tài phù hợp với phim chắc tôi đuổi cô từ lâu rồi!!

Trương Ác Ma đang ca bài ca mỗi lần cô đi trễ. À quên một điều, Thừa Xuân vốn là người mẫu có chút tiếng tăm, muốn lấn sân qua mảng điện ảnh nên đã cầu xin Trương Ác Ma hàng tháng trời để tham gia bộ phim này, dù cô không được đóng chính như mong muốn. Thừa Xuân chỉ có thể đảm nhiệm vai phụ, mà còn là vai nữ phụ mà thôi. Và cũng chính vai diễn này sau này đã khiến cô bị gắn mác “Ác nữ”.

– Thôi cô đi vào hóa trang đi! Hôm nay cũng ngày cuối rồi, không chấp nhất với cô. Nhưng tôi thề có dự án sau sẽ không mời cô!

Thừa Xuân nở nụ cười. Cô cũng đáp lại và cũng không nài nỉ van xin, vì cô biết cô tham gia bộ phim này hoàn toàn không vì lấn sân sang diễn xuất. Mà chung quy còn một lý do khác.

Thừa Xuân thoát khỏi Trương Ác Ma, cô đi thẳng một mạch vào phòng hóa trang. Thừa Xuân vừa bước vào đã bị Tiếu Tiếu, trợ lí của cô nắm kéo lại:

– Sao giờ này chị mới đến? Em gọi chị cũng không bắt máy! Làm em lo muốn chết.

Cậu ta trách móc cô. Thừa Xuân cũng đã lâu không gặp lại Tiếu Tiếu, cũng sinh cảm giác nhớ nhung. Bởi lẽ kiếp trước Tiếu Tiếu đã rời bỏ Thừa Xuân sau một lần tai nạn mà nguyên nhân sâu xa chính cô góp phần gây ra. Giờ phút này, Thừa Xuân một lần nữa được gặp lại cậu bé hồn nhiên đầy thú vị này, cô hoàn toàn không muốn sự việc đó xảy ra lần nữa. Thừa Xuân hứa với lòng sẽ ngăn chặn việc ấy, cô không muốn mất đi đứa em như Tiếu Tiếu luôn hết lòng vì cô thế này.

Thừa Xuân xoa đầu cậu bé, giọng dịu dàng:

– Chắc điện thoại chị hết pin. Nhưng không phải bây giờ chị đến rồi sao! Mau chuẩn bị rồi còn quay.

Cô vừa nói xong mắt bất giác đảo nhìn xung quanh. Chợt thân ảnh một người thu vào tầm mắt cô, người đó không ai khác chính là Tần Khang, người khiến Thừa Xuân của lúc trước nài nỉ Trương Ác Ma cho tham gia bộ phim này để được gần gũi, và hơn nữa cũng chính nguyên nhân làm Thừa Xuân của bây giờ cảm giác khó chịu với căn phòng hóa trang này. Nói trắng ra là Thừa Xuân bài xích Tần Khang. Nếu bình thường như kiếp trước khi gặp Tần Khang, Thừa Xuân sẽ ngay lập tức thay đổi 180° bám lấy Tần Khang như sam, cô không ngừng làm mọi chuyện cho anh chú ý, nhưng bây giờ mọi chuyện đã không còn như vậy nữa. Cô đi ngang Tần Khang chào hỏi một tiếng cũng không thể, bị Thừa Xuân xem là điều không cần thiết, tính chi tới việc như lúc trước.

Thừa Xuân lạnh lùng lướt qua Tần Khang. Suốt cả quá trình cô cũng không hề liếc mắt đến anh một cái nào. Cô cứ thế đi thẳng đến chỗ mình. Đối với hành động này của cô, Tần Khang thấy lạ, nhưng rồi cũng không để tâm đến, vì trong đầu anh lúc này cô bé Thừa Xuân ấy tính khí rất thất thường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN