Dòng Sông Kỳ Bí
Chương 18: Những lời đó, hắn đã từng nghe
Để Dave ở lại sân sau, chờ cho nước mắt khô, Jimmy bỏ đi tắm một lần nữa. Hắn cảm thấy có nhu cầu được khóc. Nó cuồn cuộn trong ngực hắn giống như một trái bóng căng khiến hắn ngạt thở.
Hắn chui vào buồng tắm vì hắn cần một chỗ riêng tư ngộ nhỡ nước mắt lại trào ra như suối thay vì vài giọt lúc trước. Hắn sợ biến thành một cỗ nước mắt run rẩy, giống như khi còn nhỏ khóc tỉ tê trong phòng tối, tin rằng việc hắn ra đời suýt nữa đã khiến mẹ hắn thiệt mạng và vì vậy mà bị bố hắn ghét bỏ.
Trong phòng tắm, hắn lại lần nữa cảm thấy nó sắp ập tới – cơn sóng lòng u uất ngày cũ, như từ thuở xa xưa nào mà hắn không còn nhớ nổi, một thứ nhận thức rằng thảm kịch vẫn treo lơ lửng đâu đó trong tương lai của hắn, một tấn thảm kịch nặng nề như những khối đá vôi khổng lồ. Như thể một thiên thần đã tiết lộ với hắn về tương lai từ khi hắn còn nằm trong bụng mẹ và Jimmy ra đời với những lời nói của thiên thần khắc sâu trong tâm khảm nhưng lại nhạt nhòa trên đầu lưỡi.
Jimmy ngước mắt lên nhìn những dòng nước tuôn ra từ vòi hoa sen. Hắn nói mà không phát ra tiếng: Trong lòng mình tôi biết tôi có can dự vào cái chết của con gái tôi. Tôi có thể cảm thấy điều đó. Nhưng tôi không biết là bằng cách nào.
Và một giọng nói trầm tĩnh vang lên: Rồi ngươi sẽ biết.
Hãy nói cho tôi biết đi.
Không nói.
Đồ khốn.
Ta vẫn chưa nói hết.
Ồ.
Sự khai sáng sẽ tới.
Và tôi sẽ bị nguyền rủa?
Đó là do ngươi tự chọn.
Jimmy cúi đầu và nghĩ tới việc Dave nhìn thấy Katie không bao lâu trước khi con bé chết. Lúc con bé vẫn còn sống, đang say sưa và nhảy nhót. Nhảy nhót, hân hoan.
Chính sự nhận biết này – rằng người khác chứ không phải hắn đã sở hữu những hình ảnh cuối cùng của Katie – đã cho hắn một lý do để rốt cuộc có thể khóc được.
Lần cuối cùng Jimmy nhìn thấy Katie là lúc con bé rời khỏi cửa hàng sau khi tan ca ngày thứ Bảy. Lúc đó khoảng bốn giờ năm phút, khi Jimmy đang điện thoại đặt hàng với bên cung cấp bánh phồng tôm, đầu óc hoàn toàn để ở chỗ khác thì Katie tới cạnh, thơm lên má hắn và nói, “Gặp lại bố sau nhé.”
“Ờ, lát nữa gặp lại!” Hắn nói và nhìn con bé rời đi.
Mà không. Nói láo. Hắn không hề nhìn con bé rời đi. Hắn chỉ nghe thấy tiếng con bé rời khỏi vì, mắt hắn còn đang dính vào đống đơn đặt hàng trước mặt.
Như vậy có nghĩa là hình ảnh cuối cùng của Katie trong đầu hắn chính là một bên mặt nhìn nghiêng của con bé sau khi hôn tạm biệt hắn và nói, “Gặp lại bố sau nhé.” Gặp lại bố sau nhé! Cái từ “sau” kia như đâm vào tim hắn, ám chỉ những gì diễn ra tiếp sau đó trong buổi tối hôm ấy, những giây phút cuối cùng của con bé. Nếu như hắn cũng ở đó, nếu như hắn có thể dành thêm một chút thời gian tối hôm đó với con gái mình thì hắn có thể lưu lại nhiều hơn những hình ảnh cuối cùng của con bé. Nhưng hắn đã không thể làm được điều đó. Trong khi Dave lại có thể. Cả Eve và Diane nữa. Và cả kẻ đã giết hại Katie.
Nếu như con phải chết, Jimmy nghĩ, nếu như điều đó có thể được báo trước thì cha những muốn con có thể nhìn vào mặt cha mà chết. Nhìn con chết cha sẽ rất đau lòng Katie ạ, nhưng ít nhất cha cũng có thể biết rằng con sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn khi nhìn vào mắt cha.
Vì cha rất thương con. Cha thương con nhiều lắm. Sự thật là cha còn thương con hơn cả mẹ con, hơn cả các em con, hơn cả Annabeth, ôi xin Chúa hãy rủ lòng thương. Cha yêu họ vô cùng nhưng cha yêu con nhất, con có biết không, vì khi cha ra tù và ngồi với con trong căn bếp ấy, hai ta giống như hai sinh vật duy nhất còn sót lại trên thế gian này. Bị người ta quên lãng, bị bỏ rơi. Cả hai chúng ta đều sợ hãi, bối rối và vô cùng đáng thương. Thế nhưng chúng ta đã vượt lên tất cả, không phải vậy sao? Chúng ta đã xây dựng một cuộc đời mới ấm áp, không còn sợ hãi, không còn giống như những kẻ đáng thương cùng quẫn. Và cha sẽ không thể nào làm được điều này nếu không có con. Sẽ không thể nào. Vì cha không mạnh mẽ như thế.
Đáng lẽ con sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp. Một người vợ xinh đẹp. Một người mẹ tuyệt vời. Con cũng chính là một người bạn. Con nhìn thấy nỗi sợ hãi của cha nhưng con không bỏ chạy. Cha yêu con hơn cả cuộc sống này. Nỗi nhớ thương con sẽ gặm nhấm cha như một căn bệnh ung thư. Cha sẽ bị nó giết chết.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dưới làn nước, Jimmy có cảm giác như Katie đang áp tay lên lưng hắn. Đó cũng chính là hình ảnh cuối cùng của con bé mà hắn chợt quên mất. Con bé đã đặt tay lên lưng hắn lúc nghiêng người hôn tạm biệt lên má hắn. Tay con bé áp vào sống lưng hắn, giữa hai bả vai, ấm áp.
Hắn đứng đó, trong làn nước, cái chạm tay của con bé còn vương vất trên da thịt lóng lánh và đột nhiên hắn không còn muốn khóc nữa. Trong đau thương hắn thấy mình trở nên mạnh mẽ. Hắn cảm nhận được tình yêu của Katie dành cho hắn.
Whitey và Sean tìm thấy một chỗ đỗ xe gần cửa hàng của Jimmy rồi đi bộ lên đại lộ Buckingham. Cuối buổi chiều trời trở lạnh, nền trời xanh thẫm lại và Sean băn khoăn tự hỏi không hiểu Lauren đang làm gì lúc này, liệu cô ấy có đang đứng bên cửa sổ, cùng ngước nhìn bầu trời như anh và cảm thấy giá lạnh đang tràn tới.
Vừa tới trước tòa nhà ba tầng nơi Jimmy và vợ sống cùng với đám anh em điên rồ nhà Savage thì họ nhìn thấy Dave Boyle đang mở cửa chiếc xe Honda của mình rồi thò đầu vào. Anh ta mò mẫm một lúc trong hộp đựng găng tay phía trước rồi đóng sập lại, chui đầu ra khỏi xe, tay cầm một chiếc ví. Anh nhìn thấy Sean và Whitey trong lúc khóa xe và mỉm cười chào họ.
“Lại là hai người.”
“Chúng tôi giống như bệnh cúm,” Whitey nói. “Luôn xuất hiện không đứng lúc.”
“Cậu thế nào, Dave?” Sean hỏi.
“Không thay đổi gì lắm so với bốn tiếng trước. Các anh định tạt qua Jimmy à?”
Hai người họ gật đầu.
“Các anh, nói thế nào nhỉ, có bước đột phá nào chưa?”
Sean lắc đầu. “Chúng tôi chỉ là ghé qua hỏi thăm, xem họ thế nào.”
“Bây giờ cũng tạm ổn. Chỉ là quá mệt, các anh biết đấy. Tôi đoán là Jimmy không hề chợp mắt từ hôm qua tới giờ. Annabeth thì tự dưng lên cơn thèm thuốc nên tôi mới đi mua cho cô ấy, quên mất là ví lại để trong xe.” Bàn tay sưng vù của anh cầm chiếc ví giơ lên rồi nhét vào trong túi.
Whitey cũng đút hai tay vào trong túi, vểnh mũi chân lên, dồn trọng tâm vào hai gót giày, cười nhạt. “Trông có vẻ đau,” Sean nói.
“Cái này á?” Dave lại giơ tay lên nhìn rồi đáp, “Thật ra cũng không đau lắm.”
Sean gật gù, đến lượt mình nở một nụ cười giống hệt Whitey, hai bọn họ đứng đó lẳng lặng quan sát Dave.
“Là tôi đêm đó chơi bi-a.” Dave nói. “Cậu biết cái bàn bi-a ở quán McGills rồi đấy, Sean. Kê sát vào tường quá phân nửa nên chỉ có thể chọc bằng cái gậy ngắn chũn khốn kiếp ấy.”
“Đúng vậy,” Sean ừ hữ.
“Quả bóng cái nằm sát thành bàn trong khi bóng ghi điểm lại nằm phía bên kia bàn. Tôi rụt mạnh tay lại để đánh bóng, quên béng mất sau lưng là tường. Và thế là bang, tay tôi nện vào tường.”
“Ối giời,” Sean kêu lên.
“Thế có thành công không?” Whitey hỏi.
“Gì cơ?”
“Cú đánh bóng của anh ấy mà.”
Dave nhíu mày. “Dĩ nhiên là trượt. Từ đó trở đi chả đánh được cú nào ra hồn.”
“Hẳn rồi,” Whitey nói.
“Thế mới tiếc vì trước đó tôi đang chơi rất tốt.”
Whitey gật gù nhìn về phía xe của Dave. “Không hiểu xe anh có bị giống xe tôi không?”
Dave quay lại nhìn chiếc xe của mình rồi bảo, “Xe tôi chả có vấn đề gì bao giờ.”
“Thế à. Sên cam chiếc Accord của tôi đi được sáu mươi lăm nghìn cây số đã hỏng. Một người bạn của tôi cũng gặp vấn đề tương tự. Mà chữa cái sên cam ấy thì gần bằng tiền mua cái xe mới. Xe của anh thì sao?”
“Xe của tôi chả có vấn đề gì. Ngon như mộng,” Dave nói, ngó ra đằng sau rồi quay lại nhìn họ và bảo, “Tôi đi mua mấy bao thuốc. Gặp lại các anh trong nhà sau nhé?”
“Lát nữa gặp lại,” Sean nói và khẽ vẫy tay trước khi Dave bước xuống vỉa hè đi sang đường.
Whitey quay ra nhìn chiếc xe Honda của Dave. “Một vết lõm khá rõ ở khung xe trên lốp trước.”
“Tôi cũng đang tự hỏi không hiểu sếp có nhìn thấy không.” Sean nói.
“Lại còn câu chuyện đánh bi-a nữa chứ?” Whitey khẽ huýt gió. “Cái gì nhỉ – thọc cán gậy vào tay ư?”
“Đúng là có chút vấn đề,” Sean nói và quan sát Dave bước vào cửa hàng bán rượu.
“Là vấn đề gì thưa ngài siêu cớm?”
“Nếu Dave là cái gã mà nhân chứng của Souza nhìn thấy trong bãi đỗ xe của quán Last Drop thì hẳn cậu ta bận đập vỡ đầu kẻ nào đó trong lúc Katie bị giết.”
Whitey nhăn mặt vẻ thất vọng. “Cậu nghĩ vậy sao? Tôi thì lại cho rằng cậu ta giống kẻ ngồi trong bãi đỗ xe nơi có một cô gái bị chết sau khi rời khỏi đó nửa tiếng. Trông cậu ta giống như không về nhà vào lúc một giờ mười lăm như đã khai.”
Qua lớp kính cửa hàng, họ thấy Dave đang nói chuyện với người thu ngân.
“Vết máu bên giám định hiện trường tìm thấy trên mặt đất ở bãi đỗ xe có thể có từ nhiều ngày trước. Chúng ta chả có bằng chứng gì cho thấy ở đó đã xảy ra chuyện gì ngoại trừ khả năng một cuộc ẩu đả thông thường. Những người có mặt tại quán bar nói đêm ấy không xảy ra đánh nhau nhưng đêm trước thì sao? Không có mối liên hệ nhân quả nào giữa vết máu trong bãi đỗ xe với việc Dave Boyle ngồi trong xe của mình vào lúc một giờ ba mươi. Nhưng việc cậu ta ngồi trong chiếc xe đó lúc Katie rời khỏi quán bar hẳn có một mối liên hệ nào đó.” Whitey vỗ vai Sean rồi nói tiếp, “Thôi nào, hãy lên nhà trước đã.”
Sean nhìn sang bên đường lần cuối trong lúc Dave trả tiền cho người thu ngân ở cửa hàng rượu. Anh cảm thấy đáng tiếc thay cho Dave. Dù Dave có làm gì, người ngoài luôn nhìn anh như một kẻ đáng thương, thô cục, có phần xấu xí, khiến người ta khó chịu.
Celeste ngồi trên giường của Katie, nghe tiếng hai nhân viên cảnh sát bước lên cầu thang, bước chân nặng nề âm vang trên những bậc cầu thang cũ ngay phía bên kia tường. Mấy phút trước Annabeth nhờ cô vào đây tìm một chiếc váy của Katie để Jimmy mang tới nhà tang lễ. Annabeth nói rằng cô ấy không có đủ can đảm để đi vào phòng Katie trong lúc này. Đó là một chiếc váy hở vai màu xanh và Celeste vẫn còn nhớ cái lần Katie mặc nó tới dự đám cưới của Carla Eigen, tai cài một nhành hoa màu xanh và vàng, tóc vấn cao. Con bé thực sự đã khiến nhiều người hôm ấy ngạt thở, bản thân Celeste thì biết rằng cả đời cô cũng chẳng bao giờ có được cái dáng vẻ đó trong khi Katie lại không hề nhận thức được nhan sắc mê hồn của mình. Thế nên khi Annabeth nhắc tới chiếc váy xanh là Celeste lập tức hiểu ý.
Cô đi vào trong phòng của Katie, nơi Jimmy đêm qua đã áp chiếc gối của con gái lên mặt, hít thở mùi hương còn đọng lại và mở toang cửa sổ ra, giải thoát căn phòng khỏi thứ mùi tang tóc trầm mặc. Cô tìm thấy chiếc váy trong một chiếc túi đựng trang phục treo ở cuối tủ, lấy nó ra rồi ngồi lại trên giường một lúc. Cô có thể nghe thấy những âm thanh vang lên từ con phố bên dưới – tiếng sập cửa ô tô, tiếng bước chân qua lại, tiếng người nói chuyện xa dần, tiếng xe buýt mở cửa đón khách ở khúc ngoặt giao với phố Crescent và nhìn lên tấm ảnh chụp Katie và cha con bé trên bàn trang điểm. Bức ảnh chụp mấy năm trước, Katie ngồi trên vai Jimmy, hơi mỉm cười để lộ đai nắn răng còn Jimmy thì nắm lấy hai cổ chân của con gái và nhìn thẳng vào ống kính với nụ cười rạng rỡ tuyệt vời, một nụ cười khiến ngươi ta ngạc nhiên vì một người nghiêm nghị như Jimmy, hóa ra cũng còn có một điểm cởi mở.
Cô đang định cầm bức ảnh lên thì nghe thấy giọng Dave vang lên từ vỉa hè phía dưới. “Lại là hai người.”
Và cô ngồi đó, càng lúc càng trở nên căng thẳng, hồi hộp nghe Dave trò chuyện với hai người cảnh sát rồi nghe Sean Devine thảo luận với đồng nghiệp của mình sau khi Dave sang đường mua thuốc lá cho Annabeth.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thiếu điều thì cô nôn ọe lên chiếc váy màu xanh của Katie. Ngực cô nghẹn lại, cổ họng co thắt, bụng sôi lên sùng sục. Cô cúi gập người xuống cố ngăn nó lại, miệng bật ra những tiếng ho khan nhưng cô không nôn ra. Và rồi nó qua đi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy nôn nao. Nôn nao và nhớp nhúa, đầu óc thì nóng rừng rực. Cứ như bị thiêu đốt, như có cái gì đó đang sôi trào, che đi ánh sáng, bịt lấy khoang mũi và hốc mắt của cô.
Cô nằm xuống giường trong lúc Sean và đồng nghiệp của anh đi lên cầu thang và chỉ mong bị sét đánh hay trần nhà sập xuống hay có một nguồn sức mạnh kỳ lạ nào đó tới nhấc bổng cô lên và ném qua cửa sổ. Tất cả những kịch bản trước đây đều khả dĩ hơn thứ mà cô đang phải đối mặt. Nhưng có lẽ chỉ là anh ấy muốn bảo vệ ai đó hoặc đã trót nhìn thấy một việc mà anh ấy không nên nhìn và bị người khác đe dọa. Cảnh sát có thẩm tra anh ấy thì cũng chỉ có nghĩa là họ nghi ngờ anh ấy. Cũng không có nghĩa là chồng cô chính là hung thủ giết hại Katie Marcus.
Câu chuyện bị cướp tấn công của anh chỉ là dối trá. Cô vẫn biết vậy. Mấy ngày gần đây, cô liên tục trốn tránh chuyện này, cố tẩy nó ra khỏi đầu mình giống như lấy mây đen che lấp mặt trời. Nhưng cô biết, ngay từ đêm đó, vì bọn cướp hẳn sẽ không giơ dao ra trước mặt nhưng lại dùng tay khác tấn công, rồi lại nói những câu văn vẻ kiểu “Ví của mày hay mạng của mày, đồ chó. Tao sẽ lấy một trong hai thứ đó.” Bọn chúng cũng sẽ không thể nào bị tước vũ khí và bị hành hung bởi một người từ hồi tiểu học tới nay chưa từng đánh nhau bao giờ như Dave.
Nếu như người kể chuyện đó là Jimmy thì lại khác. Jimmy, người rắn chắc như thế, trông rất có khả năng giết người. Trông anh giống một kẻ rất biết đánh nhau nhưng đã đủ chín muồi để kiềm chế, không để bạo lực xảy ra. Nhưng người ta vẫn có thể nhận thấy mối nguy hiểm toát ra từ người anh, một khả năng hủy diệt kẻ khác.
Nhưng Dave lại tạo cho người ta một cảm giác khác. Một người đàn ông với những điều bí mật, những bánh xe mờ ám quay cuồng trong một cái đầu đôi khi trở nên ám muội, đằng sau đôi mắt quá mức tĩnh lặng kia đang sống một cuộc đời ảo tưởng mà không ai có thể xâm nhập được. Cô đã kết hôn với Dave được tám năm và luôn cho rằng thế giới bí mật của anh cuối cùng sẽ mở cửa cho cô vào, nhưng chuyện đó vẫn chưa xảy ra. Dave vẫn sống với cái thế giới tưởng tượng trong đầu anh nhiều hơn là với thế giới thực tại này và có lẽ hai cái thế giới đó đã hòa lẫn vào nhau và bóng tối trong đầu Dave đã lan dần xuống những con phố ở East Buckingham.
Dave liệu có thể sát hại Katie không?
Anh ấy vẫn luôn quý con bé. Không phải vậy sao?
Và thật tình mà nói, liệu Dave – chồng cô – có thể có khả năng giết người? Có thể săn đuổi con gái bạn mình trong một công viên tăm tối? Có thể đánh đập con bé, nghe nó kêu khóc và cầu xin? Có thể nổ súng vào đầu con bé?
Mà vì lý do gì cơ chứ? Vì lý do gì người ta có thể gây ra một chuyện như thế? Nếu quả có người làm thế thật thì cũng khó mà hình dung ra người đó là Dave.
Đúng là anh ấy sống trong một thế giới bí mật, cô thầm nghĩ. Đúng là anh ấy chưa bao giờ là một người toàn vẹn sau những tội ác xảy ra với anh ấy lúc còn bé. Đúng là anh ấy đã nói dối về vụ bị cướp, nhưng anh ấy hẳn có nguyên do nào đó.
Nhưng là nguyên do nào cơ chứ?
Katie bị sát hại ở công viên Penitentiary ngay sau khi rời khỏi quán Last Drop. Dave tự nhận là có đánh nhau với một tên cướp trong bãi đỗ xe của quán bar đó. Anh bảo rằng đã bỏ mặc tên cướp bất tỉnh nhân sự tại đó nhưng chẳng ai tìm thấy hắn ta. Cảnh sát có nhắc đến vết máu trên bãi đỗ xe. Nên có thể Dave đã nói đúng. Cũng có thể là vậy.
Thế nhưng cô vẫn tiếp tục băn khoăn về trình tự thời gian của sự việc. Dave nói với cô là anh ở quán Last Drop. Rõ ràng anh cũng nói dối cảnh sát như vậy. Katie bị sát hại giữa khoảng thời gian từ hai tới ba giờ sáng. Dave trở về căn nhà của họ lúc ba giờ mười phút, người đầy máu với một câu chuyện rất không thuyết phục về chuyện đã xảy ra.
Và sự trùng hợp khủng khiếp nhất chính là việc Dave trở về nhà người đầy máu – trong khi Katie bị giết hại.
Nếu không phải là vợ anh liệu cô có nghi ngờ kết luận này không?
Celeste lại cúi gập người xuống, cố giấu kín tâm trạng của mình và ngăn cản tiếng nói vẫn rít lên trong đầu cô: Là Dave đã giết Katie. Lạy Chúa tôi. Là Dave đã giết Katie.
Ôi Chúa ơi. Dave giết Katie và con chỉ muốn chết.
“Vậy các anh đã loại bỏ Bobby và Roman khỏi diện tình nghi?” Jimmy nói.
Sean lắc đầu. “Không hoàn toàn, vẫn không loại trừ khả năng chúng thuê người khác làm.”
“Nhưng tôi có thể đọc được điều đó trên mặt anh, anh cũng không tin vào khả năng đó,” Annabeth nói.
“Không, thưa bà Marcus, chứng tôi cũng không lấy làm chắc.”
“Vậy các anh nghi ngờ ai? Có kẻ nào bị tình nghi không?” Jimmy hỏi.
Whitey và Sean nhìn nhau đúng lúc Dave đi vào trong bếp, mở một bao thuốc lá và đưa nó cho Annabeth. “Thuốc lá này, Anna.”
“Cảm ơn anh.” Cô ngước nhìn Jimmy, vẻ hơi xấu hổ. “Em tự dưng có nhu cầu.”
Hắn cười dịu dàng và vỗ vỗ lên tay vợ. “Lúc này em muốn gì cũng được. Không sao cả.”
Cô quay sang Whitey và Sean, vừa nói vừa châm thuốc. “Tôi đã bỏ thuốc được mười năm rồi.”
“Tôi cũng vậy,” Sean nói. “Tôi có thể làm một hơi được không?”
Annabeth bật cười, điếu thuốc khẽ rung rung trên môi và Jimmy nhận ra rằng đó là âm thanh đẹp đẽ nhất mà hắn được nghe trong suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ qua. Hắn nhìn thấy nụ cười tươi rói trên mặt Sean lúc tiếp nhận điếu thuốc của vợ hắn và những muốn cảm ơn anh vì đã khiến cho cô mỉm cười.
“Anh thật chả gương mẫu chút nào, nhân viên Devine.”
Annabeth châm thuốc cho anh.
Sean hít một hơi rồi nói. “Nhận xét này tôi đã nghe nhiều rồi.”
“Sĩ quan chỉ huy cũng vừa nói thế hồi tuần trước, nếu tôi không nhớ nhầm.” Whitey lên tiếng.
“Thật sao?” Annabeth hỏi và nhìn Sean vẻ háo hức. Annabeth là một trong số ít những người không chỉ biết nói mà còn rất biết lắng nghe người khác.
Sean toét miệng cười khi Dave kéo ghế ngồi xuống như muốn tham gia câu chuyện và Jimmy có thể cảm thấy không khí trong phòng nhẹ nhõm hẳn đi.
“Tôi vừa bị đình chỉ công tác một thời gian. Hôm qua là ngày đầu tiên tôi đi làm trở lại.”
“Cậu đã làm trò gì thế?” Jimmy tựa vào bàn, hỏi.
“Chuyện này là tuyệt mật không thể nói được.”
“Trung sĩ Powers, ông nói đi?” Annabeth kích.
“Thì, nhân viên Devine đây đã…”
Sean nhìn ông ta rồi nói chen vào. “Này, tôi cũng biết mấy chuyện xấu của ông đấy nhé.”
“Cậu được đấy. Xin lỗi bà Marcus nhé, tôi không thể nói được,” Whitey đáp lại.
“Ôi, thôi nào, ông kể đi.”
“Xin lỗi, tôi không thể.”
“Sean,” Jimmy nói và khi Sean nhìn hắn, Jimmy cố dùng ánh mắt để khuyến khích, để ra hiệu cho Sean biết rằng đó chính là thứ họ cần lúc này. Một câu chuyện để thư giãn. Một cuộc trò chuyện không liên quan tới án mạng, tang lễ hay sự mất mát người thân.
Mặt Sean bỗng chốc dịu lại, trông giống như khuôn mặt của cậu bé mười một tuổi ngày xưa và anh gật đầu.
Anh quay sang Annabeth nói, “Tôi đã khiến cho một gã điêu đứng vì giấy phạt giả.”
“Anh đã làm gì cơ?” Annabeth nghiêng người về phía trước để nghe cho rõ hơn, tay cầm điếu thuốc dừng lại ở lưng chừng, mắt mở to chờ đợi.
Sean ngửa đầu ra sau, rít một hơi thuốc, nhả khói lên trần nhà rồi bảo, “Có một gã mà tôi rất không ưa, mà cũng chả biết là vì sao. Chỉ biết là cứ khoảng mỗi tháng một lần tôi lại nhập số xe của hắn vào dữ liệu của bên quản lý giao thông với tội danh đỗ xe trái phép. Tôi có thay đổi một chút – lúc thì là đỗ xe quá giờ, lúc thì là đỗ xe trong khu vực thương mại bị cấm, vân vân và vân vân. Tóm lại là hắn bị ghi phạt trong hệ thống nhưng lại không hề hay biết.”
“Bởi vì hắn ta không bao giờ nhận được biên lai phạt,” Annabeth nói.
“Chính xác. Và cứ sau hai mươi mốt ngày hắn lại phải trả thêm năm đô la vì không chịu nộp phạt, số tiền cứ thế mà nhân lên cho tới một ngày hắn bị triệu tới tòa.”
“Và phát hiện ra rằng hắn phải trả chính phủ một khoản nợ một ngàn hai trăm đô la,” Whitey nói.
“Một ngàn mốt thôi,” Sean đính chính. “Nhưng đúng thế, hắn bảo là hắn chả bao giờ nhận được biên lai phạt nhưng trên tòa chả ai tin hắn. Trước tòa, ai mà chả nói thế. Thế nên hắn ta vẫn phải chịu trận. Chứng cớ rõ rành rành trên máy tính mà máy tính thì lại không có nói dối.”
“Tuyệt thật đấy. Cậu thường xuyên chơi trò đó sao?” Dave hỏi.
“Ôi không!” Sean kêu lên khiến Annabeth và Jimmy bật cười. “Không, không có, David.”
“Giờ chuyển sang gọi cậu là David nhé, cậu nhớ cẩn thận,” Jimmy nói.
“Tớ chỉ làm chuyện đó đúng một lần với một người.”
“Thế tại sao cậu lại bị phát hiện?”
“Gã đó có một bà cô làm việc bên quản lý giao thông,” Whitey nói. “Mọi người có tin được không?”
“Ôi không,” Annabeth nói.
Sean gật đầu. “Ai mà biết được. Hắn ta trả tiền phạt rồi nhờ cô mình tra ra đầu mối từ đơn vị của tớ. Và vì tớ vốn có tiền sử với gã này nên xét về động cơ và cơ hội gây án, sếp dễ dàng lần ra tớ và thế là tớ bị tóm cổ.”
“Thế là cậu ăn đủ đúng không? Có nuốt trôi được không?”
“Ối giời, tha hồ ăn chửi,” Sean thừa nhận khiến cả bốn người kia phá ra cười. “Nhét đủ mấy túi rác.” Sean nhìn thấy mắt Jimmy có tia hân hoan nên cũng bắt đầu mỉm cười.
“Tội nghiệp Devine, năm nay đúng là không phải năm may mắn của cậu ấy,” Whitey nói.
“Anh thế là may lắm rồi đấy, không bị báo chí sờ tới,” Annabeth nói.
“Chúng tôi cũng biết bảo vệ người của mình chứ,” Whitey nói. “Chúng tôi có thể giã cho cậu ta một trận nhưng tất cả những thông tin mà bà cô kia có được chỉ là biên lai phạt thì do đơn vị chúng tôi xuất ra, nhưng đích xác là ai thì không biết. Nói là do lỗi văn thư.”
“Do máy tính trục trặc,” Sean nói. “Sếp tổng bắt tôi bồi thường mọi tổn hại do vụ này gây ra, đủ thứ, đình chỉ công tác một tuần cộng ba tháng thử thách. Thật ra hình phạt có thể nặng hơn nhiều.”
“Có thể khiến cậu ta bị giáng chức.”
“Thế tại sao họ lại không giáng chức cậu ấy?” Jimmy hỏi.
Sean dụi thuốc rồi dang tay ưỡn ngực nói đùa. “Cậu không đọc báo sao Jim, vì tớ chính là một tay siêu cớm.”
“Cái gã tinh tướng này muốn nói là hắn đã giải quyết được nhiều vụ án nghiêm trọng trong mấy tháng gần đây. Hắn là người có tỉ lệ phá án cao nhất trong đội. Chúng tôi đành phải chờ phong độ của hắn tụt xuống mức bình thường rồi sẽ tống hắn đi.”
“Cái vụ án mạng trên đường cao tốc gì đó,” Dave nói. “Tớ nhìn thấy tên cậu trên báo.”
“Dave đọc báo cơ đấy,” Sean nói vói Jimmy.
“Nhưng chắc là không đọc sách về chơi bi-a,” Whitey vừa nói vừa cười. “Tay anh thế nào rồi?”
Jimmy nhìn Dave trước khi anh kịp cụp mắt xuống và có cảm giác như viên cảnh sát kia đang cố tình chơi đùa dồn ép Dave. Jimmy có đủ kinh nghiệm để nhận ra cái giọng điệu đó của cảnh sát và biết rằng bọn họ đang quan tâm tới bàn tay sưng vù của Dave. Viên cảnh sát kia nhắc tới việc chơi bi-a là có ý gì cơ chứ?
Dave mở miệng toan nói gì đó bỗng dưng khựng lại mặt nghệt ra. Jimmy nhìn theo ánh mắt Dave về phía sau lưng Sean và cả người hắn cũng đờ ra.
Sean quay đầu lại và thấy Celeste Boyle đang cầm một chiếc mắc áo, giơ lên ngang vai, trên đó có một chiếc váy màu xanh thõng xuống, giống như đang che giấu một cái xác vô hình.
Celeste nhìn vẻ mặt của Jimmy rồi nói, “Để tôi mang nó tới nhà tang lễ, Jim. Tôi nói thật tình đấy.”
Jimmy trông giống như bị chôn chân dưới đất.
“Chị không cần phải làm thế,” Annabeth nói.
“Tôi tự nguyện mà,” Celeste nở một nụ cười khó hiểu, có chút tuyệt vọng. “Tôi nói thật đấy. Tôi muốn làm vậy vì muốn ra ngoài một chút. Tôi rất vui lòng được giúp anh chị việc nhỏ này, Anna.”
“Cô chắc chứ?” Jimmy lên tiếng, giọng có chút không vui.
“Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi.” Celeste đáp lại.
Sean không nhớ nổi lần cuối cùng trông thấy một người tuyệt vọng như thế rời đi là khi nào. Anh liền đứng dậy tiến về phía Celeste và chìa tay ra. “Chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi. Tôi là Sean Devine.”
“Ồ, đúng thế.” Tay Celeste đẫm mồ hôi khi nắm lấy tay Sean.
“Cô đã có lần cắt tóc cho tôi.”
“Tôi biết, tôi biết. Tôi vẫn còn nhớ.”
“Tốt…”
“Sao cơ?”
“Chỉ là không dám làm phiền cô nữa.”
Celeste lại bật ra một tiếng cười tuyệt vọng. “Ồ không, không. Rất vui được gặp lại anh. Nhưng tôi phải đi bây giờ.”
“Vậy xin chào.”
“Xin chào.”
“Cưng đi nhé,” Dave nói theo nhưng Celeste đã vội vàng quay ngoắt ra hành lang, rảo bước về phía cửa ra vào như thể đang chạy trốn một căn nhà bị hở ống dẫn ga.
“Chết rồi,” Sean thốt lên và quay sang nhìn Whitey.
“Có chuyện gì thế?” Whitey hỏi.
“Tôi quên sổ ghi chép ngoài xe.”
“Thế thì nhanh đi lấy lên đây,” Whitey nói.
Ra tới hành lang thì Sean nghe thấy tiếng Dave nói, “Sao vậy, cậu ấy không thể dùng tạm giấy của ông được à?”
Nhưng anh không kịp nghe câu trả lời Whitey sẽ bịa ra để đối phó vì đang vội lao ra cửa, xuống cầu thang và xuất hiện ở hiên trước đúng lúc Celeste chạm tới cửa xe. Cô tra chìa vào ổ khóa rồi mở cửa xe, thò đầu vào mở chốt cửa sau. Rồi cô mở cửa sau và cẩn thận đặt chiếc váy lên ghế. Khi cô đóng cửa ô tô lại và nhìn lên thì bắt gặp Sean đang đi xuống cầu thang và Sean nhận thấy mặt cô toát lên một vẻ kinh hoàng, giống như một người sắp bị xe buýt cán. Phải hành động ngay.
Anh có thể chọn cách tế nhị hoặc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Nhìn vẻ mặt Celeste lúc này, Sean tự nhủ, phải dùng đến phương pháp tiếp cận trực tiếp thì mới có hy vọng. Phải tấn công ngay khi cô ấy còn đang hốt hoảng, chưa định thần lại được.
“Celeste,” anh nói. “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu nhanh thôi.”
“Tôi á?”
Anh vừa gật đầu vừa tiến lại gần chiếc xe, khẽ cúi người xuống, hai tay đặt trên nóc xe.
“Tối thứ Bảy, Dave về nhà lúc mấy giờ?”
“Gì cơ?”
Sean liền nhắc lại câu hỏi, mắt nhìn cô chằm chằm. “Tại sao các anh lại quan tâm tới buổi tối thứ Bảy của Dave?” cô hỏi.
“Cũng không có gì, Celeste. Chúng tôi có hỏi Dave mấy câu vì anh ấy có mặt tại quán McGills cùng lúc với Katie. Có mấy câu trả lời của Dave không được thông suốt lắm khiến đồng nghiệp của tôi có chút thắc mắc. Tôi thì tôi đoán là đêm đó Dave uống không ít nên không nhớ chính xác từng chi tiết một, nhưng đồng nghiệp của tôi là một tay rất khó chịu. Thế nên tôi muốn xác minh với cô thời điểm chính xác lúc anh ấy quay trở về nhà để đồng nghiệp tôi ngậm miệng lại và chúng tôi có thể tập trung vào việc truy tìm hung thủ sát hại Katie.”
“Anh nghĩ là Dave có thể làm chuyện đó sao?”
Sean đứng thẳng người dậy, nhìn Celeste nói, “Tôi không hề nói như vậy, Celeste. Sao tôi có thể thậm chí nghĩ tới khả năng đó cơ chứ?”
“Tôi làm sao mà biết được.”
“Nhưng cô lại nói ra điều đó.”
“Gì cơ? Chúng ta đang nói tới đâu rồi ấy nhỉ? Đầu óc tôi cứ rối tinh cả lên,” Celeste nói.
Sean cố nở một nụ cười đầy khích lệ. “Biết được thời điểm Dave trở về nhà là tôi có thể ngay lập tức chuyển hướng điều tra của đồng nghiệp sang chỗ khác thay vì tập trung vào những lỗ hổng trong câu chuyện của chồng cô.”
Trong giây lát, Celeste có vẻ như muốn lao ra giữa dòng xe cộ đang qua lại trên đường. Dáng vẻ hoang mang, tủi thân của cô khiến trong lòng Sean trỗi dậy một cảm giác thương hại như anh vẫn thấy đối với Dave.
“Celeste,” anh nói, biết rằng Whitey sẽ chửi thề trong bản nhận xét theo dõi thời hạn thử thách của anh nếu nghe thấy những gì anh sắp tuôn ra. “Tôi không nghĩ là Dave đã gây ra chuyện gì. Thề có Chúa. Nhưng đồng nghiệp của tôi thì không tin, mà ông ấy lại là người có chức vụ cao. Ông ấy là người sẽ quyết định hướng điều tra của vụ án. Cô nói cho tôi biết thời điểm Dave trở về nhà và thế là xong. Dave sẽ không bao giờ còn phải lo ngại về chúng tôi nữa.”
“Nhưng các anh đã nhìn thấy chiếc xe này.”
“Gì cơ?”
“Tôi có nghe các anh nói chuyện trước đó. Ai đó đã nhìn thấy chiếc xe này đỗ bên ngoài quán Last Drop vào cái đêm Katie bị giết. Đồng nghiệp của anh cho rằng Dave đã giết Katie.”
Mẹ kiếp. Sean gần như không tin nổi vào tai mình nữa.
“Đồng nghiệp của tôi muốn kiểm tra lại những gì Dave đã khai. Hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau. Chúng tôi chưa chính thức nghi ngờ ai cả, Celeste. Chúng tôi chưa có đối tượng tình nghi nào cả, cô hiểu chứ? Chúng tôi chỉ biết là trong câu chuyện của Dave có vài lỗ hổng. Chỉ cần làm sáng tỏ chúng là mọi chuyện kết thúc. Cô không có gì phải lo lắng.”
Anh ấy bị cướp, Celeste suýt buột miệng nói. Anh ấy về nhà người đầy máu, nhưng chỉ vì có kẻ muốn trấn lột anh ấy. Anh ấy không giết Katie. Thậm chí nếu tôi có trót nghĩ thế thì trong lòng tôi vẫn biết rõ rằng Dave không phải là loại người đó. Tôi ngủ với anh ấy, kết hôn với anh ấy. Tôi sẽ không bao giờ lấy một tên giết người, nói cho lũ cớm bọn anh biết.
Cô cố nhớ lại cô đã dự định phải bình tĩnh như thế nào khi đối mặt với cảnh sát. Đêm đó, trong lúc giặt đám quần áo đầy máu của Dave, cô rõ ràng đã lập ra một kế hoạch để đối phó với cảnh sát. Nhưng lúc đó cô không hề hay biết về cái chết của Katie và cảnh sát sẽ hỏi cô về chuyện này. Như vậy, làm sao mà cô có thể dự đoán trước được chứ? Lại còn viên cảnh sát này nữa, anh ta quá mềm mỏng, quá tự tin và quyến rũ. Không phải là một tay cảnh sát bụng phệ, tóc hoa râm, cả người nồng nặc mùi rượu như cô tưởng tượng. Anh ta lại là một người bạn cũ của Dave. Dave có nói với cô rằng người đàn ông này, Sean Devine, cũng đang chơi ở trên phố với anh và Jimmy Marcus khi anh bị bắt cóc. Giờ đây cậu bé đó đã trở thành một người đàn ông cao lớn, thông minh và điển trai với một giọng nói du dương khiến người ta có thể lắng nghe cả đêm mà không biết chán và một đôi mắt dường như có khả năng bóc trần người ta ra từng lớp.
Lạy Chúa tôi. Cô phải ứng phó chuyện này thế nào? Cô cần có thời gian. Cô cần thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh đánh giá tình hình một cách hợp lý. Cô không cần một chiếc váy của người chết dõi theo cô từ phía sau và một viên cảnh sát ở bên cạnh quan sát cô bằng một đôi mắt vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
“Lúc đó tôi đang ngủ,” cô nói.
“Vậy sao?”
“Tối thứ Bảy Dave trở về lúc tôi đang ngủ. Tôi đã ở trên giường từ lâu rồi.”
Viên cảnh sát gật đầu. Anh ta lại đứng dựa vào xe, tay gõ lọc cọc lên nóc ô tô. Trông có vẻ thỏa mãn. Như thể mọi câu hỏi của anh ta đã được giải tỏa. Cô nhớ là tóc anh rất dày, màu hạt dẻ, những lọn trên đỉnh đầu có màu sẫm hơn một chút, gần như màu đồng. Cô nhớ mình đã từng nghĩ người như anh ta hẳn không bao giờ phải lo hói đầu.
“Celeste,” anh nói vẫn bằng cái giọng trầm ấm, ngọt ngào của mình. “Tôi nghĩ là cô đang sợ.”
Celeste có cảm giác như tim cô bị siết chặt bởi một bàn tay nhơ nhuốc.
“Tôi nghĩ là cô đang sợ và cô có biết chuyện gì đó. Tôi chỉ muốn cô hiểu rằng tôi hoàn toàn đứng về phía cô. Tôi cũng đứng về phía Dave. Nhưng tôi nghiêng nhiều hơn về phía cô vì tôi biết cô đang sợ hãi.”
“Tôi không có sợ hãi gì cả,” cô lúng túng nói và mở cửa xe ra.
“Có, cô đang sợ hãi,” Sean khẳng định rồi lùi lại để cho cô chui vào xe và lái đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!