Động Tâm Vì Em
Chương 38
Hôm nay Tần Hiển về sớm, tất cả nhân viên trong công ty đều bàng hoàng không tin đây là sự thật, choáng váng đến nỗi tưởng bản thân đang nằm mơ.
Trước đây Tần tổng của bọn họ lúc nào cũng đến đúng giờ về khi đêm hôm khuya khoắt, miệt mài làm việc như bị cuồng, không biết mệt mỏi, không quản sáng tối.
Lão đại chưa về, nhận viên nhỏ nhoi như bọn họ cũng không dám về sớm. mỗi ngày dù làm xong hết việc cũng phải lề mề, lai rai ngồi đến bảy, tám giờ tối nhìn thấy thư kí Tổng giám đốc đi ra mới dám về.
Thế mà hôm nay mới 5h30, Tần Hiển đã từ văn phòng khoan khoái đi ra, tất cả nhân viên trong đại sảnh đều mắt chữ A mồm chữ O, kinh hãi đến rớt đôi mắt.
Đến cả thư kí của Tần Hiển cũng cảm thấy kinh ngạc, cho rằng ông chủ của mình ra ngoài xã giao, nên bận bịu chạy theo sau, “Tần tổng, ngài cần dùng xe không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hiển trực tiếp hướng phía thang máy đi đến, “Không cần, hôm nay không có việc gì, cô cũng về sớm chút đi.”
Thang máy vừa mở, anh lập tức bước vào.
Thư ký đứng ở cửa thang máy, hướng Tần Hiển gật đầu “Tần tổng đi thong thả.”
Cửa thang máy đóng lại, toàn bộ tòa nhà của Tần thị nháy mắt reo hò ầm ĩ.
“Lão tử cuối cùng cũng có thể tan làm đúng giờ!”
Có cô gái nhỏ thò đầu ra khỏi tấm ngăn của bàn làm việc, hiếu kỳ hỏi thư ký của Tần Hiển, “Thư ký Trương, Tần tổng hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
Trương Dĩnh lắc đầu, cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm.” Vừa nói vừa đi về phía văn phòng.
Tần Hiển đi thẳng xuống tầng trệt, ngồi vào xe liền gọi điện cho Tô Kiều.
Tô Kiều đang làm cơm tối, đã thật lâu cô không nấu cơm tối ở nhà thế này. Do sống một mình cô cũng ngại nấu nướng, thường là ăn chút bánh mì hoặc nấu tô mì ăn qua loa.
Điện thoại để trong phòng khách vang lên, cô vặn nhỏ lửa, hướng phía phòng khách chạy tới.
Nhìn thấy số hiện lên, khóe miệng không tự giác cong lên, cầm điện thoại di động đi về phía nhà bếp.
“Sao vậy?”
Tần Hiển: “Em đang ở đâu?”
Tô Kiều nói: “Đang ở nhà.” Cô đi về phía bếp, trong nồi nghi ngút khói, thoang thoảng mùi thơm của canh sườn nấu cùng ngô, cô một tay cầm thìa chậm rãi khuấy, 1 tay cầm điện thoại.
“Anh đang ở đâu? Tan làm chưa?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hiển ừ một tiếng, nói: “Anh đang trên đường về.”
Tô Kiều gật gật đầu: “Vậy anh mau về đi, em đang nấu cơm tối rồi.”
Tần Hiển ấm áp cười, nhẹ nhàng nói: “Tối nay ăn gì?”
Tô Kiều: “Anh trở về sẽ biết.”
Tần Hiển cười, lại hỏi: “Em có cần anh mua thêm gì không?”
Tô Kiều nghe nói thế, bỗng nhiên có cảm giác như đôi vợ chồng đang nói chuyện hằng ngày, trong lòng như ướp mật, ấm áp vào tận tim, cô khẽ cười: “Không cần mua thêm gì cả, anh trở về nhanh là được.”
Tần Hiển: “Được.”
Tô Kiều: “Vậy em cúp máy đây, anh lái xe cẩn thận.”
Tần Hiển gật đầu nói: “Được, chút gặp nhau ở nhà.”
Thời điểm Tần Hiển trở về, Tô Kiều đang bày đĩa cá chưng lên bàn ăn.
Nghe thấy chuông cửa, cô bận bịu đáp: “Đến đây!”
Chạy đến mở cửa, nhìn thấy Tần Hiển, liền cong cong đôi mắt cười vui vẻ: “Anh đã về.”
Vừa mở cửa cho anh, vừa nói: “Cơm cũng vừa nấu xong.”
Tần Hiển đổi dép đi trong nhà, thuận miệng hỏi: “Em chưng cá?”
“Sao anh biết, mùi thơm bay ra tận đây luôn à?” Tô Kiều đóng cửa, tiện tay khóa lại.
Tần Hiển nói: “Hương thơm nhàn nhạt, nhưng ngửi ra được.”
Tô Kiều cười, tựa như nói giỡn, đưa tay nhéo mũi anh một cái, “Chặn cái mũi thính lại này.”
Tần Hiển cười, kéo tay cô xuống, “Chặn vẫn ngửi thấy.”
Tô Kiều lại đưa tay sờ trán anh một cái: “Đã đỡ sốt chưa?”
Tần Hiển ừ một tiếng: “Đã đỡ hẳn rồi.”
Tô Kiều nói: “Vậy anh lên lầu thay quần áo, rửa mặt mũi đi rồi xuống ăn cơm.”
Nói xong liền đi vào nhà bếp.
Ai ngờ cô vừa di chuyển mấy bước, cánh tay đã bị Tần Hiển kéo mạnh về sau, cả người bổ nhào vào lòng anh.
Anh ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống cánh môi.
Tô Kiều trợn tròn mắt nhìn Tần Hiển.
Tần Hiển ôm cô rất chặt, đôi môi ấm áp đặt trên môi cô, dùng sức hôn ai đó ngấu nghiến.
Có lẽ vì anh đang cảm, sợ lây sang cô nên cũng không có thâm nhập sâu. Tung hoành trên môi Tô Kiều hồi lâu mà Tần tổng không có dấu hiệu ngừng lại, cô bị hôn đến môi phát đau, nhịn không được đẩy bả vai Tần Hiển ra. Tần Hiển hơi buông lỏng, lại nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi Tô Kiều một lát, cuối cùng mới chịu buông tha. Nhưng vẫn ôm chặt cô không thả, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt nặng nề, bên trong như đang đè nén gì đó.
Thân thể hai người dán chặt lấy nhau, Tô Kiều cảm giác rõ ràng được nơi nào đó của Tần Hiển đang biến hóa.
Cô tranh thủ lúc Tần thiếu gia thất thần, bèn nhanh chóng đẩy anh ra, hơi đỏ mặt, “Anh…Anh nhanh đi thay quần áo đi.”
Nói xong, liếc anh một cái, nhanh chóng quay người vào phòng bếp. Tần Hiển nhìn bóng lưng cô chằm chằm một lát, ánh mắt ánh lên ý cười, quay đầu lên lầu.
Thay xong quần áo, xuống đến nơi, Tô Kiều đã bày biện xong xuôi, nghe thấy tiếng bước chân của anh, nói: “Ăn thôi, em làm thanh đạm, không có dùng dầu mỡ đâu.”
Tần Hiển đi qua, kéo ghế ngồi đối diện Tô Kiều.
Tô Kiều cũng ngồi xuống, múc cho Tần Hiển một tô canh, “Anh uống chút canh đi.”
Đem bát cánh đưa đến trước mặt anh, đang muốn rút tay về, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.
Tô Kiều sững sờ, nhìn Tần Hiển: “Sao thế?”
Tần Hiển cau mày, nhìn chằm chằm vào miếng dán vết thương trên đầu ngón tay cô: “Tay sao thế?”
Tô Kiều ồ lên một tiếng: “Không có việc gì, không cẩn thận cắt phải thôi.”
Cô thu tay lại, bưng bát múc canh cho mình.
Bình thường không hay nấu ăn, món nghề cũng hao hụt đi ít nhiều.
Tần Hiển nhìn cô nói: “Cắt sâu không.”
Tô Kiều: “Không sâu.”
Cô gắp cho anh một miếng cá: “Ăn cái này đi, em không bỏ hành đâu.”
Tần Hiển không ăn hành, không ăn rau cần, không ăn ớt, không ăn quá chua, không ăn quá ngọt…Đúng là tên đại kén ăn, Tô Kiều kinh ngạc, đến giờ cô vẫn nhớ rõ từng thói quen ăn uống của anh đến vậy.
Tần Hiền nhìn cá hấp trên bàn, ngẩng đầu cười nhìn Tô Kiều: “Em vẫn còn nhớ rõ.”
Tô Kiều ừ một tiếng, thành thật nói: “Lúc nào cũng nhớ kỹ.”
Cô cúi đầu uống canh, uống một hồi, cảm giác là lạ, bèn ngẩng đầu, phát hiện Tần thiếu gia vẫn đang nhìn cô, cười đến vui vẻ.
Cô mấp máy môi: “Anh còn không mau ăn cơm.”
Cơm nước xong xuôi, Tô Kiều dọn dẹp chén bát. Lúc đi ra thấy Tần Hiển đang ngồi trên ghế salon hút thuốc. Tô Kiều lập tức đi đến, lấy điếu thuốc trên tay anh, “Từ khi nào anh lại nghiện thuốc như thế hả?”
Tần Hiển giương mắt nhìn cô, nói: “Nhớ đến em.”
Tô Kiều khẽ giật mình, nhìn chằm chằm anh lại có chút nói không ra lời.
Tần Hiển nhìn cô ánh mắt nóng rực, khiến cô có chút không chống đỡ nổi, cô rời ánh mắt, đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn, càu nhàu, “Anh bớt bớt hút thuốc đi, không sẽ chết sớm đó.”
Cô ngồi xổm trước bàn trà, rót nước cho Tần Hiển, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc cảm đưa cho hắn, “Mau uống thuốc đi.”
Tần Hiển ngoan ngoãn nghe lời, nhận lấy ly nước và thuốc từ tay cô uống.
Tô Kiều ngồi bên bàn trà, nhìn Tần Hiển uống thuốc xong, suy nghĩ một lát, vẫn không nhịn được nói: “Bạn của anh nói với em, những năm nay anh sống không tốt.”
Tần Hiển giật mình, ngước mắt nhìn cô.
Tô Kiều mấp máy môi, lại nói: “Anh ta nói anh chưa từng hận em, dù khi đó em bỏ rơi anh, anh cũng chưa từng trách em, anh ta nói anh chỉ một mực tự trách và áy náy, anh đoạn tuyệt với bạn bè, bời vì nghĩ họ khi dễ em, anh cảm thấy anh không bảo vệ em cẩn thận. Anh ta còn nói khi đó anh nổi điên đi tìm em, không liên lạc được với em, tra không ra tin tức chuyến bay của em, tìm không thấy em, anh một mình ngồi ở đầu cầu rơi nước mắt,…”
Tần Hiển nhìn cô, ánh mắt càng sâu, nhưng thủy chung không lên tiếng.
Tô Kiều trong mắt đã ngấn lệ, thanh âm cũng mang theo nghẹn ngào, “Tần Hiển, em đâu có tốt như vậy? Em không đáng được đối xử tốt như vậy?”
Tần Hiển nhìn cô thật lâu, cực kỳ lâu, rốt cục mở miệng, nhìn vào đôi mắt cô, thanh âm trầm thấp nói: “Anh không biết, chính là không có cách nào quên, nghĩ đến em liền thấy tốt, cảm thấy phụ nữ khắp thế giới này đều không thể tốt bằng em.”
Tô Kiều mắt ngấn lệ, “Thật xin lỗi…”
Tần Hiền nhìn cô chằm chằm, trầm mặc một lát. Qua hồi lâu, anh dịu dàng nhìn vào mắt cô, từng chữ từng chữ nói thật chậm: “Tô Kiều, anh đợi em tám năm, không phải để nghe lời xin lỗi.”
Nước mắt Tô Kiều lập tức rơi như mưa, đôi mắt đỏ ửng, nghẹn ngào nói: “Tần Hiển, em rất nhớ anh, rất nhớ.”
Tần Hiển, em rất nhớ anh.
Tần Hiển nhìn cô, trong lòng có chút mùi vị khó nói thành lời.
Anh nhìn cô thật lâu, nghĩ đến 8 năm cách biệt, con mắt cũng cay đến khó chịu, anh gật gật đầu, thấp giọng nói: “Anh cũng thế.”
Anh từ sofa đứng lên, đi đến chỗ Tô Kiều, ngồi xổm trước mặt cô, “Đi thôi, mình đi ngủ.”
Tần Hiển kéo cô lên lầu, Tô Kiều cho là anh muốn làm cái gì.
Thời điểm Tần thiếu gia quyền thế kéo cô vào phòng, Tô Kiêu vô ý thức bám lấy khung cửa, nhất định không chịu đi vào bên trong.
Tần Hiển kì quái nhìn cô: “Thế nào?”
Tô Kiều có chút thẹn thùng, nhìn Tần Hiển, nhỏ giọng nói: “Em…Cái kia…Không tiện lắm…”
Sắc mặt Tần Hiển tĩnh mịch nhìn cô chằm chằm.
Tô Kiều bị anh nhìn đến trong người khẩn trương, “… Chờ qua mấy ngày…”
Tần Hiển nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, bỗng nhiên không nhin được cười, “Tô Kiều, anh vì giữ thân như ngọc chờ em tám năm chưa từng động qua người phụ nữ khác, mặc dù đích xác rất muốn ăn sạch em, nhưng hiện tại anh đang cảm mạo, thân thể không khỏe, không muốn lây bệnh cho em.”
Anh giơ tay lên, nhếch khóe miệng nở một nụ cười hết sức lưu manh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, thấp giọng nói: “Cho nên em không cần khẩn trương như vậy.”
Tô Kiều nhìn ý cười trêu chọc trên mặt Tần Hiển, vô thức nói: “Em không có khẩn trương.”
Tần Hiển chọn chọn lông mày, nghĩ đến cái gì, cười cười, “Đúng vậy nha, anh suýt quên, 8 năm trước không phải em lừa anh ngủ cùng thì là gì.”
Tô Kiều kiềm chế xúc động muốn đánh người, trợn mắt, “Anh nếu không cái kia…Em có thể đem anh lên giường được sao?”
Tần Hiển cười vang, nhìn cô, “Anh là đàn ông khỏe mạnh bình thường, em như thế quấn lấy anh, anh sao có thể không có phản ứng gì được?”
Lời này càng nói càng là lạ, Tô Kiều không khỏi thẹn đỏ mặt, rút cánh tay đang bị Tần Hiển kéo ra, “Anh mau đi ngủ cho em, nghỉ ngơi thật tốt, không sáng mai lại phát sốt.”
Nói xong liền chuẩn bị về phòng ngủ của mình, Tần Hiển lại kéo tay cô lại.
Cô quay đầu, gắt: “Tần Hiển!”
Tần Hiển nhìn cô chằm chằm, nói: “Ngủ cùng anh.”
Tô Kiều: “…”
Tô Kiều đời này chỉ ngủ cùng một người đàn ông duy nhất là Tần Hiển, vô luận là về mặt nghĩ đen hay nghĩa bóng, đều chỉ có một người là Tần Hiển.
Nhưng nói thế nào thì cũng đã 8 năm, thời điểm Tần Hiển vén chăn nằm xuống, cô vô thức né sang bên cạnh.
“Tránh cái gì.” Tần Hiển lập tức nhìn thấu ai đó, đưa tay ôm cô vào ngực.
Lồng ngực của anh so với 8 năm trước càng rộng rãi hơn, ấm áp hơn, bình yên hơn, cả người cô bị ôm gọn trong ngực ấy.
Cô cảm thụ được rõ ràng thân nhiệt cùng hương thơm bạc hà nhàn nhàn cũng mùi thuốc lá thoang thoảng, mùi vị của riêng mình anh.
Cô đã chân thực nằm trong ngực anh, tựa như giấc mơ hàng đêm của mình.
Đây không phải mộng, là Tần Hiển chân thực bằng da bằng thịt. Chân thực đến nỗi hốc mắt cô bỗng dưng cay cay.
Cô đưa tay sờ lên lồng ngực anh, cách một lớp áo thun, sờ thấy thân thể rắn chắc, vững chãi.
Thân thể của đàn ông so với thời thiếu niên càng rắn chắc, càng mạnh mẽ hơn.
Cô nhịn không được ôm lấy anh, đem mặt mình dán lên lồng ngực vững chãi của anh.
Tô Kiều nghĩ đến Tần Hiển suốt 8 năm, nỗi nhớ chưa từng nguôi ngoại phút giây nào.
Tần Hiển sao lại không trải qua cảm giác khắc khoải đó chứ.
Tám năm cách biệt có bao nhiêu đau khổ, thương nhớ chỉ hai người họ là rõ nhất.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, thời gian cứ an tĩnh trôi qua, ai cũng không nói, nhưng cả hai đều không ngủ.
Qua thật lâu, lâu đến mức Tô Kiều ngỡ Tần Hiển đã ngủ, bỗng anh thấp giọng nói: “Tô Kiều, ngày đó em nói 8 năm qua em chưa hề nghĩ đến anh, anh cảm thấy sống cũng không muốn nữa.”
Tô Kiều nghe anh nói liền đau lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng anh, “Thật xin lỗi.”
Tròng mắt Tần Hiển trong bóng đêm hơi ửng đỏ, “ Ngày Lương Dật kết hôn với Mạnh Oanh, anh không đi, anh thậm chí còn căm hận bọn họ, hận đến độ mong họ không được hạnh phúc bên nhau. Vì cái gì bọn họ muốn động tay động chân vào tình cảm của chúng ta, lại còn sau lưng khi dễ em.”
Tô Kiều rơi nước mắt, nức nở nói: “Anh không được nghĩ tiêu cực như thế, không phải bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau à.”
“Vậy 8 năm đằng đẵng thì sao, 8 năm này, bọn họ hạnh phúc yêu đương, kết hôn, thậm chí sinh con đẻ cái…, còn người anh yêu bị bọn họ đuổi đi.” Tần Hiển đem mặt chôn ở gáy Tô Kiều, khàn giọng nói: “Nếu như 8 năm trước chúng ta không bị chia cắt, có lẽ cũng đã kết hôn từ lâu rồi.”
Tô Kiều không muốn nghĩ đến những cái “có lẽ” đó.
Nhiều khi vận mệnh là thế, luôn vận hành theo cái cách muốn hành hạ người ta, mà con người quá nhỏ bé để chống lại vận mệnh. Khi đó cô lại quá tệ, dễ dàng bị yếu tố ngoại cảnh tác động, bỏ mất dũng khí ở bên anh, buông đôi tay nắm chặt tay của cô kia, không có đủ dũng khí cùng anh đi tới tận cùng.
Cô chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối những năm tháng đẹp nhất không được cùng anh một chỗ.
Tần Hiển chôn mặt vào gáy Tô Kiều, cô cảm thấy rõ ràng dòng chất lỏng lạnh buốt thấm ướt da mình.
Tô Kiều nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, nhè nhẹ vỗ lưng Tần Hiển.
Tô Kiều rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng nghe Tần Hiển thủ thỉ bên tai cô: “Năm đó anh không biết mẹ đi tìm em, có phải bà đã nói những lời rất khó nghe không?”
Ngữ khí của anh đầy tự trách, Tô Kiều tỉnh ngủ, mở to mắt, lắc đầu: “Không có, bà nói tất cả đều là lời thật.”
Bà nói cô không xứng với Tần Hiển. Đây là thật. Cô đích xác không xứng với anh.
Bờ môi Tần Hiển dán bên tai cô, khàn giọng nói: “Trước kia là anh không bảo vệ em cẩn thận, về sau anh sẽ hảo hảo bảo vệ em, sẽ không để ai làm tổn thương em nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!