Đồng Thể - Đồng Thể - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


Đồng Thể


Đồng Thể - Chương 18


Sự Lựa Chọn Ra Đi Hay Ở Lại
“Vô Song!”
Lâm Hề đang cầm một lá cây chứa nước chậm rãi đi đến, lúc vừa nhìn thấy Vô Song thì cô đã vui mừng đến quên hết tất cả, ném chiếc lá đựng nước kia đi mà vội chạy đến bên cạnh anh: “Anh đến đây là tốt rồi, Tự Diễm trúng độc, mau đưa bọn tôi ra khỏi khu rừng này đi, anh ta rất cần bác sĩ, a, đúng rồi, hẳn là cũng cần…”
Vô Song liếc mắt nhìn Lâm Hề đang lằng nhằng, sắc mặt hơi dịu đi: “Không phải bị thương sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cho nên chúng ta chạy nhanh đi thôi.”
“Không phải đã khóc sao?”
Lâm Hề ngẩn ra: “Khi nào vậy?”
Vô Song nghẹn lời: “Không phải bị ép buộc đến đây sao?”
Lâm Hề hồi tưởng trong chốc lát: “Ừ, là bị ép tới đây.”
“Vừa rồi nói phải cứu ai?”







“Anh ta đó.” Lâm Hề trả lời rồi mới tỉnh ngộ. “A, ý của tôi là tôi không sao rồi, kỳ thật tâm địa của Tự Diễm cũng rất tốt, còn phải nhanh chóng bó thuốc, tình huống hiện giờ rất phức tạp không thể nói rõ ràng trong phút chốc được, tóm lại chúng ta nên rời khỏi nơi này trước đi.”
Vô Song nheo mắt lại, trong lòng có cảm giác giống như mình bị lừa. Nỗi lo lắng và phẫn nộ suốt lúc nãy trong nháy mắt đã bị cảm giác tức giận khó hiểu thay thế, một tay anh đẩy Lâm Hề ra: “Chậc, tránh ra, để tôi giết hắn trước.” Nói xong anh liền động thủ, Lâm Hề kinh hãi, nhất thời cũng bất chấp mọi chuyện, nhào đến giữ lấy cán liêm đao, có chút vội vàng. “Đây không phải là lúc giết người cho hả giận, chúng ta đi trước đi, có chuyện gì thì ra khỏi khu rừng này rồi hãy giải thích!”
Vô Song sửng sốt chớp mắt, giống như bị cái gì đâm đau đớn, anh kinh ngạc hỏi: “Giúp hắn?”
Vậy mình anh vội vàng tìm đến đây làm gì?
Anh nhớ tới cơn tức giận lúc mình bỗng nhiên rơi nước mắt, nổi bất an lúc vết thương trên vai không ngừng chảy máu, còn lúc những vết thương nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trên người thì sát khí không kiềm được mà cuồn cuộn dâng trào… Vô Song cảm thấy mình giống như bị người ta khinh thường giẫm lên rồi lại ném sang một bên.
Thật sự khiến cho anh… không cam lòng!
“Chậc, đúng là cô gái không biết tốt xấu.”
Lâm Hề bất đắc dĩ: “Chỉ là tùy việc mà xét! Vừa rồi gặp hai người rất lợi hại, Tự Diễm vì cứu tôi mới biến thành như vậy. Hơn nữa bọn họ có thể sẽ đuổi tới…”
Chân mày của Vô Song nhướng lên, tự động xem nhẹ câu nói kế tiếp, ngôn ngữ mang theo tâm trạng xấu chưa từng có: “À, phải không, thì ra là hắn cứu, cho nên cô không kiềm chế được mà động tâm? Nói như vậy là tôi đến không đúng lúc, quấy rầy hai người? Chậc, phụ nữ quả là giỏi thay đổi. Mấy ngày hôm trước không phải còn thích cái tên Nhiên gì đó sao!”
Giọng điệu khinh miệt của anh làm cho Lâm Hề hơi tức giận. “Động tâm hồi nào! Giỏi thay đổi hồi nào! Hơn nữa đây là lúc nên nói mấy chuyện đó sao? Rốt cuộc định ầm ĩ rầy rà tới chừng nào!”
Mắt Vô Song nheo lại: “Không tồi, bây giờ lá gan cũng quá lớn, vì anh chàng khác mà dám hét lên với tôi?”
Lâm Hề day day gân xanh đang nổi lên trên trán: “Thật sự là…” Quả nhiên, cô và Vô Song khi ở gần nhau thì không khống chế được mà cãi nhau sao, rõ ràng đây không phải là thời điểm… tâm trạng phải dịu xuống một chút.
Tự Diễm ôm ngực, độc tố khiến cho anh ta sự khó thở, nhưng cảm giác vẫn tinh nhạy như trước, anh ta chán ghét liếc nhìn hai người đang cãi nhau: “Chạy không kịp rồi.”
Một làn gió kỳ lạ nổi lên, Vô Song nhướng mày: “Thanh Phong và Độc Linh sao lại ở đây?”
Lâm Hề tức giận: “Cho nên tôi mới nói rằng có hai người muốn giết chúng tôi!” Lời còn chưa dứt, gió đã chuyển, Vô Song cắm gán nguyệt liêm đao xuống đất, tay trái vừa nhấc, như có một cái lồng bảo vệ vô hình xuất hiện phía trước chống chọi với giớ lớn, Lâm Hề và Tự Diễm ở sau lưng Vô Song cũng cảm thấy gió rất lớn, nhưng cũng không lợi hại như vừa rồi.





Lâm Hề quay đầu nhìn về phía Tự Diễm: “Kỳ thật hai người không nhất định phải đánh nhau, xem đi, cùng một lực công kích, Vô Song che chắn tốt hơn rất nhiều, như vậy tính ra, chắc chắn là Vô Song thắng.”
Nhắc tới vấn đề thắng thua, ánh mắt Tự Diễm rất nghiêm túc, tích cực nói: “Vừa rồi nếu không phải vì bị cô ôm chặt, phải bận tâm đến cô mà không dám sử dụng lửa đó sao!”
Bỗng chốc lá chắn suy yếu, cuồng phong càng lúc càng mạnh, vì Tự Diễm không chú ý giờ phút này giống như cánh diều bị gió cuốn bay lên trời, cuồng phong lập tức hóa thành lưỡi đao gió đuổi theo Tự Diễm, bỗng nhiên không trung chợt có ánh lửa lóe sáng nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ta lâu. Lâm Hề vốn sẽ có cùng kết cục giống anh ta, nhưng có một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy cổ tay cô, cô giống như sợi vải bố vướng trên cánh quạt bị gió thổi đến hỗn loạn.
Bước chân của Vô Song chẳng hề lay chuyển, túm Lâm Hề giống như mảnh vải, giọng nói tản loạn trong gió: “Nói, các người còn làm những chuyện gì?”
Môi Lâm Hề bị gió thổi đến thay đổi hình dạng, thịt trên mặt đều biến thành cuộn sóng nên cô làm sao nói được nữa. Thời gian khá lâu mà vẫn chưa nghe được câu trả lời, mắt Vô Song nheo lại, chân trầm xuống, quát khẽ một tiếng, tựa như có vô số làn sóng vô hình lan tỏa ra bốn phía, cây cối xung quanh bị chấn động rồi hóa thành tro tàn, tiếng gió dừng lại, cây cối rậm rạp trong phạm vi ba mươi thước đã bị san bằng.
67.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng ho khan tê tâm liệt phế, không có cây cối che chắn, dáng người của Thanh Phong và Độc Linh đột nhiên hiện ra. Hình như anh chàng kia đang ho ra máu, cô gái nhẹ nhàng vỗ lưng cho anh ta, sắc mặt lo lắng nhưng chưa hề nói ra lời nào.
Lúc này Lâm Hề đã mềm nhũng, chỉ có cổ tay bị Vô Song nắm. Cô vô lực ngẩng đầu liếc nhìn Vô Song: “Vừa rồi nói cái gì?”
Cơn tức giận ban nãy cũng dịu đi, nhưng Vô Song vẫn không hỏi lại câu hỏi kia. Cẩn thận ngẫm lại, vấn đề đó cũng chẳng có gì quan trọng, ngoại trừ chuyện Tự Diễm làm Lâm Hề bị thương hoặc giết cô, mặc kệ bọn họ có làm cái gì thì cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Vô Song vung tay thoát khỏi Vô Song, xoay người nhìn về phía hai người kia, trận gió to này thổi bay tên Tự Diễm chướng mắt kia đi cũng là một chuyện tốt, ít nhất anh không cần bực mình một cách vô lý như vậy.
“Tử Thần?” Giọng ho khan vẫn kéo dài, Độc Linh oán hận của nhìn phía Vô Song. “Không phải vẫn chỉ lo cho bản thân mình thôi sao, vì cái gì phải giúp Viêm Hỏa, chẳng lẽ nguyện thần phục hắn ta sao?”
Vô Song bỗng nhiên lạnh lùng cười: “Thứ nhất, tôi cũng không muốn giúp hắn, thứ hai, thần phục? Chậc, từ này thật sự khiến người ta không ưa.” Anh nhổ liêm đao ra khỏi mặt đất rồi vung tay lên, sát khí biến hóa tỏa ra ánh sáng u lạnh trong bóng đêm lập tức bay về phía Độc Linh. Thanh Phong khoát tay, một bức bình phong gió chống chọi với sát khí, thoạt nhìn giống như hai người lơ đãng mà ra chiêu, lại dọa Van Tri đang ở trong túi áo Vô Song run cầm cập.
Hắn biết rõ, chiêu số của hai người đó, mặc kệ là chiêu nào nếu đánh vào hắn, hắn đều biến thành một đống thịt vụn, nơi này có ba, hơn nữa vừa rồi Tự Diễm đã bị gió thổi đi, đều là người dự tuyển trong Bảy Tộc Cận Vương. Đêm nay là cuộc chiếu đấu giành vị trí vương giả. Nếu hắn có thể sống, đem chuyện đêm này biên soạn thành dã sử lưu truyền cũng không tệ…
“Chúng tôi vô tình mới đối địch với anh.”Giọng nói của Thanh Phong khàn khàn, dường như trên người anh ta mang hàn khí, nói một câu liền thở ra một làn khí trắng, miệng anh ta màu xanh đen, sắc mặt càng tái nhợt. “Địa vị Tôn chủ thì cứ lấy nhưng đừng nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.”
Vô Song khinh miệt hừ lạnh: “Rất sợ chết sao, các người ruồng bỏ lợi ích và quanh vinh của gia tộc, cho dù không có trận đánh này, các ngươi cũng không làm được tôn chủ.”
Trong lòng Lâm Hề không đồng ý với cách nói của Vô Song, nhưng chưa tìm ra lời phản bác lại, liền nghe Độc Linh cười lạnh nói: “Khá khen cho một đứa con tốt của Tôn chủ. Thật muốn xem có phải Tử Thần thật sự không tiếc rẻ tánh mạng hay không!”
Trong lòng đất bắt đầu có dị động, Lâm Hề co rút phía sau lưng Vô Song, trong lòng đang hết sức hoảng sợ, chợt thấy trong đất có rất nhiều trùng chui lên bao vây xung quanh, Lâm Hề chỉ cảm thấy da đầu run lên, ghê tởm không thôi.
“Chút tài mọn.” Vô Song lạnh nhạt nói ra ba chữ đó, liêm đao lập tức chém xuống đất, chỉ nghe “bùm bụp” mấy tiếng, như là vô số quả cầu nhỏ bị nổ tung, dưới đất trồi lên một tầng chất lỏng màu trắng sữa, Lâm Hề chưa bao giờ ngửi thấy mùi vị kỳ lạ nào như vậy, nó tràn ra trong không khí khiến cho Lâm Hề khó chịu phải bịt mũi lại, nhưng Vô Song lại giống không ngửi thấy mùi gì, thản nhiên nói. “Bây giờ nói đi, các ngươi muốn cùng chết một lúc, hay là chết từng người một?”
Trong lòng Lâm Hề cảm thấy có chỗ không thích hợp, kéo kéo áo khoác của Vô Song: “Vô Song, không ngửi được thấy mùi thối sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Hề, Độc Linh mỉm cười: “A, thì ra không phải người của thế giới kia, Tử Thần che chở như vậy, chắc là đồng thể của hắn rồi.”






Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì Vô Song nhướng mày, đang muốn nâng tay lại phát hiện cả người mình cứng ngắc không nhúc nhích được. Vô Song chợt hiểu ra trùng này không phải độc mà mùi chất lỏng kia mới là độc! Vô Song nhíu mày, suy nghĩ cách ứng đối.
Độc Linh cất bước đi đến: “Nói thật, đám người hiếu chiến đến thế giới này là vì ngươi, nếu hôm nay giết ngươi rồi thì bọn họ sẽ không có lý do lưu lại nơi này, đến lúc đó chúng ta có thể yên tâm tìm kiếm thứ mà chúng ta muốn tìm…”
Độc Linh càng bước đến gần, Vô Song cũng không động, Lâm Hề chọc chọc vào tay anh, phát hiện cánh tay của anh cứng ngắc tựa như hình người mẫu trong cửa hành thời trang, cô lui lại đối diện với Vô Song, rồi liếc nhìn Độc Linh, thầm nghĩ lần trước Phược Linh hình như đã từng nói, độc của thế giới kia không có tác dụng với cô.
Lâm Hề kiên quyết chịu đựng ghê tởm, ôm một đống đất nhày đầy chất lỏng màu trắng ngà kia lên, giống như lúc học môn đẩy tạ mà ném về phía Thanh Phong, sau đó cũng không quản có rơi trúng hay không, khoác cánh tay Vô Song lên vai mình rồi cõng anh tùy ý chạy về một hướng.
Tốc độ của cô không nhanh, thậm chí chậm đến đáng thương, đám bùn đất mà cô ném lên không trung đã bị bức tường gió cản lại.
Nhưng Thanh Phong không đuổi theo, Độc Linh cũng không đuổi theo bọn họ.
Mắt thấy nữ sinh cõng Vô Song đi, thân người Độc Linh mềm nhũn, quỳ xuống lăn lộn trên mắt đất đầy chất lỏng màu trắng ngà, độc này không có tác dụng với cô, cái thật sự tổn thương cô chính là tâm độc phản ngược lại. Cô che miệng, lại nhịn không được nôn ra một búng máu, chất lỏng rơi xuống xuống đất, đúng là màu xanh lục đậm.
Thanh Phong chỉ đứng ở phía sau dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô, giống như Độc Linh không nói được một lời lúc anh ta ho khan, anh ta cũng không nói gì, chỉ là trong đôi mắt ẩn giấu nổi sầu muộn không thể nói nên lời. Bọn họ đều hiểu rõ vết thương của đối phương, cũng biết, lo lắng của mình sẽ làm cho đối phương càng thêm khó chịu.
Thiên ngôn vạn ngữ chẳng bằng không nói lời nào.
“Thanh Phong, nói xem, chúng ta thật sự có thể tìm được Song Không Chi Tâm không, thật sự có thể đóng cánh cửa nối giữa hai thế giới, vết thương của chúng ta… có thể khỏi hẳn?”
“Nhất định sẽ như vậy.” Thanh Phong nhẹ giọng trả lời. “Mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
68.
Lâm Hề cõng Vô Song chạy một hồi lâu trong rừng, không thấy ai đuổi theo phía sau, cô mới thoáng yên lòng, liếc mắt nhìn Vô Song đang mất hết sức lực trên lưng mình, cô nói: “Sau này anh đừng luôn miệng bảo rằng anh cứu tôi nữa đó.”
“Chậc.” Vô Song khó khăn phát ra tiếng nói. “Ồn ào chết được.”
Lâm Hề không gây chuyện với anh nữa, nhìn ngã ba trước mặt cô hỏi: “Đi bên kia?”
Cảm giác độc tố đang khuếch tán trong thân thể khiến cho Vô Song cực kỳ khó chịu, anh nói chuyện cũng vô cùng khó khăn: “Lấy thứ trong túi của tôi ra.”
Lâm Hề cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ Vô Song cũng mang theo GPS[5] ra khỏi nhà? Cô đưa tay vào thì chạm phải một vật mềm mềm, tò mò lấy thứ đó ra nhìn. Một giọng nam lanh lảnh truyền ra từ bàn tay đang nắm chặt của cô: “Hô, rốt cục có thể thở rồi, ngộp chết tôi.” Lâm Hề hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng siết chặt bàn tay, giọng nói lanh lảnh càng cất cao hơn/ “A! Ngạt thở… Ngạt thở rồi…”
[5] GPS: thiết bị định vị toàn cầu.
“Chậc, nếu ngươi cứ phát ra cái giọng nói với ý tứ không rõ ràng như vậy ta sẽ bóp chết ngươi.” Vô Song cắn răng, Lâm Hề hét lên. “Đây là yêu quái gì!”
“Thứ dùng để chỉ đường.” Dường như Vô Song đã dùng hết toàn lực để run rẩy nâng cánh tay lên. “Mang chúng ta đi tìm Song Không Chi Tâm, nếu ngươi không nghe lời…” Đầu ngón tay nhẹ chạm vào giữa trán của Vạn Tri, giọng nói của Vô Song lạnh như băng. “Đừng cho rằng bây giờ ta không giết được ngươi.”
Giữa trán của Vạn Tri thoáng hiện ra một giọt máu, hắn sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, uất ức nói: “Nhưng mà Tử Thần đại nhân, tôi… tôi thật sự không biết Song Không Chi Tâm ở chỗ nào! Bộ tộc Tư Đại của tôi chỉ có thể biết những chuyện đã xảy ra, hơn nữa sau khi đến thế giới này thì năng lực cũng bị giới hạn, cũng chỉ có thể biết được những người dự tuyển đã xảy ra những chuyện gì. Khi Thanh Phong và Độc Linh đến khu rừng này tìm Song Không Chi Tâm, tôi mới biết được, nhưng bọn họ còn chưa tìm thấy, tôi cũng chẳng có manh mối nào.”
“Nếu như vậy, mang theo ngươi cũng vô dụng…”
“Không không, hữu dụng hữu dụng, tôi có thể giúp cho các người đi trong khu rừng này, ví dụ như dùng những tri thức mà tôi học được ở thế giới này, ta đoán là nửa đêm hôm nay trời sẽ mưa, không nên tìm người hoặc gấp rút lên đường, vẫn nên tìm một nơi cao ráo để tránh mưa và nghỉ tạm một lúc.”
“Ừ.” Hình như Vô Song cực kỳ mỏi mệt, thân mình càng nặng nề dưa vào vai của Lâm Hề. “Dẫn đường.”
Vạn Tri lập tức mỉm cười lấy lòng: “Đồng thể đại nhân, mời đi bên này.”
Lâm Hề xấu hổ, phong cách làm việc của Vô Song cứ như vậy, lúc nhờ người khác giúp đỡ chưa bao giờ nói chuyện cho đàng hoàng, chỉ biết cưỡng bức, đe dọa, tuyệt không dùng chiến thuật dụ dỗ, rõ ràng thành thật nhờ người khác giúp đỡ cũng không phải không được.
Con đường trên núi không dễ đi, Lâm Hề cõng Vô Song đi càng thêm khó khăn.
Vô Song cảm thấy máu thấm ướt vai của Lâm Hề, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, anh cố gắng xem nhẹ loại cảm giác khác thường này, nhưng không biết vì sao miệng lại hỏi: “Có khỏe không?”
“Không có việc gì.” Lâm Hề hết sức chuyên chú bước đi. Lần đầu tiên trong đời Lâm Hề rơi vào hoàn cảnh này, cô hoảng loạn trong bóng tối, nhưng chưa từng hiểu rõ ràng như vậy, cũng chưa từng sợ hãi khóc hay trốn tránh, chuyện cô có thể làm chỉ là cõng Vô Song đi về phía trước, cô chỉ có thể dùng hết sự lực để kiên cường đối mặt tất cả. “Anh cố gắng một chút, cũng sắp tới rồi.”
Vô Song lặng im không nói gì, anh ít khi chật vật như vậy, chảy máu mũi cũng có, bị thương cũng có, trúng độc cũng có, hình như lúc anh chật vật khó khăn đều bị cô gái này nhìn thấy, thật sự là… Oan gia.
69.
Đi đến một bãi đất cao, dưới bóng một cây đa thật lớn, thân cây hình thành cái động tự nhiên, Lâm Hề vô cùng vui vẻ: “Ở đây đi.”
Vô Song không có trả lời, Lâm Hề thấy kỳ lạ nên quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hai mắt Vô Song đã nhắm nghiền, hơi thở hỗn loạn, cô kéo Vô Song vào cái động cây, trong bóng đêm cô không nhìn rõ sắc mặt của Vô Song, nhưng chạm vào gương mặt lạnh ngắt của anh: “Vô Song làm sao vậy?” Cô lo lắng hỏi Vạn Tri, Vạn Tri quan sát tỉ mỉ gương mặt của Vô Song, trong đôi mắt hiện lên chút đắn đó khó lý giải được, bỗng nhiên Vạn Tri cười to: “Hắn trúng độc quá sâu không dậy nổi nữa!” Nói xong trong nháy mắt Vạn Tri trừng mắt đáng sợ nhìn Lâm Hề, tiếp xúc với Vô Song khá lâu, Lâm Hề có thể nhận biết được cảm giác đó, tên đàn ông nhỏ bằng món đồ chơi này vừa tỏa ra sát khí.
Tất cả những người ứng tuyển không ai có bản chất lương thiện cả.
Lâm Hề hoảng hốt trong lòng, nhưng nhìn thấy Vô Song đang hôn mê bất tỉnh, cô cố gắng kiên cường bình tĩnh, đang nghĩ đến phương pháp giải quyết, chợt nghe Vạn Tri lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn trốn khỏi trận đấu tranh cử để có thể sống sót. Cô đừng trách tôi độc ác…” Bỗng nhiên trong lúc đó, lòng bàn tay Lâm Hề đau nhức, cô nhịn không được mà buông Vạn Tri ra, nào ngờ hắn chẳng những không chạy, ngược lại hắn cầm trong tay cây kiếm nhỏ như cây kim nhảy xuống, liếc mắt nhìn Lâm Hề. “Muốn trách thì chỉ trách cô là đồng thể của Tử Thần!”
“Ba” một cái tát đánh xuống, lập tức Vạn Tri bị chôn xuống đất, Vô Song nghiêng người lạnh lùng nhìn chằm chằm cái thân hình nhỏ bé đang giãy dụa dưới đất, trong đôi mắt u lạnh hình như in lên thứ ánh sáng khiến cho người ta sợ hãi, Vạn Tri kinh hoàng luống cuống, hoàn toàn không còn thái độ độc ác như vừa rồi: “Tử Thần đại nhân, tôi sai rồi, tôi chỉ nhất thời nổi lên ý nghĩ xằng bậy, tôi sai rồi, tha mạng!”
Vô Song vung tay lên, giống như đánh ruồi bọ mà đánh hắn văng ra khỏi động cây: “Cút!” Sau tiếng quát của anh thì dáng người nho nhỏ cũng biến mất chẳng thấy đâu.
Lâm Hề nắm chặt bàn tay đang chảy máu, giật mình ngẩn người nhìn Vô Song, Vô Song cơ hồ còn chưa từng liếc nhìn cô thì đã nằm lại chỗ cũ, đôi mắt anh nhắm chặt, hô hấp cũng gấp gáp hơn: “Đối với ai cũng đừng… thiếu cảnh giác…”
Lâm Hề giật mình, sự tàn khốc trong thế giới kia của Vô Song đã vượt xa so với tưởng tượng của cô.
Trong cuộc tranh cử của bọn họ, mỗi người đều là kẻ địch, trong lòng mỗi người đều tính kế, mặc kệ bọn họ mang mục đích gì, đối với bọn họ mà nói tiêu diệt nhiều hơn một đối thủ thì càng tốt, trong thế giới của Vô Song anh không thể học được sự dịu dàng, bởi vì chỉ có người mạnh mới có thể nắm bắt được vận mệnh của bản thân và của kẻ khác. Kẻ yếu, chỉ có con đường chết.
Ngoài động cây, mưa bắt đầu tí tách rơi, tuy rằng nước không bắn vào đây, nhưng khí ẩm vẫn tràn vào khiến cho cả người Lâm Hề lạnh lẽo. Vết thương sau lưng lại đau đến mức chết lặng, nhưng mà mấy thứ này cũng không phải là thứ cô sợ hãi nhất, Lâm Hề đưa tay sờ thử hơi thở của Vô Song, sau khi hô hấp dồn dập, thì hơi thở của anh bỗng yếu đi, nếu không cẩn thận lắng nghe thì căn bản không phát hiện được.
Nhưng mà cảm nhận của hai người không đồng bộ, Lâm Hề cũng không biết rốt cuộc cơ thể Vô Song đang ở trạng thái nào, cô chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà sờ hơi thở của anh, cầu nguyện cho anh có thể nhanh chóng tràn đầy tinh thần, cho dù là cãi nhau với cô cũng được… Đầu ngón tay cảm nhận thấy một chút hơi thở.
Tâm trạng căng như dây đàn của Lâm Hề nhanh chóng buộc chặt, cô nhất thời kinh hoảng đến quên mất chuyện “Đồng thể”, cô ngẩn ngơ cúi đầu lắng nghe tiếng tim đập của Vô Song, chỉ cảm thấy lòng ngực của anh rất yên tĩnh, không cảm nhận được gì hết, cô rung rẩy đưa tay ấn vào huyệt Nhân trung của Vô Song: “Vô Song, Vô Song a…”
Giọng nói của cô tràn đầy hoảng sợ, từ khi bị bắt đến bây giờ, đây mới chính là giờ phút mà cô hoảng hốt thật sự: “Anh đừng làm tôi sợ nha.”
Cô ấn vào huyệt Nhân trung một lát, lại nằm úp sấp lên người Vô Song lắng nghe tiếng tim của anh, nhưng lần nào cũng không nghe thấy khiến cho cô không biết phải làm sao: “Anh đừng như vậy, tôi còn muốn thi cao học, anh mà chết thì tôi cũng chôn theo cùng.” Nước mắt Lâm Hề tí tách rơi xuống. “Vô Song anh làm sao vậy…”
Cô vừa khóc vừa không ngừng ấn vào huyệt Nhân trung của anh, đang bối rối suy nghĩ xem có nên hô hấp nhân tạo cho anh hay không thì bỗng nhiên Vô Song nhướn mày, mở mắt: “Chậc… Khóc tang à.”
Lâm Hề ngây người. Vô Song suy yếu nói: “Lau nước mắt nước mũi cho tôi.”
“Anh… Không có chuyện gì sao?”
“Cô còn sống, tôi sẽ không chết được.” Vô Song từng nghe nói Độc Linh có một loại độc sẽ làm cho người ta rơi vào trạng thái chết giả trong thời gian ngắn, có thể giúp mình giả chết để lừa gạt kẻ địch, lại có thể dùng cho kẻ địch, bất ngờ giết chết đối phương, mà một khi rơi vào trạng thái giả chết, cũng chẳng bao lâu chất độc sẽ giải hết. Trong lòng Vô Song rất hiểu rõ đạo lý đó tất nhiên nói rất bình thản, nào ngờ Lâm Hề nghe xong ngược lại càng khóc dữ dội hơn.
“Không còn thở, tim cũng chẳng đập mà vẫn còn sống.” Cô nghẹn ngào, lại có chút uất ức. “Anh đang biểu diễn chuyện thần thoại à? Anh muốn diễn, thì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!”
Từng giọt từng giọt nước mắt của Vô Song trào ra khỏi khóe mắt: “Chậc, được rồi, không phải tôi đã tỉnh tồi sao, còn khóc cái gì!”
“Tôi lo lắng!”
Lâm Hề hét lên một tiếng khiến cho Vô Song ngẩn ra. Lập tức tim đập lỗi một nhịp, có người sợ hãi anh, có người oán hận anh, có người muốn lợi dụng anh, anh thấu hiểu quy tắc tàn nhẫn của thế giới, hơn nữa cũng vui vẻ tuân thủ. Vô Song chưa từng nghĩ có một ngày, sẽ có một nữ sinh khóc đến gương mặt xấu xí ngốc nghếch hét lên với hắn hai chữ “Lo lắng”.
Lo lắng? Đối với Vô Song mà nói, từ này rất xa lạ với Vô Song, đó là một loại cảm xúc khó nói, anh hoàn toàn không hiểu rõ.
Vô Song trầm mặc hồi lâu, Lâm Hề không nghe anh nói gì thì lại lo lắng sờ trán anh, nói: “Vô Song, anh đừng cậy mạnh a, chống chịu không được thì hãy nói cho tôi biết.”
Nói với cô thì có tách dụng gì, Vô Song suy nghĩ, lưng không thể cõng, tay không thể xách, ngay cả bộ tộc Thư Đại chiến đấu như phế vật cũng có thể dọa được cô. Thật sự là… yếu đến đáng thương. Nhưng cảm giác bàn tay mát lạnh đặt trên trán, Vô Song cảm thấy khó chịu không hiểu nổi: “Này.”
Lâm Hề dùng tiếng khóc trả lời anh.
“Cô lạnh à.”
“Có chút.”
Vô Song tắc lưỡi chán ghét: “Cô thật sự rất yếu.” Nói xong, anh cởi áo khoác ra, sau đó mở rộng cánh tay mình, nói: “Đến đây đi, chỉ có lần này thôi đó.”
Lâm Hề ngơ ngác của nhìn anh, sau đó nhanh chóng mặt đỏ: “Anh… Này! Này…” Cũng không biết cô nghĩ tới cái gì, mặt cũng đỏ ran. “Ở nơi này, sao được…”
“Vì sao không được.” Vô Song không kiên nhẫn kéo cổ tay cô. “Nằm xuống. Chuyện gấp thì chỉ dùng cách ứng phó thôi.”
Chuyện gấp! Vô Song lại gấp như vậy! Lâm Hề ngơ ngác nằm xuống, gác đầu lên cánh tay của Vô Song, đắp áo khoác, dựa sát vào nhau lòng ngực của anh, sau đó Vô Song giống như bố thí cho Lâm Hề đại ân mà “hừ” giọng nói: “Ngủ đi.”
Lập tức quay đầu ngủ ngay.
Liền… Như vậy?
Lâm Hề choáng váng một hồi lâu, bỗng nhiên xiết chặt nắm tay, trước đó anh nói rõ ràng một chút sẽ chết à!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN