Dòng Thơ Thứ Chín - Chương 12: ba cậu đó!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Dòng Thơ Thứ Chín


Chương 12: ba cậu đó!


Diệp Già Lam ban đầu còn không hiểu.
Suy nghĩ vài giây, cô mới nhớ ra Tô Cẩm Kha hay dùng ba từ này để hình dùng Quý Nhiên.

Cô cũng không nói nổi tâm trạng bây giờ thế nào, chỉ là khi ba chữ này của Đường Ngộ rơi xuống bên tai, máu toàn thân cô dường như đều dồn hết lên mặt, nghẹn đến mức phát hoảng.
Diệp Già Lam theo bản năng lắc lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”
Nói chuyện với Tô Cẩm Kha có thể không rõ ràng, nhưng nói với người khác vẫn là nên giải thích rõ ra thôi.
Huống chi nhìn vào tình huống vừa rồi, người trước mặt này đối với Quý Nhiên…… hình như có chút không bình thường.
Nghĩ vậy, Diệp Già Lam lại càng cảm thấy loại phản ứng này của Đường Ngộ chính là ghen.

Nhưng mà lại không phải ăn dấm của cô.

Ngón tay Diệp Già Lam buông lỏng, lập tức thả tay, một tay chống chỗ bên chân Đường Ngộ, thành thật ngồi lại chỗ cũ.
Loại hành vi này ở trong mắt Đường Ngộ lại biến thành cô không muốn để Quý Nhiên thấy cô gần gũi với người khác phái, khóe môi anh nhẹ mím, hơi hơi xuy một tiếng.
Mấy người đánh bóng rổ bên kia đều dừng lại, tốp năm tốp ba tụ lại đây.
Diệp Già Lam nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn trường.

Một nam sinh cao gầy da hơi đen trong số đó nói một câu: “Tiểu mỹ nữ, cậu không sao chứ?”
Diệp Già Lam nhận ra giọng này, là nam sinh vừa nói lúc nãy.
Cô còn chưa kịp lắc đầu, giọng Quý Nhiên đã vang lên, cậu ta đẩy hai người chắn đường phía trước đi đến, “Bạn học này, vừa rồi không đập trúng cậu chứ?”
Diệp Già Lam mím môi, sau đó lắc đầu: “Không có.”

Đường Ngộ quay đầu nhìn qua.
Vừa rồi lúc cô thiếu chút nữa bị bóng rổ đập, sắc mặt vốn trắng bệch, chỉ trong chốc lát, không hiểu sao đã đỏ lên rồi.
Y như tắc kè hoa.
Đường Ngộ chuyển tầm mắt, thoáng thấy cách đó không xa Tạ Cảnh Phi đang chạy lại.
Thị lực của anh không được tốt, nên thấy không rõ vẻ mặt Tạ Cảnh Phi, nhưng chỉ cần nhìn động tác của cậu ta thì cũng biết mặt cậu ta cười muốn nở hoa ra rồi.

Cậu ta vui vẻ cái rắm ấy.

Thiếu niên cùng thiếu nữ đều trong sáng xinh đẹp, ngồi cùng nhau càng là cảnh đẹp ý vui, giống như kim đồng ngọc nữ vậy.
Quý Nhiên nhìn thoáng qua tay áo bị bóng rổ cọ bẩn Diệp Già Lam, xin lỗi: “Ngại quá, vừa rồi không phát hiện bên này có người, không cẩn thận lại ném bóng qua đây.”
Nếu là bình thường, căn bản cũng không ai ngồi chỗ này cả, nên trong tiềm thức của bọn họ từ lúc bắt đầu đã cho rằng chỗ này không có người.
Da đen vỗ vỗ bả vai Quý Nhiên: “Tiểu mỹ nữ tha lỗi cho, gần đây cậu ta mới thất tình nên lúc chơi bóng trạng thái không tốt lắm, không phải cố ý muốn ném cậu đâu.”
Quý Nhiên không để ý đến cậu bạn, “Có cần đưa cậu đến phòng y tế không?”
Mới vừa nói xong, đã bị người nọ đụng cho một cái: “Không phát hiện bạn trai người ta cũng ở đây sao? Nào cần đến chúng ta đưa……”

Hai chữ “Bạn trai” dừng bên tai, vẻ mặt Diệp Già Lam cứng lại ngay lập tức.
Cô không phải người quá chủ động, nên cũng không nói lời nào, lại quay đầu nhìn về phía Đường Ngộ, chờ anh mở miệng làm rõ.
Kết quả đợi vài giây, người nọ nâng mắt, không mặn không nhạt “Ưm” một tiếng: “Tôi đưa cô ấy đi.”
“……”
Anh chàng da đen cười hì hì lại xin lỗi, sau đó đẩy đẩy Quý Nhiên về sân bóng rổ: “Đi thôi đi thôi, tiếp tục, cậu thất tình đến nỗi này sao……”
Giọng càng ngày càng xa, bên kia bóng rổ đã lại lần nữa khởi động.

Ngón tay Diệp Già Lam nhẹ nắm chặt: “Vừa rồi hình như cậu ta nói cậu là bạn trai tớ……”
Đường Ngộ cúi đầu liếc cô một cái, sau đó không chút để ý đáp: “Không nghe thấy.”
Diệp Già Lam hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Giây tiếp theo, có bàn tay vỗ lên vai cô: “Lớp trưởng, Ngộ……”
Tạ Cảnh Phi mỗi tay đáp lên vai một người, bộ dạng giống hệt đại ca.
Đường Ngộ nghiêng đầu, mí mắt hơi xốc, liếc mắt nhìn cậu ta.

Tạ Cảnh Phi lập tức nhận thấy được điểm không thích hợp, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Anh Ngộ.”
Cậu ta không ngờ mới có vài phút, Hạ Chí đã lại biến mất tiêu.
Rõ ràng mười phút trước, cô nàng còn cho nhắn tin cho cậu ta bảo mau đến đây cơ mà.
Ánh mắt Đường Ngộ nhàn nhạt: “Tay.”
Tạ Cảnh Phi lập tức đem rút tay ở trên vai anh về, nửa giây sau, cậu ta ở dưới ánh mắt không có ý tốt của Đường Ngộ, lại yên lặng hạ tay trên vai Diệp Già Lam xuống.

Thời gian hai người quen nhau cũng đã lâu, cảm xúc của Đường Ngộ thế nào, cậu ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Cậu cũng không nói chuyện Hạ Chí trước mặt Diệp Già Lam, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Đường Ngộ, thử nói: “Hai người các cậu hôm nay mặc đồ đôi đó à?”
Diệp Già Lam: “……”
Tạ Cảnh Phi nhắc tới như vậy, cô mới chú ý tới quần áo và giày của mình đều là màu trắng.
Xa xa nhìn qua, thật sự khá giống đồ cặp đó nha.

Đường Ngộ nâng nâng mắt, không đáp.
Không chừng lại không nghe thấy.
Diệp Già Lam cũng không trông cậy anh giải thích lời nào, kéo kéo vạt áo, nhẹ giọng nói một câu: “Tùy tiện mặc thôi mà.”
“Ồ, đó chính là tâm ý tương thông đó!”
Diệp Già Lam: “……”

Tạ Cảnh Phi kéo Đường Ngộ đến một sân bóng rổ khác chơi bóng.
Người cậu ta quen rất đông, không đến vài phút đã gọi được mấy người qua chơi với bọn họ.

Bên ngoài sân bóng rổ, nữ sinh vây quanh từng vòng, Diệp Già Lam lại đi tìm một chỗ an toàn ngồi xuống, khi liếc khi không xem bọn họ chơi bóng.
Chỗ cô ngồi không nhìn quá rõ, cũng không giống nữ sinh bên kia hò hét kêu bọn họ “Cố lên”, chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi, ngẫu nhiên cầm di động buôn mấy câu với Tô Cẩm Kha.
Bên cạnh có nữ sinh kêu đến mệt, uống miếng nước nhuận họng lại hỏi bạn bên cạnh: “Người kia có phải bạn học mới đến lớp 1 không?”
“A a a…… Cậu ấy vừa cười với tao một cái!”
Nữ sinh bên cạnh chụp lên ót bạn một cái, “Tỉnh tỉnh, cậu ấy là cười với tao đấy.”

“……”
Nhàm chán.
Diệp Già Lam ngẩng đầu liếc mắt một cái, ánh mắt Đường Ngộ nhìn về phía bên này, nghiêng mặt nói gì đó với Tạ Cảnh Phi, khóe môi anh nhẹ cong, đúng là cười.
Hơn nữa nụ cười này còn đẹp hơn so với người bình thường mấy lần.

Tầm mắt Diệp Già Lam chuyển đi, rơi xuống trên người Quý Nhiên đang chơi ở sân bóng rổ bên cạnh.
Không biết có phải thật sự giống như lời anh bạn da đen kia nói là do bị thất tình ảnh hưởng hay không, hôm nay rõ ràng trạng thái của Quý Nhiên không tốt, liên tiếp mấy lần vẫn không vào rổ.
Cô thu hồi tầm mắt, gửi một tin cho Tô Cẩm Kha: 【 Tớ thật sự gặp Quý Nhiên ở sân bóng rổ. 】
【 thế nào, chơi bóng có đẹp trai không? 】
【 Cũng được. 】

Vẫn không đẹp trai bằng cái người bên cạnh kia.

Diệp Già Lam không định tiếp tục đề tài này, còn chưa kịp kết thúc, Tô Cẩm Kha đã lại gửi một tin qua.
Là cách liên lạc với Quý Nhiên.
【 mấy hôm trước mải chơi game, quên không gửi. 】
Cách vài giây, Tô Cẩm Kha: 【 lần trước thật sự tớ đã gửi cho cậu rồi á, sợ cậu xóa lịch sử trò chuyện, còn đặc biệt gửi bằng tin nhắn đó. 】
Diệp Già Lam: “……”

Gửi hay không gửi cô không biết, nhưng cô thật sự không có thấy.

Tô Cẩm Kha: 【 cậu chắc chắn thật sự không ai xóa nhầm của cậu chứ? 】
Diệp Già Lam: “……”

Nếu là mấy ngày trước, cô khẳng định vẫn chắc chắn.
Nhưng tới hôm nay…… Diệp Già Lam do dự vài giây, sau đó gõ từng chữ một, sau khi gõ xong lại cảm thấy chữ nghĩ không rõ lắm, dứt khoát gọi điện thoại qua luôn.
Tô Cẩm Kha bên kia nhanh chóng nhận điện thoại: “Thật bị người ta xóa à?”
“Nếu một nam sinh xóa cách liên lạc với một nam sinh khác trên điện thoại của cậu, vậy có thể là vì cái gì?”

Tô Cẩm Kha đập bàn một cái: “Bởi vì thích cậu, không chịu được trong mắt cậu lại có người khác!”
Sao có thể chứ?
“Trừ cái này ra?”
Tô Cẩm Kha tự hỏi vài giây, sau đó vuốt cằm đáp: “Vậy thì anh ta chính là ba cậu rồi.”
“……”
Cảm thấy cô nàng vẫn đang coi đây là việc nói giỡn hả?

Ba Diệp Già Lam hiện đang ở nước ngoài, nói không chừng đã tiến vào mộng đẹp rồi đấy.
Cô khụ một tiếng, “Nghiêm túc chút.”
“Anh ta thích bạn nam kia?”
Diệp Già Lam: “……”
Cô không dám nghĩ tiếp, sau khi nói thêm vài câu, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Diệp Già Lam ngồi thêm một lát, rồi cô lại ngồi học 46 từ đơn tiếng Anh
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, đám nam sinh kia rốt cuộc cũng từ sân bóng rổ đi qua.

Các nữ sinh bên cạnh đều nối đuôi nhau đi qua quán nhỏ mua nước, Diệp Già Lam nhìn hai chai nước bên cạnh, một lọ còn mới, một lọ mình đã uống rồi, niệm tình Tạ Cảnh Phi học cùng lớp với cô một năm, cô cũng đi mua một chai cho Tạ Cảnh Phi.
Lúc về đến nơi, ngồi xuống không lâu, hai người kia đã nhấc chân lại đây.
Mấy nữ sinh bên cạnh Diệp Già Lam nóng lòng muốn tiến lên, nhưng không một cái tay nào dám vươn ra.

Sau đó Đường Ngộ và Tạ Cảnh Phi đến càng gần, ánh mắt dừng trên người Diệp Già Lam lại càng nóng.
Mãi đến hai người kia ngừng trước mặt.
Diệp Già Lam căng da đầu đưa chai nước qua, đầu ngón tay cô xanh nhạt mượt mà, giống như sợ giữ không xong, nên dùng cả hai tay cầm chai nước.
Trước kia Đường Ngộ đánh bóng xong cũng có không ít nữ sinh đưa nước cho anh, cao lùn béo gầy có đủ.

Nhưng Diệp Già Lam không giống những nữ sinh kia.
Động tác cô đưa chai nước, cũng ngoan ngoãn, đẹp hơn hẳn những người khác.

Đuôi mắt Đường Ngộ hơi hơi cong lên, “Cảm ơn.”
Anh duỗi tay tiếp nhận, sau đó vặn nắp bình ra, lúc hơi ngửa đầu uống nước yết hầu hiện ra rõ ràng.
Bên cạnh có nữ sinh hối hận không ngừng: “Sớm biết thế tớ đã tặng cậu ấy trước, tớ cứ cho rằng cậu ấy không uống nước nữ sinh đưa cơ………”
Tạ Cảnh Phi lên tiếng: “Lớp trưởng, cậu đây quá phân biệt xử đi? Chúng ta còn có tình cảm làm bạn học với nhau cả năm trời……”

Diệp Già Lam lúc này mới nhớ tới cậu ta, vừa chuyển đầu, chuẩn bị đưa chai nước mới cho cậu ta, lúc nhìn vào, cả người cô lại sửng sốt.
Hai chai nước đặt ở chỗ ngồi của cô, đều là chai đầy.
Cô lại đưa chai nước mình từng uống…… Cho Đường Ngộ.
Hơn nữa anh, đã uống mất rồi.

Diệp Già Lam cảm thấy cô có khả năng sắp bị sắc nước miếng mà chết mất thôi, vội vàng khép miệng, tim đập đột nhiên nhanh hơn.
Sau khi tự hỏi vài giây, cô quyết định không nói cho Đường Ngộ biết.
Bằng không với thói quen sạch sẽ cùng tính cách biến thái của Đường Ngộ, rất có khả năng sẽ giết cô mất.
Bên tai cô phiếm hồng, tùy tiện lấy một chai nước đưa cho Tạ Cảnh Phi.

Lúc trở về, nhà ba người ở ba hướng ngược nhau.
Nhà Tạ Cảnh Phi ở phía nam, mà nhà Diệp Già Lam và Đường Ngộ lại ở hướng bắc.
Hai nam sinh có chuyện muốn nói, nên Diệp Già Lam về trước một mình.

Sau khi đi vài bước, Diệp Già Lam nhận được tin nhắn của Tạ Cảnh Phi: 【 lớp trưởng, hôm nay Ngộ Ngộ không có gì không đúng chứ? 】
Đương nhiên là có.
Diệp Già Lam suy nghĩ một chút, sau đó rep: 【 Hôm nay cậu ấy gọi tớ là chị, còn khen Quý Nhiên đẹp trai nữa. 】
Cách hơn mười mét, Tạ Cảnh Phi mới chia tay Đường Ngộ suýt bị cục đá làm ngã nhào.
Cậu ta chỉ dùng nửa phút biên ra một lí do rất tự nhiên: 【 là thế này lớp trưởng, Ngộ Ngộ có khả năng là do kì thi cuối kì không tốt, nên có chút không bình thường, y học thì gọi hiện tượng kiểu này là rối loạn nhân cách tìm kiếm chú ý. 】

Ý nghĩa như tên, chính là thích làm trò.
Nhưng Diệp Già Lam không tự suy đoán lung tung, cô trực tiếp gõ mấy chữ này lên tra Baidu.
Rất nhanh, phía trên đã ra tới một hàng chữ, đối với loại người này cách giải thích thông tục là bốn chữ: Tục gọi là lừa gạt.

“……”
Cô hơi sửng sốt với mấy chữ này, màn hình mới vừa tối xuống, có người từ sau lưng cúi người tới gần.
Giọng Đường Ngộ cực thấp, hơi thở âm ấm nhàn nhạt phả vào tai trái của cô, “Sao nước cho Cảnh Phi lại là đầy thế? “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN