Dòng Thơ Thứ Chín
Chương 18: một miếng là được
Đây hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Đường Ngộ không dùng lực, hàm răng vừa mới đụng tới vành tai cô thì lập tức phản ứng lại.
Trên tóc thiếu nữ có mùi dầu gội nhẹ nhàng tỏa ra, hương chanh nhàn nhạt, trong vị chua lại chứa vị ngọt.
Đường Ngộ rõ ràng luôn tỉnh táo hơn người, nhưng lại ma xui quỷ khiến thế nào mà không lập tức buông ra.
Trước kia, anh có chú ý tới trên tai Diệp Già Lam có lỗ khuyên, nhưng hình như không đeo khuyên tai bao giờ, răng anh hơi dùng lực, có khả năng nhẹ nhàng nghiền qua lỗ khuyên kia, cô gái khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng vẫn không tỉnh lại.
Răng Đường Ngộ buông lỏng, anh lùi lại một chút, sau đó chuyển tầm mắt, thấy chỗ Diệp Già Lam vừa bị anh cắn hiện lên một vệt hồng hồng.
Phía trên mơ hồ hiện lên dấu răng, không khó thấy.
Diệp Già Lam lúc này vẫn đang ghé lên mặt bàn, sau khi hừ một tiếng, vẫn luôn an tĩnh, mày nhăn, giống như đang mơ một giấc mơ không yên nào đó.
Đường Ngộ mím môi.
May mà không tỉnh.
Nếu không bị cô biết chuyện thì không tốt lắm.
Lại nghĩ anh giống tên biến thái mất.
Đường Ngộ chuyển tầm mắt, anh cần phải hạ hỏa ngay bây giờ, mới vừa duỗi tay đi lấy chai nước đá, đã thấy Tạ Cảnh Phi ở bên cạnh trừng to mắt nhìn mình.
Cũng không biết cậu ta dậy từ lúc nào, lúc này đang dựa vào tường, giống như sợ phát ra tiếng động, lại còn dùng tay che miệng nữa chứ.
Đường Ngộ: “……”
“Vừa rồi là do tớ đang nằm mơ sao?”
Tạ Cảnh Phi sợ đánh thức Diệp Già Lam, nên ép giọng xuống cực thấp, vừa khắc chế, lại vừa kích động.
Vừa rồi cậu ta thấy cái gì?
Cậu ta cư nhiên thấy Đường Ngộ cắn tai con gái nhà người ta, lại còn dùng cái loại ánh mắt ấy.
Ôn nhu lại lộ liễu.
Đường Ngộ còn chưa hoàn toàn dứt ra khỏi sự dịu dàng vừa rồi, anh vặn nắp chai uống ngụm nước, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Không có.”
Tạ Cảnh Phi thò qua một chút: “Ngộ ca, cậu thích Lam tỷ như vậy sao?”
Nắp bình đã bị đóng lại.
Ngón tay Đường Ngộ đặt trên thân chai nước, sau đó dần dần buộc chặt, chai nước nhăn nhún lại, phát ra tiếng vang thực nhẹ.
Anh rũ rũ mắt, không đáp.
Tạ Cảnh Phi hiểu tính tình anh, biết không hỏi được gì, vừa muốn quay đầu truyền thụ cho anh một ít bí quyết theo đuổi con gái thì đã thấy Đường Ngộ nâng mắt.
Mắt anh cực đẹp, lúc không mở quá to cũng rất dịu dàng, “Nếu không tôi hôn cô ấy làm gì?”
Tạ Cảnh Phi: “……”
Chẳng lẽ động tác vừa rồi của anh không phải là cắn sao?
Cậu ta chuyển tầm mắt, mới vừa liếc một cái thấy dấu răng trên tai Diệp Già Lam, lại nghe Đường Ngộ hỏi một câu: “Chứ không đi hôn cậu?”
“……”
Tạ Cảnh Phi thiếu chút sợ đến lăn khỏi ghế.
Anh vẫn nên đừng hôn cậu làm gì.
Lúc là Hạ Chí, cậu ta đã không chấp nhận được, càng đừng nói là Đường Ngộ chính gốc.
Khuôn mặt này đẹp như thế…… Cũng không phải cho cậu ta hưởng.
Tạ Cảnh Phi sợ anh lại nói đề tài này, không dám nói tiếp nữa, lại yên lặng xoay người về.
Năm phút đồng hồ sau, cậu ta lên Wechat gửi một tin cho Bạch Diệc: 【 Đại Bạch, hôm nay Ngộ Ngộ đi cắn tai một chị gái nhỏ! 】
Cách vài phút, Bạch Diệc rep lại: 【 là cắn hay hôn cơ? 】
【 cắn. 】
Bạch Diệc thiếu chút nữa khóc ra luôn: 【 Cậu ta còn có thể phân liệt ra tính cách con cún nữa à? 】
“……”
Lúc này Tạ Cảnh Phi mới gõ chữ giải thích: 【 Là loại cắn cực kì dịu dàng, cũng không khác hôn là bao nhiêu cơ. 】 cách vài giây, 【 Em xác định là chính bản nhân cậu ta. 】
【 Loại rất dịu dàng? 】
【 anh đã qua đầu ba rồi mà còn chưa từng xem phim giáo dục à? 】
【……】
–
Trước khi vào học nửa giờ, Diệp Già Lam bị Tạ Cảnh Phi gọi dậy.
Đã có bạn học lục tục vào lớp, vì tránh cho hiểu lầm, cô giống như ăn trộm cầm bài thi của mình về.
9h45′ tối, tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên.
Diệp Già Lam vẫn đang ngồi tại chỗ thu dọn đồ đạc, Phó Đồng đã nhấc chân đá nhẹ lên chân ghế cô: “Bạn học lớp trưởng, có thể để tớ ra ngoài không?”
Tiết sinh hoạt thứ 4, chủ nhiệm lớp xếp cô làm lớp trưởng.
Diệp Già Lam kéo ghế dịch lên phía trước.
Trong tay Phó Đồng cầm một cái chai rỗng, cô nàng không ra được, lại đá đá chân ghế cô: “Dịch vào bên trong thêm một chút đi, tớ không ra được.”
“……”
Cô nàng là heo sao?
Diệp Già Lam nhíu nhíu mày, cứ kéo lên thì eo sẽ đập vào bàn mất.
Vừa muốn quay đầu nhìn lối đi rộng bao nhiêu, phía sau đã có tiếng ma sát vang lên.
Người phía sau kéo bàn ra.
Khóe môi Phó Đồng giương lên, ngọt ngào cười một cái: “Cảm ơn bạn học Đường.”
Cô nàng nhấc chân đi ra ngoài, ném chai nước vào thùng rác, lúc quay đầu về chỗ ngồi lại tiếp tục nói cảm ơn với Đường Ngộ, Diệp Già Lam đã thu dọn xong đồ đạc.
Mặt bàn sạch sẽ, Diệp Già Lam cầm áo khoác đồng phục mặc vào, vừa muốn ra khỏi lớp, tay áo đã bị người ta túm lấy.
Bước chân của Diệp Già Lam dừng lại, vừa quay đầu, Đường Ngộ đã nghiêng đầu nhìn qua.
Người này đúng là lúc thanh xuân quanh thân đều mang theo một loại cảm giác thiếu niên mà tuổi này nên có, khóe môi anh giương lên: “Tớ đói.”
Phó Đồng: “……”
Cô bạn nhớ tới trong ngăn bàn mình còn nhét đầy một đống chocolate, chạy nhanh về chỗ tìm.
Tim Diệp Già Lam đập nhanh hơn một nhịp.
Lúc này người trong lớp tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn luôn có một đống nữ sinh cứ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Đường Ngộ, ví như bạn cùng bàn của cô này.
Diệp Già Lam không dám lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, vội sờ soạng lấy một cái kẹo mút trong túi rồi bỏ lên bàn anh, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng học.
Phó Đồng đã tìm được một hộp chocolate đưa qua, cô nàng quấn một lọn tóc nâu dài vào đầu ngón tay, “Chocolate năng lượng cao.”
Thích hợp ăn lúc này nhất.
Đường Ngộ giương mắt nhìn cô nàng, ánh mắt lạnh xuống: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
Nụ cười trên mặt Phó Đồng cương cứng lại.
Từ khi Đường Ngộ chuyển đến ngày đầu tiên, cô nàng để để tâm đến anh rồi, tới bây giờ mới có cơ hội tiếp xúc nhiều với anh, cô nàng cũng không nhụt chí, lúc thu chocolate lại vẫn cười một cái.
Không ăn đồ ngọt thì lần sau chuẩn bị đồ không ngọt.
Ánh mắt Phó Đồng lóe lóe, dù sao cô nàng tin tưởng sẽ có ngày cô nàng có thể bắt được anh.
Đường Ngộ xác thật không thích đồ ngọt.
Nhưng lúc ra khỏi cổng trường, anh vẫn xé vỏ kẹo, ngậm vào trong miệng nếm thử.
Tạ Cảnh Phi thiếu chút nữa cho rằng bản thân lại xuất hiện ảo giác, ngẩn người một lúc mới hỏi thử: “Hạ…… Hạ Hạ?”
Hạ Chí thích ăn đồ ngọt mà.
Đường Ngộ lạnh nhạt đảo mắt qua, Tạ Cảnh Phi lập tức hiểu ngay, lần này cậu ta lại càng giật mình: “Sao cậu lại cũng thích đồ ngọt rồi?”
“Ăn ngon không? Có phải đã phát hiện ra lục địa mới hay không?”
“……”
“Hạ Hạ thích ăn đồ ngọt lắm!”
“……”
Mới vừa nói xong, cái kẹo kia đã bị Đường Ngộ ném vào thùng rác.
Tạ Cảnh Phi: “……”
Kẹo có vị dâu tây, vị ngọt quá nặng.
Anh ăn không quen.
Còn không ngon bằng tai Diệp Già Lam.
Đường Ngộ ném kẹo một lúc rồi mà trong miệng vẫn còn lưu lại vị ngọt, anh liếm môi dưới, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.
–
Mùng 1 tháng 9 là chính thức bắt đầu năm 3.
Không khí lớp học lại càng thêm khẩn trương.
Năm ba cao trung cơ bản đều là 1 tuần 1 kì thi nhỏ, 1 tháng 1 kì thi lớn.
Các kì thi lớn lớn bé bé liên tiếp không ngừng.
Đến cuối tháng 9, trường học tiến hành kì thi tháng đầu tiên, thi xong là kì nghỉ quốc khánh.
Năm 1, năm 2 được thả 7 ngày, nhưng năm 3 lại chỉ được nghỉ 3 ngày có thể đến trên đầu ngón tay.
Phía trước bục giảng đã treo thẻ bài tính ngày cách kì thi đại học, Diệp Già Lam phụ trách tính số mỗi ngày.
Thời gian giống như cứ thế trôi qua khỏi đầu ngón tay cô, càng lâu, cô sửa ngày lại càng cảm thấy phiền lòng.
Thi tuần không tính thành tích, nhưng thi tháng thì lại có.
Còn chưa thi, Diệp Già Lam đã bắt đầu tính xem mình sẽ kém Đường Ngộ nhiều nhất bao nhiêu điểm rồi.
Nghĩ đến chuyện này, cây bút trong tay cô lại dùng quá sức, kéo dài một đường trên trang giấy.
Tô Cẩm Kha đứng ở cửa “Ai” một tiếng, “Loan Loan, sao cậu kích động thế?”
Diệp Già Lam lau vết mực, thuận miệng tìm lý do: “Đột nhiên nghĩ tới bạn ngồi cùng bàn của tớ.”
“Cậu ta lại làm sao vậy?”
Tô Cẩm Kha có nghe Diệp Già Lam nói tới Phó Đồng mấy lần, biết động cơ của cô nàng đối với Đường Ngộ không đơn thuần, nên nhắc tới cô nàng là Tô Cẩm Kha lại tức giận: “Cậu ta giả bộ bất tỉnh ngã lên người Đường Ngộ hay là cố ý ướt nhép đứng trước mặt Đường Ngộ hả?”
“……”
Cô bạn quả nhiên xem quá nhiều tiểu thuyết rồi.
Hai kiểu đặc biệt này, Phó Đồng vẫn chưa từng làm với Đường Ngộ.
Chỉ là mỗi lần lúc cô nàng nói chuyện với Đường Ngộ đều cố tình đè giọng xuống, nghe nũng na nũng nịu, làm cô nghe được mà đau cả đầu.
Bắt đầu còn không cảm thấy gì, sau càng nghe càng cảm thấy không thoải mái.
Mấu chốt là Đường Ngộ thế mà vẫn có thể ngồi nghe được.
Diệp Già Lam thả bút ra, mày nhíu lại: “Ngày mai thi rồi, hôm nay về sớm một chút thôi.”
Cô cầm ổ khóa, tắt đèn, sau đó khóa cửa.
Thời gian thi tháng đã được sắp xếp cẩn thận.
Kì thi kéo dài hai ngày, ngày thi đầu tiên xong, buổi tối còn phải ở lại tiết tự học buổi tối.
Hôm sau thi xong, chủ nhiệm lớp nói mấy công việc cần chú ý an toàn trong kì nghỉ lễ rồi tuyên bố tan lớp.
Nam thành cuối tháng chín, vẫn còn đang ở độ cuối hè.
Hơn 6h chiều, ánh mặt trời vẫn còn sáng rực, nhiệt độ bên ngoài vẫn phải hơn 30 độ .
Diệp Già Lam mang theo sách vật lý và số học về nhà ôn tập, lúc cùng Tô Cẩm Kha ra khỏi cổng trường, đang do dự có nên mua kẹo bông gòn ăn hay không, phía sau đã có người gọi cô một tiếng: “Lớp trưởng.”
Giọng không lớn, là nữ.
Diệp Già Lam đưa cho người bán hàng hai tệ, mua một cái kẹo bông gòn, sau đó quay đầu.
Cô gái gọi cô chạy chậm đến, má cô bạn ửng đỏ, đưa ra một lá thư màu hồng phấn: “Lớp trưởng, cho cậu.”
“……”
Nữ sinh này là bạn học mới ở lớp cô, ngày thường rất yên tĩnh, không giống như người sẽ rớt dây xích trong năm 3 này.
Tô Cẩm Kha nhìn thấy kinh ngạc vô cùng: “Oa, Loan Loan, cậu đây là nam nữ đều diệt sao!”
Diệp Già Lam: “……”
Cô đã thấy tên ghi trên phong thư rồi.
Là cho Đường Ngộ.
Cô cũng chỉ là bồ câu đưa thư thôi.
Người bán hàng bên cạnh đưa cây kẹo bông gòn qua.
Tô Cẩm Kha lấy thư tình sang xem: “Làm tớ sợ muốn chết…… Tớ tưởng thật sự là cho cậu nữa chứ.”
Diệp Già Lam liếm miếng kẹo bông gòn, “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Tô Cẩm Kha khá tò mò, kém chút xé phong thư ra xem thử.
Kết quả vừa ngẩng đầu, cô nàng lại thấy người nhận bức thư tình đi qua.
Tạ Cảnh Phi ở cách đó không xa gọi cô: “Tô Cẩm Kha cậu lại đây một lát, tớ có việc muốn nói với cậu.”
Cô nàng nhìn Diệp Già Lam, người kia còn đứng bên cạnh quán kẹo bông gòn, mắt cũng không thèm nâng một chút: “Qua đi, tớ ở bên này chờ cậu mấy phút.”
Tô Cẩm Kha chạy qua.
Không tới hai phút, Diệp Già Lam nghe thấy phía sau có người hỏi một câu: “Ngọt à?”
Ngọt.
Diệp Già Lam xoay lại, “Cậu muốn nếm thử không?”
Người nọ không cự tuyệt.
Diệp Già Lam vừa muốn đưa 2 tệ qua bảo người bán hàng làm thêm một cái nữa, Đường Ngộ đã cúi người, khẽ cắn một cái lên cây kẹo của cô.
Anh “Ừm” một, giọng thấp thấp, âm mũi nhàn nhạt: “Một miếng là được rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!