Dòng Thơ Thứ Chín
Chương 21: kỳ thật rất thích cậu
Diệp Già Lam đương nhiên là bị dọa rồi.
Con gián con chuột cô thật ra chẳng sợ gì, nhưng mà lại sợ mấy thứ quỷ dị thế này đó.
Diệp Già Lam đến phim kinh dị cũng chưa từng xem lần nào.
Mỗi lần Tô Cẩm Kha gọi cô cùng xem phim ma, cô đều vừa tò mò lại vừa phải kiên định từ chối.
Tò mò là vì trong xương cốt cô vẫn ẩn dấu tính phản nghịch; từ chối là vì cô nghĩ đến an nguy tính mạng của bản thân.
Diệp Già Lam luôn hoàn toàn trái ngược với những tiêu chuẩn của một cô bé hư hỏng.
Ở nhà trường cũng như trong mắt các thầy cô giáo, cô là nữ sinh ngoan ngoãn chưa bao giờ khiến người ta nhọc lòng, nhưng kỳ thật ở sau lưng, từ thời sơ trung cô đã dấu Dư Thu Hoa và Tô Cẩm Kha trộm đi bắn khuyên tai rồi.
Hơn nữa mỗi bên tai còn bắn những hai cái lận.
Lúc mới vừa lên cao trung, Tô Cẩm Kha lại lôi cô đến tiệm xăm.
Tô Cẩm Kha thì xăm một đóa hồng, cô lại xăm một con bướm lên chỗ xương bướm sau lưng.
Hiện tại nhìn qua, thì thấy như kiểu kẻ ngốc vậy đó.
Phản nghịch ở tuổi dậy thì của Diệp Già Lam tất cả đều thể hiện trên những việc nhỏ như thế.
Sau lại trưởng thành hơn một chút, phản nghịch các thứ lại thu lại cả.
Diệp Già Lam không nghĩ tới những việc này nữa, mãi đến hôm nay Hạ Chí gọi cô đi nhà ma.
Cô sở dĩ không cự tuyệt hẳn, là vì trong thâm tâm vẫn còn nửa phần tâm tư, đương nhiên nguyên nhân chính yếu là…… cô cho rằng Hạ Chí không sợ mấy thứ này.
Kết quả không ngờ vào rồi, Hạ Chí run còn mạnh hơn cả cô luôn.
Ngón tay Diệp Già Lam vừa rồi bị Hạ Chí véo quá dùng sức, lúc này cúi đầu nhìn, khe ngón tay vẫn còn hồng, ẩn ẩn hơi đau.
Năm ngón tay cô hơi vặn vặn, vừa rồi lúc rũ mắt xuống có nhìn thoáng qua vết véo trên tay Đường Ngộ.
Tình huống của hai người nhìn đều không tốt lắm, giống như vừa đánh trận ở bên ngoài vậy.
Diệp Già Lam nháy mắt lại nhớ tới bộ dạng của Hạ Chí lúc đang trong nhà ma, cô không tự chủ được mím môi, “Vốn là rất sợ, sau lại phát hiện cậu còn sợ hơn tớ nữa……”
Cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng chuyện Đường Ngộ ngẫu nhiên sẽ biến thành Hạ Chí, nói hết lời mới phát hiện ra điểm không thích hợp, lại vội vàng sửa chủ ngữ : “Tớ là nói Hạ Chí.”
Đường Ngộ không giống như là sẽ sợ mấy chuyện ma quỷ thế.
Dù sao vừa rồi anh còn túm lấy cái đuôi trên đùi cô cơ mà.
Đường Ngộ hơi hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó cúi đầu, lại giơ tay khẽ kéo tay cô.
Anh không quá dùng sức, lòng bàn tay khẽ cọ nhẹ lên khe hở ngón tay cô, giọng cũng giống như động tác, đều nhẹ: “Tớ là hỏi, bị tớ dọa rồi à?”
Diệp Già Lam sửng sốt, sau phản ứng lại, lập tức lắc lắc đầu.
Cô cũng không phải thật sự bị thân phận khác của anh dọa, nhiều nhất cũng chỉ là tò mò với hơi kinh ngạc chút thôi.
Kinh ngạc người như anh mà cũng sinh ra loại bệnh này.
Tò mò anh là vì nguyên nhân gì mà sinh bệnh.
Dư Thu Hoa là bác sĩ, Diệp Già Lam khi còn nhỏ thường xuyên đến bệnh viện lúc rảnh rỗi, người bệnh cô thấy nhiều rồi, đủ loại người cũng đủ loại bệnh.
Nhân cách phân liệt cũng không có gì ghê gớm cả.
Chẳng qua chỗ bị bệnh của nó không giống những loại bệnh trên thân thể khác mà thôi.
Diệp Già Lam hơi hơi ngẩng mặt nhìn Đường Ngộ, thiếu niên đứng ngược sáng, trên mặt đến nửa điểm vẻ tối tăm cũng không có.
Kỳ thật anh với Hạ Chí cũng có chỗ giống nhau, ví như đôi mắt sâu thẳm sạch sẽ lại thuần túy này.
Đáy lòng cô đột nhiên mềm mại, khóe môi hơi hơi cong lên: “Hạ Chí rất đáng yêu.”
“Làm sao?”
Chỉ bằng việc Hạ Chí nắm chặt tay Diệp Già Lam thành như vậy, Đường Ngộ đã cảm thấy nàng ta chả có liên quan gì tới đáng yêu cả.
“Lúc em ấy gọi tớ là ‘ Chị ơi’, đặc biệt đáng yêu.”
Tuy rằng là dùng mặt của Đường Ngộ.
Nhưng mà giọng lại êm ngọt, còn mang theo một loại thanh lãnh thuần khiết sinh ra đã có sẵn của thiếu niên, tựa như gió đêm hè nhè nhẹ, từ từ thổi vào trong lòng cô.
Bên tai Diệp Già Lam dường như vẫn còn giọng nói kia lưu lại, cách vài giây, cô đã nghe được một tiếng chân chân thật thật vang lên bên tai mình: “Chị ơi,”
Đường Ngộ cúi người nhìn thẳng vào cô: “Như vậy sao?”
“……”
Diệp Già Lam nhẹ nuốt một ngụm nước miếng.
Cô quay đầu qua một bên, lại phát hiện ra Đường Ngộ không giống Hạ Chí.
Không giống, hoàn toàn không giống chút nào.
Lúc Hạ Chí lôi kéo tay cô, cô có cảm giác chẳng khác bị Tô Cẩm Kha nắm tay là bao cả.
Nhưng Đường Ngộ thì không giống thế, anh vừa hơi chút ghé sát vào, trái tim cô lại giống như như bị gắn thêm một cái môtơ, đập loạn cả lên.
–
Buổi tối Diệp Già Lam bị Tô Cẩm Kha gọi đi phụ đạo ngữ văn cho cô nàng.
Ngữ văn của Tô Cẩm Kha cơ bản không qua tiêu chuẩn, lần này thi tháng, cực vinh quang vì thiếu một điểm mà bị trượt.
Ba Tô mẹ Tô đều không ở nhà, em trai Tô Cẩm Kha đang ngồi sô pha phòng khách chơi game.
Cậu nhóc vừa mới lên cao trung, nhưng đã cao hơn Diệp Già Lam một chút.
Hơn 9 giờ tối, Tô Cẩm Kha ghé lên bàn làm bài.
Diệp Già Lam dựa vào sô pha lật xem《 Và rồi chẳng còn ai 》.
Quyển sách này siêu hại não, hôm nay cô lại không có nhiều tâm tư, xem mấy trang rồi buông ra ngay, cô vẫy vẫy tay với em trai Tô Cẩm Kha- Tô Nham: “Tiểu Nham em qua đây chút.”
Tô Nham không rõ nguyên do cầm máy chơi game dịch sang bên này.
“Lại qua thêm chút.”
Khoảng cách quá xa, cô không có cách nào thử nghiệm cả.
Tô Cẩm Kha đang gãi gãi đầu, vừa ngẩng đầu đã thấy bạn tốt như hổ rình mồi nhìn em trai mình.
Cô nàng sợ tới mức thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống, giây tiếp theo, cô nàng lại nghe thấy Diệp Già Lam nói: “Lại gần chút nữa.”
Hai người cách nhau có nửa cánh tay.
Tô Nham không dám qua nữa, “Chị Loan Loan, không phải là chị mơ ước sắc đẹp của em đó chứ?”
Diệp Già Lam lười vô nghĩa với cậu chàng, cậu nhóc không chịu qua thì cô tự mình đến vậy.
Lúc cách tầm hai mươi centimet cô dừng lại.
Tim đập bình thường, hoàn toàn không vì cô tiếp cận người khác phái mà loạn lên.
Diệp Già Lam hít một hơi, lại lùi ra một đầu sô pha, tùy tay cầm một cái gối ôm bưng kín mặt.
Tô Nham: “Chị Loan Loan, chị sẽ không vì không chiếm được tim em mà thương tâm đến chết chứ?”
Diệp Già Lam ném một cái gối qua,
Tô Nham im miệng, Tô Cẩm Kha lại quăng bài thi ra thò đến: “Cậu hôm nay sao thế? “
Diệp Già Lam lắc lắc đầu.
“Muốn yêu đương?”
Giống như sau khi hết tâm với Quý Nhiên lại đột nhiên hứng thú với người khác phái chăng?
Diệp Già Lam tiếp tục lắc đầu: “Tớ cũng không yêu sớm.”
“Cũng?”
“……”
“Còn có ai không yêu sớm sao?”
Trước mặt Diệp Già Lam thoảng qua khuôn mặt Đường Ngộ, cô xoa xoa mắt, cứng ngắc dời đề tài: “Lần này cậu có tiến bộ không?”
“Top 3”
Tô Cẩm Kha lại hỏi: “Cậu thì sao?”
“Không biết.”
Phiếu điểm là chiều nay ủy viên học tập mới phát lên nhóm lớp, Diệp Già Lam còn chưa xem nữa.
Tô Cẩm Kha cười hắc hắc, biết cô có bóng ma với Đường Ngộ, dứt khoát lấy di động cô qua xem thử.
Hai giây sau, cô nàng “Ai” một tiếng, “Thứ nhất.”
Diệp Già Lam giương mắt nhìn cô nàng, phản ứng vài giây mới hỏi lại: “Cậu ấy thì sao?”
Cô là chỉ Đường Ngộ.
Tô Cẩm Kha: “Thứ hai á.”
Không có khả năng đâu.
Trực giác Diệp Già Lam thấy không thích hợp, lấy di động về tự xem.
Phía trên giấy trắng mực đen rành mạch, Diệp Già Lam thứ nhất, Đường Ngộ đứng thứ hai.
Kém bốn điểm.
Tô Cẩm Kha cảm thán: “Bảo tọa của Loan Loan nhà chúng ta đã trở lại.”
“……”
“Nếu mà lần này là do bạn học Đường Ngộ cố ý phóng thủy thì phải nói là quá lãng mạn rồi.”
Diệp Già Lam nhíu nhíu mày.
Cô cũng đang nghi ngờ có phải Đường Ngộ cố ý hay không.
Giây tiếp theo, Tô Cẩm Kha: “Trong đầu tớ đã có một câu chuyện hơn mười vạn chữ rồi đây này.”
“Chuyện gì?”
“Học bá tiểu ca ca vì không muốn học bá tiểu tỷ tỷ vì đứng thứ hai mà không vui, nên lúc thi đã cố tình không giải mấy câu, cam nguyện đứng thứ hai, tất cả cũng chỉ vì đổi lấy một nụ cười mỹ nhân!”
“……”
Diệp Già Lam trắng mắt liếc cô nàng, “Thần kinh!.”
–
Đêm đó sau khi Diệp Già Lam về nhà, suy xét nửa giờ, đến 11 giờ vẫn phảu gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh Phi.
Là một chuyển tiếp về nhân cách phân liệt trên Bách Khoa Baidu.
Tạ Cảnh Phi lúc ấy đang chơi game, 11 giờ rưỡi mới thấy.
Nhiệt tình do vừa thắng trận của cậu ta bị diệt sạch, cách một hồi lâu mới rep: 【 Lam tỷ, cậu gửi cái này làm gì? 】 nhân cách phân liệt dù sao cũng là một loại loại bệnh tinh thần, dễ bị người ta hiểu lầm, hơn nữa bài xích, Tạ Cảnh Phi không muốn cho người khác biết.
Loại người như Đường Ngộ, trời sinh nên được người ta sủng.
Thời gian không còn sớm, Diệp Già Lam cũng chả vòng vo với cậu ta: 【Hôm nay tớ gặp Hạ Chí rồi. 】 Tạ Cảnh Phi hoàn toàn không biết làm sao.
Cậu ta xoay quanh cái bàn mấy vòng, sau đó mới rep lại: 【 Ngộ Ngộ biết không? 】【 biết. 】
Diệp Già Lam không hỏi nhiều với Đường Ngộ, là vì nhìn ra anh không muốn nói.
Nhưng cô lại muốn biết.
Hôm nay cô không biết bị làm sao nữa, chính là vô thức muốn hiểu hơn về người này.
Tạ Cảnh Phi không có cách nào: 【…… cậu muốn hỏi cái gì? 】【 Tại sao cậu ấy lại như vậy? 】
Vì cái gì chứ.
Vì cảm thấy dùng chữ không tốt bằng dùng lời nên Tạ Cảnh Phi gọi điện qua luôn, câu đầu tiên cậu ta đã nói luôn vào chủ đề: “Ba năm trước cậu ấy bị đuối nước”
“Vì cái này sao?”
“Cũng coi là như thế, Đại Bạch…… Chính là bác sĩ chủ trị của Ngộ Ngộ, cảm thấy có khả năng liên quan.”
Diệp Già Lam trầm mặc, an an tĩnh tĩnh nghe cậu ta tiếp tục nói.
“Lần đầu tiên Hạ Chí xuất hiện là hai năm trước, năm ấy có một cô bé trượt chân rơi xuống nước, Ngộ Ngộ nhảy xuống cứu người…… Trước kia Ngộ Ngộ cũng từng bị đuối nước một lần nên sau đó người nhà mới cho cậu ấy học bơi.”
“Nhưng có khả năng vẫn còn chút bóng ma, ngày đó sau khi Ngộ Ngộ cứu người lên, trạng thái cơ thể đều không được tốt, sau lại còn sốt cao mấy ngày.”
“Sau khi hết bệnh rồi, tớ đến bệnh viện thăm cậu ấy, thế là gặp Hạ Chí……”
Năm ấy Tạ Cảnh Phi cũng chưa chuyển tới phía nam học, ngày đó ôm một cái giỏ hoa quả lớn đến thăm Đường Ngộ.
Kết quả người nọ vừa mở mắt, câu đầu tiên đã khiến cho cậu ta chết sững: “Cậu là ai? Vào phòng tôi làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân không biết sao?”
Tạ Cảnh Phi: “……”
Ban đầu cậu ta cho rằng đầu óc Đường Ngộ bị chập chỗ nào nên mất trí nhớ, sau lại cẩn thận nghĩ, cảm thấy mấy chữ “Nam nữ thụ thụ bất thân” này thật sự quá mức kì quái.
Mà ngày đó, vừa vặn là vào hạ chí.
Qua mấy ngày Tạ Cảnh Phi mới biết được, hóa ra trong thân thể Đường Ngộ lại có một người khác.
Bạch Diệc kết luận là, lần đầu tiên chết đuối đã sinh ra bóng ma quá lớn trong lòng anh, chẳng qua phát tác chậm một thời gian mà thôi.
Tạ Cảnh Phi thấy cô nãy giờ không nói gì, khó tránh khỏi có chút sốt ruột: “Lam tỷ, chuyện này cậu có thể đừng nói với người khác không?”
Bị người khác biết, nói không chừng sẽ có thành kiến với Đường Ngộ mất.
Diệp Già Lam nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Tạ Cảnh Phi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí của cậu ta nhẹ nhàng hơn không ít, lời nói cũng bắt đầu không qua đầu óc chạy thẳng ra ngoài: “Lam tỷ, Ngộ Ngộ kỳ thật rất thích cậu…… Lần trước lúc cậu ấy giảng đề cho cậu ở trong lớp còn cắn trộm…… À không đúng, là hôn lên tai cậu đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!