Dòng Thơ Thứ Chín
Chương 30: dâng mệnh cho anh
Ánh mắt Diệp Già Lam nhìn theo anh mãi cho đến khi anh ra cửa.
Cửa sau lớp học mở ra, từ góc độ này của cô còn có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu lên sàn hành lang bên ngoài.
Tươi sáng rực rỡ, lại có chút chói mắt.
Không thấy rõ bóng người Đường Ngộ, nhưng có thể thấy bóng anh kéo dài trên nền gạch.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm mất vài giây, cây phấn trong tay có chút cộm lên làm cho lòng bàn tay cô không thoái mái, cô thả tay ra ném vào thùng rác, lấy một tờ khăn giấy khô trong cặp ra lau tay.
Tô Cẩm Kha nhắn tin qua: 【 Loan Loan, cậu đến trường rồi sao? 】
Cô nàng hiểu rõ hành tung của Diệp Già Lam như lòng bàn tay, biết hôm nay lớp cô tụ tập.
Diệp Già Lam nhìn thời gian.
10 giờ 40, lúc này Tô Cẩm Kha hẳn là mới vừa rời giường.
Cô rep: 【 hiện đang ở lớp học rồi. 】
【 tớ đi tìm cậu nhé? 】
Diệp Già Lam không hề nghĩ ngợi, lập tức từ chối: 【 không cần. 】
【? 】
【 có người ở cùng tớ rồi. 】
Tô Cẩm Kha đoán một phát trúng ngay: 【 Đường Ngộ? 】
Diệp Già Lam không rep, lại đi lấy phấn viết.
Tô Cẩm Kha: 【 Cậu ấy về Nam thành rồi sao? 】
Cách vài giây, không đợi Diệp Già Lam rep lại, cô nàng đã tự hỏi tự đáp gửi tiếp một câu: 【 ồ, thiếu chút nữa quên mất hôm nay lớp các cậu tụ tập. 】
Tô Cẩm Kha: 【 thiên thời địa lợi nhân hoà, cậu có thể tặng quà rồi. 】
Cô nàng gõ chữ siêu nhanh, Diệp Già Lam quay đầu viết được có nửa hàng chữ, cô nàng đã gửi qua một tin cực dài —
【 Nhưng mà là cậu ấy chủ động đi cùng cậu à? 】
【 Cậu ấy qua làm gì, giúp cậu viết sao? 】
【 chữ nam sinh không phải đều rất xấu sao? 】
Ba câu hỏi.
Diệp Già Lam chỉ rep một từ: 【 không phải. 】
Là cô gọi Đường Ngộ đến.
Đường Ngộ cũng không phải tới giúp cô viết chữ.
Chữ của Đường ngộ cũng đẹp y như anh vậy đó.
Tô Cẩm Kha: 【 cậu ấy không phải đến giúp cậu viết chữ, cậu lại gọi cậu ấy qua…… Hắc hắc hắc làm gì? 】
Cả câu cũng vì ba chữ ở giữa kia mà trở nên mất hài hòa.
Diệp Già Lam không rep, đóng khung chat tiếp tục viết chữ.
Cô không ở trong trạng thái, nên sau khi viết một hàng chữ đã phải lau lau xóa xóa mất mấy phút.
Vốn dĩ 11 giờ có thể viết xong, cô lại viết thêm mười lăm phút nữa.
Vì sao cô lại gọi một người chẳng thể giúp gì tới đây?
Diệp Già Lam cúi đầu, giơ tay chạm lên khóe môi, độ ấm nơi ấy dường như còn cao hơn ngón tay cô mấy độ, cô cong cong môi.
Vì muốn gặp anh.
Không có lý do gì không hợp lí cả, chỉ là muốn gặp anh thôi.
–
Cả ngày Diệp Già Lam đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Người nọ ngược lại, sau khi khuấy loạn hồ nước xuân tĩnh lặng trong lòng cô xong, lại giống như chẳng có việc gì, giữa trưa lại còn ngồi trên bàn cơm trong nhà cô mặt không đổi sắc ăn một bữa cơm.
Diệp Già Lam cảm thấy rất vô vị, ăn uống ít hơn hẳn ngày thường.
Dư Thu Hoa muốn xới cơm cho cô, lại bị cô từ chối: “Mẹ, con no rồi.”
Người đối diện giương mắt nhìn cô, khóe môi như có như không nâng lên nửa phần ý cười.
Diệp Già Lam vội vàng thu hồi tầm mắt, đẩy ghế ra đứng dậy, không nói một lời đi về phòng mình.
Phía sau giọng Dư Thu Hoa khó hiểu vang lên: “Đứa nhỏ này hôm nay sao lại thế này, ăn ít thế không biết.”
“Mặt lại còn đỏ như vậy, không phải bị sốt đó chứ?”
Dư Thu Hoa kém mỗi việc đi tìm nhiệt kế ngay thôi.
Đường Ngộ đưa ly nước lên nhấp một ngụm, “Có thể là buổi sáng ăn rồi.”
“……”
Diệp Già Lam thiếu chút nữa dẫm một chân vào thùng rác.
Cô vào phòng, sau đó trở tay đóng cửa.
“Phanh” một tiếng, tiếng đóng cửa siêu lớn, Dư Thu Hoa nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, sau đó khe khẽ thở dài.
…… Hay là do yêu sớm không được toại nguyện, bị người ta từ chối rồi?
Diệp Già Lam không biết Dư Thu Hoa nghĩ gì, cô nằm lên giường ôm gối ôm lăn mấy vòng, ngủ không được.
Hôm nay khác thường, cơn buồn ngủ cũng đến muộn hơn mọi ngày.
Diệp Già Lam dứt khoát lấy di động ra chơi games.
Trên di động của cô không có nhiều games lắm, lăn qua lộn lại đều bị cô chơi hết một lượt, cứ thế từ 12h30 đến tận 3h, cơn buồn ngủ mới dần dần đánh úp lại.
Giấc ngủ này cũng không yên ổn, nhưng thờ gian lại không ngắn.
Diệp Già Lam mơ mấy lần, đều là từng đoạn nhỏ.
Lúc tỉnh lại là hơn 5h, Diệp Già Lam sờ sờ cái trán đầy mồ hôi, nhưng lại không sao nhớ được trong mơ đã thấy cái gì.
Tạ Cảnh Phi gửi tin nhắn hỏi cô: 【 Lam tỷ, cậu đã đến chưa? Bạn học trong lớp đến sắp đủ rồi đó. 】
Diệp Già Lam đơn giản rep: 【 đến liền. 】
Cô vào toilet dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó thay bộ váy, trước khi ra cửa nghĩ nghĩ, vẫn lấy cái cặp sách kia đeo lên lưng —
Nhẫn ở trong cặp.
–
Chắc là do đây là buổi tụ họp điên cuồng cuối cùng nên không khí bữa tiệc luôn sôi trào.
Quỹ lớp năm 3 chưa dùng hết; lần này mua cái gì cơ bản đều là dùng quỹ lớp.
Diệp Già Lam đến lớp là hơn 6h.
Trời vẫn chưa tối, nhưng đèn trong lớp đã bật hết lên rồi, bên ngoài lại còn để một lớp giấy màu trong suốt, ánh đèn đủ mọi màu sắc, không khí càng thêm sôi động.
Tạ Cảnh Phi liếc mắt một cái nhìn thấy cô, giơ tay tiếp đón: “Lam tỷ ngồi bên này!”
Trong lớp náo nhiệt, Diệp Già Lam chỉ nghe được âm cuối.
Bên tay trái Tạ Cảnh Phi là Đường Ngộ, bên tay phải là một bạn nam khác trong lớp.
Trong phòng còn chuẩn bị một đống đồ trang trí, quả khí cầu quả thật chiếm không ít chỗ, chỗ thừa ra cho mọi người hoạt động không nhiều lắm.
Diệp Già Lam vốn đang do dự, kết quả sau đó lại bị mấy bạn học xô xô đẩy đẩy mà đi qua.
Sau đó người nọ giương mắt, hai người nhìn nhau vài giây.
Diệp Già Lam đứng, Đường Ngộ ngồi, vài giây sau, anh nhẹ nhàng đá cái ghế Diệp Già Lam định ngồi ra sau, rồi nắm tay cô kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Tạ Cảnh Phi ghé bên bàn nhìn cô: “Wow, hôm nay hai người lại mặc đồ đôi đó hả?”
“……”
Sở dĩ nói là đồ đôi, chẳng qua là do nó đều có màu trắng mà thôi.
Diệp Già Lam ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó chỉ chỉ một nam sinh khác, “Cậu ấy cũng mặc đồ trắng đó thôi.”
Tạ Cảnh Phi: “……”
Không ai phối hợp, cậu ta đành quay đầu không nói.
Đường Ngộ liếc nam sinh Diệp Già Lam vừa chỉ, chỉ liếc đúng một cái rồi thu mắt lại, sau đó cúi đầu nhìn tay mình vẫn đang nắm trên cổ tay Diệp Già Lam.
Anh cong môi, cái tay vốn dĩ nên buông ra lại di chuyển xuống dưới, cầm lấy bàn tay cô.
Diệp Già Lam không quen kiểu tiếp xúc này lắm.
Tim cô đập rớt mấy nhịp, đại não đình trệ, mãi đến khi cái ghế bên cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống, cô mới phản ứng lại, theo bản năng quay đầu nhìn.
Oan gia ngõ hẹp, ngồi bên cạnh cô chính là Phó Đồng.
Phó Đồng là thiên chi kiêu nữ sẽ không che dấu nổi cảm xúc của mình, thấy hai người nắm tay nhau, bao nhiêu khinh thường, chán ghét đều in hết lên mặt.
Diệp Già Lam mới vừa quay đầu qua, đã nghe Phó Đồng hạ giọng nói một câu: “Thứ gì không thuộc về mình thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác cướp đi mất thôi, không tin chúng ta chờ xem.”
Diệp Già Lam giả như không nghe thấy.
Đám nam sinh bên phía Tạ Cảnh Phi cũng buôn đến khí thế ngất trời, chắc là chú ý thấy Diệp Già Lam đang nghe, nên Tạ Cảnh Phi cũng ngừng đề tài vừa rồi, quay đầu hỏi cô: “Lam tỷ, tớ hỏi cậu một câu.”
“Cái gì?”
“Có một lần Tiểu Minh gặp một tên cướp, cậu ta chẳng những không sợ, ngược lại còn vui vẻ muốn cởi quần hắn ta ra, cậu biết vì cái gì không?”
Diệp Già Lam lắc đầu: “…… Vì sao?”
Cô thật sự không biết.
Mấy cái kiểu chuyện hài thô tục của đám con trai cô căn bản đã tiếp xúc bao giờ đâu.
“Vì tên cướp……”
Lời còn chưa nói xong, Đường Ngộ đã nâng chân đạp qua: “Câm miệng.”
Tạ Cảnh Phi cũng không dám nói ra tiếng, nhưng vẫn dùng khẩu hình trộm nói cho Diệp Già Lam mấy chữ sau: “Nhìn đẹp.”
Diệp Già Lam giơ tay sờ sờ tai, không hiểu: “Cái gì đẹp?”
Vừa dứt lời, Đường Ngộ quay đầu nhìn qua, anh híp mắt: “Muốn biết thì về tớ sẽ nói cho.”
Diệp Già Lam: “……”
Hình như cô cũng không quá muốn biết đâu.
–
Lần này tụ tập không có tiết mục gì, nhưng lại giống như tất cả đều là tiết mục vậy.
Có một cái kho truyện xưa ngồi ở giữa kể truyện, còn có bạn học ngẫu hứng hát lên mấy câu.
Nhạc đệm trên di động mở ra, lớp học yên tĩnh, vị bạn học kia cứ như vậy mở một buổi biểu diễn.
Biểu diễn kết thúc, mọi người đều cổ vũ nhiệt tình.
Lớp năm 3 có một khu dạy riêng biệt, nên chỉ cần không phải nhảy Disco trong lớp thì sẽ không ảnh hưởng đến mấy bạn học đang học ở tầng khác.
Diệp Già Lam cũng bị lây nhiễm, tâm trạng không tồi, mặt cười đến có chút cứng đờ rồi.
Đến 8 giờ, bên ngoài trời đã tối xuống.
Trong lớp có người bắt đầu rót rượu mời mọi người, không khí cũng ùa đến, dù muốn hay không muốn thì cũng sẽ uống một chút.
Diệp Già Lam uống một ngụm, Đường Ngộ bên cạnh uống nửa ly.
Lại nhìn bên cạnh, các bạn nam khác cơ bản đều uống một ly đầy.
Diệp Già Lam không thích uống loại rượu này lắm, cô thích ngọt, nhưng rượu trắng bình thường với bia lại chỉ có vị cay và chua mà thôi, chả ngọt tí nào cả.
Sau khi uống một ngụm, cô lại chạy nhanh đi rót một ly nước trái cây.
Lúc này vị chua trong miệng mới bị đè xuống.
Không được bao lâu, lại có người tổ chức mọi người chơi trò chơi.
Nói là trò chơi, nhưng kỳ thật lại giống như là giao lưu thân mật hơn.
Quy tắc trò chơi cực kỳ đơn giản, chính là mỗi bạn học đều viết lên hai ưu điểm của mình, truyền cho bạn học bên phải.
Rất nhanh đã có người phát giấy ra, bút từ chỗ ban tổ chức bên kia cũng truyền tới, mỗi người theo thứ tự viết cẩn thận.
Mỗi người mấy chữ, bút nhanh chóng đã truyền tới bên phía bọn họ.
Thị lực của Diệp Già Lam tốt, thấy trên tờ giấy Tạ Cảnh Phi truyền cho Đường Ngộ có viết ba chữ: Soái, có tiền.
Cô xuy cười ra một tiếng, lại nhấp một ngụm nước trái cây.
Lúc buông cái ly, mới vừa cúi đầu, đã thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của người bên cạnh đưa qua.
Ngón tay thon dài của người nọ kẹp tờ giấy đưa qua.
Phía trên có năm chữ ngắn gọn, cộng thêm mấy cái dấu chấm câu —
“Nghe lời,
Không dính người.”
Diệp Già Lam: “……”
Đây không giống ưu điểm, nếu phía sau lại thêm một câu là “từ chối bạn trai được không?” thì sẽ giống hệt một loại thổ lộ gián tiếp thì có.
Tạ Cảnh Phi bên cạnh còn quan tâm hỏi anh, cậu ta uống hơi nhiều, lúc nói chuyện đầu lưỡi còn líu lại: “Ngộ Ngộ…… Cậu uống say à, viết cái gì thế?”
Người uống say hình như là Tạ Cảnh Phi.
Diệp Già Lam mới vừa nghĩ như vậy, kết quả quay đầu lại, cô lại đối diện với ánh mắt của Đường Ngộ.
Khóe mắt người nọ híp lại, đáy mắt mông lung, men say loáng thoáng sắp tràn ra tới nơi.
Cũng không tính là say túy lúy; nhưng khẳng định cũng vẫn say.
Diệp Già Lam nhìn anh chằm chằm mất hai giây, vừa muốn lấy cho anh một ly nước trắng, tay còn chưa nâng lên đã bị anh túm lấy.
Tờ giấy kia bị ép trong lòng bàn tay cô, một tấc một tấc, như là muốn làm bỏng lòng bàn tay cô vậy.
Diệp Già Lam theo bản năng nắm chặt, động tác rót nước cũng ngưng hẳn, vài giây sau, người nọ giống như khóa phòng, ghé lên bàn ngủ.
Tạ Cảnh Phi ở bên cạnh líu lưỡi giải thích: “Ngộ Ngộ không uống được rượu, một ly là say rồi.”
Diệp Già Lam cúi đầu nhìn anh một cái, sau đó rót ly nước sôi để nguội để bên cạnh.
Để sau khi anh tỉnh thì uống, cho dạ dày khỏi bị khó chịu.
Cuộc tụ tập đến 9 giờ rưỡi thì kết thúc.
Còn lại 30 phút đã quét dọn vệ sinh.
Từ 8 giờ đến tận 9 giờ rưỡi, Đường Ngộ ngủ một tiếng rưỡi.
Giấc ngủ này có tác dụng không nhỏ, lúc Diệp Già Lam đánh thức anh, cơn say của anh cơ bản đã giảm hơn phân nửa rồi.
Cả lớp chung tay, chưa đến 10h đã thu dọn xong.
Đoàn người đi theo các em năm nhất, từng nhóm ra khỏi cổng trường, sau đó ai về nhà nấy.
Ánh đèn ngoài cổng trường sáng rực, ven đường có một chiếc Bentley.
Tạ Cảnh Phi không ngủ, hơn nữa uống lại nhiều, lá gan cũng lớn hơn so với khi tỉnh táo, cánh tay nhấc đặt trên vai Diệp Già Lam, chỉ là còn chưa kịp đặt hẳn xuống đã bị Đường Ngộ kéo ra.
Cánh tay cậu ta vì thế thuận theo khoác lên vai Đường Ngộ, “Ngộ Ngộ, tớ đưa các cậu về.”
Đường Ngộ nhíu mày, “Không cần.”
Tạ Cảnh Phi chớp chớp mắt, khuyên thêm mấy lần vẫn không có kết quả, lúc sau mới lưu luyến bước về phía trước Bentley màu đen kia.
Cậu ta thật sự uống say, đi cũng theo thành hình chữ S, mỗi bước chân tựa như người mẫu cất bước, lúc đến bên cạnh xe, còn nhìn vào kính xe lúc muốn đẩy tay then mở cửa.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm bên kia, mới vừa cười một tiếng, tay đã bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy.
Không phải lần đầu tiên bị nắm tay, nhưng tim cô vẫn không thể tự động đập nhanh hơn một chút.
Tiểu khu của bọn họ thật sự rất gần trường, sau một cái đèn xanh đèn đỏ đã nhanh chóng về đến nhà.
Lúc cách tiểu khu không đến 10m, Diệp Già Lam dừng lại, cô rút tay khỏi tay Đường Ngộ: “Cậu chờ tớ chút.”
Lời còn chưa dứt, cô đã xoay người chạy chậm qua đường cái, chạy thẳng về phía tiệm bánh ngọt đối diện.
Năm phút đồng hồ sau, lúc trở về, trên tay Diệp Già Lam lại có thêm một cái bánh kem.
Cỡ bé, cũng vừa bằng cỡ bàn tay.
Diệp Già Lam đưa bánh kem qua: “Còn chưa qua 12 giờ.”
“Không ăn,” Đường Ngộ nửa cúi đầu nhìn cô, khóe môi hơi nở cười: “Cậu ăn hộ tớ đi.”
Diệp Già Lam biết Đường Ngộ không thích ăn đồ ngọt, khẽ nhíu mày, cầm nĩa ăn một miếng.
Vị bơ tan chảy, cô mới vừa nhấp môi, đã nghe thấy có người hỏi: “Quà đâu?”
Diệp Già Lam đột nhiên nhớ tới nụ hôn buổi sáng.
Tựa như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí không thể xem là hôn thật được.
Mặt cô nóng lên.
Hôm nay rõ ràng chỉ uống một ngụm rượu, kết quả lại giống như bị nhúm cả đầu vào vậy.
Diệp Già Lam cưỡng ép bản thân dời lực chú ý, cô hít sâu một hơi, lấy ra một cái hộp từ trong cặp sách: “Về nhà hãy mở.”
Đường Ngộ duỗi tay nhận, sau đó ngay khi chạm phải cái hộp kia, tay anh lại đột nhiên di chuyển lên, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước.
Diệp Già Lam tay trái cầm hộp, tay phải cầm bánh kem, còn chưa phản ứng lại, khuôn mặt thiếu niên đã hạ thấp xuống, chuẩn xác hôn lên môi cô.
Lần này không phải ở khóe môi.
Anh hôn vừa tỉ mỉ vừa liên tục, thậm chí còn cuốn luôn cả chút bơ dính bên khóe môi cô.
Ngọt đến phát ngấy.
Nhưng ngoài ý muốn, anh lại cảm thấy cũng có thể chịu đựng được.
Lúc này là thời điểm người trẻ ra ngoài hoạt động nhiều, có mấy người qua đường thấy bọn họ như vậy, còn đặc biệt ái muội huýt sáo: “Mấy em trai em gái bây giờ to gan như vậy sao?”
Diệp Già Lam phản ứng không nhanh nhạy lắm, lúc này mặt mới lập tức đỏ lên.
Môi Đường Ngộ rời khỏi môi cô, nhỏ giọng trằn trọc bên tai cô, sau đó nhẹ nhàng cắn xuống vành tai, “Nhớ anh sao?”
Diệp Già Lam hơi ngửa đầu, ngôi sao trên kia bị ánh đèn đường che lấp mất, không thấy rõ, nhưng mặt trăng kia lại vừa cong vừa sáng.
Cô giống như bị mê hoặc, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Bên tai, người nọ dường như thấp thấp giọng cười, “Anh cũng nhớ em!”
Giọng anh không lớn, nên nghe càng cực kì lưu luyến.
Hô hấp Diệp Già Lam không được bình thường nữa, cô nhìn lên bầu trời đêm, chỉ cảm thấy từng ngôi sao một đều sáng lóe lên.
Trái tim nảy lên kịch liệt lại cực ngọt ngào, một câu Tô Cẩm Kha thường nói rất hợp với hoàn cảnh lúc này lại phiêu lãng bên tai.
Mấy năm trước, Tô Cẩm Kha là một fangirl chính hiệu, mấy lần Diệp Già Lam đi xem biểu diễn của idol với cô nàng.
Mỗi lần ở hiện trường biểu diễn, cô nàng thường gào lên một câu: Nguyện đem mạng dâng cho người.
Diệp Già Lam trước kia chỉ cảm thấy cô nàng phóng đại quá mức, căn bản không thể hiểu nổi cảm giác ấy.
Nhưng đến hôm nay, dường như cô đã có thể hiểu được rồi.
Bởi vì ngay tại một khắc này đây, cô cũng muốn dâng mạng lên cho người thiếu niên thuần khiết dịu dàng trước mặt mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!