Dòng Thơ Thứ Chín
Chương 45: Nam chính mộng X!
Cố gắng…… Cố gắng làm gì?
Cố gắng để sáng mai cô ấy có thể đi làm, hay là sáng mai không đi làm được hả????
Tô Cẩm Kha đứng ở ngoài cửa, rõ ràng là bị hơi lửa nóng bên trong làm ảnh hưởng, da mặt cô nàng hiếm khi mới mỏng được một lần, mặt đỏ rần tới tận cổ luôn.
Cách một cánh cửa, tiếng kêu khe khẽ đứt quãng cứ không ngừng truyền ra, Tô Cẩm Kha ở bên ngoài đi cũng không được mà ở lại cũng chẳng xong.
Cô nàng đứng tầm nửa phút, sau đó thật sự không chịu đựng được nữa, vội che tai chạy vào phòng cho khách.
Phanh một tiếng, những tạp âm kia đều bị cô nàng ngăn ở bên ngoài.
Trong phòng an tĩnh, Tô Cẩm Kha nghĩ thầm, ngày mai có khả năng sẽ là một ngày khảo nghiệm năng lực tâm lí của Diệp Già Lam.
Cô nàng không dám tưởng tượng, cũng không có cách nào tưởng tượng.
Mà bên ngoài phòng cho khách, Tô Cẩm Kha vừa mới đi, cánh cửa phòng bên phía sau đã bị đá ra.
Đường Ngộ ôm Diệp Già Lam đi nhanh về phía phòng ngủ.
Người con gái trong ngực gắt gao nhăn mày, cả khuôn mặt đỏ ửng chưa tan, nhìn cực kì vũ mị đáng yêu, càng làm người ta thương tiếc.
Nhưng Đường Ngộ không có cách nào thương tiếc cô nổi.
Hôm nay anh đã bị dục vọng nuốt chửng mất rồi, ánh mắt cực nóng, động tác thô bạo, sau khi áp xuống người cô, không chút do dự xỏ xuyên qua cơ thể nhỏ bé.
Ván giường vận động kịch liệt xóc nảy đập lên tường phát ra những tiếng động rất nhỏ, tựa như một liều thuốc kích thích lợi hại nhất, từng chút kích thích bên tai anh.
Đường Ngộ đã không rảnh lo Diệp Già Lam sáng mai còn có thể đi làm nữa hay không rồi.
Lý trí bị cướp đoạt, trong đầu anh giờ này tất cả đều là lời Diệp Già Lam vừa nói bên tai mình, cô nói: “Đường Ngộ, làm sao bây giờ, em vẫn còn rất thích anh.”
Còn có thể làm sao bây giờ?
Anh không phải cũng vẫn còn rất thích cô, không phải cô thì không thể đó sao?
Tô Cẩm Kha với Tạ Cảnh Phi, thậm chí ngay cả chính Diệp Già Lam, cả ba người đều cho rằng sau khi anh và Diệp Già Lam chia tay thì chẳng còn dính líu gì nữa.
Nhưng Đường Ngộ biết vốn dĩ không phải thế.
Anh không buông xuống được, cũng không có cách nào giả bộ buông xuống được.
Cho nên tháng đầu tiên sau khi chia tay, anh đã gọi cho Diệp Già Lam.
Số của anh có mã vùng nước Mỹ, sợ Diệp Già Lam phát hiện chỗ không đúng, không chịu nhận, Đường Ngộ còn đặc biệt đổi một số khác để gọi cho cô.
Diệp Già Lam quả nhiên nhận, hơn nữa tâm trạng còn rất tốt, nói “hello”.
Lúc ấy, hô hấp Đường Ngộ hơi hơi nặng, không đáp.
Diệp Già Lam lại nhìn điện báo hiện lên, là một mã khu vực xa lạ, một số điện thoại xa lạ, cô dùng tiếng Anh hỏi một câu “Có chuyện gì sao?”, đầu bên kia vẫn không có ai trả lời.
Cô tưởng là cuộc gọi trêu đùa, nên cúp máy luôn.
Nhưng mà cúp không bao lâu, số điện thoại kia lại nhanh chóng gọi qua thêm lần nữa.
Diệp Già Lam vốn dĩ không định nghe nữa, kết quả người đầu bên kia thật sự có nghị lực, một lần không nhận thì gọi hai lần, hai lần không được thì gọi ba lần, lúc gọi tới lần thứ tư, cô ấn nghe: “Người bạn này, tiền gọi đường dài quốc tế rất đắt đó, tiền điện thoại cậu sẽ cho tôi sao?”
Vốn dĩ cô nghĩ vừa vào đã mắng người ta vài câu, sau đó sẽ giống như chị đại cúp điện thoại cái rụp.
Nhưng tính cô lại quá mềm mỏng, từ khi trưởng thành mấy câu thô tục đều không nói được, nghẹn nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra tới một câu: “……fuck you!”
Đầu kia loáng thoáng cười một tiếng.
Kiềm chế, hơn nữa còn rất dịu dàng.
Diệp Già Lam vô tâm nghe, lại thấy ảo não, cô cúp điện thoại, cũng kéo số kia vào danh sách đen luôn.
Vài phút sau, di động cô nhận được một tin nhắn thông báo mã nạp thẻ.
Người nọ thế mà lại thật sự nạp tiền cho cô, hơn nữa còn là hơn một ngàn nữa đó.
Nhưng mà, trên trời tự nhiên rơi xuống một cái bánh có nhân, Diệp Già Lam vẫn không dám nhận.
Hôm sau cô bỏ luôn cái số di động kia đi.
Từ đấy về sau, Diệp Già Lam và Đường Ngộ không gọi cho nhau được nữa.
Sau lại biết số điện thoại mới của cô, là vì cô uống say, mơ màng hồ đồ gọi vào số điện thoại Đường Ngộ dùng trước kia.
Đường Ngộ, loại người này là điển hình của nhà tư bản, tiền điện thoại nạp một lần dùng mấy năm, số di động cũ vẫn luôn cài trong một máy di động khác, mỗi lần đều tự động kéo dài hạn.
Nhưng anh không thường mở máy.
Lần đó mở máy chỉ là do ngẫu nhiên, Đường Ngộ vốn định tùy tiện xem hai cái rồi tắt máy, kết quả chỉ liếc hai cái đã có một số gọi vào.
Đường Ngộ không nhận.
Nhưng cũng không lập tức tắt.
Chờ anh rửa mặt xong từ toilet đi ra, số điện thoại kia đã gọi tới mấy chục cuộc.
Đường Ngộ nhướng mày.
Sau đó, lúc tiếng chuông lại vang lên, anh nhận.
Nhận hay không nhận thật ra cũng chả khác nhau là bao nhiêu, bởi vì đầu kia căn bản chẳng có tiếng động gì.
Đường Ngộ bắt đầu nghĩ là trò đùa dai, mãi đến khi cô gái nhỏ đầu bên kia khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Chỉ một tiếng, động tác của anh bỗng cứng lại trong chớp mắt.
Giây tiếp theo, giọng Tô Cẩm Kha truyền đến: “Loan Loan, sao cậu lại uống rượu rồi?”
“Ai? Uống say lại còn gọi cho một số điện thoại lạ nữa chứ?”
Cô nàng lấy điện thoại từ tay Diệp Già Lam qua, “Ngại quá, quấy rầy rồi, bạn tôi vừa rồi uống say ấn loạn một dãy số, xin lỗi, xin lỗi nhé……”
Sau khi nói vài lời xin lỗi xong, Tô Cẩm Kha cúp điện thoại.
Đường Ngộ vẫn duy trì tư thế trước đó không hề động đậy.
Có thể thấy, Diệp Già Lam say, chỉ cần hừ nhẹ một tiếng, cũng có thể đoạt mạng anh.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, di động cũ của Đường Ngộ chưa từng tắt máy bao giờ.
Diệp Già Lam cũng thật sự có gọi tới vài lần, mỗi lần đều là uống rượu say không nói gì, nhẹ nhàng rầm rì với ống nghe.
Sau đó giống như là Đường Ngộ đơn phương mơ một giấc mộng, mơ rồi sau khi tỉnh lại mọi thứ lại trở về nguyên vị trí của nó.
Diệp Già Lam hoàn toàn không nhớ bản thân từng gọi cho anh.
Loại tình huống này vẫn cứ tiếp tục cho đến trước khi Đường Ngộ về nước không lâu, cuối cùng cũng có một lần anh nhận được điện thoại của Diệp Già Lam.
Lúc ấy là đầu tháng 3 mùa xuân, hơn 12h đêm giờ Bắc Kinh.
Lần đó Diệp Già Lam cũng uống say.
Bất tỉnh nhân sự nói với điện thoại muốn anh.
Sau đó rượu tỉnh, cô lại vứt anh qua sau đầu, lại ngậm miệng không đề cập gì tới nữa.
Đường Ngộ đã liệu được cả nguyên nhân gây ra lẫn kết quả rồi.
Nhưng anh muốn không phải là lời thật lòng của Diệp Già Lam sau khi sau rượu phun ra.
Đường Ngộ muốn, là Diệp Già Lam cùng anh, tỉnh táo cùng rơi vào vực sâu.
–
Hôm sau Diệp Già Lam tỉnh dậy rất sớm.
Đồng hồ sinh học đã hình thành, hơn nữa cơ thể không thoải mái lắm, hơn 6 giờ cô đã sờ di động xem tin nhắn.
Là do bệnh nghề nghiệp, nên vừa mở mắt cô liền theo bản năng xem có đồng nghiệp nào tìm mình không, người bệnh nội trú có vấn đề gì không.
Trong nhóm vẫn gió êm sóng lặng.
Diệp Già Lam trở mình.
Động tác không mạnh, nhưng là cực kì không thoải mái.
Eo giống như bị ai cắt vậy, chân cũng giống như bị dùng sức bẻ ra rất lâu, cả người đều khó chịu.
Giống như cơ thể đã vận động kịch liệt, tiêu hao quá nhiều năng lượng ấy.
Diệp Già Lam nhớ rõ hôm qua có uống không ít rượu, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ nổi hôm qua mình đã làm gì.
Chắc cũng không thể hơn nửa đêm chạy xuống dưới lầu chạy mấy vòng đâu nhỉ?
Diệp Già Lam nhíu nhíu mày, hai ngón trỏ nhấc lên nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương.
Hai giây sau, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh bản thân cưỡng hôn Đường Ngộ.
Diệp Già Lam theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Tay trái cô ấn lên bên đùi nhức mỏi, sau đó dùng một tay khác gửi tin nhắn cho Tô Cẩm Kha: 【 Kha Kha, tối qua tớ nằm mơ. 】
Tô Cẩm Kha rep siêu nhanh: 【 ờ? 】
【 Cậu dậy sớm thiệt đó. 】
【……】
Tô Cẩm Kha không phải dậy sớm, cô nàng căn bản là không ngủ được.
Lúc bắt đầu cô nàng còn có ý định đi ngủ. Nhưng mà cái chung cư này, hiệu quả cách âm không hề tốt như trong tưởng tượng gì cả, tiếng giường lắc lư bên cạnh cứ truyền thẳng tới, lắc lư đến mức đánh tan luôn cơn buồn ngủ của Tô Cẩm Kha thành mây khói luôn.
Vất vả chờ cách vách ngừng nghỉ, cô nàng lại không ngủ được.
Tô Cẩm Kha lăn qua lộn lại hơn nửa buổi tối, khó khăn lắm mới mê man ngủ được một tí, lại bị tiếng rung WeChat làm tỉnh.
Cô nàng hỏi Diệp Già Lam: 【 Mơ gì thế? 】
【 mộng xuân. 】
Diệp Già Lam: 【 tớ mơ thấy hôm qua tớ uống say cưỡng hôn Đường Ngộ. 】
Tô Cẩm Kha: 【 Hôm qua, cậu thật sự uống say. 】
【 nhưng tớ không cưỡng hôn Đường Ngộ đúng chứ? 】
Diệp Già Lam hoạt động vòng eo một chút, 【 nằm mơ làm tớ mệt mỏi quá…… Thật sự rất giống thật đó. 】
Tô Cẩm Kha giả chết.
Diệp Già Lam nằm trên giường vài phút, Tô Cẩm Kha mãi không rep lại, cô mới vừa xốc chăn đi lấy quần áo, cửa phòng lại đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Động tác của cô cứng đờ, sau đó giương mắt, nhìn người đứng ở cửa, người đàn ông không kiêng dè chút nào nhìn chằm chằm bả vai lõa lồ bóng loáng bên ngoài của cô.
Người này hình như là……
Nam chính trong giấc mộng xuân của cô mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!