Dòng Thơ Thứ Chín
Chương 59: thích ôm em
Diệp Già Lam há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm anh hơn nửa phút mới quay đầu đi, cô tỏ vẻ trấn định nhìn phía trước: “Em chả nghĩ làm gì cả.”
Đèn đường bên ngoài đã sáng lên, cả thành phố đều trở nên nhu hòa, Diệp Già Lam nhìn chằm chằm cái bóng của cây đèn đường gần nhất mấy giây, sau đó lại quay đầu lại.
Diệp Già Lam cong môi, hỏi ngược lại: “Anh muốn làm gì?”
Đường Ngộ cũng nghiêng người nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng, giơ tay khẽ chạm lên gương mặt cô, nhẹ giọng mở miệng: “Gặp người lớn.”
Đến nhà Đường Ngộ, tất nhiên không thể là gặp người lớn nhà cô rồi.
Nhưng gặp người lớn nhà Đường Ngộ thì…… trong đầu Diệp Già Lam lập tức hiện ra dáng vẻ bố Đường Ngộ – Từ Chấn, từ sâu trong nội tâm cô lại có chút mâu thuẫn, thu tầm mắt lại, ngón tay hơi hơi nắm, gắt gao bám lên ghế dựa làm bằng da kia.
Đường Ngộ liếc cô một cái, “Sao vậy?”
“Không sao.”
Diệp Già Lam mím môi, cô nghe thấy tiếng khởi động xe, quay đầu nhìn anh một cái: “Đường Ngộ……”
Đường Ngộ không quay đầu lại, “Ừ.”
“Sao đột nhiên lại muốn gặp người nhà anh?”
“Không phải em nói anh là bạn trai em sao?”
“……”
Diệp Già Lam không ngờ lời qua loa lấy lệ với người phụ nữ kia lại bị anh nghe thấy, lúc này cũng không kịp nghĩ gì, cô cúi thấp đầu, “Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Không cần chuẩn bị,” đằng trước là ngã tư, tranh thủ thời gian chờ đèn xanh, Đường Ngộ dừng xe lại, anh nhìn Diệp Già Lam, “Chỉ ăn bữa cơm thôi mà.”
Anh nói càng nhẹ nhàng, cục đá đè trong lòng Diệp Già Lam lại càng nặng.
Cảnh tượng Từ Chấn tìm cô lần đó như đang tái hiện ngay trước mắt, mỗi hình ảnh đều cực kì rõ ràng, Diệp Già Lam bị ép tới không thở nổi, cô theo bản năng giơ tay sờ sờ mũi, không kịp từ chối, di động Đường Ngộ để trên xe đã rung lên.
Diệp Già Lam chuyển tầm mắt, nhìn về phía cái di động kia.
Có người gọi tới.
Đường Ngộ vẫn y như cũ không hề rời mắt, dường như lực chú ý vẫn chưa từng rời đi, anh đưa điện thoại qua, “Nhận đi.”
Diệp Già Lam “Ờ” một tiếng, sau khi thấy tên người gọi đến mới ấn nghe.
Người đầu kia căn bản không đợi cô mở miệng, giọng nói cực nhanh, “Cặp vợ chồng lần trước tới bệnh viện nháo, em còn nhớ không? Trong não con gái bọn họ quả nhiên có một khối u ác tính… Nhưng mà Tiểu Đường, làm sao em lại biết thế?”
Đây là giọng của chủ nhiệm Ngô, Diệp Già Lam nhận ra được.
Cô mất vài giây để tiêu hóa những lời này, khóe miệng giật giật, “Chủ nhiệm Ngô.”
Người đàn ông đang điều khiển xe nhướn mày.
Chủ nhiệm Ngô rõ ràng cũng sửng sốt một chút, mất mấy giây cũng không có động tĩnh gì, ông nhìn lại số mình vừa gọi, xác định không sai, sau đó mới do dự hỏi: “Tiểu Diệp?”
“Chủ nhiệm Ngô, là cháu.”
“Tiểu Đường ở bên cạnh cháu sao?”
“Anh ấy đang lái xe.”
“Không sao, nói với cháu cũng được.”
Suy xét đến việc Diệp Già Lam không phải là bác sĩ chuyên nghiệp ở khoa bọn họ, chủ nhiệm Ngô lại mở miệng, tốc độ nói rõ ràng chậm đi không ít: “Cơ bản có thể chẩn đoán chính xác vì u não ác tính, khối u có đường kính gần bốn centimet, u đã có dấu hiệu di căn, nên gần đây tình trạng nôn ra lại tăng thêm, thị lực cũng giảm rất nhanh.”*
(*phần này tỉ lệ chính xác 10% do tui dân mù khoa học chả hiêu mô tê gì hết)
Diệp Già Lam vừa rồi bật loa, nên tiếng cũng không nhỏ.
Chủ nhiệm Ngô vừa nói, Đường Ngộ đã dừng xe ở ven đường.
Diệp Già Lam vẫn chưa hiểu lời ông nói lắm, di động đã bị người ta lấy mất, tay trái Đường Ngộ vẫn đặt trên vô lăng, tay phải cầm di động đặt bên tai, mở miệng: “Thầy Ngô.”
Ngô chủ nhiệm: “……”
Giọng nói này tới khiến cho ông có chút ngây người, ngẩn ra vài giây mới “Ờ” một tiếng, “Tiểu Đường, 7 giờ sáng mai sẽ mở một cuộc thảo luận bàn bạc phương án phẫu thuật và trị liệu tiếp theo đấy.”
Đường Ngộ đáp “Vâng”.
“Nhưng mà…… Người nhà bệnh nhân hình như không có nhiều tiền như thế, không biết có thể thuận lợi tiến hành phẫu thuật không nữa…… Bỏ đi, trước cứ thương lượng một chút đã.”
Ngón trỏ Đường Ngộ nhẹ nâng, gõ nhẹ lên tay lái, “Được ạ.”
Chủ nhiệm Ngô bên kia cúp điện thoại.
Đường Ngộ không lập tức khởi động xe, anh dựa vào lưng ghế, giơ tay che mắt lại.
Diệp Già Lam duỗi tay kéo tay anh, “Mệt sao?”
Đường Ngộ lật tay cầm tay cô đặt lên mắt mình, “Xác suất phẫu thuật thành công sẽ không quá cao.”
Hầu hết các cuộc phẩu thuật của khoa thần kinh vốn tỉ lệ thành công đã không cao, huống chi dù có phẫu thuật thuận lợi, trị liệu sau đó cũng có thể nhảy ra đủ loại vấn đề.
Diệp Già Lam tuy rằng là người ngoài ngành, nhưng cũng biết những lời này của Đường Ngộ không giả.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, mắt Đường Ngộ bị che mất, dưới ngón tay là chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng mím lại, hơi hơi căng thẳng.
Tinh xảo đẹp đẽ, nhưng cũng lộ ra chút mỏi mệt.
Giọng Diệp Già Lam càng thêm mềm mại, “Để em lái xe, anh nghỉ ngơi một lát đi.”
Đường Ngộ vẫn không phản ứng gì.
Cách vài giây, anh mới thả tay Diệp Già Lam xuống dưới, duỗi tay qua sờ sờ tóc cô: “Biết lái à?”
“Đương nhiên biết.”
Tuy rằng Diệp Già Lam thi bốn thì trượt ba nhưng tốt xấu gì cô cũng lấy được bằng lái rồi, cũng đã biết lái được mấy năm nữa.
Diệp Già Lam cởi dây an toàn, “Nói địa chỉ cho em, em bật hướng dẫn là tự lái tới được.”
–
Diệp Già Lam không tính là dân mù đường, hơn nữa hướng dẫn chính xác, rất thuận lợi lái xe tới địa chỉ định sẵn.
Bảo vệ tiểu khu thấy biển số xe, rất nhanh cũng thả cho cô qua.
Lúc Diệp Già Lam lái xe dừng dưới nhà anh, liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ghế phó lái đang nhắm mắt an tĩnh, cho dù đã ngủ, ấn đường vẫn hơi hơi nhăn.
Cô nhẹ nhàng thở dài, giơ tay nhẹ chạm lên ấn đường của anh.
Ấn đường Đường Ngộ càng nhăn lại.
Giây tiếp theo, anh mở to mắt, nhìn ra bên ngoài trước, sau đó lại quay đầu nhìn cô: “Tới rồi.”
Đường Ngộ cởi đai an toàn, xuống xe mở cửa xe cho cô.
Bên này vừa nhìn đã biết là khu nhà giàu, biệt thự thành hàng, cơ bản đều là theo kiến trúc châu Âu, nhìn từ ngoài vào đã biết là tiêu không ít tiền rồi.
Nhưng Diệp Già Lam chả có tâm trạng nào mà xem với chả xét cả, cô có chút khẩn trương, khẩn trương đến nỗi chóp mũi cũng đã đổ mồ hôi.
Vừa suy nghĩ nếu chút nữa đụng phải Từ Chấn thì nên dùng vẻ mặt gì, tay đã bị kéo lại, giọng người đàn ông vang lên bên tai, “Nghĩ cái gì thế?”
“Nghĩ tới người nhà anh……”
Diệp Già Lam mặc dù đã cố hết sức để khống chế, nhưng vẫn không tự giác lộ ra vẻ khẩn trương, Đường Ngộ giơ tay lau lớp mồ hôi trên chóp mũi cô, “Rất khẩn trương à?”
“…… Vẫn ổn”
Vẫn ổn cái rắm.
Diệp Già Lam khẩn trương muốn chết.
Dù sao thì sau cuộc gặp này, có thể Từ Chấn sẽ lại lấy một tờ chi phiếu ra, sau đó bảo cô rời xa con ông ta ra.
Nhưng Đường Ngộ căn bản không biết có thể như thế.
Nếu biết ——
Diệp Già Lam quay đầu, giương mắt nhìn mắt người đàn ông bên cạnh, cô hơi hơi hít một hơi thật sâu.
Mặc kệ, cứ thử một lần.
Có thể đi đến cuối cùng cũng hay không đều là số mệnh.
Diệp Già Lam làm tốt công tác chuẩn bị, cô gắng tâm bình khí hòa, bị Đường Ngộ lôi kéo đi vào, sau đó nhìn Đường Ngộ nhập mật mã cửa lớn, mới vừa đẩy cửa đi vào, tiếng TV phòng khách đã ập đến.
Đây hẳn là bộ phim hoạt hình nổi tiếng gần đây, tiếng nhân vật đã bị xử lí qua, nên càng thêm vẻ hoạt bát đáng yêu.
Diệp Già Lam không tự giác nhìn về nơi tiếng phát ra, hai giây sau mới dời đi, cô nhìn thấy một cô bé con dựa trên sô pha đung đưa hai gót chân nho nhỏ.
Đường Yên Ninh không thèm quay đầu, nói: “Anh, anh về rồi à?”
“Ừ.”
Diệp Già Lam đứng ở ngay cửa, duỗi tay đi túm lấy tay áo Đường Ngộ, “Phải đổi giày không?”
Đường Ngộ quay đầu nhìn cô, sau đó đột nhiên khóe môi gợi lên ý cười, “Tùy tiện đi.”
“……”
Diệp Già Lam nhìn sàn nhà sáng bóng có thể soi cả người trước mắt, giọng càng thêm nhỏ: “Dép đâu?”
Không có dép sao cô thay được?
Đường Ngộ nhìn chân cô, sau đó kéo cửa tủ giày bên cạnh, lấy ra một đôi dép lê mới, mở túi ra, để xuống dưới chân cô.
Diệp Già Lam lập tức đi vào.
Vừa muốn đi qua đống thảm gần cửa, kết quả vừa nhấc mắt, cô đã thấy Đường Yên Ninh tới bên cạnh từ lúc nào không hay.
Cô bé con nâng đầu nhỏ nhìn cô, mắt mở to long lanh, “Mẹ ơi!”
“……”
Vì sao nhìn cô lại gọi mẹ?
Diệp Già Lam và Đường Ngộ liếc nhau một cái, còn chưa kịp đáp lại, phòng bếp đã truyền đến một giọng nữ, “Sao vậy?”
Đường Yên Ninh nâng giọng: “Anh dẫn về một chị gái xinh đẹp này.”
Cửa phòng bếp rốt cuộc lộ ra một cái đầu, mái tóc dài tùy ý buộc phía sau, làn da trắng nõn, người phụ nữ cực xinh đẹp.
Hẳn là mẹ trong lời Đường Yên Ninh rồi.
Diệp Già Lam nhớ lần trước mình gặp còn cho rằng người ta là bạn gái Đường Ngộ, cô gật đầu mỉm cười chào người phụ nữ, “Xin chào ạ.”
Lục Dĩ Ngưng “Ai” một tiếng: “Xin chào.”
Cô cũng bất chấp đang trong phòng bếp giúp đỡ dì giúp việc nấu cơm, rửa tay sạch sẽ ra khỏi bếp, tầm mắt dừng trên mặt Diệp Già Lam, nhưng lời lại nói với Đường Ngộ: “Rốt cuộc cũng gặp được người, thật không dễ dàng gì.”
Diệp Già Lam bị cô nhìn thì có chút bối rối, hàng mi rũ xuống, quét nhanh qua cả lầu một.
Lầu một ngoài hai mẹ con ra, cũng chỉ có phòng bếp có động tĩnh.
Nhưng Từ Chấn lại không có khả năng ở trong phòng bếp.
Diệp Già Lam nâng nâng mắt, nhìn về phía lầu hai, mới vừa nhìn thoáng qua, tay đã bị nhẹ nhéo một cái, “Tìm ai đó?”
“Chưa thấy biệt thư cao cấp thế này bao giờ…… Tùy tiện ngắm chút ấy mà.”
Lục Dĩ Ngưng phụt cười lên tiếng.
Diệp Già Lam: “……”
Như thể sợ cô xấu hổ, Lục Dĩ Ngưng sau khi cười lại lập tức nghiêm mặt, “Tên em là Loan Loan đúng không, chị cũng có thể gọi em như thế chứ?”
“…… Có thể ạ.”
“Có kiêng cái gì không, để chị đi bảo dì giúp việc chú ý một chút.”
Diệp Già Lam lắc đầu.
Lục Dĩ Ngưng lại nhìn cô một cái.
Cô bé này xinh đẹp thì rất xinh đẹp, nhưng mà so với Đường Ngộ thì dường như có chút bình thường, càng như vậy, Lục Dĩ Ngưng lại càng bội phục cô, cô nàng thu tầm mắt lại: “Vậy hai đứa cứ tùy tiện ngồi chơi đi, Đường Yên Ninh, con ngoan ngoãn một chút.”
Lục Dĩ Ngưng cũng chưa nói được mấy câu, vì tạo không gian cho hai người nên lại lẻn về phòng bếp.
Không quá vài phút, Đường Ngộ đi lên thư phòng trên lầu hai.
Vừa rồi chủ nhiệm Ngô đã gửi ảnh chụp u não của cô bé kia qua, nhìn trên máy tính sẽ rõ hơn một chút.
Phòng khách vì thế chỉ còn lại có Diệp Già Lam và Đường Yên Ninh.
Đường Yên Ninh lại rất ngoan ngoãn.
Ngoài việc nghiêm túc xem TV, thì chỉ ôm đĩa trái cây ăn trái cây.
Cô bé rất lễ phép, trước khi ăn còn đưa một miếng dưa hấu đưa đến bên môi Diệp Già Lam, “Chị, chị nếm thử đi.”
Diệp Già Lam không từ chối, phối hợp hé miệng.
Sau đó miếng dưa hầu chưa được ăn đến lại lăn từ nĩa rơi xuống, rơi lên quần áo Diệp Già Lam.
Hôm nay cô mặc chiếc áo dệt sam màu vàng nhạt, màu nước dưa hấu bắn lên không tính là quá rõ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.
Đường Yên Ninh ý thức được mình vừa gây họa, hai chân vừa ngắn vừa nhỏ lại trắng nộn lạch bạch đi lấy khăn giấy, vừa lấy vừa xin lỗi: “Xin lỗi chị, em không phải cố ý đâu……”
“Không sao không sao……”
Diệp Già Lam nhận khăn giấy lau hai cái, khăn giấy đã ướt nhúm lại, nhưng lại chẳng thấm thoát gì so với cái áo lông.
Cô đang lo có nên vào toilet lau một chút không, thì Lục Dĩ Ngưng vừa nghe thấy tiếng động đã từ phòng bếp dò xét đi ra, “Sao vậy?”
Chú ý tới động tác của Diệp Già Lam, Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, cô liếc mắt nhìn Đường Yên Ninh một cái, “Xin lỗi chị chưa?”
Đường Yên Ninh vội gật đầu không ngừng.
Lục Dĩ Ngưng vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô bé, ngượng ngùng nhìn Diệp Già Lam nói: “Mấy hôm trước chị có mua mấy cái áo lông, vẫn chưa mặc, nhãn cũng chưa cắt nữa, đưa em thử một chút, nếu được thì em tạm nhận mặc nhé, thật sự xin lỗi làm dơ quần áo em rồi.”
Diệp Già Lam vội vàng xua tay, “Không có việc gì, không cần đâu ạ.”
“Vẫn nên thay đi,” Lục Dĩ Ngưng cười nhìn cô một cái, “Có thể vào thư phòng thay mà.”
Diệp Già Lam: “……”
–
Xét thấy Đường Ngộ ở thư phòng, đi thư phòng thay quần áo rất dễ xảy ra vấn đề, Diệp Già Lam vào toilet thay quần áo.
Vừa cởi ra rồi lại mặc vào, tất nhiên không chỉ tốn vài phút được.
Lúc Diệp Già Lam từ toilet đi ra, vừa lúc có người vào nhà, sau đó cô nghe thấy Đường Yên Ninh hô lên “Ba ơi!”
Bước chân của cô hơi hơi ngừng lại, không lập tức xuống lầu, ghé vào lan can cầu thang nhìn xuống dưới.
Đường Ngộ cũng không biết xuống lầu từ lúc nào, lúc này đang ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, còn nhìn chằm chằm trang web trên màn hình notebook trước mặt.
Đường Mộ Bạch ngồi xuống, rót một chén nước: “Về từ mấy giờ?”
“8 giờ.”
“Tiểu Ngộ.”
“Ừm?”
“Năm nay cháu hai mươi sáu nhỉ?”
“Làm sao ạ?”
Màn đối thoại này nghe có chút không thích hợp lắm.
Diệp Già Lam nhẹ nuốt một ngụm nước miếng.
Quả nhiên, cô nghe thấy Đường Mộ Bạch nói: “Nên tìm bạn gái rồi.”
Đường Ngộ mặc kệ anh.
Anh đang xem cuộc phẫu thuật cắt bỏ u não thành công cho trẻ con.
Đường Mộ Bạch cũng không đợi anh đáp, kéo ngăn kéo bàn trà ra, từ bên trong cầm mấy bức ảnh ra: “Đây là cô bé cùng trường với cháu, kém 2 tuổi.”
Đường Ngộ “Ừa” một tiếng.
“Cô bé học vũ đạo, tốt nghiệp Học Viện Điện Ảnh.”
“……”
Đường Mộ Bạch liếc nhìn anh một cái, cầm tấm cuối cùng ra: “Cô bé này lớn hơn cháu ba tuổi.”
Lục Dĩ Ngưng mới từ phòng bếp ra: “……”
Người này khi nào đã đổi nghề làm môi giới hôn nhân thế hả?
Đường Mộ Bạch tùy ý ném đống ảnh lên bàn trà, “Đường Ngộ.”
“Làm gì?”
“Nữ hơn ba, ôm gạch vàng.”
Đường Ngộ rốt cuộc cũng giương mắt liếc anh một cái.
“Cậu không muốn ôm sao?”
“Cậu muốn!”
Đường Ngộ hơi hơi chuyển mắt, “Bà xã cậu đang nghe ở phía sau đó.”
“……”
Đường Mộ Bạch lúc này mới thu lại đống ảnh chụp rồi thả vào ngăn kéo: “Không muốn.”
–
Vì giữa đường tự nhiên nhảy ra chuyện kì quái, Diệp Già Lam càng không biết nên xuống lầu thế nào.
Cô vẫn luôn cảm thấy Đường Mộ Bạch có khả năng không thích mình.
Hơn nữa lần này anh còn giới thiệu phụ nữ cho Đường Ngộ, ý nghĩ của Diệp Già Lam lại càng được chứng thực, cô đứng dậy lui lại mấy bước.
Mới vừa rời khỏi phạm vi tầm mắt của mấy người phía dưới, di động cô đã rung lên.
Đường Ngộ gửi tin qua: 【 sao còn chưa xuống? 】
【…… Không dám xuống. 】
【? 】
【 cậu anh không phải muốn giới thiệu bạn gái cho anh sao? 】
【……】
【 em cảm thấy cậu ấy hình như không thích em lắm. 】
Ngẫm lại cũng phải.
Cô đá Đường Ngộ như thế, Đường Mộ Bạch nếu còn có thể thích cô mới kì quái đó.
Diệp Già Lam thở dài, sau một lúc lâu cũng không chờ được Đường Ngộ đáp lại.
Mới vừa đánh dấu chấm hỏi, còn chưa gửi qua, bên tai đã có tiếng bước chân lên lầu.
Diệp Già Lam giương mắt qua, Đường Ngộ vừa vặn đi lên bậc cầu thang cuối cùng.
Anh nhấc chân đi tới, không đợi cô nói gì đã kéo lấy cổ tay cô kéo vào thư phòng: “Thay quần áo cũng lâu như vậy?”
Diệp Già Lam không đáp, cô rất chấp nhất với vấn đề vừa rồi: “Cậu nhỏ của anh có phải rất không thích em không?”
“Cậu ấy thích hay không với em quan trọng sao?”
Diệp Già Lam nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, “Còn rất quan trọng nữa.”
Dù sao cũng là người một nhà.
Tuy rằng Diệp Già Lam không tiếp xúc nhiều với Đường Mộ Bạch, nhưng cũng biết tình cảm của anh với Đường Ngộ rất tốt.
Đường Ngộ gật gật đầu, “Anh thích, cậu ấy cũng sẽ thích.”
“……”
Đây tính là trả lời cái gì chứ.
Diệp Già Lam “Vậy anh không thích ôm gạch vàng sao?”
Đường Ngộ rũ mắt liếc cô, mắt rất đẹp, ánh nước lấp lánh, lúc nhìn cô vừa sâu thẳm lại chuyên chú.
Anh nhìn cô mấy giây, sau đó đột nhiên cong môi cười một cái: “Thích ôm em.”
Vừa dứt lời, Đường Ngộ đột nhiên cúi người ôm lấy cô.
Giọng anh thả nhẹ, “Cậu ấy không biết chúng ta ở bên nhau.”
Dừng lại vài giây, anh lại nhẹ nhàng cười nhạt, “Trước hôm nay, anh cũng không biết.”
Nếu không phải nghe thấy cô chính miệng nói hai chữ “Bạn trai”, Đường Ngộ cũng không xác định.
Mỗi bước anh đều đi thật cẩn thận, sợ lại làm gì có lỗi.
Không thể lui về phía sau, nhưng cũng không dám tiến tới.
Diệp Già Lam cảm giác được vòng tay đang ôm mình dần buộc chặt, cô giơ tay đáp lại anh, giọng mềm mại: “Em cũng thích anh.”
Thích rất nhiều năm, hơn nữa ——
“Vẫn luôn thích anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!