Dòng Thơ Thứ Chín
Chương 7: thiếu nhi không nên xem!
Tầm nhìn của Diệp Già Lam đen kịt, ánh sáng không thể chiếu vào.
Bên người có mùi hương mát lạnh của sửa tắm trên người thiếu niên mơ hồ bay đến, cô gắt gao nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn không thể khống chế mà nhớ đến hình ảnh kia.
Thật cay mắt!
Hô hấp Diệp Già Lam ngày một nóng, ngón tay nhẹ nhàng cuộn lại.
Trên màn hình máy tính, Tạ Cảnh Phi cuối cùng cũng dừng lại.
Video và hình ảnh không gửi thêm nữa, cậu ta đã gửi một câu lại: 【 Hạ Hạ, sao cậu không rep hả? 】
Cậu ta gọi Hạ Hạ, chứ không phải là Ngộ Ngộ.
Tay trái của Đường Ngộ vẫn đang che trên mắt Diệp Già Lam, ánh mắt dừng trên màn hình, không rep cậu ta.
Không đến vài giây, đầu kia lại hỏi: 【 Lát nữa cậu có thể xóa lịch sử trò chuyện không? Nếu không bị Ngộ Ngộ phát hiện tớ gửi cho cậu mấy loại như này, tớ khẳng định không thấy được mặt trời ngày mai……】
Mày Đường Ngộ càng nhăn chặt, thân trên của anh hơi tiến lên, tay phải lướt qua bả vai cô gái nhỏ, gõ mấy chữ, tư thế này có chút ái muội, nhưng thực tế căn bản không có tiếp xúc tay chân gì nhiều.
Từ trước đến nay anh vẫn luôn có chừng mực.
【 lăn. 】
Đường Ngộ gõ trên bàn phím một chữ, sau đó đóng cửa sổ khung chat, cùng lúc buông tay đang che mắt Diệp Già Lam ra.
Hơi thở của Diệp Già Lam vẫn còn hơi nong nóng, cúi đầu, không biết phải nhìn đi đâu.
“Được rồi.”
“……”
Lúc này Diệp Già Lam mới cố gắng trấn định giữ thẳng ánh mắt.
Trên màn hình đã không còn khung chat, lúc này đơn giản sạch sẽ.
Đường Ngộ kéo cây bút máy dựa ngồi trên sô pha, tóc anh vẫn chưa cắt, tóc mái cũng không dài lắm, phủ trên hàng mày, mi mắt khẽ buông, không nhìn cô, cũng không mở miệng nói chuyện.
Không khí một lần nữa lâm vào xấu hổ nặng nề.
Diệp Già Lam đứng ngồi không yên, tự động quy kết loại phản ứng này của Đường Ngộ là cảm xúc ảo não và xấu hổ của nam sinh vị thành niên đi xem phim cấm bị bạn cùng lớp bắt được.
Cô cúi đầu nhéo nhéo ngón tay, sau đó lại ngẩng đầu: “Cái kia……”
Cây bút máy đang nhẹ chuyển trong tay Đường Ngộ đột nhiên dừng lại, anh giương mắt nhìn cô.
Diệp Già Lam căng da đầu tiếp tục nói: “Tớ có thể hiểu mà.”
Thiếu nam thiếu nữ đang trong độ tuổi như bọn họ vẫn luôn tương đối trưởng thành sớm.
Ngày thường trên lớp cũng có mấy nam sinh thảo luận loại vấn đề này, chẳng qua trước kia Diệp Già Lam chỉ nghe bọn họ thảo luận, lần này lại là gặp thật mà thôi.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy thẹn thùng, thấp đầu khụ một tiếng, “Tớ có thể coi như không phát hiện.”
Mắt Đường Ngộ nhấc lên, nhìn cái trán trơn bóng trắng sáng của cô.
Diệp Già Lam ngại xấu, nên mấy hôm trước dứt khoát đã lấy kẹp tóc kẹp hết đống tóc mái kiểu loli kiều bệnh kia lên.
Tầm mắt Đường Ngộ khẽ chuyển, “Ừ” một tiếng.
“Tớ cũng sẽ không ra ngoài nói bậy đâu.”
Ánh mắt Đường Ngộ lại xoay về, không lên tiếng nữa.
Diệp Già Lam giương mắt, thấy vẻ mặt của anh.
Không tốt cũng không xấu.
Gương mặt Đường Ngộ rất đẹp, mắt nhu hòa, nhưng đỉnh mày lại rất sắc bén, anh hơi hơi cau mày, môi nhấp thẳng.
Diệp Già Lam có một loại ảo giác, giây tiếp theo anh sẽ vì thẹn quá hóa giận mà ra tay giết người diệt khẩu.
Cô hít sâu, không dám tiếp tục đề tài này nữa, xoay người lấy quyển sách tiếng Anh đặt trên bàn trà: “Chúng ta đây hiện tại…… tập trung được chưa?”
Đường Ngộ nhìn chằm chằm tay Diệp Già Lam lấy sách.
Đầu ngón tay thiếu nữ xanh nhạt tinh tế, trên mu bàn tay ẩn ẩn có thể thấy mạch máu màu xanh lá, ngón tay cô có chút run, vừa rồi lúc lấy sách còn thiếu chút nữa cầm không chắc.
Người bị đánh vỡ hiện trường nên xấu hổ rõ ràng là anh, kết quả ngược lại cô nhóc này lại một bộ dạng lo lắng hãi hùng.
Thật cẩn thận đến có điểm đáng yêu.
Cũng không biết tiểu ma vương trước đây vì sợ giày anh bẩn không cân xứng mà dẫm thêm một cái đã chạy đi đâu mất rồi.
Bên này Diệp Già Lam lấy sách mất năm giây, lật sách mất bảy giây, lật xong cô mới nhớ hỏi: “Cậu có sách không?”
“Không có.”
“……”
Ngón tay Diệp Già Lam gác bên trái trang sách, lại hỏi một vấn đề: “Vậy tiếng Anh của cậu tốt không?”
“Thường thôi.”
Còn cách kì thi cuối kì không đến một tháng thôi đấy.
Diệp Già Lam có chút buồn bực gãi gãi tóc: “Học lệch à?”
Lần đầu tiên Đường Ngộ bị người ta hỏi loại vấn đề này, anh hơi hơi híp mắt, “Không.”
Ừm~, đó chính là đều giống nhau đó à?
Diệp Già Lam càng buồn bực, đây căn bản làm cô không thể nào xuống tay được mà.
“Năm hai vào đầu tháng 3 sẽ phân ban, thành ban trọng điểm và ban bình thường, là dựa vào thành tích kì thi cuối kì lần này để phân……”
Hai loại ban này quả thực có cách biệt một trời một vực đó.
Móng tay Diệp Già Lam bấm lên trang sách tiếng Anh, “Cậu đến một quyển sách cũng không có à?”
Trước kia cô thật đúng là không chú ý đến vấn đề này.
Đường Ngộ nhướng mày, không nói chuyện.
Cách cam chịu đáp lại này làm Diệp Già Lam thở dài.
“Vậy mấy hôm nay cậu dùng sách tiếng Anh của tớ để ôn tập đi,” cô khép quyển sách tiếng Anh lại, lại thả lên bàn trà lần nữa, trong không khí ước số xấu hổ kéo dài không thôi, Diệp Già Lam chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài đánh vỡ trầm mặc: “Còn có cái gì không rõ lắm có thể hỏi tớ.”
Ánh mắt Đường Ngộ vô thanh vô tức, mang theo vài phần tính xâm lược như có như không, anh xoay nhẹ cây bút máy: “Tạm thời không có.”
Diệp Già Lam không suy nghĩ sâu xa thâm ý của cái “Tạm thời” này.
Chốn này không thể ở lâu.
Cô hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy: “Tớ về trước đây.”
Đường Ngộ không nói lời nào.
Mãi đến khi Diệp Già Lam đi tới cửa, anh mới mở miệng: “Chìa khóa.”
Diệp Già Lam lúc này mới phát hiện hai tay trống trơn, đến chìa khóa nhà cũng đã quên lấy, cô đứng yên, sau đó xoay người.
Ngón tay người nọ câu lấy chùm chìa khóa của cô đưa đến gần, lúc đến trước mặt, Diệp Già Lam tự giác đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra.
Sau đó tay Đường Ngộ nhấc lên, lúc thả chìa khóa vào trong tay cô, ngón trỏ thu về trễ, nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay cô một cái.
Có chút ngứa.
Diệp Già Lam không tự giác buộc chặt ngón tay nắm lấy chìa khóa, nắm chặt một cái, lập tức nắm chặt cả ngón tay thon dài của thiếu niên trong lòng bàn tay.
Cô ngừng thở, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Đường Ngộ đứng ngay trước mặt cô, khoảng cách không đủ nửa thước, anh hơi cúi đầu nhìn cô, cuối cùng cũng có biểu cảm thứ hai sau khi cô vào nhà
Khóe môi người nọ nửa câu lên, cười như không cười, ngón trỏ nhẹ niết trong lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng thong thả: “Làm gì thế?”
Diệp Già Lam đột nhiên buông tay.
Chỉ một giây này, cô đột nhiên nhớ tới câu nói “Tiểu yêu tinh” của Tô Cẩm Kha mấy ngày trước.
Diệp Già Lam cảm thấy ba chữ này chắc chắn chỉ Đường Ngộ.
Rốt cuộc sắc đẹp khó kiểm soát mà.
Cô mím môi, tận lực ép ánh mắt xuống, giọng cô nhẹ, nghe không còn chút sức: “Cảm ơn.”
Khóe môi Đường Ngộ như có như không dương lên nửa phần, không nói tiếp.
Diệp Già Lam cũng không chờ anh mở miệng, cô rũ mắt xoay người, sau đó ra cửa.
Cánh cửa nhanh chóng khép lại trước mặt.
Đường Ngộ thu mắt lại, lúc này mới nhìn cái điện thoại di động đã có không biết bao nhiêu thông báo, anh duỗi tay nhận điện thoại: “Nói.”
Giọng Tạ Cảnh Phi truyền tới: “Ngộ Ngộ…… Anh Ngộ, em biết sai rồi.”
Đường Ngộ không đáp, đi đến bên sô pha ngồi xuống.
Vị trí lại vừa đúng là chỗ Diệp Già Lam vừa ngồi, mùi hương lưu lại còn chưa tan hết, anh hơi nghiêng thân mình, rút ra một điếu thuốc lá.
“Là Hạ Hạ bảo tớ gửi cho cô ấy,” mượn mười lá gan cậu ta cũng không dám chủ động gửi qua cho cô nàng kia, Tạ Cảnh Phi buồn bực không thôi, “Không tin cậu có thể xem lịch sử trò chuyện.”
Người cậu ta nói chính là Hạ Chí.
Điếu thuốc trong tay Đường Ngộ bị nghiền nát.
Tạ Cảnh Phi: “Hạ Hạ đến đây lúc nào thế?”
“Không nhớ rõ.”
Khoảng thời gian từ lúc ra khỏi nhà Diệp Già Lam, cho đến khi vào phòng tắm tắm rửa, Đường Ngộ hoàn toàn chả có ấn tượng gì
Ký ức anh trống rỗng, chiếm mất 20 phút thời gian cuộc đời.
Giống hệt buổi tối ở rừng cây nhỏ hôm đó.
Hạ Chí và Đường Ngộ là hai nhân cách hoàn toàn bất đồng, ngày đó cô nàng cầm thư tình mà nữ sinh năng khiếu kia trộm gửi đến chỗ kia, vốn định chỉ trích người nọ viết thư mà sai chính tả quá nhiều, kết quả, lúc chủ nhiệm giáo dục soi đèn pin qua, cô nàng này lại núp vào.
“Hạ Hạ sao luôn vào lúc thời khắc mấu chốt……..” Tạ Cảnh Phi hận sắt không thành thép thở dài, cậu ta không dám nói ba chữ “Rớt dây xích”, lại chợt đổi giọng chuyển đề tài, “Nhưng mà Ngộ ca, cậu cũng tới tuổi có thể xem rồi đó….”
“Lăn.”
Diệp Già Lam hiện tại phỏng chừng đã cho rằng anh là một tên đại sắc lang dục cầu bất mãn mất rồi.
Điện thoại bị Đường Ngộ cắt đứt.
Anh ném điện thoại qua một bên, xóa hết lịch sử trò chuyện, sau đó đóng máy tính.
Quyển sách tiếng Anh của Diệp Già Lam để ở bên, Đường Ngộ tùy tay mở ra một trang, bên trên là hàng chữ nữ sinh thanh tú tinh tế, nhân vật hình tượng chẳng rõ là Lý Lôi hay Hàn Mai Mai bị vẽ thêm mái tóc giả, một bộ váy.
Chắc là lúc đi học nhàm chán cô tiện tay vẽ vào.
Ngón tay Đường Ngộ dừng trên trang giấy nửa giây, sau đó khép lại đặt ở một bên, kéo quyển vở trong ngăn kéo ra.
Là một quyển nhật ký màu phấn của thiếu nữ.
Mở ra nhìn, bên trên chữ viết cũng thanh tú xinh đẹp.
Hoàn toàn khác chữ anh tự viết, nhưng lại chân thật được viết ra từ tay anh —
“Ngộ Ngộ, cái tên này rất đáng yêu, cậu ấy sao lại không thích nhỉ!”
“May mà mình tới ngày hạ chí, chứ không phải là đại thử tiểu thử, nếu không tên sẽ rất khó nghe.”
Trong thân thể anh còn có một người khác, tên Hạ Chí, là một người tính cách hoàn toàn tương phản với anh, một cô gái .
Vừa rồi người một hai bảo Tạ Cảnh Phi gửi phim không dành cho thiếu nhi đến chính là cô nàng.
Theo y học gọi hành vi này là rối loạn tách rời nhận thức.
Đổi một cách nói khác, gọi là hai nhân cách.
Lại đổi một cách nói khác nữa.
Anh có bệnh.
Tiếp tục xem xuống dưới, là một đoạn nhớ lại chuyện ở rừng cây nhỏ ngày đó.
“Hôm nay Ngộ Ngộ lại nhận được một bức thư tình, người nọ thế mà đến cả câu ‘nước sông chảy cạn’ mà cũng viết sai được, Ngộ Ngộ cái tên biến thái này nếu thích loại học dốt thế này, mình sẽ livestream ăn bàn phím luôn!”
“……”
Bệnh tâm thần.
Đường Ngộ gấp cuốn sổ nhật ký nhét lại vào ngăn kéo, sau đó ngây người hồi lâu, nhìn chằm chằm vào cuốn vở ôn tập Diệp Già Lam để lại cho anh.
–
Hôm sau, lúc Diệp Già Lam lấy lại cuốn sách tiếng Anh của mình, phát hiện có một tờ dính mùi thuốc lá
Mùi không nặng, nhưng mũi cô trước nay mẫn cảm, nên dễ dàng ngửi ra.
Lúc tới tiết tiếng Anh, cô bịp mũi ngồi chỉnh sách giáo khoa tiếng Anh, Tô Cẩm Kha ở bên cạnh chọc chọc cánh tay cô: “Loan Loan, cậu làm sao vậy, không thoải mái à?”
Bây giờ vẫn chưa tan học, Diệp Già Lam mắt nhìn giáo viên tiếng Anh trên bục giảng, lắc lắc đầu không đáp.
Thật vất vả qua năm mươi phút, chuông báo tan vang lên, Diệp Già Lam chạy ngay đến quầy bán quà vặt trên lầu mua bình dầu thơm.
Cô quyết định phòng.
Sau này mỗi lần cho Đường Ngộ mượn một quyển sách, trở về cô sẽ phun một lần.
Ra quầy bán quà vặt xuống lầu, cô gặp ngay đầu sỏ gây tội làm sách giáo khoa của cô có mùi thuốc lá ở cửa phòng học, anh đang đứng đó với Tạ Cảnh Phi và hai người bạn lớp khác, diện mạo cùng với chiều cao chiếm không ít ưu thế.
Hành lang có mấy bạn học nữ đi qua ngoái đầu lại.
Diệp Già Lam từ cửa sau đi vào, lúc đi qua bên người anh vẫn nhỏ giọng nói câu: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”
Giọng cô không lớn, chỉ có Tạ Cảnh Phi bên cạnh Đường Ngộ nghe được, cậu ta “Ai” một tiếng, thuận miệng hỏi lại: “Lớp trưởng, vậy cái gì tốt cho sức khỏe cơ?”
“……”
Diệp Già Lam nhất thời nghẹn lời, không trả lời lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Đường Ngộ đang đứng dựa tường bên cạnh, duỗi tay ngoắc ngón tay về phía cô.
Diệp Già Lam dịch về phía trước nửa bước, chênh lệch chiều cao giữa hai người không nhỏ, Đường Ngộ hơi hơi cúi xuống, đè thấp giọng xuống âm cuối câu nhân: “Hôn môi tốt cho sức khỏe đó!”
_____
Editor: ngày đại thử và tiểu thử:
1. Đại thử (tiếng Hán: 大暑) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 7 dương lịch, khiMặt Trời ở xích kinh 120° (kinh độ Mặt Trờibằng 120°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nóng oi.
2. Tiểu thử (tiếng Hán: 小暑) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 7 dương lịch, khiMặt Trời ở xích kinh 105° (kinh độ Mặt Trờibằng 105°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nóng nhẹ.
(Nguồn Wikipedia)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!