Dòng Thơ Thứ Chín - Chương 9: không dám đi ra ngoài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Dòng Thơ Thứ Chín


Chương 9: không dám đi ra ngoài


Trước nay người đi tỏ tình với Đường Ngộ không hề ít, nhưng đều chỉ lén lút nhét thư tình vào ngăn bàn anh mà thôi.
Cẩn thận và suy nghĩ nghiêm túc.
Diệp Già Lam không ngờ lại có người gióng trống khua chiêng giống thế này đây.
Tiếng thì thầm khe khẽ trong lớp lại càng lớn, thậm chí đã bắt đầu có nam sinh huýt sáo với nữ sinh bên ngoài rồi.

Rõ ràng vẫn còn mấy phút nữa mới tan học, lúc này cả lớp lại gần như ầm ĩ hết cả lên.

Diệp Già Lam mím môi, mày tú nhíu chặt, tiện tay lấy viên phấn trên bàn ném về phía nam sinh kia.
Nam sinh kia bị ném trúng đỉnh đầu, vội vàng che đầu quay lại nhìn về phía bục giảng, liếc mắt một cái: “Lớp trưởng, cậu ném tớ làm gì?”
Cậu ta vẫn thấy rất ủy khuất.
“Cậu kích động như vậy làm gì, là tỏ tình với cậu sao?” Diệp Già Lam mặt vô cảm, “Ngoan ngoãn đọc sách đi.”

Trong lớp có tiếng cười vang lên không ngừng, nhưng ít nhất không ai dám trái ý làm bậy cả.

Diệp Già Lam chuyển tầm mắt.
Nữ sinh kia nghiêng nghiêng dựa vào cửa, cô nàng không có mặc đồng phục, cổ áo hồng chóe cực trễ, bên dưới mặc một chiếc quần cao bồi.
Nhìn vô cùng mát mẻ.
Mà đương sự cách nữ sinh kia chưa đến một mét ở ngay phía trước lại đang ghé lên mặt bàn, ngủ say.

Không biết là do lạ giường hay không quen khí hậu, trong thời gian anh chuyển đến, hình như vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt lắm.
Ánh mắt Diệp Già Lam dừng trên người Đường Ngộ tầm nửa giây, sau đó mới thu lại, đứng dậy đi ra trước cửa lớp.
Nữ sinh kia vẫn còn đang dựa vào khung cửa cửa sau, nhìn cô nhíu nhíu mày, không nói gì.
Diệp Già Lam nhíu mày, sợ quấy rầy đến bạn học đang học trong lớp, cố tình ép nhẹ giọng xuống: “Bạn học này, cậu có thể đợi đến khi tan học mới tìm cậu ta không?”
Cô nàng làm như vậy đã quấy rối nghiêm trọng đến trật tự lớp cô rồi đó.

Nữ sinh kia liếc cô một cái, sau đó lại cúi đầu, chán muốn chết nhìn thoáng qua móng tay mới làm của mình.
Cô nàng có vẻ cực kì không muốn nói chuyện với Diệp Già Lam.
Diệp Già Lam cũng không muốn nhiều lời, người này không phải là bạn học của bọn cô, cô dừng lại, vừa muốn xoay người vào lớp, nữ sinh kia đã khẽ hừ một tiếng, “Không thể nha.”
Giọng cô nàng mang theo ý cười nhạo, ánh mắt ngạo khí trắng trợn táo bạo được biểu hiện qua đôi mắt xinh đẹp.
Diệp Già Lam: “……”

“Có phải cậu cũng thích Đường Ngộ đúng không?”
Giọng cô nàng không lớn không nhỏ, mấy người ở gần cửa đều có thể nghe thấy.
Tạ Cảnh Phi bị những lời này doạ tỉnh, xoa xoa đầu ổ gà quay đầu liếc ra cửa một cái, giây tiếp theo, cậu ta thấp thấp giọng chửi bậy một câu.

Trong phòng học, Tạ Cảnh Phi kéo cái thước lá sắt cuộn dài ra, duỗi qua bên bàn Đường Ngộ, cách một lối đi nhỏ, lúc cây thước chạm đến góc bàn, cậu nhẹ nhàng gõ mấy tiếng.
Cậu ta không theo con đường tầm thường để đánh thức Đường Ngộ.
Người nọ không phản ứng.

Nữ sinh thấy cô không đáp, giọng điệu càng thêm ác liệt: “Không nói tức là cam chịu rồi?”
Diệp Già Lam xoay lại, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy vừa rồi cậu tức giận như vậy làm gì?”
Diệp Già Lam: “……”
Cái logic gì đây?

Diệp Già Lam không định nói lí với cô nàng, xoay người đi vào lớp.
Đầu này Tạ Cảnh Phi đang làm phục vụ gọi người đến là vui vẻ, nhìn thấy có bóng người đi đến, hơi không chú ý một chút nhẹ buông tay, thước cuộn “Hưu” một cái thu lại, lại đúng lúc cọ qua cánh tay Diệp Già Lam đang định đi về phía bục giảng bên này.
Tốc độ thu hồi của thước sắt cực nhanh, đồng phục mùa hè là áo cộc tay, cánh tay trắng nõn lộ ra, giống như là bị một cái dao cùn nhỏ cứa qua.
Nhưng có cùn thì cũng vẫn là dao.

Cánh tay Diệp Già Lam bị cái thước cuộn kia làm rách da, có vệt máu chậm rãi chảy ra.

Cô theo bản năng rụt rụt cánh tay về, sắc mặt lập tức trắng bệch, thấp thấp “A” một tiếng.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Tạ Cảnh Phi lập tức đứng bật khỏi chỗ, “Lớp trưởng cậu không sao chứ?”
Diệp Già Lam cúi đầu nhìn cánh tay, vết thương không ngắn nhưng cũng may miệng vết thương không quá sâu, quá mấy ngày chắc cũng chẳng sai nữa, cô cau mày lắc lắc đầu, “Không sao.”
Bị thương là tay trái, cô vừa mới nâng tay phải muốn bịt miệng vết thương, tay đã bị người ta cầm lấy.

Diệp Già Lam nâng mắt, Đường Ngộ cũng không biết tỉnh từ lúc nào, nhíu mày nhìn cô: “Đừng chạm vào.”
Cô cũng không muốn chạm vào.
Nhưng miệng vết thương lúc này vừa ngứa lại đau, giống như đang bị kiến cắn vậy đó, hô hấp của Diệp Già Lam hơi run: “Cậu bỏ tay ra trước đã!”
Trong lớp đã có người nhìn qua, nữ sinh đang đứng ở cửa kia lại càng nhíu chặt mày: “Uy, cậu không cần mượn cơ hội chiếm tiện nghi của bạn học mới đâu.”
Diệp Già Lam: “……”
Đường Ngộ buông tay ra.

Tạ Cảnh Phi bên cạnh lập tức thò qua: “Lớp trưởng tớ biết sai rồi, tớ đưa cậu đi phòng y tế nha!”
Diệp Già Lam nhấp môi, “Không cần đâu.”
Nhiều nhất thì xem như có cái vách tường mao mạch bị vỡ thôi mà, cũng chả có chuyện gì lớn cả.
Bây giờ đến đau đớn ban đầu cũng đã dần dần vơi đi rồi, chỉ còn hơi ngưa ngứa một chút mà thôi.
Diệp Già Lam không nhìn mấy người kia nữa, lên trên bục giảng lấy sách ôn tập của mình, sau đó về chỗ ngồi.

Nữ sinh đứng ở cửa đô đô miệng: “Đường Ngộ, cậu có thể ra đây một chút không?”
Mặt Đường Ngộ vô cảm: “Không thể.”
Anh chuyển mắt, liếc Tạ Cảnh Phi vẫn đang cầm thước cuộn chơi, “Muốn chết đúng không?”
Tạ Cảnh Phi sợ tới mức lập tức thu thước cuộn về.

Nữ sinh kia còn muốn nói thêm gì đó thì giọng lão Ngô đã truyền đến: “Bạn học nữ này, em tới lớp chúng tôi tìm ai?”
Sau đó không còn tiếng động.
Đường Ngộ liếc mắt nhìn thấy Diệp Già Lam đang nói chuyện với bạn cùng bàn ở đằng trước, cánh tay trái của cô đặt trên mặt bàn, xung quanh miệng vết thương nổi lên từng vòng hồng hồng, anh hơi hơi híp híp mắt, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của cô nhóc kia.
Sạch sẽ thấu triệt, lại mờ mịt hơi nước.
Giống như sắp khóc đến nơi mất rồi.

Anh thu tầm mắt lại, lật ra một trang sách vật lý.
Tạ Cảnh Phi liếc trộm một cái.
Cậu ta phát hiện, tính tình Đường Ngộ dạo gần đây càng lúc càng không tốt chút nào.

Cây bút trong tay anh lại bị bẻ gãy một đoạn.
Nếu cứ thế này, Tạ Cảnh Phi chắc phải đến cửa hàng văn phòng phẩm đặt làm hàng sỉ cho anh mất thôi.
Cậu hít một hơi, lại quay đầu nhìn lớp trưởng vừa bị cậu làm bị thương, cảm thán một câu: “Tay lớp trưởng cũng quá trắng rồi!”
Lời vừa rơi xuống, cái đoạn bút gãy kia lập tức bị phi về phía cậu ta.
Tạ Cảnh Phi: “……”

Đêm đó, sau khi Diệp Già Lam về đến nhà, Tạ Cảnh Phi còn chat riêng với cô, tỏ ý xin lỗi rất nhiều:【 lớp trưởng, nếu không tờ mời cậu ăn cơm bồi tội nhé!】
Diệp Già Lam: 【 không cần, cảm ơn. 】
Mới vừa rep xong, đèn trong thư phòng đã vụt tắt.

Dư Thu Hoa từ dưới lầu gọi cô: “Loan Loan, mất điện rồi, mẹ lấy mấy ngọn nến của con ra dùng nhé! “
Diệp Già Lam: “……”
Cái Dư Thu Hoa chỉ, đại khái là mấy cây nến thơm lần trước cô mua cùng Tô Cẩm Kha.

Cô mở cửa thư phòng.
Quả nhiên, trên bàn trà phòng khách, trên ngăn tủ bên cạnh tủ lạnh đều có thắp nến cô mua, ánh sáng không mạnh, nhưng cũng có thể miễn cưỡng soi được đồ vật.
Ấn đường Diệp Già Lam nhảy lên.
“Bệnh viện có chút việc nhỏ gọi mẹ qua, vừa rồi mẹ nấu chè đậu xanh cho con rồi đó, lát nữa cũng đưa một chút sang cho Tiểu Ngộ nhá, xem thử vừa lửa chưa đi.”
Tiếng đóng cửa vang lên.

Diệp Già Lam xuống lầu, lại gửi cho Tạ Cảnh Phi một tin: 【 có cách liên lạc với Đường Ngộ không? 】
Rất nhanh, Tạ Cảnh Phi đã gửi qua một dãy điện thoại.
Diệp Già Lam chọn số, sau đó nhập tin nhắn: 【 Mẹ tớ nấu chè đậu xanh bảo tớ đưa qua cho cậu. 】
【? 】
【 cậu có thể sang lấy không…… Bên ngoài quá tối, tớ không dám đi ra ngoài. 】
Lần này đầu kia không rep.

Diệp Già Lam đợi hai phút, sau đó mới bất giác ý thức được cô căn bản chưa nói mình là ai cả.
Mới vừa gõ tên lên, còn chưa kịp gửi đi, tiếng đập cửa đã vang lên.
Diệp Già Lam giương giọng hỏi: “Ai đó?”
Cô sợ tối, đặc biệt là khi chỉ có một mình, vì thế giọng cũng có chút run run.
Màn hình di động sáng lên một chút, tin Đường Ngộ gửi qua, ngắn gọn chỉ có một chữ.
【 tớ. 】

Diệp Già Lam vội đi mở cửa.
Ngoài hiên đen như mực.
Diệp Già Lam bật màn hình điện thoại, nâng nâng tay lên cao một chút để ánh sáng chiếu lên người trước mặt, tin nhắn của Tô Cẩm Kha cũng vừa lúc gửi đến: 【 Loan Loan, người trong lòng của cậu đã chia tay bạn gái thứ bảy của mình rồi! 】
Mày Đường Ngộ hơi nhíu, cười như không cười liếc cô một cái.

Tô Cẩm Kha: 【 tớ tìm bạn hỏi cách liên hệ của anh ta rồi, có muốn gửi qua cho cậu không? 】
Người nọ đang đứng ngoài cửa lên tiếng: “Không cho tớ vào sao?”
Diệp Già Lam lập tức dời đi, chờ anh vào rồi đóng cửa lại.
Lúc này cô mới nhìn thấy tin nhắn của Tô Cẩm Kha, sau vài giây do dự, cô rep lại Tô Cẩm Kha một chữ: 【 muốn. 】

Thật ra cũng không tính là người trong lòng, chỉ là có chút sùng bái lại có hảo cảm mà thôi.
Diệp Già Lam đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó đi phòng bếp lấy chè đậu xanh.
Đường Ngộ ngồi trên sô pha chờ cô vài phút, màn hình di động của cô lại sáng lên, là Tô Cẩm Kha gửi cho cô số điện thoại và một loạt cách liên lạc với người kia.
Phòng khách tràn ngập hương thơm ngọt ngào của trái cây và nến thơm, cũng không khác mùi hương trên người Diệp Già Lam quá nhiều.
Khóe môi Đường Ngộ nhẹ nhàng câu lên, sau đó, ma xui quỷ khiến, anh lại đem tin nhắn có cách liên lạc với người trong lòng của Diệp Già Lam, xóa luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN