Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 1 - Chương 10: Không ma bàn (Cối xay rỗng) – 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà của Lưu sư gia là kiểu nhà có tường bao quanh, trong nhà có giếng nước, dù trông hơi rườm rà, nhưng nói trắng ra thì vẫn theo quy củ bốn phía của nhà dân bình thường. Ai càng coi trọng kết cấu phong thủy, lại càng không dám thiết kế nhà cửa khác người. Tuy nhiều cửa nhiều tường, song vẫn không vượt khỏi tám vị trí Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc, Tây Bắc.
Mà tám phương vị này lại ứng với tám cửa Thương, Kinh, Cảnh, Hưu, Đỗ, Tử, Sinh, Khai.
Theo lẽ thường, trong bát môn thì Khai môn, Hưu môn, Sinh môn là tam đại cát môn, Tử môn, Kinh môn, Thương môn là tam đại hung môn, ngoài ra hai cửa Cảnh, Đỗ thì ở mức trung bình.
Tuy nhiên, hung, cát, trung bình cũng không phải là cố định bất biến. Người xưa có câu “Cát môn bị khắc cát không được, hung môn bị khắc hung chẳng nổi”. Nếu Sinh môn dùng cho dương trạch hoặc người sống thì đó chính là cát, nhưng dùng cho âm trạch hoặc người chết thì lại là hung. Mà với âm trạch và người chết, Tử môn là đại cát.
(Dương trạch là phần đất cho người sống, như làng mạc, thành thị, chùa miếu,…… Âm trạch là phần đất cho người chết, tức là mồ mả, mộ phần.)
Điều đó có nghĩa, hai người sống sờ sờ là Tiết Nhàn và Huyền Mẫn, chỉ cần tìm được Sinh môn là có thể bình yên vô sự thoát ra khỏi trận cục này.
Nếu bát môn tĩnh lặng thì còn dễ suy tính, nhưng một khi vì nguyên nhân nào đó mà xuất hiện thay đổi, thì sẽ có chút phiền phức.
Tình huống trước mắt mà Tiết Nhàn và Huyền Mẫn gặp phải, chính là như thế này —— Cửa vốn là Sinh môn không biết vì sao lại bị Tử môn chiếm chỗ, chẳng những không mở trận cục mà còn thả ra một đám ngưu quỷ xà thần.
Nhưng Huyền Mẫn vẫn mở cửa không chút do dự, khiến Tiết Nhàn ngay cả ngăn cản cũng không kịp!
Kỳ thật nếu chuyện này xảy ra khi hai chân Tiết Nhàn chưa bị phế, với cái tính không sợ trời không sợ đất của y, tất nhiên sẽ cảm thấy: Bát môn cửu môn, Sinh Tử Kinh Thương cái gì chứ! Cút bà nó đi! Lần lượt mở từng cái một, không tin không tìm được cửa ra! Nếu không được thật thì trực tiếp gọi sét đến phá!
Bởi vì y dám khẳng định, với năng lực của mình, nhất định sẽ không thua cái trò xiếc cỏn con này.
Nhưng nay thì khác, hiện giờ Huyền Mẫn làm chủ, còn Tiết Nhàn chẳng qua chỉ là tờ giấy mượn bả vai người ta.
Y mới tiếp xúc với Huyền Mẫn chưa đủ một canh giờ, ngắn ngủi như thời gian uống mấy chén trà nhỏ. Từ lúc ở chung đến giờ, Tiết Nhàn vẫn không nhìn ra rốt cuộc thực lực của con lừa trọc này ra sao. Có vài kẻ mang cái vỏ cao tăng, đôi khi còn hù người được một chút, nhưng Tiết Nhàn chưa từng gặp kẻ nào có bản lĩnh thật sự cả.
Như là “Có thể hô sét gọi mưa không”, “Có thể siêu độ loại cô hồn dã quỷ như Giang Thế Ninh không”, “Động chân động tay, có thể đánh thắng được bà lão và đám oán quỷ trong trận cục hư hư thực thực này không” …….
Trọng điểm là “Có thể đánh thắng được bà lão và đám oán quỷ trong trận cục hư hư thực thực này không”.
Đối với việc này, Tiết Nhàn quả thực vô cùng hoài nghi.
Dù sao, con lừa trọc này ngay cả bắt yêu cũng phải dùng mảnh đồng vụn để bắt mà.
Tiết Nhàn hỏi: “Ngươi từng gặp cao nhân nào đi xúc yêu quái chưa?”
Tiết Nhàn đáp: “Chưa hề!”
Huyền Nhẫn nhíu mày, quét mắt nhìn nghiệp chướng không biết đang rầm rì cái gì trên vai mình, ngón tay thon gầy đẹp đẽ đặt trên cửa. Lúc trước khi mở cửa hắn cũng coi như biết giữ ý, không gây tiếng động nào. Song lần này thì chẳng nể nang ai, không chút khách khí đẩy cửa ra.
Cửa hông đỏ thẫm mở toang, “Kẹt rầm” một tiếng va vào bờ tường phía sau.
Huyền Mẫn vừa định nhấc chân, chợt thấy bàn tay của người giấy trên vai mình chẳng chịu yên phận, không nói một tiếng buồn bực bò xuống tăng y của hắn. Lúc trước thì om sòm kêu “Tầm nhìn trống vắng”, giờ lại yên lặng bò về bên hông, cúi đầu than thở với Huyền Mẫn một lát, rồi sau đó theo khe hở trượt vào trong túi, còn vô cùng ngoan ngoãn khép miệng túi lại.
Từ ngọn tóc đến ngón chân, không chỗ nào là không biểu đạt ý tứ: Ngươi chậm chạp muốn chết, ta đi trước đây.
Huyền Mẫn: “………”
Lần này phía sau cửa là một cái sân vuông, Nam Bắc đều thông tới sảnh trước và trung đường (gian nhà chính giữa), hai bên là hành lang. Lạ là, tiếng mở cửa của Huyền Mẫn lớn như vậy nhưng lại không lập tức kinh động đến người bên trong. Tiết Nhàn ngồi trong túi chống cằm đợi một lát, không nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, nhịn không được lại mở miệng túi thò đầu ra.
Trong sân nhà chẳng có bóng dáng con quỷ nào, vô cùng im lặng. Song lại có tiếng cười mơ hồ truyền đến từ phía sảnh trước, nghe như là giọng của Lưu sư gia.
Tiết Nhàn quả thực chẳng có tí xíu ấn tượng tốt nào về Lưu sư gia, nhưng y lại có chút tò mò với chuyện xảy ra ở sảnh trước.
Khi y còn đang cân nhắc thì Huyền Mẫn đã nhấc chân bước vào cửa, không một tiếng động đi dọc theo hành lang đến cửa sau sảnh trước.
Từ cửa sau không nhìn được cảnh trong phòng, bởi vì có hai tấm bình phong rất lớn chắn mất, muốn vào đại sảnh thì phải đi vòng qua hai bên bình phong. Tiết Nhàn trơ mắt nhìn con lừa trọc Huyền Mẫn gan to bằng trời này nhấc chân bước qua bậc cửa, quang minh chính đại đứng sau bình phong, nghe rõ hết cuộc đối thoại trong sảnh.
Tiết Nhàn không biết trong sảnh có tổng cộng bao nhiêu người, nhưng chỉ có hai người lên tiếng. Một trong số đó chính là Lưu sư gia, người kia có vẻ là khách của lão, dựa theo tiếng nói và tốc độ nói chậm rì kia thì hẳn là một lão nhân lớn tuổi.
Chỉ nghe lão nhân nói: “Đúng rồi, mấy ngày gần đây mọi người trên trấn đều bàn tán về một lời đồn, không biết thật hay giả.”
Lưu sư gia hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyện y đường Giang gia bị cháy, lão hữu từng nghe chưa?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Không hiểu sao giọng điệu của Lưu sư gia có vẻ cộc cằn. Lão luôn miệng lặp mại mấy lần, tự bưng chén lên uống một hớp trà, bấy giờ mới “Chậc chậc” cảm thán hai tiếng, “Thi thể đã được huyện nha thu lại rồi, đều cháy thành than, nếu không phải do chính miệng ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) xác nhận thì ai mà tin được đó là xác người chứ.”
“Nhớ lại nhiều năm trước khi ta đến trấn này, còn từng gặp mặt vị Giang đại phu đó một lần, không ngờ —— Haaaiz!” Lão nhân thở dài, lại nói: “Nhưng mà người trên trấn đều nói, y đường Giang gia chẩn bệnh sai, dùng sai thuốc, nên bấy giờ mới phải trá giá đắt, chuyện này……..”
Lưu sư gia lại bưng chén trà lên uống một hớp nữa, Tiết Nhàn có thể nghe rõ cả tiếng nuốt nước trà.
Lão có vẻ đang đè nặng một nỗi lòng nào đó, lại như thể chuẩn bị dâng lên cảm xúc gì. Chỉ nghe sau khi lão uống liền hai hớp trà, đặt chén trà “Cạch ——” một tiếng lên bàn, giọng điệu kích động có chút đột ngột, “Việc này không cần nhắc đến nữa! Giang gia kia cũng coi như gặp báo ứng rồi, ta chẳng cần quan tâm làm gì! Chỉ đáng thương cho bà mẹ của ta, làm lụng vất vả nửa đời, giờ mới hưởng phúc được mấy năm, thế mà…….. Haiz…..”
Vừa nghe Lưu sư gia kích động như thế, lão nhân nọ liền luôn miệng trấn an, “Được, không nhắc nữa không nhắc nữa! Lang băm hại chết người………”
Tiết Nhàn nghe vậy thì nhăn mày.
Y bỗng dưng nhớ tới ngày đó khi mình mới đến phế trạch của Giang gia, tòa trạch viện to như vậy nhưng ngói vỡ khắp nơi, cỏ dại mọc đầy sân, yên tĩnh lạnh lẽo. Rõ ràng vào ban ngày có nhiều ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn luôn nhuốm nỗi ai oán nặng nề. Khi y theo gió lọt vào trong nhà, tình cờ gặp được Giang Thế Ninh đang ngồi một góc.
Bấy giờ mới cảm giác được, nỗi ai oán kia đều tản ra từ người tên dã quỷ này.
Chỉ tiếc Giang Thế Ninh đúng là tên dã quỷ hồ đồ, chỉ nhớ rõ đủ loại chuyện khi còn sống, lại quên mất chuyện sau khi chết đi.
Tiết Nhàn hỏi hắn: “Ngươi làm tổ ở đây làm chi? Chết rồi thì nên đầu thai đi, cứ ở lại dương gian sẽ làm lỡ mất thì giờ, lúc đó thì chẳng kịp nữa đâu.”
Giang Thế Ninh mờ mịt trong chốc lát, nói: “Ồ, chờ cha mẹ đi cùng luôn. Hai cụ tuổi không còn trẻ, ta phải chăm sóc.”
Lúc ấy Tiết Nhàn cảm thấy có vẻ tên dã quỷ này khi còn sống đọc sách đến hỏng cả đầu luôn rồi, nghe hắn nói như nói mớ vậy.
“Thế cha mẹ ngươi đâu?” Tiết Nhàn đau răng hỏi.
Giang Thế Ninh thở dài nói, “Chắc là đi nhầm cửa rồi, tiếc là ta không có thân thể đàng hoàng, ngay cả cửa viện cũng không ra được, có tìm cũng chẳng biết đi đâu mà tìm.”
Tiết Nhàn nhìn hắn một lát, nói: “Được rồi, ta sẽ cố giúp ngươi một phen, tuy nhiên ta có điều kiện.”
“Nói đi.” Giang Thế Ninh nói dứt khoát.
Tiết Nhàn: “Cho ta mượn phòng ở vài ngày.”
………….
Từ lúc Tiết Nhàn cho Giang Thế Giang thân thể bằng giấy gia, đêm nào hắn cũng lên trấn tìm người, sau ba ngày đã đi hết hai vòng thôn trấn, nhưng vẫn chẳng có kết quả gì.
Lúc trước Tiết Nhàn còn suy đoán, có khi hai cụ Giang gia đã lên đường trước một bước rồi. Thế nhưng lúc này, khi nghe lời Lưu sư gia nói, y bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ mơ hồ.
Ngay khi y đang định chui ra lần nữa, leo lên vai lừa trọc nói với hắn một tiếng, thì hai người trong sảnh lại có động tĩnh.
Lưu sư gia nói: “Phải rồi, lần trước ta có nói mới kiếm được thứ này hay lắm, định mời lão hữu đến xem thử, thế mà lại quên mất. Nào nào, ra sau xem đi.”
Tiết Nhàn nghe vậy, vội vàng giơ tay đâm Huyền Mẫn một cái.
Song giấy da đâm người, lực đạo chẳng lớn là bao, thay vì nói là đâm, chi bằng nói là cào.
Hông Huyền Mẫn bị nghiệp chướng cào cấu, mi tâm khẽ nhíu. Hắn vừa định xoay người bước qua cửa để rời khỏi nơi này, liền phát hiện đằng sau mình có một người đang đứng sừng sững.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!