Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 1 - Chương 3: Chỉ bì nhân (Người giấy da) – 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Nhàn luôn tự nhận mình sống nửa đời vẫn luôn “đầu đội trời, chân đạp đất”, cứ thế bị một hòa thượng vô cảm xúc lên, chỉ với vỏn vẹn một miếng đồng vụn……….
Sau khi hai mảng rêu bị hòa thượng nọ xúc lên, chỉ một lát sau liền hiện nguyên hình, biến thành hai người giấy nhỏ. Hòa thượng hờ hững quét mắt qua mặt giấy, gấp lại rồi bỏ vào túi trong bên hông.
Tiết Nhàn bừng bừng lửa giận còn chưa kịp kêu la chửi bới con lừa trọc này thì đã bị dán vào hông lừa trọc, kín mít không một khe hở.
Nếu nghẹn khuất có thể chết người thì Tiết Nhàn vừa mới “chuyển nhà vào túi” hẳn đã chết đi sống lại hơn hai trăm lần rồi. Y trời sinh đã kiêu ngạo, chỉ có thể là y bắt nạt kẻ khác chứ không thể có chuyện kẻ khác bắt nạt y, là một tổ tông không cần da mặt lại còn không biết phân rõ phải trái. Thế mà lần này lại trúng bẫy, đúng là lật thuyền trong mương[1].
Mặc kệ nguyên nhân ban đầu là do đâu, y và con lừa trọc này quyết không đội trời chung.
Tiết Nhàn không phải người chịu để kẻ khác sai khiến, ăn mềm không ăn cứng. Nếu lúc này trong tay có đao thì y sẽ không nói hai lời mà đâm ngay vào hông tên hòa thượng này, tiếc rằng y không có thói quen đeo đao kiếm bên mình.
Hòa thượng này trông thì y như cái cột băng, không thèm phản ứng cũng không bộc lộ cảm xúc gì, thế nhưng thân thể thì ấm thật đấy. Vì lớp vải bố không dày nên nhiệt độ cơ thể dần dần thấm vào giấy da.
Người giấy Tiết chẳng mấy chốc đã được ủ ấm: “………”
Đáng ghét!
Đúng là đáng ghét, đối với người thân thể đang mang bệnh, chút hơi ấm trong cái rét của mùa đông cũng đủ làm tan rã ý chí chiến đấu, đặc biệt là người đã bị tê liệt nửa năm như Tiết Nhàn. Gân mạch không thông, khí huyết không thoải mái, khối thân thể này hiện giờ chẳng chứa nổi bao nhiêu hơi ấm, gần như phải chịu lạnh suốt mùa đông rồi. Bỗng dưng được ủ ấm như vậy, thân thể y không nghe theo cái đầu mà làm biếng, chẳng muốn nhúc nhích luôn.
Tiết Nhàn bị gấp đôi nằm giận dữ một lát, rốt cuộc cũng vượt qua sự lười nhác của thân thể, lén mò lên trên túi trong của hòa thượng.
Đối với hòa thượng trẻ tuổi này, Tiết Nhàn vẫn không đoán được đối phương sâu cạn ra sao.
Nếu nói hắn thật sự có bản lĩnh ấy hả…….. Xé một mảnh vải, xúc rêu xanh dưới đất lên thì đâu tính là bản lĩnh gì? Mấy đứa con nít cởi truồng đái bậy còn làm được nữa là! Huống hồ người có bản lĩnh thật sự nếu muốn xúc một nắm đất lên thì chỉ cần động ngón tay là xong, đừng nói một nắm nhỏ, muốn xúc cả cái sân lên cũng được ấy chứ, tội gì mà phải tự mình cầm miếng đồng vụn kia xúc lên?
Nhưng nếu nói hắn không có bản lĩnh…….. Sao hắn có thể vừa liếc mắt đã nhìn thấu được thủ thuật che mắt tinh vi như vậy được?
Lúc đầu Tiết Nhàn còn sợ sẽ phát ra tiếng động, động tác khi sờ soạng rất nhỏ nhẹ, với thân hình giấy da mỏng manh này thì không dễ gì mà phát hiện được.
Nhưng mà không bao lâu sau, y dần dần thèm thèm cố kỵ gì nữa, cũng không biết thu liễm lại. Bởi vì y phát hiện ra con lừa trọc này có vẻ chẳng thèm để ý, bên ngoài túi trong còn bọc hai lớp vải bố, y nghe loáng thoáng thấy ngoài sân có tiếng người ồn ào, hình như có một nhóm người đang tụ tập lại đây, không biết là vì chuyện gì.
“Ui da…… Ngươi đánh mặt ta làm gì?” Giang Thế Ninh đè thấp thanh âm, rít ra vài chữ từ trong kẽ răng, chăm chú lắng nghe, nhẫn nại của hắn đối với Tiết Nhàn đã sắp đến cực hạn rồi.
Động tác sờ soạng của Tiết Nhàn càng nhanh hơn, không cẩn thận túm nhầm chỗ. Y cũng không rảnh giải thích cho tên thư sinh ngốc này, cúi đầu “Xuỵt” một tiếng với hắn, ý bảo đồ ngốc ngoan ngoãn ngồi đợi đi, đừng lên tiếng làm loạn nữa.
Nửa năm qua, hoạt động của y gặp trở ngại, mỗi khi muốn làm việc gì hay đi đâu, đều phải mượn chút gió Đông[2]. Hoặc là người, hoặc là vật. Hiện tại chẳng dễ gì mà gặp được tên lừa trọc này, dù bản lĩnh của y không hoàn toàn dựa vào việc lừa bịp, nhưng dù sao cũng phải mang theo vài thứ gạt người. Tiết Nhàn nghĩ nếu trong túi có thứ gì thì tiện thể cuỗm luôn, rồi sau đó nhân lúc hỗn loạn chuồn đi.
Trong lúc Tiết Nhàn đang bận rộn thì hòa thượng trẻ xúc y lên đã đi tới cửa của trạch viện y đường Giang gia.
Cổng lớn vốn khang trang đã sớm không còn nguyên vẹn, tay nắm cửa bằng đồng thậm chí còn hơi biến dạng. Hai cánh cửa cũ nát không làm sao khép kín lại được, lộ ra một khe hở rất lớn. Hòa thượng dừng bước tại ngưỡng cửa, mí mắt khẽ nâng.
Xuyên qua khe cửa tơ hơ kia, hắn có thể thấy rõ ngoài cửa đã bị một đống người vây kín. Y đường Giang gia biến thành phế trạch cũng đã lâu, trên cửa đương nhiên không treo đèn lồng, có treo cũng không ai muốn soi. Nhưng lúc này, tám người ngoài cửa đều xách đèn lồng giấy da trong tay, ánh sáng chiếu rọi xung quanh, những người cầm đèn trông rất hùng hổ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, bày ra tư thế “Lai giả bất thiện”[3].
Bộ dáng này, không phải tới để bắt quỷ, mà là để bắt người.
Tục ngữ có câu “Không làm việc trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa”, đông người bất thình lình kéo đến như vậy, nếu đổi lại là ai khác, đều sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng hòa thượng trẻ này lại chỉ liếc nhìn một cái rồi thu mắt về. Hắn đẩy cửa lớn của trạch viện ra, không thèm nhìn những người vừa tới, như thể đám người đốt đèn trước mặt không hề tồn tại vậy.
Những người vây ở cửa y đường Giang gia cũng chẳng rảnh rỗi gì. Trên người bọn họ mặc áo bào vải bố màu xanh xám của huyện nha, bên hông có đeo một thanh đao mỏng dài hai thước, tổng cộng có hơn mười người. Vừa thấy hòa thượng định đi, bọn họ đồng loạt rút đao, vây kín lại, nhanh chóng chặn đường hòa thượng.
Hòa thượng dừng bước, nhíu mày nhìn mấy người trước mắt, dường như không hiểu những kẻ này có liên quan gì tới mình.
“Người ngươi nói, là người này hả?” Một giọng nói có tuổi chợt vang lên.
Ánh mắt hòa thượng hướng về phía người vừa nói chuyện —— đó là một người trung niên vóc dáng không cao, đội mũ sư gia, cằm để râu dê, thoạt nhìn thì có vẻ gầy, bụng lại béo phệ. Nếu là dân bản xứ ở Ninh Dương thì chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra nam tử trung niên này là Lưu Hủ – sư gia của huyện nha Ninh Dương.
(Mũ sư gia là cái mũ bác Công Tôn hay đội đấy)
Nhưng hòa thượng không phải dân bản xứ, mà với tính cách của hắn, dù có là dân bản xứ, hắn cũng sẽ không lưu ý nhớ xem bộ dáng của Lưu sư gia ra làm sao, có mấy con mắt mấy cái miệng.
Nhưng người được Lưu sư gia hỏi thì ngược lại, hòa thượng còn có vài phần ấn tượng —— không phải ai khác mà chính là gã hầu bàn gầy teo của Cửu Vị cư.
Thì ra hầu bàn nọ thấy tờ bố cáo ở Cửu Vị cư xong thì trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn chạy đến huyện nha. Nếu được treo thưởng cao như vậy, chắc hẳn phải là trọng phạm khó giải quyết, ai mà biết có phải hắn đã gây ra một chuỗi án mạng hay không cơ chứ?
Vì thế, hầu bàn liền tố giác vị hòa thượng trẻ này, huyện nha cũng không nhiều lời, lập tức đến bắt người.
Ánh mắt hòa thượng dừng trên người hầu bàn, gã dường như có chút áy náy, hơi rụt cổ về sau, ấp úng mở miệng: “Đại, đại sư, ta……..”
Chưa đợi gã nói xong, hòa thượng trẻ đã thu mắt lại. Hắn vươn tay xuống, một vật đen xì liền bay theo đường cung, vừa vặn rơi trúng vào lòng hầu bàn. Hầu bàn còn tưởng là hắn định dùng ám khí đả thương mình nên hoảng hốt nhắm chặt hai mắt. Nghe thấy tiếng đồng va chạm mới cẩn thận mở mắt ra.
Túi tiền!
Hòa thượng trông có vẻ rốt cuộc cũng ném được thứ cần ném, vô cùng ung dung đi tiếp. Hiện tại, xem ra hắn đã bị trì hoãn đến mức không kiên nhẫn nổi nữa, lạnh nhạt nói với nha dịch chặn cửa: “Tránh ra”.
“Đại nhân, chuyện này……..” Nha dịch vừa cản người vừa quay đầu hỏi sư gia.
“Gượm đã.” Sư gia lấy từ trong lòng ra một tờ giấy mỏng, soi đèn lồng lên, nói: “Vị tiểu sư phụ này là người ở đâu? Thuộc chùa miếu nào? Pháp danh là gì?”
Hòa thượng trẻ nhíu mày nhìn lão, trông có vẻ lười mở miệng trả lời, lại cũng giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
Thấy hắn có vẻ không biết tốt xấu, ngữ khí của sư gia nhất thời nặng thêm: “Tiểu sư phụ, có người tố cáo, nói ngươi trông giống trọng phạm hiện nay đang bị triều đình truy nã khắp nơi, nếu ngươi cố tình không mở miệng, chúng ta cũng chỉ có thể bắt ngươi trở về để tra xét!”
Hòa thượng trẻ lạnh lùng nhìn lão một thoáng, lát sau, hắn liền bình tĩnh mở miệng, nói: “Pháp danh Huyền Mẫn, dã tăng, không nhà không miếu.”
Hòa thượng đứng đắn ai lại thế này bao giờ, phàm là những kẻ nói mình không nhà không miếu, tám chín phần mười là kiếm cơm bằng tiền đồng, hay nói cách khác, chính là thần côn.
Sư gia đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt có chút châm chọc, rồi sau đó run run cầm tờ bố cáo trong tay, sai người để đèn lồng lại gần hơn chút, đối chiếu bức vẽ với Huyền Mẫn.
Tiết Nhãn đang bận rộn trong túi nghe hết những lời này, nhất thời có chút sung sướng khi người gặp họa: Ai bảo con lừa trọc nhà ngươi bắt người khác làm chi, bây giờ thì chính mình cũng bị bắt nhỉ? Đáng đời!
Y chẳng mò được thứ gì hữu dụng trong túi, trừ một cành đào và hai viên đá lửa thì chỉ có một cái bọc vải, y cẩn thận sờ thử bọc vải, hình như bên trong có bọc một ít châm dài ngắn khác nhau. Tóm lại, đều không phải thứ y muốn. Tiết Nhàn lập tức không muốn chậm trễ nữa, định nhân lúc hòa thượng không để ý, lén trượt ra khỏi túi trốn đi.
Đối với việc này, y vẫn có chút tự tin. Chỉ cần y không muốn bị người khác phát hiện thì người thường sẽ tuyệt đối không phát hiện ra động tĩnh của y. Tiết Nhàn chọn lúc lão sư gia kia lại mở miệng, ép mình thành mỏng nhất rồi luồn ra từ khe hở trên túi.
Ai ngờ vừa chui được đầu ra, chợt cảm thấy trước mắt tối đen ——
Con lừa trọc đáng chém ngàn đao này thế mà lại nâng tay đúng lúc, dùng một đầu ngón tay ấn cái đầu giấy vừa mới thò ra của y trở về!
Tiết Nhàn: “……….”
Vị tổ tông trời sinh không thích bị quản chế này bị ấn đến bốc hỏa, khó chịu lăn một vòng trong túi, tiện tay rút một cây châm trong bao ra, chọt vào hông con lừa trọc này.
Huyền Mẫn: “……….”
Ngay lúc Tiết Nhàn muốn lật tung trời lên, sư gia chặn đường Huyền Mẫn cũng đã xem xong bố cáo, cau mày lắc đầu: “Không đúng rồi………”
“Không đúng ư?” Đám nha dịch phía sau lão cũng nhìn bố cáo vài lần.
“Tuổi tác không đúng, ít hơn nhiều.” Sư gia nói, “Bộ dạng cũng không giống……… Nhìn xa trông còn hơi giống, nhưng lại gần có đèn lồng chiếu sáng mới thấy, người này trẻ tuổi quá. Huống hồ tên trọng phạm này, nghe nói là một kẻ cực khó đối phó, còn vị sư phụ này thì……..”
Ánh mắt sư gia vô thức quét qua hông Huyền Mẫn, liếc đến xâu tiền đồng sáng loáng kia, tuy rằng không nói thẳng, nhưng biểu tình thì rất rõ ràng —— vị trước mặt này hiển nhiên chỉ là một thằng nhóc non tay, tiền đồng còn chưa đổi màu kìa……. Cao tăng á? Đừng có đùa!
Đối với lũ thần côn vừa liếc mắt là có thể nhìn thấu, dù là ai cũng sẽ không có vẻ mặt tôn kính gì.
Sư gia nhìn xâu tiền kia xong, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường. Lão nâng tay xua xua Huyền Mẫn, nói: “Được rồi, không làm phiền tiểu sư phụ nữa, đi thôi.”
Huyền Mẫn nhấc chân bước đi, như thể việc vừa rồi chỉ là lá rơi vào người, phủi nhẹ một cái là rớt, chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Song hắn vừa đi được hai bước, lại không mặn không nhạt quét mắt nhìn mặt lão sư gia kia, lạnh lùng nói: “Ngươi không sống được lâu nữa.”
Tiết Nhàn đang giãy giụa trong túi định thực hiện chủ ý mới thì hụt động tác, thiếu chút nữa tự xé rách mình: “……..” Quá tốt, không cần phí công nữa, con lừa trọc này đã vội đâm đầu vào chỗ chết rồi!
Tuy nhiên y vừa trượt, liền không cẩn thận va vào xương hông của Huyền Mẫn, chẳng biết thế nào, y đột nhiên cảm giác trong đầu mình có cái gì đó “Keng ——” chấn động, như thể có người gõ chuông trong đầu y vậy.
******
★Chú thích:
[1]Lật thuyền trong mương: là một câu thành ngữ của Trung Quốc. Thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng mà lại lật, ý nói chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, chỉ việc xui xẻo, xúi quẩy.
[2]Mượn gió Đông: ở đây ý nói mượn sức người khác. Xuất phát từ câu chuyện Gia Cát Lượng lập đàn tế sao cầu gió Đông để dùng hỏa công trong trận Xích Bích.
[3]Lai giả bất thiện: nguyên văn là “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai”, chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!