ĐỒNG TRINH NGẢI (Hoàn)
PHẦN 9: Cầu cứu
Mẹ tôi nằm trên giường bệnh trắng toát, đầu quấn băng kín mít. Một người từng béo tốt hồng hào, yêu đời, năng động, sao lại có thể trở thành một người bệnh tật đáng sợ như vậy?
Còn cái chết của bố, cái chết của dì, còn sự điên loạn của mẹ… Tất cả, tất cả lẽ nào đều liên quan đến Dịu? Nếu là nguyền rủa thì chúng tôi đã làm gì để cô ta căm phẫn đến mức muốn chúng tôi chết trong đau đớn? Không phải cô ta xứng đáng nhận lấy hậu quả vì hành vi vô đạo đức của mình sao? Là cô ta đã khiến gia đình chúng tôi suýt nữa thì tan nát cơ mà. Tôi phải cứu mẹ tôi, anh trai tôi và ngay cả bản thân mình nữa. Tôi sợ rằng lời nguyền rủa này không chì dừng lại ở đây…
“Cô ơi…cháu…cháu xin lỗi…”
Tôi tới gặp bà đồng Dương, người đã đọc ra được vấn đề mà gia đình tôi thực sự gặp phải.
“Do cháu u mê, do cháu ngu dốt đã buông lời nói không phải với cô lần trước. Đã có thêm người chết nữa rồi, mẹ cháu cũng đang nằm viện. Xin cô giúp cháu với…”
Tôi bật khóc nức nở, mà có lẽ vì trông tôi quá thảm hại, bà liền lạnh nhạt mở cửa cho tôi vào trong điện
“Vào đi!”Hà đi theo sau tôi, khuôn mặt không mấy dễ chịu.
Tôi đã phải sang tận nhà trình bày, năn nỉ, xin lỗi nửa tiếng đồng hồ nó mới chịu theo tôi đến đây muối mặt xin cô giúp đ.
“Xin cô…” tôi chưa nói hết câu thì bà đồng giơ tay ý nói tôi ngừng lại
“Thứ nhất là tôi chẳng giúp được gì cho cô. Giải ngải đã khó, Đồng Trinh Ngải giải được lại càng khó gấp 10. Chỉ có cách tìm ra người luyện ngải, tiêu huỷ cây ngải, có vậy mới chấm dứt lời nguyền rủa độc địa này. Thứ 2…” cô Dương liếc nhìn tôi
“Trên đất nhà cô có cốt của đàn bà chết trẻ, còn là chết oan nên oán khí rất nặng, ám cả vào những người đang sống trên đấy khiến Ngải càng mạnh hơn. Tương truyền Ngải thích quấn quít những nơi có âm khí mạnh…”
“Nào, theo tôi, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy cô đang bị bỏ bùa như thế nào!”
Bà đồng đưa tôi vào nhà trong, bắt tôi quỳ trước ban thờ chắp tay niệm Phật. Một mặt bà lầm rẩm đọc thần chú sau đó vẩy nước vào người tôi.Nước bắn đến đâu tôi đau rát đến đấy như bị bỏng.
Sau đó bà lấy bắt tôi cởi áo trong lẫn ngoài, nằm sấp, dùng một quả trứng gà đã luộc sẵn, vừa đọc thần chú vừa lăn khắp lưng tôi.Hà đứng bên cạnh làm nhiệm vụ quay phim, vừa quay vừa kêu nhỏ
“Trời ơi, lăn đến đâu tím bầm đến đấy, sợ quá…”
Tôi lắp bắp “Tím…tím á?”
“Đúng vậy, trứng lăn đến đâu da cậu liền tím bầm lại đến đấy, ghê chết đi được!”
Lăn một lúc xong, bà đồng Dương mệt mỏi quệt tay lên trán lau mồ hôi, sau đó gọi chúng tôi lên bàn ngồi xem. Bà bóc vỏ quả trứng luộc sau đó bửa đôi quả trứng ra. Thật kinh tởm khi trong phần lòng đỏ quả trứng là một nắm tóc người cùng với một con rết nhỏ đang ngoe nguẩy…
“Không lâu nữa mẹ cô sẽ chết!” Bà đồng nhắm mắt bấm đốt ngón tay
“Sau đó là một người đàn ông trẻ, cô có anh đúng không? Cuối cùng sẽ là cô… Đồng Trinh Ngải sẽ không dừng lại cho đến khi tất cả những người bị nguyền rủa phải chết!”
Phán đoán của bà đồng khiến tôi ớn lạnh. Tôi phải làm sao?
“Cô…xin cô giúp cháu với…nhà cháu đội ơn cô rất nhiều…” tôi vô thức quỳ xuống trước mặt bà đồng.
Mẹ tôi, anh tôi, đều là những người thân duy nhất còn lại của mình. Tôi không thể để họ chết được.
“Tôi đã nói rồi, không thể giải, chỉ có thể diệt!”
“Ý cô là…cháu phải tìm Dịu, người bỏ ngải sau đó tiêu hủy cây ngải đi ạ?”
“Đúng vậy, chỉ có cách đó. Đồng Trinh Ngải là thứ bùa tà ác nhất, chẳng có gì có thể giải được cả!” Bà đồng lắc đầu.
“Cháu phải tìm cô ta ở đâu bây giờ…” tôi hỏi bà cũng là tự hỏi bản thân mình
“Vậy còn mẹ cháu? Mẹ cháu đã bị thương, hành động như bị ma ám, từ giờ cho đến lúc cháu tìm được Dịu thì làm cách nào để mẹ cháu không tự làm hại bản thân mình bây giờ…”
“Tôi cũng không chắc vì ngải này mạnh lắm. ở Hà Nội có chùa Quán Sứ, có chùa Liên Phái…hoặc một số chùa lớn. Cô đến xin phép sư cụ trụ trì cho mẹ cô ở lại một thời gian cho đến khi diệt được cây Ngải, nhưng phải hiểu rằng Đồng Trinh Ngải đã phá hoại tâm trí của bà ấy, rất có thể cũng không ngăn cản được hoàn toàn. Và nếu có hiệu quả mà mẹ cô chưa chết…” bà đồng thấp giọng
“Nó sẽ chuyển sang trù ếm những người khác bị nguyền. Cụ thể là anh trai cô và cô!”
Trở vể nhà, tôi soi lưng mình trong gương, tất cả đều bầm tím, nhìn kỹ hơn sẽ thấy những vết đỏ như tia máu ở trên đó, tựa như là…vết chân con rết. Tôi rùng mình sợ hãi. Bùa ngải là có thật, tôi không muốn tin cũng phải tin bởi lẽ sự nguyền rủa độc địa này đã, đang và sẽ ám ảnh gia đình tôi, hãm hạichúng tôi đến chết.
Tôi trở vào viện gặp anh trai, trình bày kể lể một hồi sau đó thuyết phục anh đưa mẹ vào một ngôi chùa nào đó cầu sự “an lành”, giúp bà ngăn cản ngải lộng hành.
Anh bán tín bán nghi nhìn tôi. Anh là người không mấy duy tâm, nhưng quả thực lúc này nghe tôi phân tích, nghĩ tới bố, mẹ và dì tôi, những cái chết kỳ lạ và hành động kỳ quái của họ, anh tôi có phần tin theo, sắc mặt tái nhợt.
“Anh sẽ thuê người trông chừng mẹ và đưa mẹ vào chùa ở tạm…” anh trai bình tĩnh nói
“Nhưng không phải anh hoàn toàn tin lời em nói đâu đấy, anh chỉ muốn mẹ bình tâm sau khi ra viện thôi!”
“Anh trai, cần thận nhé…” tôi gọi với theo bóng lưng của anh mình.
Việc quan trọng bây giờ là tìm ra Dịu, người đã chơi ngải cả nhà tôi. Cô ta thật độc ác, đã nhẫn tâm phá hoại gia đình tôi khiến mẹ tôi tổn thương, lại còn nguyền rủa gia đình chúng tôi mất mạng bởi thứ Bùa Ngải độc ác đó.
Đành rằng chúng tôi đã dồn ép cô ta khi tung clip đó lên mạng, nhưng cũng không đến mức ép chúng tôi phải chết chứ. Sau khi trở về từ văn phòng môi giới việc làm, nơi có thông tin về quê quán, xuất thân của Dịu, tôi cùng Hà thuê xe về Cao Bằng, nơi bố mẹ Dịu đang sinh sống để tìm cô ta. Phải tìm được người, diệt được Ngải thì tôi và gia đình tôi mới có thể thoát khỏi cảnh này…
Tôi dựa vào ô tô thiêm thiếp ngủ. Bỗng kít một tiếng, bác tài dừng xe lại một cách đột ngột khiến tôi đập đầu vào ghế trước đau điếng…
“Sao lại phanh gấp thế hả bác, đau quá…” tôi cằn nhằn khó chịu.
“Phía trước có tai nạn rồi, thật khủng khiếp…” tôi nghe giọng bác tài run rẩy.
Nhìn lên phía trước, thoáng chốc tôi cũng rùng mình ớn lạnh. Xe khách 29 chỗ va chạm thảm khốc với xe công, phía lực lượng y tế cùng cảnh sát đang đưa nạn nhân còn sống cũng như khuân xác nạn nhân từ xe khách ra ngoài.
“SỢ…SỢ quá…” tôi nghe Hà ngồi bên cạnh run lên từng cơn rúc vào vai tôi.
Thú thực tôi còn sợ hơn cô ấy nhưng những việc gần đây xảy ra vối gia đình tôi, những ảo giác đáng sợ xảy ra với riêng bản thân tôi đã khiến tôi có cảm giác mình gan dạ hơn.Khi nhìn vào cảnh khói lửa, máu me đằng trước, tôi bỗng thấy bố tôi, dì tôi hai thân đầy máu đang đứng bên lề đường nhìn những tử thi được đưa ra khỏi xe, bên cạnh họ còn có hai cô gái hao hao giống nhau.
Một là Dịu trên tay cầm chậu cây hoa đỏ, hai là một cô gái có khuôn mặt quen quen, giống như…giống như Tươi, con bé giúp việc ăn cắp tiền rồi bỏ nhà tôi mà đi vài năm trước. Nghe nói sau đó nó mất tích.Tôi hoảng hốt đẩy cửa ô tô bước xuống, chạy tới chỗ tai nạn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!