Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng! - Chương 24: Lê Nhan trông thật ưa nhìn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!


Chương 24: Lê Nhan trông thật ưa nhìn


Edit: A Uyển

Lục Lâm không hiểu tại sao trong đầu lại đột nhiên xuất hiện cái ý nghĩ đó, bị dọa một phen.

Thật đáng sợ.

Nhưng là trong lòng càng mâu thuẫn, câu nói kia càng trở nên rõ ràng.

Từng giây từng phút chứng minh nó tồn tại.

Đôi môi đó, rất thích hợp để hôn.

Cảm xúc nhất định sẽ rất tuyệt.

Kí ức về mấy bài viết trên diễn đàn CP hôm qua lại ùa về, người thật lại đứng trước mặt, hình ảnh khơi gợi lên cảm xúc sâu ở trong lòng.

Cổ họng Lục Lâm đột nhiên hơi khô, yết hầu cử động lên xuống trong vô thức, giống như đang nuốt nước miếng.

Tim đập. . . càng lúc càng nhanh hơn.

Lê Nhan không hề phát hiện, nhìn thấy Lục Lâm đứng một bên an tĩnh không náo loạn, đành tiếp tục kiểm tra tác phong các bạn khác, nếu có vi phạm sẽ ghi chú vào sổ.

Vầng sáng ánh kim xuất hiện từ trong đám mây trắng ngần, vén lên màn sương đêm như lụa mỏng, dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt thiếu niên trong veo, lãnh lãnh đạm đạm như tuyết đầu mùa. Trời sinh sắc môi đỏ thẫm, đỏ bừng như cánh hoa đào rực rỡ.

Lục Lâm bỗng nhiên nhận thấy cái ý nghĩ đó chẳng có vấn đề gì.

Hắn cảm thấy. . .

Lê Nhan hình như đang quyến rũ hắn.

Giống như bị trúng độc, Lục Lâm không kìm chế càng dựa càng gần, tiếng hít thở nhàn nhạt lượn quanh vành tai Lê Nhan, mang tính xâm lược cực mạnh.

Mắt thấy đôi môi gần ngay trước mặt, bỗng nhiên, cơ thể Lục Lâm dừng lại.

“Lục Lâm, lại là em!”

“Cái thằng này, cả ngày đã không làm gì ra hồn, hôm nay còn muốn gây loạn ngay cổng trường hả?”

“Mới vừa nãy tiến đến gần Lê Nhan làm gì, Lê Nhan là trò giỏi của trường, chẳng lẽ em muốn đánh lén bạn hả?”

Cổ áo bị ai đó dùng sức kéo mạnh một cái, Lục Lâm bị kéo lùi về phía sau mấy bước.

? ? ?

Đệch, ai không có mắt dám quấy rầy hắn?

Lục Lâm trên khuôn mặt tràn ngập tức giận, vừa quay đầu nhìn thử xem là dũng sĩ phương nào thì đụng phải khuôn mặt nổi giận đùng đùng của cô chủ nhiệm.

Cô Hoàng chủ nhiệm của trường Thất trung ở Nam Thành, có biệt danh là một “sát thủ”, nghiêm nghị không nhân nhượng, một số học sinh cá biệt nghe đến tên cũng phải dè chừng.

Lục Lâm: “. . .”

Hôm nay thật cmn xui xẻo!

Sao lại đụng phải sát tinh này chứ?!

Nhướng mày, cô chủ nhiệm quét mắt nhìn qua một lượt bộ đồng phục xộc xệch của Lục Lâm, ngón tay liền giữ chặt cổ áo Lục Lâm.

“Đồng phục cũng mặc không nghiêm chỉnh phải không? Cùng tôi lên phòng giáo vụ, tôi đích thân chỉ dẫn!”

Dưới ánh mắt của các bạn học sinh, Lục Lâm còn chưa kịp phản bác đã bị cô chủ nhiệm dẫn về phòng làm việc.

Lúc Lục Lâm định giải thích, cô chủ nhiệm mặt lạnh nhìn hắn.

“Lên phòng giáo vụ rồi em nói rõ lý do cho tôi. Tôi cho em mấy phút suy nghĩ cho kỹ rồi nói.”

Lạnh lùng liếc Lục Lâm một cái, cô Hoàng như nhìn thấu Lục Lâm.

Lúc Lục Lâm nghe xong cô chủ nhiệm nhắc nhở và thực hành nghiêm chỉnh “bài học” cài nút áo, rời khỏi phòng làm việc, giờ tự học đã sớm kết thúc.

Lục Lâm nghe đến mơ màng buồn ngủ, sắc mặt thập phần mệt mỏi.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, hắn từ cửa sau trở về lớp học.

Lúc đó, giáo viên ngữ văn đang đứng trên bục giảng bài, học sinh bên dưới đang đọc thuộc lòng bài thơ cổ hôm qua vừa học.

Bạn cùng bàn Lục Lâm cũng đang gật gù đọc theo, vừa lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Lâm, mắt sáng lên, có chút ngạc nhiên mừng rỡ.

Dựng đứng sách lên để che mặt, bạn cùng bàn cúi đầu nói nhỏ với Lục Lâm.

“Sao rồi anh Lục, cô Hoàng nói gì với anh vậy, có phải viết bản kiểm điểm không, anh muốn em viết hộ không?”

“Không cần, bà ta làm gì được tao, chẳng qua chỉ là nhai đi nhai lại mấy câu nhắc nhở, tao nghe mà muốn mệt.” Xoa xoa lỗ tai, Lục Lâm giọng dửng dưng.

Híp mắt một cái, Lục Lâm bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm bạn cùng bàn.

Có lẽ là do phải nhìn mặt cô chủ nhiệm một lúc lâu ở phòng giáo vụ, bây giờ nhìn bạn cùng bàn vốn chẳng nổi bật cũng thấy cmn thanh tú.

Nhưng mà. . .

Lục Lâm mặt không biểu tình nghiêng đầu, thu hồi tầm mắt. Quay người lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Bĩu môi một cái, trong mắt Lục Lâm cất giấu mấy phần ghét bỏ.

Vừa nhìn bạn cùng bàn, quay lại nhìn Lê Nhan không hề cảm thấy chột dạ.

Lê Nhan là một nam sinh gầy yếu, bạn cùng bàn cũng vậy.

Hừm, nhưng nhìn thế nào, hắn vẫn thấy Lê Nhan trông thuận mắt hơn.

Rất xinh đẹp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN