Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng! - Chương 32: Tao cõng mày (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!


Chương 32: Tao cõng mày (2)


Edit: A Uyển

Lê Nhan vì bị cảm mà giọng nói có hơi khàn nên cũng không có tinh thần đọc bài, chỉ lật sách ra đọc thầm.

Khi kết thúc tiết tự học, cô khom người lấy sữa chua từ trong ba lô ra, vừa mới uống một hớp, sau lưng liền bị ai đó chọc chọc, bên tai vang lên giọng nói hấp tấp của Lục Lâm.

“Lê Nhan, mày quay xuống đây một lát, tao có chuyện muốn nói với mày.”

“Gì vậy…”

Còn chưa nói hết câu, Lê Nhan vừa mới quay xuống, liền thấy một bàn tay ấn nhẹ lên trán.

“. . .”

Đây là… Làm gì vậy?

Ngẩn người, Lê Nhan ngước mắt nhìn động tác đột ngột của Lục Lâm, có chút mơ hồ.

Lục Lâm vào lúc này lại không rảnh để ý phản ứng của Lê Nhan, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng dưới da truyền tới lòng bàn tay, nhiệt độ nóng đến mức trực tiếp đốt cháy một ngọn lửa ở trong lòng Lục Lâm, trong lòng nổi lên hỏa khí, ánh mắt dần dần trở nên hung dữ, giống như muốn cắn người.

“Lê Nhan, mày cmn bị ngốc hả? Bản thân bị sốt cũng không ý thức được nữa? Không lo xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt còn chạy tới trường làm gì, mày ham học lắm hả? Tao chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy! Ngốc chết đi được!” Lục Lâm đùng đùng nói ra một hơi, cộng thêm chất giọng âm trầm, vừa tuôn một tràng vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt Lê Nhan.

(A Uyển: xin lỗi quý dị mà khúc này tự dưng anh Lục la Nhan Nhan mà toi thấy soft quá nên chèn thêm 1 câu thuiiiii, soft quá quý dị ơiiiii)

Âm thanh rất lớn dọa Hứa Sở Thiều bên cạnh một phen, Hứa Sở Thiều đành cầm sách che mặt, làm bộ mình cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy.

Người bị bệnh rõ ràng là Lê học bá, tại sao Lục Lâm lại phản ứng lớn như vậy, giọng nói hung dữ không giống như đang nói chuyện với người bệnh, nếu không nghe rõ nội dung, Hứa Sở Thiều còn tưởng rằng Lục Lâm chuẩn bị đánh người ta…

Hứa Sở Thiều thầm nghĩ xem ra sự quan tâm của anh Lục đúng là không phải ai cũng chịu nổi, Lê học bá cũng vất vả rồi.

Mi mắt Lê Nhan khẽ giựt, đôi mắt đen láy nhẹ nhàng phản chiếu thân ảnh Lục Lâm.

Đối với một Lục Lâm đùng đùng nổi giận như ăn phải thuốc nổ vậy, Lê Nhan có chút khó hiểu.

Chậm rãi ngước mắt, Lê Nhan ánh mắt tĩnh lặng, khẽ nâng giọng, nhàn nhạt nói: “Cảm mạo mà thôi, không có gì đáng ngại. Đến buổi chiều sẽ đỡ thôi.”

Bởi vì bị sốt, thanh âm Lê Nhan có chút khàn khàn, không còn sự linh hoạt trong trẻo như thường ngày.

Câu nói này vào tai Lục Lâm vậy mà lại có ý nghĩa khác.

“Mày có bình thường không vậy? Mày bị sốt nóng hổi kia kìa, còn nói với tao là không sao? Không để ý tới thì bệnh sẽ tự hết hả?” Lục Lâm nhìn người trước mặt làm ra vẻ là bản thân không sao, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng bùng lên dữ dội, tức giận đến mức cười ra tiếng.

Ngũ quan Lục Lâm vốn dĩ vô cùng tuấn mỹ, trên khuôn mặt âm trầm đó, khóe môi Lục Lâm đang khẽ nhếch lên tạo ra một cảm giác áp bức khó có thể miêu tả.

Lê Nhan lại hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí đang ngưng đọng đó.

Cô đang suy nghĩ về câu nói vừa nãy của Lục Lâm.

Trong lòng Lê Nhan, cô thật sự không coi cảm mạo nóng sốt là bệnh nặng gì lắm. Cô từ nhỏ đến lớn tố chất cơ thể rất tốt, rất ít khi bị bệnh, coi như thỉnh thoảng chỉ bị cảm vặt vài lần, uống chút thuốc rồi dựa vào miễn dịch của cơ thể cũng sẽ khỏi.

“Xùy.” Ánh mắt Lục Lâm lướt qua khuôn mặt đỏ ửng của Lê Nhan, cảm thấy bản thân bị Lê Nhan chọc cho tức giận kìm nén đến phì cười. Khẽ nhếch môi, trong cổ họng khẽ hừ một tiếng.

Bây giờ rốt cuộc ai mới là người bệnh vậy? Lê Nhan nhìn như còn không thèm để ý chút nào, hắn ngược lại thì cuống cuồng hết cả lên, tức giận đến buồn bực trong lòng.

Còn nói chờ một lát sẽ ổn? Cũng không tự xem lại mình, cái bộ dạng gầy yếu như vậy, có thể có cái gì mà sức đề kháng chứ?

Cũng không sợ bị sốt đến hỏng đầu.

Thu lại tầm mắt, Lục Lâm thu hồi bàn tay đang đặt trên trán Lê Nhan, đứng lên.

“Lê Nhan, theo tao lên phòng y tế.”

“Có bệnh phải trị, hiểu không?”

———————————–

Editor: Hôm qua hôm kia gì toi có đăng thông báo về cái laptop cằn cỗi của toi, xong toi ngồi loay hoay sao hôm nay trộm vía hoạt động bình thường nên gáng sức ra chương mới nè mn. Thenkiu mn đã lun ủng hộ nhe, đọc cmt mà khóc ớ, cảm động xỉu!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN