Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ - Chương 2: Hai kẻ liều mạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ


Chương 2: Hai kẻ liều mạng


=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Tô Mộ Mộc cầm đồ vừa nhặt được đánh thẳng vào bo cuối. Lại có một bo an toàn mới và cái mảnh đất nhỏ hẹp ấy còn tận 11 người chơi, tức là cô có tổng cộng 10 đối thủ.

Tô Mộ Mộc khom lưng cẩn thận chạy bo thì đột nhiên có một Voldemort (người chơi thích trốn trong bụi cỏ để đánh lén) đứng dậy từ bụi cây khiến cô giật mình, mày nhướng lên cao hơn tám độ, đầu ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng ấn chuột định trả đũa nhưng đã quá muộn, cô vẫn trúng đạn ngã xuống đất chết.

“Haiz…” Tô Mộ Mộc thở dài, tim đập thình thịch vì bị kẻ đó dọa. Trò chơi này thử thách sức chịu đựng thể xác và tâm hồn quá thể.

Trò Tô Mộ Mộc chơi có tên là 【Tuyệt Địa Cầu Sinh*】, đây là trò chơi thể thao chiến thuật nổi tiếng nhất. Người chơi khi vào trận sẽ phải đi tìm súng, xe, vật chữa thương sau đó liên tục chiến đấu với những người chơi khác trong khu vực an toàn không ngừng thu nhỏ lại và cố gắng sống sót đến phút cuối cùng.

(*) Tuyệt Địa Cầu Sinh (Tên tiếng Trung của PUBG): Tìm đường sống trong chỗ chết.

Khi trận đấu bắt đầu, một chiếc máy bay sẽ chở 100 người chơi đi nhảy dù xuống đảo hoang hay sa mạc, khi nó bay ngang bản đồ thì người chơi có thể chọn bất kì vị trí nào để nhảy xuống. Sau khi đáp xuống đất thì bắt đầu tìm kiếm đồ. Mỗi trận đấu sẽ có những vòng bo an toàn khác nhau, ngoài ra còn có một bo độc nữa cũng thu nhỏ dần theo đuôi bo an toàn khiến phạm vi hoạt động của người chơi dần thu nhỏ lại, càng về sau thì cuộc chiến càng căng thẳng.

Trong game, người chơi chết được vài giây sẽ biến thành một hộp gỗ nên mọi người thường gọi những tên vừa nhảy dù xuống đất đã chết là đáp đất thành hộp, còn hộp tinh là từ để gọi những người chơi có số lần chết nhiều không đếm xuể.

Khát vọng chưa được thực hiện thì đã chết nên ý chí chiến đấu của Tô Mộ Mộc sục sôi, cô đang định bắt đầu một trận mới thì điện thoại trên bàn réo vang. Người gọi được hiển thị trên màn hình là mẹ Quan khiến tim cô trật nhịp, thứ thử thách sức chịu đựng tâm hồn dữ dội hơn đã tới rồi.

Tên thật của mẹ Quan là Quan Hi và anh chính là quản lý của Tô Mộ Mộc. Dù giới tính là nam nhưng phong cách làm việc của anh lại rất cẩn thận và dong dài, câu cửa miệng của anh luôn là ‘tôi đi quản lý xá xíu còn khỏe hơn là quản lý mấy cô!’ và điều đó luôn gợi lên hình ảnh người mẹ già lải nhải nhắc mình mặc quần ấm* vào mùa đông, thế là cái biệt danh đó ra đời.

(*) Quần ấm hay quần thu là loại quần dài được mặc lót bên trong để giữ ấm vào mùa đông.

Quan Hi đi thẳng vào vấn đề: “Một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào trước?”

“Tin xấu.” Tô Mộ Mộc chuyển con trỏ đến nút bắt đầu, linh tính chẳng lành trong lòng cô ngày một rõ rệt.

“Sao cô lại khác người thế hả? Thôi để anh nói tin tốt trước nha.”

Tô Mộ Mộc: “……”

Rõ ràng người không chịu theo kịch bản là anh đó, OK?

Tô Mộ Mộc bất đắc dĩ đáp: “Anh nói đi.”

“Anh đã nhận cho cô một chương trình giải trí tên là 《Đêm nay chạy trốn thôi! 》. Tổ sản xuất chương trình này từng làm 《Mọi người GOGOGO》 và 《Thám tử đến đây》, lượt xem và tiếng tăm khá ổn, tới lúc đó cô cứ cố gắng phát huy thật tốt thì chắc chắn sẽ nổi tiếng thôi.”

“Yên tâm đi anh Quan, em nhất định sẽ làm thật tốt trong phạm vi kịch bản. Vậy cái tin xấu kia là gì?”

“Lẽ ra cái vai diễn lần trước cô đi thử vai đấy đã nằm trong lòng bàn tay rồi…” Quan Hi đắn đo một lát, nói: “Nhưng lại bị người ta giật mất.”

Một thau nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong tim Tô Mộ Mộc, cảm giác lạnh lẽo lan đến tận các đầu ngón tay đang cầm chuột. Cô hít thật sâu rồi bình tĩnh nói: “Em biết rồi.”

Tô Mộ Mộc duỗi ngón tay ra chọt chọt con búp bê hoạt hình lò xo trên bàn máy tính—- Chọt cái đầu bỉ ổi của mi này.

Dãy búp bê lò xo có đủ các kiểu mặt như khóc, cười, dễ thương nhưng con mặt khóc lại bóng hơn mấy con kia nhiều, có thể thấy là nó bị búng nhiều nhất.

Quan Hi nhíu mày, dường như anh thấy Tô Mộ Mộc quá bình tĩnh nên hơi lo lắng hỏi: “Ngoài mặt thì cười hì hì nhưng trong lòng cô đang MMP* phải không.”

 (*) MMP: Là ngôn ngữ mạng, một câu chửi thề rất tục và nghĩa tiếng Việt là ‘đ~~ mẹ mày’.

Tô Mộ Mộc nhíu mày: “Sao thế? Chẳng nhẽ anh Quan muốn em MMP với anh à?”

“…” Quan Hi được mở mang kiến thức về sức chiến đấu của Tô Mộ Mộc nghẹn họng.

Tô Mộ Mộc cười nói: “Được rồi, anh cứ yên tâm đi. Em hiểu mà.”

Nghe thế, Quan Hi thở dài. Tô Mộ Mộc chính là nghệ sĩ nghiêm túc và cố gắng nhất anh từng dẫn dắt nhưng những điều đó lại là thứ mà cái giới này không cần nhất.

“Thôi, cô hiểu là được rồi. Chương trình giải trí đó sẽ bắt đầu quay vào tháng sau, lát nữa anh sẽ gửi thông tin cho cô xem trước. Chương trình này có rất nhiều hoạt động nên cô nhớ phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy nhé.”

“Dạ vâng, cảm ơn anh Quan.”

“Đúng rồi, gửi mấy tấm hình gần nhất của cô sang đây để anh đưa người ta chỉnh sửa để còn đăng Weibo quảng bá cho cô.” Quan Hi ngừng lại sau đó nhấn mạnh: “Đưa tấm nào có sức quyến rũ của phụ nữ ấy, đừng có đưa nước suối canh suông ra đây. Xin cô hãy tôn trọng tạo hình nữ thần của mình.”

“Em nhớ ảnh lần trước em gửi anh có vị phụ nữ lắm mà! Em còn cố tình quấn cái lô cuốn tóc nữa đó.”

“Hình như cô đã hiểu sai về phụ nữ rồi.” Quan Hi vỗ trán. Lúc trước khi đào ra Tô Mộ Mộc, anh đã đánh giá cao vẻ ngoài xinh đẹp làm lòng người rung động của cô nhưng ai ngờ gương mặt và nội tâm cô lại ngược nhau tới vậy

Tô Mộ Mộc: “……”

Quan Hi nhắc nhở: “Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này cô đừng có chơi game nhiều quá nghe chưa.”

“Biết rồi mẹ Quan.”

“Cô nói cái gì?!”

Tô Mộ Mộc nhanh nhẹn quyết đoán tắt điện thoại.

Để lâu không đụng tới nên màn hình máy tính đã tối xuống, hình ảnh lờ mờ phản chiếu trên đó chính là gương mặt xinh xắn của Tô Mộ Mộc. Cô chợt nhớ tới câu mà Quan Hi đã nói khi tìm thấy mình ‘nhất quyết không được trang điểm, gương mặt này của cô rất mạnh, sẽ nổi tiếng thôi.”

Cuối cùng hiện thực lại cho cô một cái tát, Tô Mộ Mộc kìm lòng không đặng ngồi lắc đầu. Nổi tiếng hay không thì liên quan gì tới mặt, phải coi mình có cái số đó không.

Ban đầu Tô Mộ Mộc cứ tưởng làm diễn viên cũng đơn giản như là thi đại học 5 năm để học được 3 năm vậy, chỉ cần bạn liều mạng và cố gắng thì sẽ gặt hái được thành tựu nhưng sau đó cô phát hiện ra mình sai rồi. Bây giờ cô bị thực tế tàn khốc tra tấn đến nỗi chỉ muốn quay trở về khoảng thời gian ngày nào cũng làm mười trang ôn thi đại học cực kì nhàn nhã kia.

Tô Mộ Mộc thiếu sức sống khi vừa mất vai diễn mở TAOBAO lên tức giận vung tay mua như một vị thần. Đến khi nhìn lại giỏ hàng của mình rồi lại ngó tới số dư trống trơn của thẻ ngân hàng thì cô như quả bóng xì hơi, ngoan ngoãn tắt taobao đi rời mở trò chơi lên. Trút giận bằng phương pháp bảo vệ môi trường lành mạnh này tốt hơn nhiều.

Tô Mộ Mộc nhấn vào nút sẵn sàng chơi, ngọn lửa bùng lên trong mắt cô hệt như cây súng trường* có thể bắn kẻ địch thành thịt vụn trong một giây.

(*) Súng trường (tiếng Anh: Rifle), là loại súng cá nhân gọn nhẹ với nòng súng được chuốt rãnh xoắn, có báng súng và ốp lót tay hoàn chỉnh để phục vụ mục đích bắn điểm xạ. Rãnh xoắn này trong nòng súng được gọi là khương tuyến; khi bắn, viên đạn ép chặt vào thành nòng và miết vào khương tuyến này, biến dạng đồng thời tự xoay quanh trục nòng súng để tạo ra đường đạn ngoài sau khi bắn. Viên đạn sau khi thoát ra khỏi nòng sẽ xoáy mạnh trong không khí và tạo ra hiệu ứng khí động học giúp súng trường tầm bắn xa hơn hẳn so với các loại súng cổ như súng kíp hay súng hỏa mai. Từ “rifle” trong tiếng Anh cũng có nghĩa là “rãnh xoắn”, và một khẩu súng trường cũng được gọi là “a rifle gun”.

Tô Mộ Mộc vào trận. Lần này cô rất may, vừa đáp đất đã nhặt được một cây M416 và SKS. M416 là súng trường tấn công còn SKS là DMR, hai khẩu súng này mà phối hợp với nhau thì có thể nói đây là bộ đôi quẫy khắp bản đồ.

Tô Mộ Mộc cầm súng trong tay và cảm nhận ý chí chiến đấu đang hừng hực trong tim mình, có thể tàn sát bốn phương bất kì lúc nào, ở đâu có tiếng súng thì đó chính là nơi cô sẽ đi, súng thép cứng cực kì luôn.

Súng thép ở đây không phải là một thứ vũ khí hay ho nào đó mà là hành động xông pha chiến đấu anh dũng xem thường cái chết.

Tô Mộ Mộc giờ phút này chính là một ví dụ cho cái tinh thần bất khuất liều mạng đó.

Treetreetwo dùng S686 giết chết Weinishui.

Nicetree dùng M416 giết chết Leffe.

Treetreetwo dùng 98K bắn trúng đầu giết chết Love520.

Nicetree dùng M416 giết chết Emmmm.

Treetreetwo dùng 98K giết chết Woshinidaye.

Nicetree dùng M416 bắn trúng đầu giết chết Hhh6666.

Nicetree dùng SKS bắn trúng đầu giết chết Comeoo.

Trong trò chơi, khi ai đó gục hoặc bị bắn chết thì góc phải màn hình sẽ có thông báo. Vì Tô Mộ Mộc đang tập trung quan sát tình hình xung quanh nên không để ý tới mấy dòng thông báo nhưng ánh mắt của đám người đang xem trực tiếp bên kia thì sáng như sao!

Bên kênh trực tiếp của Lâm Trăn.

【Mấy người có thấy mấy dòng thông báo giết người kia thú vị lắm không】

【Xem ID kìa, đừng có nói là fan nữ của Thụ Ca nha】

【Nhảm nhí, Thụ Ca mà có fan nữ tôi ăn shit ngay!】

Lâm Trăn: “Ồ, mấy lời này được đấy. Hay là tôi lộ mặt để tranh thủ hấp dẫn fan nữ nha?”

Là một trong số ít những streamer không lộ mặt của trực tiếp Tinh Hải, quả thật phần lớn người hâm mộ của Lâm Trăn là nam, chỉ có vài bạn nữ hâm mộ vì ngón tay của cậu rất đẹp.

Lâm Trăn thật sự không thể hiểu nổi con gái.

【Cái ID này trông quen lắm, có phải là cái người cầm chảo đập Thụ Ca ở ván trước không?】

【Tôi vừa kéo lại xem thông báo chết, đúng rồi đó!! Một trăm phần trăm luôn!】

【Đệt, duyên phận nha, không ngờ lại được xếp chung!!】

【Đã vậy chứ, xét mấy cái dòng thông báo kia thì đây còn là một chị gái rất mạnh!!】

【6666, CALL* cho chị gái nhỏ!!!】

(*) CALL: Dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình điện thoại, đó là cách đếm số 6 bằng tay của Trung Quốc. Số 6 cùng âm với từ ‘trâu bò’ mang ý nghĩa khen ngợi một người nào đó rất giỏi. Ngoài ra CALL còn mang ý nghĩa ủng hộ.

Lâm Trăn liếc nhìn khung bình luận rồi lại ngó sang góc thông báo, ở đó lại có thêm mấy thông báo Nicetree giết người. Chậc, khóe miệng Lâm Trăn cong cong, cách cái màn hình mà vẫn cảm nhận được ý muốn giết người của ai đó, ham muốn giết người còn ghê gớm hơn cậu.

Thấy cả cái khung bình luận đầy tiếng kêu gào khen chị gái nhỏ quá ngầu, Lâm Trăn gạt bàn phím đi: “Thiệt chứ, hôm nay mấy người cứ thay lòng đổi dạ đi khen người khác suốt là sao? Chỉ là một chị gái thôi mà mấy người đã bị dắt mũi kéo đi rồi hả, đúng là fan phong trào.”

“Cái gì? Bảo tôi đừng có phá nữa hả? Chị gái nhỏ trâu bò lắm hả? Được, hôm nay tôi sẽ cho mấy người biết trâu bò thật là thế nào!”

“Một mình tôi dọn sạch cả thành phố!”

Nói xong, Lâm Trăn leo lên xe máy chạy đến vùng an toàn của thành phố Yasnaya Polyana gần mình nhất và cũng là nơi tiếng súng chồng chéo vang lên như tiếng pháo.

Lâm Trăn xông vào thế này không phải do cậu hẹp hòi nhỏ mọn, thấy người hâm mộ khen nicetree thế là cậu bị người đó kích thích ý chí chiến đấu.

Tiếng lái xe trong trò chơi rất to nên lái nó vào bo an toàn chẳng khác gì đang báo cho tất cả mọi người biết mình đang đến, người lái xe sẽ trở thành cái bia di động cho người ta ngắm nên thường thì mọi người sẽ dừng xe ở gần bo rồi lặng lẽ đi vào. Thế nhưng, chẳng những Lâm Trăn lái xe vào thành phố mà còn kiêu ngạo bấm còi chạy vòng vòng, đây là thể loại ngứa đòn điển hình.

Quả nhiên, khi Lâm Trăn nhấn còi lần thứ hai thì có người đứng đằng xa tỉa cho cậu một viên.

Với hướng tiếng súng này thì Lâm Trăn có thể đoán được vị trí của kẻ địch, cậu dừng xe bên cạnh một bức tường đổ nát rồi núp vào trong để che chắn.

Vì kẻ địch trốn trong thành phố đầy công trình kiến trúc nên Lâm Trăn chỉ có thể đoán được hướng bắn qua tiếng súng đó, nếu muốn biết vị trí chính xác thì cậu phải nhả mồi nhử.

Cậu cố tình để lộ nửa đầu, quả nhiên người kia không thể dằn lòng được bắn cậu thêm hai phát. Nhưng khoảng cách xa thế này chính là một thử thách đối với kỹ thuật và phán đoán của người bắn, thêm vào đó là Lâm Trăn thường xuyên di chuyển nên đối phương chẳng những không bắn trúng mà còn để lộ vị trí của mình.

Căn nhà màu xanh, cửa sổ lầu ba.

Lâm Trăn tự tin nhếch miệng.

【Tới rồi tới rồi!!!】

【Thần chết bắn tỉa!!】

Người hâm mộ bắt đầu hào hứng nhưng không ai dám nói gì nhiều, sợ nhiều bình luận quá sẽ che mất màn hình, bỏ lỡ màn bắn tuyệt vời của Lâm Trăn!

Lâm Trăn ấn giữ shift để nín thở, cầm khẩu 98K với ống ngắm X8 lia thẳng đến cửa sổ lầu ba và nhắm thẳng đầu giết chết ngay khi đối phương vừa lấp ló.

Nhưng từ trước đến nay cái trò 【PUBG】 này luôn là nơi bọ ngựa bắt ve nhưng chim sẻ lại rình sau, đã vậy phía sau chim sẻ còn có cả trò chơi khủng bố tinh thần nữa.

Khi Lâm Trăn bắn thủng đầu kẻ đang núp trên cửa sổ lầu 3 thì cậu nhạy bén phát hiện ra bên phải mình có người, thế là nhanh chóng dịch chuyển sang cái cây bên trái.

Vài tiếng đạn vang lên bắn thẳng đến vị trí của Lâm Trăn vừa rồi và để lại vài vết đạn trên đó.

Sau khi để lộ vị trí, nếu người đó không giết chết Lâm Trăn thì cơ hội sẽ bay mất….

Lâm Trăn nhanh tay đổi sang súng bắn gần nhắm đến tảng đá người kia đang núp nổ súng, dễ dàng lấy được cú headshot (bắn trúng đầu).

Quá trình giết địch của Lâm Trăn diễn ra rất nhanh khiến cho đám người xem không có đủ thời gian để nháy mắt.

【A a a a a a, tôi còn chưa kịp thấy người đó ở đâu thì Thụ Ca đã headshot người ta rồi】

【Nếu chúng ta thấy rõ thì có nghĩa là Lâm thần đang trực tiếp để dạy học, phải cân nhắc đến ánh mắt của mọi người nên mới nổ súng chậm lại】

【Huấn luyện viên này, tôi đang dùng tốc độ chậm để xem trực tiếp.】

【Mỗi lần xem Lâm thần tấn công một thành phố là tôi lại thấy cứ như đang nhìn thần chết giơ lưỡi hái lên】

Lâm Trăn có rất nhiều biệt danh trong trò chơi này, ví dụ như là Lâm Thần, Thụ Ca, Thỏ Xuy Xuy, Thần Chết Đến Rồi. Ba cái tên đầu bắt nguồn từ ID Treetreetwo còn cái sau cùng được đặt vì kỹ thuật bắn.

Lâm Trăn loot xác của người vừa bị mình giết để kiếm chút đồ có ích mang theo.

Vài giây trôi qua, thành phố Yasnaya Polyana lại vang lên tiếng súng và ngay sau đó chính là thông báo Nicetree giết người.

Lâm Trăn tắt màn hình loot đi để nhìn mấy dòng thông báo, khóe môi chứa ý cười: “Ồ, chị gái nhỏ của chúng ta xuất hiện rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN