Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ
Chương 39: Vạch trần bộ mặt không muốn ai biết của nữ diễn viên
Lần này scandal trên mạng ầm ĩ và xôn xao lắm nên tất nhiên ba mẹ Tô Mộ Mộc cũng nghe tiếng, họ đã phải chờ đến khi chủ đề ấy dần nguội đi mới gọi đến hỏi để con gái không phải khó chịu.
“Con gái à, scandal trên mạng là thật hay giả thế con?”
Nhà họ Tô có một quy tắc không thành văn là vợ chồng họ Tô thà nói chuyện với con gái về những tin đồn thật thật giả giả bên ngoài còn hơn là ngồi ở nhà lo lắng không đâu.
Tô Mộ Mộc thoải mái nói: “Đương nhiên là giả, mẹ yên tâm đi, con không sao đâu nên ba mẹ đừng lo lắng.”
“Giả à…”
Tô Mộ Mộc hơi rầu rĩ, sao cô lại thấy mẹ mình có vẻ thất vọng thế nhỉ?
Tư Mỹ Kỳ chưa từ bỏ hi vọng, hỏi tới: “Con với cậu nhóc họ Lâm đó không có hi vọng nào hả?”
“…….” Tô Mộ Mộc hiểu rồi, mẹ cô không quan tâm đến cái scandal kia mà chỉ để ý đến chuyện dựng vợ gả chồng cho cô thôi.
“Mẹ với ba con xem rồi, thằng bé tốt lắm đó. Sinh viên của trường đại học danh tiếng nhé, mặt mũi tuấn tú nhé, tuổi trẻ đầy tương lai hứa hẹn nhé, con có ý định tìm hiểu thử tí không? Phải rồi, hai đứa học chung một trường cấp 3 mà chỉ? Duyên phận đó con ơi!”
“Mẹ, cậu ấy nhỏ hơn con mà.” Tô Mộ Mộc vỗ trán, đoán chừng ba mẹ cô hận không thể biến scandal đó thành chuyện thật đấy nhỉ.
“Nhỏ hơn có ba tuổi thôi chứ nhiêu đâu, tuy con trai nhỏ tuổi hơn không biết săn sóc nhưng có những chuyện phải dạy cho nó từ từ, năm đó ba con…”
Tô Mộ Mộc ngắt ngang lời bà: “Tuy Lâm Trăn nhỏ hơn con nhưng cậu ấy biết quan tâm người khác lắm á.”
Mẹ Tô lập tức hào hứng: “Vậy thì tốt chứ sao! Con phải nắm bắt, nắm bắt ha.”
“Mẹ à, mẹ đừng có tính toán trên đầu Lâm Trăn nữa được không.” Tô Mộ Mộc dở khóc dở cười.
“Sao? Mẹ tính trên đầu nó là sao, con bé này biết ăn nói không thế, mẹ đang lo cho con đó, mẹ…”
“Mẹ? Mẹ? Mẹ nói gì vậy? Con đang ghi hình trên núi nên sóng điện thoại không tốt, con không nghe rõ, gì cơ ạ? Đạo diễn gọi rồi nên con tắt nha.” Tô Mộ Mộc tìm cái cớ vội vàng ngắt điện thoại.
Cuộc gọi thì tắt được nhưng không ngăn nổi WeChat, Tư Mỹ Kỳ lập tức đánh giết tới, đã vậy còn chèn thêm cái mặt đáng yêu—— Con gái ngoan, mẹ với ba con không phải là người cổ hủ nên con tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn cũng chẳng sao, chỉ cần hai đứa hợp nhau là ba mẹ yên tâm rồi. Cố lên nha, mẹ thấy thằng bé Lâm Trăn này tốt đó.
Tô Mộ Mộc nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt cô dịu dàng hơn.
Lâm Trăn à, cái tên ấy như chiếc lông vũ lướt qua mặt hồ trong tim cô để lại những gợn sóng.
Tô Mộ Mộc ngước mắt lên nhìn về phía các cô gái đang vây quanh Lâm Trăn, mấy anh trai trong tổ chương trình cũng chạy tới góp vui. Lâm Trăn cao cao đứng ngay giữa rất dễ thấy, cậu bị bao vây thế này trông cũng có vị ngôi sao.
Hôm nay Lâm Trăn rời đoàn nên có rất nhiều người trong tổ làm chương trình không nỡ, ai cũng muốn chụp hình chung, có mấy cô bé can đảm còn xin cả cách liên lạc.
Thấy Lâm Trăn được mọi người hoan nghênh, chút cảm giác phức tạp chợt lan tràn trong lòng cô. Suy nghĩ của mẹ cô được nhuộm quá nhiều màu hồng, vấn đề tình cảm và tuổi tác không được giải quyết đơn giản bởi việc cô có để ý đến nó hay không mà còn phải xem sự lựa chọn của đối phương nữa.
“Cô nhìn gì mê mẩn thế?” Giang Trừng Vũ nhìn theo ánh mắt Tô Mộ Mộc và giọng cậu cũng gọi Tô Mộ Mộc đang suy nghĩ miên man về.
Trong mùa 1 thì Giang Trừng Vũ là khách mời cố định nhưng sang mùa 2 lại thành khách mời đặc biệt, ngày Lâm Trăn rời ekip cũng là ngày cậu ta vào đoàn.
“Uầy, thì ra cô đang nhìn em trai Cây Nhỏ.” Giang Trừng Vũ bày ra vẻ chợt bừng tỉnh rồi nháy mắt trêu chọc: “Lúc trước tôi đã tự hỏi tại sao một người đẹp trai ngời ngời như tôi lượn lờ bên cạnh cô suốt ngày thế này mà sao chẳng thấy cô động lòng, giờ xem ra trong tim giai nhân đã có người rồi nên mới thế. Ừm, bại bởi em trai Cây Nhỏ thì cũng không oan ức gì mấy.”
Tô Mộ Mộc bị lộ hết tâm tư suy nghĩ thấy rất ngượng, cô đỏ mặt đẩy Giang Trừng Vũ, nói: “Cậu… Cậu đừng nói bậy.”
“Mặt cô đỏ lên hết rồi này, lại còn cà lăm nữa mà dám bảo tôi nói bậy á?”
“Trong đoàn nhiều người lắm miệng nên anh ăn nói cẩn thận chút, đừng để có người có lòng nghe được lại đi tung tin các kiểu.” Trải qua vụ scandal này, Tô Mộ Mộc đã cẩn thận hơn.
“Dù sao Cây Nhỏ cũng là sinh viên chứ không phải là người trong làng giải trí, mấy thứ đó sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến cậu ấy.”
“Cậu ấy sắp tốt nghiệp rồi mà nhỉ?”
Tô Mộ Mộc trợn mắt nhìn Giang Trừng Vũ: “Cũng thế!”
“Rồi rồi rồi, cũng thế. Cây Nhỏ nhà cô được bảo vệ kín cổng cao tường thật đấy.” Giang Trừng Vũ vội vàng xua tay nhận thua. Song, ánh mắt cậu ta lại vô tình chạm đến tầm mắt của Lâm Trăn, dường như Lâm Trăn đang nhìn chằm chằm chỗ cậu ta và Tô Mộ Mộc, đôi mắt ngập tràn tia nắng dịu dàng ấm áp kia thoáng vẻ khó chịu, cách xa thế mà cậu ta vẫn ngửi thấy mùi giấm chua.
Giang Trừng Vũ nghĩ thầm, xem ra không phải hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình* rồi.
(*) Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình: nàng có tình như chàng chẳng màng đến.
“Ấy, Tô Mộ Mộc…….” Giang Trừng Vũ chợt lại gần Tô Mộ Mộc.
“Gì thế?” Tô Mộ Mộc hoang mang cau mày không biết cậu ta muốn làm gì.
Giang Trừng Vũ vừa cười xấu xa vừa liếc nhìn Lâm Trăn, quả nhiên bên cậu có hành động, đôi chân dài không nền kìm nén được đang sải bước tới.
Giang Trừng Vũ cười sắp méo miệng vì bí mật lớn mình vừa đào ra được, cậu ta lùi lại: “Không có gì, tôi đi tìm đạo diễn nói chuyện phiếm đây, ha ha ha!”
Nói xong lập tức co cẳng chạy đi như ma đuổi để lại Tô Mộ Mộc với hàng tá dấu chấm hỏi trên đầu. Giang Trừng Vũ bị ai nhập hả?
Đúng lúc đó thì Lâm Trăn cũng đến nơi, cậu thản nhiên nhìn Giang Trừng Vũ xa xa, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng mới cười hỏi Tô Mộ Mộc: “Đàn chị ơi, mình chụp chung một tấm nhé?”
Tô Mộ Mộc hoa mắt bởi nụ cười tươi roi rói của Lâm Trăn, cô chặn quả tim đang mất phanh lại, cười giỡn: “Sao thế, đàn em muốn mở rộng dịch vụ chụp cùng ngôi sao đến chỗ chị rồi hả?”
Biết Tô Mộ Mộc đang cười nhạo mình, Lâm Trăn ngượng ngùng nói: “Do em muốn tìm đàn chị chụp chung tấm hình thôi, chị mới là ngôi sao lớn mà.”
Đối mặt với ánh mắt khát khao của Lâm Trăn, đương nhiên Tô Mộ Mộc chẳng có lý do nào để từ chối. Cô lấy điện thoại ra: “Lại đây chụp tấm hình nào.”
Lâm Trăn liếc thấy ảnh màn hình trong điện thoại cô, ánh mắt cậu chợt có vẻ do dự: “Đây là hình chụp ở trường hả?”
“Đúng đó.” Tô Mộ Mộc thoải mái đưa màn hình điện thoại ra cho Lâm Trăn xem: “Đây là hình chị chụp lúc về trường cũ với cô bạn đấy.”
Tô Mộ Mộc phát hiện ra Lâm Trăn đang xúc động, cô cười nói: “Trông thấy ảnh trường cũ nên vui thế à?”
Nói đến đây cô lại nghĩ sau khi mình tốt nghiệp thì có thể Lâm Trăn đã ngồi trong căn phòng cô từng học, xem tấm bảng cô từng xem bèn mỉm cười khe khẽ.
“Không ạ! Đàn chị ơi, người này là em đấy.” Lâm Trăn xúc động chỉ vào tòa nhà lớp 12: “Khi đó em đang đứng ngoài hành lang chờ để vào tẩy não, à không, là phát biểu kinh nghiệm cho lứa đàn em này.”
Lâm Trăn nhớ đến hai cô gái chạy tới chạy lui trên sân thể dục mà cậu cứ tưởng là đàn em vừa tốt nghiệp, không ngờ lại là Tô Mộ Mộc, thì ra bọn họ đã từng gặp nhau vào một khoảnh khắc kỳ diệu như thế. Lâm Trăn hí hửng nghĩ tất cả chính là duyên phận.
Nhìn Lâm Trăn vui sướng, Tô Mộ Mộc cũng bị ánh mặt trời chói chang kia ảnh hưởng. Cô nhớ rất rõ chàng trai trẻ đứng trên hành lang hôm ấy, khi đó cô còn nói đùa với Du Từ Từ là anh chàng ấy rất tuấn tú, đẹp trai như giấc mộng tuổi 16. Không ngờ người ấy lại là Lâm Trăn, vậy cậu chính là phiên bản người thật của giấc mộng đấy à?
Lâm Trăn ngước mặt lên cười nói: “Đàn chị ơi, chị gửi tấm này cho em với được không?”
“Được chứ, dù sao cậu cũng là nhân vật chính của tấm hình mà. Chúng ta chụp ảnh luôn thôi để chị gửi cậu một thể.”
Tô Mộ Mộc mở chế độ chụp hình, lúc giơ điện thoại lên cô đã nhích lại gần cậu. Đối với Tô Mộ Mộc đang tương tư mà nói thì cơ thể Lâm Trăn hệt như quả cầu lửa, nóng nóng nóng.
Sự thật là khi chạm vào nhau, cả hai đều cố gắng kìm chế rung động dưới đáy lòng nhưng vẫn muốn được tiếp cận đối phương từng chút một.
Tô Mộ Mộc phát hiện ra người Lâm Trăn cứng đờ, cô khó hiểu nhìn sang nhưng cậu lại không có gì khác thường, nụ cười vẫn tươi rói trên mặt cậu.
“Chụp hình thôi mà, cần gì phải căng thẳng thế.”
“Ồ!”
Mùi hương trên người Tô Mộ Mộc vấn vít xung quanh khiến hai tai Lâm Trăn hồng hồng.
Tô Mộ Mộc là một cô gái có vóc người cao ráo trong làng giải trí, nhưng cô đã mang giày cao gót mà rồi vẫn lùn hơn Lâm Trăn nửa cái đầu. Cô nghĩ thầm, rốt cuộc thằng nhóc này cao cỡ nào thế nhở.
Sau tiếng tách nhỏ, màn hình dừng lại, Tô Mộ Mộc trong bức ảnh trông cực kì tự nhiên. Có thể nói việc bày ra tư thế hoàn hảo nhất trước ống kính đã là bản năng của cô rồi nhưng ngược lại thì Lâm Trăn chỉ giơ mỗi kiểu tay chữ V.
Tô Mộ Mộc nhìn thành quả chụp ảnh chung của hai người, buồn cười nói: “V-sign của cậu có từ năm nảo năm nào rồi ấy.”
Lâm Trăn bị chê cười ngượng ngùng nói: “Chụp với dàn chị nên đầu óc không đủ dung lượng.”
“Chị đâu có ăn tươi nuốt sống cậu.” Tô Mộ Mộc cúi đầu gửi ảnh cho Lâm Trăn nên không thấy hai mắt Lâm Trăn sang sáng và hai má hồng hồng, đến khi cô ngẩng đầu lên thì cậu đã bình tĩnh lại.
“Chị gửi ảnh cho cậu rồi đấy, chúc cậu trở về thuận buồm xuôi gió nhé.”
Lâm Trăn hơi mất vui, phàn nàn: “Không có tâm gì hết, mấy câu chị nói cũ kĩ quá rồi.”
“Vậy thì cậu về nhà có rảnh thì dẫn chị vào game nhảy dù nhá.”
“Được!” Lâm Trăn hí hửng nhếch miệng cười, khóe miệng rộng ra tới mang tai.
~~~~~~~
Trên đường về, Lâm Trăn nhận được điện thoại của Lâm Huyên.
Lâm Huyên đi thẳng vào vấn đề: “Hình như công ty game muốn mời em làm đại diện đấy.”
“Đại diện? Không có hứng thú.” Lâm Trăn nhàm chán nói: “Em không định đặt chân vào giới giải trí.”
“Thế chị từ chối giúp em nhé?”
“Từ chối đi.”
“Từ chối cũng tốt, lần này em đi quay có mỗi cái chương trình giải trí đã có scandal thế này, tới đó làm đại diện game với nghệ sĩ nữ nữa chắc lại có thêm scandal khác.”
Lâm Trăn đang lười biếng nằm dài trên ghế bật dậy: “Cùng làm đại diện game với nghệ sĩ nữ á? Ai vậy?”
“Lúc đầu công ty trò chơi khá thích nữ streamer Đường Tiểu Kiều và Cam Phỉ Đình nhưng gần đây Tô Mộ Mộc đang nổi lên, hơn nữa cô ấy là nghệ sĩ nên lượng fan đông đảo hơn nên cũng được đưa vào phạm vi suy xét.”
“Chị à, chị khoan từ chối giúp em nhé. Chị bảo là để em suy nghĩ thêm, tiện thể hỏi dùm em xem rốt cuộc nghệ sĩ nữ nào sẽ chính thức kí hợp đồng đại diện nhé.”
Nghe Lâm Trăn nói xong, Lâm Huyên ngửi thấy mùi gì đó nên nhíu mày hỏi: “Em có ý với Tô Mộ Mộc hả?”
“Gì?”
“Đừng có giả ngu với chị, ban đầu chả thấy em hào hứng gì nhưng vừa nghe nói có hợp tác với nghệ sĩ nữ là thay đổi cái một, với cả lần trước nổ ra scandal em có vẻ quan tâm đến ấn tượng của bác trai bác gái với Tô Mộ Mộc lắm.” Lâm Huyên nhạy bén phân tích.
“Phụ nữ kinh khủng thật.”
“Em trai thân yêu của chị à, sau này đừng nói những câu như thế nhé, không thì em sẽ biết kinh khủng thật sự là thế nào đấy.” Lâm Huyên cười khẽ uy hiếp.
“……” Lâm Trăn nghĩ chuyện này chẳng có gì để giấu diếm nên thành thật nói: “Đúng thế.”
“Cuối cùng em trai chị cũng đã trưởng thành rồi.” Lâm Huyên hân hoan vui mừng: “Có cần chị giúp gì không cưng?”
Lâm Trăn nhụt chí nói: “Em có cảm giác chị ấy chê em nhỏ.”
Lâm Trăn nghĩ đến lúc còn trong đoàn, cậu thấy quan hệ giữa Tô Mộ Mộc với Đỗ Tử Lê và Giang Trừng Vũ khá tốt, lần trước cô còn khen Đỗ Tử Lê để râu đẹp trai nên Lâm Trăn nghe xong cảm thấy rất lo lắng, liệu chị gái nhỏ có thích mẫu con trai lớn tuổi chững chạc hơn không nhỉ?
Lâm Trăn sờ cằm mình, cậu có nên để ít râu không ta.
Lâm Huyên kinh hãi: “Nhỏ?????”
Lâm Trăn nghe thấy giọng nói bùng nổ bên kia là biết ngay chị mình đã hiểu lầm: “Lâm Huyên, chị bớt đen tối lại đi! Em đang nói tuổi đấy!”
“Ồ… Tuổi à… Nhưng chị nghĩ cô bé đó không ghét em đâu.”
“Là sao ạ?”
“Nếu con gái ghét em thì nào có cho em vào phòng, em cứ đứng bên ngoài nói chuyện thôi.”
“Ò!” Lâm Trăn cẩn thận ngẫm lại, hình như đúng thế thật: “Nói thế thì em vẫn còn cơ hội nhỉ.”
Lâm Huyên ném cho cậu sự khinh bỉ, có tí ti tí mà đã vui vẻ ngần này rồi, xem ra thằng em này đã lún rất sâu, cô chỉ biết chúc cho cậu em ngốc nhà mình cưa gái được suông sẻ thôi.
Trong chiếc xe bên kia, trái tim của chàng trai trẻ nào đấy đang bay bổng. Lâm Trăn đi không bao lâu thì trái tim thiếu nữ già cỗi của Tô Mộ Mộc đã bắt đầu nhớ nhung ai đó rồi. Cô cúi xuống nhìn màn hình điện thoại rồi chọt tay lên người được chụp trong hình, ngay lúc đó thì tin nhắn của Quan Hi được gửi đến.
Quan Hi: Hai tin tốt!
Tô Mộ Mộc: Tin gì ạ?
Quan Hi: Anh nghe được tiếng gió là bên PUBG đang muốn mời cô làm đại diện game. Mặt khác, có một bộ phim cổ trang và một bộ phim hiện đại đã liên lạc tới, anh sẽ gửi kịch bản đến chỗ cô để cô xem thử, anh thấy hai cái kịch bản này khá ổn đấy.
Tô Mộ Mộc: Chuyện vui thay nhau đến luôn ^_^.
Quan Hi: Ừ, anh đang tính chuyện tuyển cho cô một trợ lý.
Tô Mộ Mộc: Không cần phải vội tuyển thế đâu anh ạ, em có thể tự xử lý chuyện của mình mà.
Đúng như những lời Tô Mộ Mộc nói, chuyện vui nối đuôi nhau tới nhưng tai họa cũng đổ ập xuống đầu.
Mấy hôm sau, trên mạng lại có tin đồn về cô——- Vạch trần bộ mặt không muốn cho ai biết của nữ ngôi sao Tô Mộ Mộc.
Nói có sách mách có chứng, bài viết kèm theo video phân tích giọng nói bằng sóng âm để chỉ ra Tô Mộ Mộc chính là một người chơi nữ nổi tiếng trong PUBG tên Nicetree.
Video còn cố tình cắt ra những câu nói chẳng mấy hay ho lúc chơi game để lên án hình tượng nữ thần với nội tâm mạnh mẽ đầy giả tạo và chỉ ra bản chất thật chính là một con người tục tĩu và kém văn hóa, thậm chí còn cắt cả cảnh Tô Mộ Mộc cầm súng chỉa vào người chơi khác ép đối phương ca hát hoặc là nói gì đó để làm chứng cứ cô làm nhục các người chơi.
— Hết chương 39 —
Tác giả nhắn nhủ
Bây giờ tâm trạng của hai người là thế này:
Lâm Trăn: Chị ấy có chê mình nhỏ tuổi không nhỉ?
Tô Mộ Mộc: Cậu ấy có chê mình lớn tuổi không nhỉ?
Nói từ một hướng nào đó thì hai người cũng ăn ý phết! Mặt khác thì Đường Tiểu Kiều và Giang Trừng Vũ đã nhìn thấu tất cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!