Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai
Chương 41
Nghe vậy, Lương Tự rụt tay về, lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
Anh châm thuốc để bên môi rồi cúi đầu nhìn bạn mình. Lý Vị không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại hiện lên nỗi buồn khó tả. Lương Tự cắn điếu thuốc ngồi xuống đất, gác tay lên một bên đầu gối, sau đó bình tĩnh nhìn không gian trống vắng trước mặt.
Bầu không khí ngập tràn sự yên tĩnh hiếm hoi.
Hút xong một điếu thuốc, Lý Vị cũng ngồi xuống đất dựa vào tường, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt mông lung như đang chìm trong suy nghĩ nào đó. Trong lòng hai người đã rõ mọi chuyện nhưng không ai nói gì, Lương Tự rít một hơi thuốc, quay sang nhìn.
“Thêm một điếu nữa?” Anh ném hộp thuốc qua.
Ánh mắt cả hai giao nhau, Lý Vị không nói lời nào, trực tiếp lấy một điếu để bên môi.
Tiếng lửa phật lên vang vọng trong không gian yên tĩnh, sau đó là chuông tin nhắn từ điện thoại của Lương Tự, Dư Thanh hỏi anh “Giải quyết xong chưa anh?”
Anh lặng lẽ cười, nhấn phím trả lời.
“Dư Thanh mà hả?” Lý Vị phả ra một ngụm khói.
“Ừ.” Lương Tự nhét điện thoại vào lại túi quần sau khi trả lời tin nhắn, liếc nhìn Lý Vị với vẻ cảnh giác, nói, “Muốn gì đây, tao là người có gia đình rồi nhé.” Sau đó cả hai bật cười ra tiếng, khói thuốc lập tức tan đi, chỉ còn lại nỗi ê chề.
“Cút mẹ mày đi.” Lý Vị cười mắng.
Lương Tự cười cười híp mắt hút thuốc, cả hai lại im lặng, lát sau anh giơ tay ra đứng lên, cúi người vỗ vai Lý Vị.
“Tương lai còn dài.” Lương Tự nói.
Anh để lại bốn chữ đó rồi ra ngoài, trên đường đi gọi điện cho Dư Thanh. Lúc đó cô đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường đọc «Đường Miguel». Lúc nói chuyện với anh, giọng nói có chút hờn mát và dịu dàng trước khi đi ngủ.
Trong phòng ký túc xá chỉ có một mình cô.
Dư Thanh đặt sách sang một bên, nằm trong chăn nói chuyện với anh. Cả hai nói những chủ đề nhàm chán, thậm chí đơn giản như ngày mai ăn gì. Trong lúc nghe anh nói, Dư Thanh chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng, do dự một lúc mới hỏi anh.
“Tết này….” giọng cô khe khẽ, “anh có về nhà không?”
Lương Tự im lặng một lúc: “Không về.”
Dư Thanh biết ngay kết quả sẽ thế này, lòng thầm thở dài, rồi nói với anh tuần sau phải tới nơi khác thực tập trong một tuần. Đến lúc đó thì chỉ vài hôm là đã sang năm mới, tất nhiên Dư Thanh không thể ở lại Bắc Kinh.
“Cũng đâu phải không gặp nữa đâu.” Lương Tự cười hỏi, “Không nỡ xa anh?”
Dư Thanh hít một hơi thật sâu, vùi nửa mặt trong chăn không đáp lại câu nào. Không nghe thấy giọng nói của cô, Lương Tự cúi đầu bật cười, thấp giọng ‘hửm?’ một tiếng trêu cô.
“Đồ mặt dày.” Cô thì thầm.
“Chậc.” Lương Tự vừa đi vừa nhìn đèn đường phía trước, “Thử mắng lần nữa xem.”
Dư Thanh trợn ngược mắt, nói lại lần nữa.
“…..” Hóa ra không ở trước mặt thì gan thế này, lòng Lương Tự ngập tràn niềm vui, nói, “Em thắng.” Dư Thanh ở đầu bên kia vẫn đang nhịn cười, cố ý không chịu lên tiếng, anh thử gọi: “Đại tiểu thư ơi?”
Dư Thanh cong khóe môi, ý cười lan ra.
Họ nói chuyện một lúc lâu nữa mới cúp máy, Dư Thanh nằm thẳng người ngẩng đầu nhìn vách tường màu trắng, hai cánh tay đặt trên chăn, bàn tay vẫn còn nắm chặt điện thoại.
Cô hệt như một đứa bé chưa lớn, một chuyện cỏn con bình thường đến thế cũng có thể vui vẻ rất lâu.
Không biết qua bao lâu, cửa bị đẩy ra.
Trần Thiên Dương vừa vươn vai vừa đá giày cao gót, chưa rửa mặt mà đã leo lên giường nằm, giơ tay túm chăn của Dư Thanh. Lúc đó khoảng mười một mười hai giờ đêm, Dư Thanh bị đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng ngáp một cái: “Cậu về rồi à.”
“Giờ là còn sớm ấy.” Trần Thiên Dương rầu rĩ kể mình phải chạy tới từng phòng ký túc xá bán mỹ phẩm các kiểu, sau đó vòng vo hỏi: “Hôm nay cậu có tới quán bar không?”
Dư Thanh mơ màng lắc đầu, trước khi ngủ tiếp, bên tai chỉ còn tiếng thở dài khe khẽ.
Hôm sau, mặt trời chưa ló dạng thì cô đã không ngủ tiếp được, vừa xuống giường thì thấy Trần Thiên Dương đã tỉnh táo ngồi xem phim.
Trong trường là bầu không khí căng thẳng vì tuần thi cử.
Dư Thanh ngồi trong thư viện đọc một quyển tiểu sử về một kiến trúc sư nào đó, có một nhà phê bình kể về tâm kinh giáo dục của bố ông ấy. Cô mới đọc lướt qua mà đã hết kiên nhẫn, nói đi nói lại vẫn không thể thoát khỏi chuyện cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng.
Cô dứt khoát đóng sách lại, nằm dài ra bàn ngẩn người.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu từ nam sang bắc thẳng xuống mặt đất, nhiệt độ hôm đó khoảng 14 độ C, ấm hơn mấy ngày trước. Dù ở trong nhà hay ngoài trời, ai cũng ở trong trạng thái bận rộn, có người đi bộ thôi mà trông cũng cực kỳ nôn nóng, như thể đang muốn lao đến một tương lai tốt đẹp hơn.
Kỳ thi cuối cùng đã trôi qua một cách mạnh mẽ như thế.
Trong mấy ngày ôn bài, Dư Thanh ít khi gặp Lương Tự, hầu như chỉ gọi điện thoại và gửi vài câu tin nhắn. Mà trong khoảng thời gian đó tiệm sửa xe cũng khá bận rộn, hơn nữa Lương Tự vừa phải làm trợ thủ cho thợ chính vừa phải nâng cao tay nghề của mình, về nhà đã là tối muộn.
Mất việc ở quán bar, gần đây cả nhóm họ cũng không liên lạc với nhau.
Khi gặp lại nhau là vào một tối thứ bảy, Trần Bì tập hợp mọi người, nói về những dự định trong tương lai. Dạo này Lý Vị choáng hết cả đầu vì mấy bài thi cử trong trường Y, chỉ cắm đầu ăn uống không nói câu nào.
Trong quán nhỏ chỉ còn lại bàn của họ.
“Ý tao là tụi mình tìm một quán bar khác hát là được.” Trần Bì nói.
Vừa uống hết một ly, Lương Tự lại rót cho mình một ly đầy khác, sau đó lười nhác dựa vào ghế nhìn nơi nào đó, Chu Hiển ngồi cạnh cũng bỏ đũa xuống, trong bầu không khí dâng lên cảm giác kích động hiếm hoi.
“Đây không phải là chuyện quan trọng nhất bây giờ.” Lý Vị cất câu nói đầu tiên trong đêm nay, ánh mắt vẫn nhìn thức ăn không dịch sang hướng nào khác, “Tụi mày không thể cứ vậy mãi, nhìn mấy người ký đại với một công ty nhưng không có quan hệ không có lai lịch cũng vẫn bị phân đến mấy quán bar hát đấy thôi.” Cậu nhấp một hớp bia nhỏ, rủ mắt nói tiếp, “Lăn lộn sống vật vờ mấy năm cũng chả có gì thay đổi, thà xuống gầm cầu hát còn sướng cái mồm hơn.”
“Sao anh em cứ cảm thấy mày chửi bóng gió thế.” Trần Bì nhả đống rau trong miệng ra.
“Thời buổi này mà chơi rock, dù có thế nào cũng phải nghèo cả chục năm đã.” Ánh mắt của Lý Vị lướt qua Trần Bì, rồi thoáng nhìn Lương Tự, “Nếu đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, thì phải suy nghĩ cho kỹ con đường phía trước.”
Nghe thấy anh em mình nói mấy câu đứng đắn thế này, Trần Bì sợ tái mét.
Lý Vị nói xong thì đứng dậy hỏi ông chủ nhà vệ sinh ở đâu, sau đó ra ngoài. Ba người còn lại, ngoài Trần Bì đang sững sờ ra mặt, hai người kia lại rất bình tĩnh. Chu Hiển cầm chai bia rót đầy vào ly đã cạn của Lý Vị, sau đó không làm gì nữa.
“Hai tụi bây nghĩ thế nào?” Trần Bì hỏi, “Nó nói cứ như như tiên tri ấy, nói miệng thì hay ho lắm.”
Suy cho cùng, ban nhạc “Hằng tinh nhỏ” chỉ có ba người họ, ngoài lần biểu diễn công khai ở trường thì rất ít khi hát cùng nhau trong quán bar. Những lời người ngoài là Lý Vị nói rất thực tế, đồng thời là đòn cảnh tỉnh, nhưng cũng làm bầu không khí chùng xuống hẳn.
Lương Tự im lặng châm một điếu thuốc.
Có khách từ ngoài bước vào quá, cửa vừa mở ra, gió lùa vào làm gáy lạnh buốt. Lương Tự ngồi uống bia, vạt thun mỏng bị vén lên đến thắt lưng, bị hơi lạnh đó làm hoa cả mắt.
Một lúc sau, Lý Vị quay lại.
Lý Vị vừa bước vào cửa, Lương Tự thấy Chu Hiển cúi đầu, cả đêm nay hai người này không nhìn nhau cũng không nói với nhau câu nào. Trần Bì vẫn đang liến thoắng nói đông nói tây, chưa được vài câu đã đổi sang chủ đề khác. Hút xong điếu thuốc, Lương Tự lấy áo khoác về trước.
Anh lang thang trên đường phố, đầu óc rối như tơ vò.
Đến một lúc nào đó, bông tuyết rơi xuống đường, mỏng manh và mát lạnh chạm vào tai anh. Đột ngột bị tập kích làm Lương Tự hoàn hồn lại, mới nhớ ra ngày mai Dư Thanh đi thực tập. Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó bắt xe đi đến trường cô.
Đang trong kỳ nghỉ đông, sân trường vô cùng yên ắng.
Bông tuyết bay lơ lửng, trong tòa ký túc xá chỉ còn vài phòng vẫn sáng đèn. Đến dưới ký túc xá Lương Tự mới gọi cho Dư Thanh, cô đang lim dim nằm trên giường nghe nhạc.
“Ngủ rồi hả em?” Anh thấp giọng hỏi.
“Đang nằm nè.” Cô nhìn thoáng qua Trần Thiên Dương kiệt sức vì công việc đang ngủ say, giọng nhỏ lại mấy đề-xi-ben, “Anh đang làm gì?”
Lương Tự cười: “Mặc áo vào xuống đây.”
Dư Thanh lập tức tỉnh táo ngồi dậy, trực tiếp khoác áo ngoài đồ ngủ rồi xuống giường chạy ra ngoài. Chờ chưa được một phút, Lương Tự đã thấy cô trong đôi dép bông đỏ và áo phao trắng, mái tóc xõa bung như tối nay mới gội đầu, đôi mắt sáng hơn cả sao.
“Sao khuya rồi mà anh còn tới?” Cô chạy đến trước mặt anh, khom lưng thở hổn hển.
Lương Tự phủi tuyết dính trên tóc cô, sau đó đội mũ lông áo phao lên cho cô. Họ đứng bên bụi cây phủ đầy tuyết, sau lưng là cây cao sừng sững và khu nhà tối đen như mực, ngay cả đèn đường cách đó vài mét cũng trở nên tối tăm.
Dư Thanh ngẩng đầu định nói chuyện, bị nụ hôn của anh che lại.
Có lẽ là đợi bên ngoài đã lâu, môi anh lạnh buốt, cả người toát ra hơi lạnh. Dư Thanh bị anh hôn đến mức choáng váng, hai tay túm nhẹ áo anh. Một tay Lương Tự ôm eo cô, một tay áp nhẹ vào cổ cô.
Anh đắm chìm trong đôi môi ướt át mềm mại của cô.
Mùi cơ thể thiếu nữ thoang thoảng quẩn quanh mũi anh, Lương Tự tham lam hít vào, nụ hôn thêm sâu hơn. Người cô vừa mềm mại vừa nhỏ nhắn, cách lớp áo khoác dày cũng có thể nắm được xương. Lương Tự chầm chậm dời từ môi đến cổ cô, bên tai là tiếng cô khe khẽ thở gấp.
Âm thanh rõ ràng đó thấm vào tận xương cốt, thân dưới của Lương Tự căng cứng.
Anh rời khỏi cổ cô, hít một hơi gió lạnh để hạ nhiệt độ bản thân. Không biết qua bao lâu, phía dưới mới từ từ hạ xuống. Dư Thanh vùi mặt vào lòng anh, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh.
“Anh uống bia.” Cô nói nhỏ.
Anh “Ừm” một tiếng, cố hết sức đè nén cơn khô nóng trong lòng
“Tụi nó kêu đi nên uống chút ít.” Anh nói.
Sau đó câu được câu chăng hỏi mấy câu vặt vãnh về chuyện thực tập, Dư Thanh ngoan ngoãn đáp hết. Cô lắng nghe giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu mình, khóe môi mỉm cười, dù đó chỉ là vài ba câu đơn giản.
Cả hai lại thân mật với nhau một lúc nữa mới tách ra.
Trận tuyết đó càng rơi càng lớn, Lương Tự châm thêm một điếu thuốc trên đường về theo thói quen. Trời đã khuya hẳn, thay vì quay lại nhà thuê, anh rẽ vào một con phố quán bar cách đó vài ki-lô-mét.
Lúc này cũng vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ vài người hò hét.
Lương Tự đi dạo một vòng gần đó trong chốc lát, rồi bước vào một quán bar trông có vẻ yên tĩnh, trên sân khấu là một chàng trai đang hát nhạc folk. Anh gọi một chai bia Thanh Đảo rồi ngồi đó nửa tiếng, uống hết bia, anh nhấc chân ra ngoài.
Chưa đi đến cửa, phía sau có người gọi anh lại.
“Mới nhiêu đó đã đi à?” Là chú Đàm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!