Hành động thực tế??
Không biết có phải là do Khương Tri Ly suy nghĩ quá không đứng đắn hay không, hay là do ánh mắt anh nhìn cô mê hoặc đến vậy.
Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Khương Tri Ly đã hiện lên vô số hình ảnh hạn chế lứa tuổi.
Vì thế, mặt cô lại đỏ lên.
Khương Tri Ly hắng giọng, nghiêm túc đề nghị: “Mấy ngày nữa em chọn một phần quà tặng anh nhé.”
Phó Bắc Thần nhíu mày, nhìn thấy dáng vẻ đang tự lừa dối mình của cô, anh vừa định lên tiếng thì bị tiếng điện thoại cắt ngang.
Ở đầu bên kia điện thoại, Hoắc Tư Dương không còn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, nghiêm túc nói: “Hợp đồng với tập đoàn Lâm Chính xảy ra chút vấn đề, bọn họ đột nhiên đổi ý hủy hợp đồng, bọn họ yêu cầu thảo luận thêm các điều khoản khác với cậu, tối nay cậu bay đến đây đi?”
Ánh mắt Phó Bắc Thần tối xuống, “Biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với tài xế ngồi ở hàng trước: “Đưa tôi đến sân bay trước.”
Tài xế ngồi ở hàng trước trả lời một tiếng, sau đó tăng tốc đi về phía sân bay.
Khương Tri Ly liếc nhìn vẻ mặt của anh, cô cũng đoán ra được không phải chuyện tốt gì, cô do dự rồi lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì gấp sao?”
Anh trả lời ngắn gọn: ” Ừ, tạm thời phải đi công tác.”
Khương Tri Ly cũng không tiện hỏi thêm nữa, cô gật đầu: “Ồ…..”
Trên đường đến sân bay, Phó Bắc Thần liên tục nghe điện thoại, Khương Tri Ly không có cơ hội nói chuyện với anh.
Mãi cho đến khi anh mở cửa bước xuống xe, Khương Tri Ly mới bắt được thời cơ, cô vội vàng kéo cửa sổ xuống, gọi anh lại: “Phó Bắc Thần!”
Phó Bắc Thần dừng lại, anh quay lại nhìn cô, thấp giọng dịu dàng nói: “An Dương sẽ liên lạc với em sau, ngày mai dẫn luật sư đến Khương thị, cụ thể làm gì thì cậu ấy sẽ nói cho em, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Khương Tri Ly ngẩn người gật đầu, suýt chút nữa quên mất mình muốn nói cái gì.
Trước mặt mọi người, đúng là có chút ngượng ngùng.
“Không phải…!Em muốn nói với anh….”
Giọng nói của cô dần nhỏ xuống, “Đi đường bình an, khi nào về thì nói cho em biết.”
Mặc dù cô nói rất nhỏ, Phó Bắc Thần vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra được cảm xúc nào, chỉ có yết hầu trượt nhẹ xuống.
Trong đám đông ồn ào đi tới đi lui, anh nhỏ giọng trả lời: ” Ừ.”
Ngày hôm sau, 11:00 a.m.
Tại trụ sở chính tập đoàn Khương thị.
Bên trong phòng họp vô cùng áp lực, các cổ đông ngồi chật kín ghế.
Nghiêm Huệ ngồi ở ghế giữa, vẻ mặt hớn hở tuyên bố: “Vô cùng cảm ơn các vị đã cống hiến hết mình cho Khương thị trong những năm qua, với tư cách là một trong những cổ đông lớn nhất của công ty, sau này tôi sẽ chính thức tiếp quản các hoạt động của tập đoàn Khương thị….”
Không đợi Nghiêm Huệ kết thúc bài tuyên bố nhậm chức đầy khí thế của mình, cửa phòng họp vang lên tiếng gõ cửa.
Thư ký đẩy cửa bước vào, sắc mặt có vẻ khó xư: “Nghiêm tổng…”
Trái tim Nghiêm Huệ đập lỡ một nhịp, dự cảm không lành trong lòng càng ngày càng rõ, ngay sau đó, hai bóng người bước đến sau lưng thư ký.
Sau khi nhìn rõ người vừa đến, nụ cười của Nghiêm Huệ lập tức đông cứng lại.
Khương Tri Ly mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, lông mày thanh mảnh, đôi mắt hẹp dài được trang điểm càng trở nên sắc bén, đôi môi đỏ mọng, tiếng giày cao gót dưới chân vang dội, trông khí thế bừng bừng.
Cô đi vào, co khớp ngón tay lại rồi gõ xuống bàn hai cái, cười nói: “Thật xin lỗi đã quấy rầy mọi người, cuộc họp có lẽ phải tạm dừng.”
Các cổ đông bên dưới vô cùng sửng sốt, ngoài vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp của cô ra, còn có tư thái kiêu ngạo, xem ra cô đến đây để làm rối tung mọi chuyện.
Đương nhiên là có không ít người nhận ra Khương Tri Ly, giờ phút này bọn họ đều im lặng.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.
Khương Tri Ly hài lòng mỉm cười, cô ra hiệu cho người đàn ông đến cùng cô: “Luật sư Lương, có thể bắt đầu được rồi.”
Luật sư Lương gật đầu, lấy từ trong cặp tài liệu ra hết tài liệu này đến tài liệu khác rồi đặt lên chiếc bàn dài trong phòng họp.
“Bà Nghiêm Huệ, một tháng trước bà đã cung cấp cho thân chủ của tôi một bản sao báo cáo tài chính của Tập đoàn Khương thị, bà rõ ràng đã yêu cầu 500 triệu nhân dân tệ để buộc thân chủ của tôi phải chịu trách nhiệm về việc đứt chuỗi vốn của công ty, trong tình huống như vậy, thân chủ của tôi đã ký thỏa thuận chuyển nhượng vốn cổ phần để công ty có thể tiếp tục hoạt động bình thường.”
“Tuy nhiên, sau khi chúng tôi thu thập đủ dữ liệu thực tế, chúng tôi phát hiện rằng các điều kiện tiên quyết trong hợp đồng của bà không được thiết lập, bảng báo cáo tài chính do giám đốc tài chính của quý công ty đưa ra và dữ liệu đã được kiểm toán có sự khác biệt.”
“Ngụy tạo báo cáo tài chính, biển thủ quỹ dự án khiến thân chủ của tôi tin rằng chuỗi vốn của công ty đã bị đứt.
Do đó, thỏa thuận chuyển nhượng mà thân chủ của tôi ký ngày hôm qua không có hiệu lực pháp lý, liên quan đến tội lừa đảo, bà sẽ tiếp nhận thẩm vấn từ phía cảnh sát.”
Lời vừa dứt, trên mặt Nghiêm Huệ không còn một chút máu, bỗng từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, đôi môi của bà ta run rẩy, nhìn chứng cứ như ván đã đóng thuyền nằm trên bàn, còn không đợi bà ta lấy lại tinh thần, cảnh sát đã đẩy cửa bước vào.
Một viên cảnh sát đưa giấy chứng nhận ra rồi nói nới: “Xin hỏi đây có phải là bà Nghiêm Huệ không, bây giờ chúng tôi nghi ngờ rằng bà có liên quan đến tội lừa đảo, biển thủ công quỹ và cung cấp các bảng báo cáo tài chính sai lệch, xin cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.”
“Tôi không có! Đây đều là giả…” Giọng điệu Nghiêm Huệ vô cùng sắc bén, hung dữ trừng mắt nhìn Khương Tri Ly, toàn thân cũng trở nên cuồng loạn: “Tao biết mày không dễ dàng bỏ qua như vậy! Khương Tri Ly, tao đúng là xem thường mày rồi, không ngờ rằng Phó Bắc Thần lại đem số cổ phần kia cho mày, mày cũng thủ đoạn quá nhỉ….”
Khương Tri Ly thản nhiên bật cười, cô khó chịu nói: “Cảm ơn về lời khen.”
Khung cảnh trở nên hỗn loạn, trước khi bà ta nói xong, cảnh sát đã tiến đến khống chế bà ta, sau đó cưỡng chế đưa bà ta ra ngoài.
Bên trong phòng họp yên tĩnh trở lại, Khương Tri Ly khoanh tay lại, cô chậm rãi ngồi vào chiếc ghế chính còn trống.
Ánh mắt cô quét qua vài khuôn mặt, ám chỉ nói: “Các vị, vừa rồi để cho mọi người chê cười rồi, tôi biết, nồi canh Khương thị này, trừ sau khi ba tôi qua đời, đã trộn vào không ít phân chuột.”
Sắc mặt của vài cổ đông bên dưới bỗng thay đổi.
Khương Tri Ly cười một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén: “Nhưng không sao, với tư cách là cổ đông nắm giữ số cổ phần nhiều nhất Khương thị, đồng thời cũng là người thừa kế hợp pháp, đối với những người có công với Khương thị đều được tiếp đãi nồng hậu như cũ, nhưng đồng thời, một số người cần phải trả giá cho sai lầm của mình.”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó ung dung thong thả lên tiếng: “Hôm nay tôi ngồi ở đây, là muốn nói cho các vị một chuyện.
Bắt đầu từ hôm nay, việc quản lý và vận hành Khương thị đều sẽ do người của tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Trong ba năm qua, tất cả các dự án lớn nhỏ của Khương thị đều sẽ được điều tra lại, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ không được dung thứ.
Còn về chuyện của Nghiêm Huệ, tôi hy vọng mọi người xem đây là một lời cảnh báo.”
Vừa dứt lời, mấy người ngồi phía dưới, kể cả tổng giám đốc tài chính, đều toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, không ai dám phát ra tiếng động, sợ bị Khương Tri Ly mang mình ra làm con gà để giết gà dọa khỉ.
Ai mà ngờ rằng, tài khoản mà bọn họ giữ bí mật như vậy, lại bị Khương Tri Ly đào lên như thường, hơn nữa cô lại công khai ngay trước cuộc họp cổ đông, hoàn toàn không cho người mợ Nghiêm Huệ này nửa điểm tình cảm, thậm chí còn mời cảnh sát đến.
Hơn nữa, số cổ phần trong tay cô nhiều như vậy, bây giờ cả công ty không ai dám đứng ra chống lại cô.
Lần này thì hay rồi, Khương thị xem như đã hoàn toàn thay đổi.
Ba ngày tiếp theo, Khương Tri Ly bận rộn điều tra lại tài chính của công ty trong những năm gần đây cùng luật sư Lương với bộ phận kế toán, sau đó nhanh chóng xử lý những người có liên quan.
Nói đi nói lại, cũng không biết là Phó Bắc Thần rốt cuộc bắt đầu thu thập chứng cứ mà Nghiêm Huệ táy máy tay chân từ lúc nào, sau khi luật sư giao nó cho đồn cảnh sát, quy trình xử lý thẩm tra cũng được tiến hành đâu vào đấy.
Trong ba ngày ngắn ngủi, tập đoàn Khương thị đã hoàn toàn đổi máu.
Các luật sư và nhân viên kế toán mà Phó Bắc Thần đã chuẩn bị cho cô, hiệu suất làm việc của ai cũng cao.
Còn bản thân Khương Tri Ly cũng chỉ nhàn nhã ngồi bên lề uống cà phê, còn không mệt mỏi bằng lúc cô đi làm ở Kỳ Nhạc.
Nhưng ba ngày này trôi qua lại để cho Khương Tri Ly một cảm giác chưa từng có.
Đó chính là —
Cảm giác ôm được cặp đùi vàng, thật là cmn thoải mái!
Không buông tay, cả đời này cô sẽ không bao giờ buông tay.
Khoảng thời gian trước khi kết hôn, Khương Tri Ly đều gửi tin nhắn chào buổi sáng, chào buổi trưa, chúc ngủ ngon trên WeChat cho Phó Bắc Thần, dù sao thì cô cũng là người theo đuổi anh, chủ động một chút cũng không sao.
Nhưng bây giờ cô lại kết hôn bất ngờ như vậy, không khác gì việc đem gạo trực tiếp nấu thành cơm.
Lại khiến cô hơi rụt rè, không dám phát huy….
Huống chi, ngày hôm đó Phó Bắc Thần vội vàng rời đi như vậy, gần đây chắc là rất bận, cô cũng không dám nhắn tin quấy rầy anh.
Buổi tối hôm đó, Khương Tri Ly về đến nhà, cô đang cân nhắc thử xem có nên nhắn tin WeChat cho Phó Bắc Thần không, cô muốn hỏi xem khi nào anh bay về đây, cô có thể đến đón anh.
Cô còn chưa kịp gửi đi, Nghê Linh đã gọi điện thoại đến.
Nghê Linh vừa mới ra khỏi sân bay, xung quanh ồn ào buộc cô phải tăng gấp đôi âm lượng: “Chuyện của Khương thị đã xử lý xong chưa? Có cần tớ giúp gì không?”
“Yên tâm đi, đều đã xong rồi.
Người nên đuổi thì cũng đã đuổi, cũng không ảnh hưởng mấy đến các hoạt động cơ bản.”
“Vậy là được rồi, ” Nghê Linh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại nhớ đến chuyện gì đó đành phải hỏi: “Đúng rồi, cậu nói là Phó Bắc Thần giúp cậu giải quyết, cậu nói thật cho tớ biết đi, cậu có đồng ý với anh ta cái gì không, nếu không thì lương tâm của một tên tư bản máu lạnh chỉ quan tâm đến lợi ích như anh ta lại trỗi dậy như vậy?”
Khương Tri Ly bị hỏi đến nỗi cứng họng, cô ấp a ấp úng, lại không nhịn được mà lên tiếng cãi lại: “Thật ra thì anh ấy cũng không có máu lạnh đến vậy….”
Nghê Linh lại vạch trần cô không chút thương tiếc: “Nhưng lúc đó là cậu chính miệng phàn nàn với tớ, nhà tư bản máu lạnh vô tình như anh ta, bây giờ lại tự vả rồi? Cảm nhận được mị lực của bá tổng lạnh lùng rồi à?”
“…….” Khương Tri Ly hoàn toàn không nói nên lời.
Cô đang do dự không biết có nên nói cho Nghê Linh biết chuyện cô và Phó Bắc Thần đã kết hôn rồi không, cô nghĩ một lúc, bây giờ nói luôn thì vẫn tốt hơn.
Dù sao thì thành thật sẽ được khoan hồng.
||||| Truyện đề cử: Anh Có Còn Yêu Em |||||
“Cái kia….!Tớ sắp nói cho cậu biết một chuyện, cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
Nghê Linh ở đầu bên kia khinh thường cười một tiếng, “Trên đời này có chuyện gì có thể dọa được tớ? Thế nào, chẳng lẽ cậu đã ngủ với Phó Bắc Thần?”
Khương Tri Ly bị cô làm cho nghẹn lời: “…….!Không phải.”
Cô hắng giọng rồi bình tĩnh nói.
“Tớ kết hôn với Phó Bắc Thần rồi.”
Bên đầu bên kia, vẻ mặt Nghê Linh cứng lại hai giây.
Còn tưởng rằng mình nghe nhầm, giây tiếp theo, cô bật cười hỏi: “Cậu nói cậu với ai?”
Khương Tri Ly bất lực lặp lại một lần: “Phó Bắc Thần.”
“Oh fxck????”
Nghê Linh hít một hơi: “Cậu nói thật hay giả vậy?? Chuyện lớn như vậy cậu đừng có gạt tớ, tớ sợ tớ sẽ trực tiếp lên xe cấp cứu đến bệnh viện luôn đấy.”
Khương Tri Ly bật cười: “Thật đấy, không gạt cậu đâu, cậu muốn xem giấy hôn thú không?”
“Đương nhiên là xem rồi, mau gửi WeChat cho tớ.” Vừa nói xong, Nghê Linh vội vàng cúp điện thoại.
Khương Tri Ly chỉ có thể đi đến đầu giường cầm lấy giấy hôn thú.
Hai ngày qua, cô xem đi xem lại quyển sổ nhỏ màu đỏ này, nhưng vẫn cảm thấy không chân thực.
Mở giấy hôn thú ra, Khương Tri Ly chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Nghê Linh.
Vừa gửi xong, cô lại không nhịn được mà xem thêm mấy lần.
Trong bức ảnh chụp chung, hai người bọn họ đều mặc áo sơ mi trắng, mái tóc dài của cô xõa xuống vai, đôi mắt hồ ly hơi nhếch lên, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Còn Phó Bắc Thần bên cạnh, một đôi mắt phượng trời sinh vô cùng trìu mến, đường nét góc cạnh rõ ràng, tuy rằng nụ cười của anh không rạng rỡ được như cô, nhưng cũng có thể nhìn thấy trên vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh xưa nay lại nhếch lên một độ cong nhẹ, khiến anh nhìn dịu dàng hẳn đi.
Phó Bắc Thần, lại trở thành người nhà hợp pháp với cô.
Giống như đang nằm mơ vậy.
Khương Tri Ly chậm rãi thở ra, cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang tăng tốc của mình.
Sau khi thoát ra khỏi bức ảnh, cô thấy Nghê Linh đang spam fxck.
Nghê Linh: Đang yên đang lành sao anh ta lại kết hôn với cậu??? Cái này gọi là động cơ thầm kín à!!!
Khương Tri Ly nghĩ một lúc rồi trả lời: Thật ra thì tớ cũng không biết tại sao….
Lúc ấy Phó Bắc Thần chỉ nói với cô rằng anh cần một người vợ, sau đó Khương Tri Ly cũng không hỏi thêm.
Lỡ như cô hỏi nhiều quá, anh hối hận thì phải làm thế nào, lý do không quan trọng, cái quan trọng là kết quả.
Nghê Linh: Không phải anh ta đang lừa tình đó chứ??! Lợi dụng cơ hội đối xử với cậu như thế?
Khương Tri Ly nghĩ một chút.
Hình như ngoại trừ lúc anh bảo cô dùng hành động thực tế để cảm ơn….!Những cái khác thì thật sự không có.
Khương Tri Ly:…!Nếu nói đến chuyện lừa gạt thì phải là tớ lừa gạt anh ấy.
Dù sao thì bây giờ người được lợi là tớ.
Trong vòng nửa giờ sau, cho dù Nghê Linh có nói thế nào, Khương Tri Ly cũng tin chắc rằng anh mới là người bị lợi dụng.
Nghê Linh đành từ bỏ: Được rồi, tớ không thuyết phục được cậu.
Từ tám năm trước cho đến bây giờ, tất cả tâm tư của cậu chỉ dành cho một mình Phó Bắc Thần.
Cẩn thận anh ta tâm địa gian xảo, bắt cá hai tay, nhớ chừa cho mình đường lui!!
Khương Tri Ly: Yên tâm đi, anh ấy không như vậy đâu.
Nghê Linh: Cậu tin tưởng anh ta đến vậy à??
Khương Tri Ly: Không phải, chủ yếu là cái tính khí chó của anh ấy, chẳng mấy ai chịu được đâu.
Nghê Linh:……
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc bằng chuỗi dấu chấm lửng, Khương Tri Ly thoát khỏi khung trò chuyện với Nghê Linh, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở vào khung trò chuyện với Phó Bắc Thần.
Do dự một lúc, cô sửa đi sửa lại mất nửa ngày, cuối cùng cũng gửi tin nhắn đi.
Khương Tri Ly: Chuyến bay trở về của anh là khi nào vậy? Có muốn em đến sân bay đón anh không?
Khương Tri Ly: “Mong đợi.GIF.”
Cùng lúc đó, tại thành phố Lâm.
Đèn LED trên cửa phòng họp vừa tắt, một nhóm người nối đuôi nhau bước ra ngoài.
Phó Bắc Thần ra ngoài trước, theo sát là Hoắc Tư Dương.
Hoắc Tư Dương xoa xoa cái cổ đang đau nhức, không nhịn được mà than thở: “Tôi nói đám người này cũng biết phân biệt đối xử thật chứ, lần này cậu mà không đến đây, bọn họ chắc chắn sẽ nhắm vào lợi nhuận không buông.
Gắng gượng giằng co ba ngày, có bệnh mà.”
Phó Bắc Thần không trả lời, trong suốt quá trình anh vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại.
Hoắc Tư Dương lảm nhảm nửa ngày không có ai trả lời lại, anh thò đầu ra xem: “Xem cái gì mà chú tâm vậy….”
Phó Bắc Thần bình tĩnh tắt màn hình điện thoại, sau đó nhét lại vào túi.
“Lại còn ra vẻ bí ẩn…” Trong lòng Hoắc Tư Dương nghi ngờ, sau đó lên tiếng: “Đúng rồi, buổi tiệc xã giao tối nay cậu đi nhé? Tối nay tôi về Giang Thành, vị tổ tông Diệp Gia Kỳ còn ở bệnh viện, không có người đến ở cùng không được.”
Giọng Phó Bắc Thần nhàn nhạt: “Tiệc xã giao cậu đi, tối nay tôi về.”
“? Vé máy bay của cậu không phải ngày mốt sao? Sao hôm nay lại đi rồi?”
Phó Bắc Thần vẫn tiếp tục bước đi, anh nhẹ nhàng bỏ lại một câu.
“Đổi ý rồi.”
Buổi tối, Khương Tri Ly tắm rửa xong, cô mặc đồ ngủ nằm dài trên giường, sau đó lại mở cuộc trò chuyện trên top chat.
Câu trả lời gần nhất là lúc chiều, cô vừa gửi tin nhắn đi chưa được bao lâu, Phó Bắc Thần đã trả lời cô.
15:30 p.m.
Khương Tri Ly: Chuyến bay trở về của anh là khi nào vậy? Có muốn em đến sân bay đón anh không?
Khương Tri Ly: “Mong đợi.GIF.”
5:40 p.m.
Phó Phẩm Như: Tối nay.
Khương Tri Ly lại nhiệt tình gõ chữ: Mấy giờ anh đến sân bay vậy? Em đến đón anh.
Sau khi gửi xong tin nhắn này, cô thấy mình hơi chủ động, vội vàng bổ sung thêm một câu.
Khương Tri Ly: Dù sao thì em cũng không có chuyện gì làm.
Phó Phẩm Như: Không cần.
Hai chữ dứt khoát kia như kim châm, trực tiếp đâm thẳng vào chút mong đợi nhỏ bé đang nhen nhóm trong lòng Khương Tri Ly.
Xí, không cần thì không cần, ai thèm đến đón anh chứ?? Anh xem mình là nguyên thủ quốc gia đấy à?
Khương Tri Ly cười lạnh, ngón tay dùng sức gõ gõ lên màn hình điện thoại, cô còn chưa kịp trút giận xong, một tấm ảnh đã hiện lên.
Cô ngẩn người, là thông tin chuyến bay.
Ồ, ba giờ sáng mới đến, chẳng trách anh lại không cho cô đến đón.
Xem ra ai đó vẫn có tâm, còn biết giải thích một chút.
Tâm trạng lên xuống thất thường như tàu lượn siêu tốc, Khương Tri Ly vui vẻ lăn lộn trên giường, đợi đến một phút sau, cô mới trả lời: Được rồi ~ Anh chú ý an toàn nhé.
Phó Phẩm Như: Ừ.
Sau đó điện thoại cũng không có thêm động tĩnh gì nữa, Khương Tri Ly cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, trong giấc mơ hỗn loạn, Khương Tri Ly lại một lần nữa mơ thấy mình trong con hẻm tối hai năm trươc.
Một đôi bàn tay bẩn thỉu đặt lên cổ cô, như một con rắn lạnh như băng quấn lên, từng chút từng chút một siết chặt lại.
Nỗi sợ hãi đến nghẹt thở lại ập đến, như một cơn sóng biển nhấn chìm con người ta trong một vòng xoáy không đáy.
Vội vàng thở gấp, Khương Tri Ly đột nhiên ngồi dậy, cô thoát ra khỏi giấc mơ.
Trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Khương Tri Ly chậm rãi mở mắt ra, cô sờ soạng trong bóng tối tìm công tắc đèn.
Tiếng công tắc vang lên, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.
Ánh sáng đột ngột lóe lên, Khương Tri Ly chớp chớp mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, ý thức và lý trí của cô cuối cùng cũng trở lại.
Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, thỉnh thoảng cô vẫn tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Chấn thương do tai nạn ngoài ý muốn đó gây ra còn lớn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Đến tận bây giờ khi nhớ lại, cô vẫn sẽ tim đập chân run.
Thấy mình không ngủ lại được nữa, Khương Tri Ly bật đèn, cô mò lấy điện thoại bên cạnh gối.
2.58 a.m.
Vòng bạn bè yên tĩnh.
Khương Tri Ly nhàm chán lướt một lúc, một tin nhắn WeChat chợt hiện lên.
Nửa đêm, ai lại gửi tin nhắn WeChat cho cô?
Phó Phẩm Như: Tỉnh rồi à?
Khương Tri Ly ngẩn người: Sao anh biết vậy? Anh xuống máy bay rồi à?
Ngay sau đó có tin nhắn trả lời.
Phó Phẩm Như: Thấy nhà em sáng đèn.
?
??
???
Khương Tri Ly lập tức nhảy khỏi giường, cô lao đến cửa sổ kéo rèm cửa lên.
Đêm khuya, cả thế giới chìm vào giấc ngủ, chỉ có những ngọn đèn đường vẫn lặng lẽ phát ra ánh sáng rực rỡ.
Bên cạnh đèn đường, một chiếc ô tô như chìm vào màn đêm, người đàn ông đang dựa vào xe, cúi đầu nhìn điện thoại, đường nét trên khuôn mặt anh ẩn hiện trong bóng tối.
Dường như có gì đó thôi thúc, anh đặt điện thoại xuống rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh mắt hai người cứ thế mà giao nhau, Khương Tri Ly ngẩn người một lúc, sau đó cô kéo rèm cửa lại.
Trái tim vừa mới bình tĩnh bắt đầu đập loạn nhịn trở lại.
Ùm, ùm, ùm.
Khương Tri Ly hít sâu một hơi, cô không nghĩ nhiều lao đến tủ quần áo, thay quần áo rồi chạy thật nhanh xuống lầu.
Bên cạnh xe, Phó Bắc Thần ang cúi đầu nhìn điện thoại, đợi một lúc lâu không có tin nhắn trả lời, anh cau mày lại.
Xung quanh yên tĩnh, tiếng chạy bộ dồn dập vang lên.
Anh nhìn sang, một bóng người mảnh khảnh đang chạy về phía mình.
Cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, bên trong là quần pyjama kẻ sọc màu hồng, cài băng đô màu trắng, khuôn mặt mộc mạc, nhìn xinh đẹp hơn cả thường ngày.
Khương Tri Ly thở hồng hộc rồi dừng lại trước mặt anh, cô hít một hơi rồi hỏi anh: “Anh vừa mới xuống máy bay sao?”
Phó Bắc Thần cất điện thoại đi, giọng nói anh hơi khàn: ” Ừ.”
Khương Tri Ly chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Vậy sao anh….”
Nửa đêm lại chạy đến dưới lầu nhà em?
Phó Bắc Thần nhỏ giọng cắt ngang lời cô: “Tiện đường.”
Nửa đêm mà tiện đường á….
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đôi mắt Phó Bắc Thần, Khương Tri Ly không hỏi nữa, cô cắn môi, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi: “Có muốn lên uống cốc nước không?”
Xung quanh yên tĩnh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, trong mắt ẩn chứa sự chờ mong vui sướng.
Vừa hỏi xong, Khương Tri Ly phát hiện có gì đó không đúng.
Giống như đang mời anh đến nhà cô vậy…..
Cô mấp máy môi, vừa định lên tiếng bổ sung thì lại nghe Phó Bắc Thần nói: ” Được.”
Trong một thế giới yên tĩnh đến mức gần như gió ngừng thổi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh quanh quẩn bên tai Khương Tri Ly, còn có đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô.
Nhịp tim của cô bỗng rối loạn.
“Vậy lên trên đi…” Cô nhỏ giọng nói, xoay người đi vào hành lang.
Nhưng mà, vừa mới bước vào thang máy, Khương Tri Ly phát hiện ra một sự thật trí mạng.
Cô sờ vào chiếc túi trống không, sau đó lúng túng xoay người lại, khóe miệng chậm rãi cong lên, một đường cong cứng ngắc.
Phó Bắc Thần nhìn xuống đánh giá biểu cảm trên khuôn mặt cô, anh nhíu mày.
Khương Tri Ly ngượng ngùng cười nói: “Cái kia….!Vừa rồi em xuống vội quá, quên mang theo thẻ mở cửa rồi.”
“Đây là lỗi kỹ thuật, hoàn toàn là trùng hợp, thật đó.” Cô vội vàng nói.
Phó Bắc Thần đưa tay lên nới lỏng cà vạt, anh lười biếng dựa vào thang máy, vẻ mặt anh bình tĩnh: “Cho nên ý của em là, muốn cùng anh về nhà đấy à?”.