Dụ Dạ - Quyển 1 - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Dụ Dạ


Quyển 1 - Chương 16


Lãnh Dạ trở về phòng, tùy tay cởi áo tắm, thay áo ngủ.

Viêm Phi đi theo phía sau hắn, thấy một màn như vậy liền bắt đầu vui vẻ thưởng thức thân thể hắn, cũng không biết có phải hay không cố ý, Lãnh Dạ ngay trước mặt Viêm Phi không e dè, tựa hồ tuyệt không để ý bị xem qua.

Thay áo ngủ xong, Lãnh Dạ lên giường, Viêm Phi cũng đi theo đi đi lên.

Lãnh Dạ nhíu mày:“Anh làm gì vậy?”

“Ngủ.”

“Đây là giường của tôi.”

“Tôi biết.”

Lãnh Dạ hai tay ôm cánh tay:“Anh sẽ không cho rằng tôi sẽ cùng một người xa lạ ngủ cùng nhau đi?”

“Tôi là người xa lạ?” Viêm Phi chọn mi.

“Bằng không anh cho anh là ai?” Lãnh Dạ ngoài cười nhưng trong không cười.

Viêm Phi cười có ý tứ hàm xúc:“Chúng ta đều đã biết nhau, nói người xa lạ như thế nào cũng không thể nào đi.”

“Theo ý tôi đến chính là như vậy.” Lãnh Dạ âm lãnh cười cười:“Còn có, tướng ngủ của tôi không tốt, nếu không cẩn thận làm thương đến anh……”

“Tôi không ngại.”

Lãnh Dạ không phản đối, hắn không biết nguyên lai nam nhân này cư nhiên một mặt vô lại như vậy, thật sự là mở rộng tầm mắt.

Cởi áo khoác ra, Viêm Phi xốc chăn lên, nằm xuống bên người Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ cái gì cũng chưa nói, nhưng kiên nhẫn của hắn đã muốn biến sạch, hắn không phải thích xé rách da mặt người này, nhưng hắn là người không thích thỏa hiệp, Viêm Phi này đã khiêu chiến kiên nhẫn của hắn, chỉ cần dám làm ra một chút hành động gây rối, vậy đừng trách hắn không khách khí, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, phía dưới gối đầu Lãnh Dạ ẩn dấu một khẩu súng, trong ngăn kéo cũng có dao, nếu Viêm Phi dám quá trớn hắn sẽ cho y một phát lên Tây Thiên.

Nhưng Viêm Phi thực quy củ, cũng không có làm ra hành vi gây rối nào.

Lãnh Dạ liền mặc kệ.

Trong phòng lâm vào bóng tối, Lãnh Dạ nhắm mắt lại.

Một lát sau, bên kia Viêm Phi truyền tới một ít âm thanh ma xát.

Lãnh Dạ vốn định không nhìn, nhưng Viêm Phi bên kia lại thủy chung không an tĩnh lại, vì thế đột nhiên ý thức được cái gì đó, hắn liền phía kia nhìn qua.

Viêm Phi cũng đang nhìn hắn, ánh mắt trong bóng đêm phiếm u u quang, Lãnh Dạ nương ngọn đèn mỏng manh ngoài cửa sổ thấy được Viêm Phi đang làm sự tình kia, tay y lên xuống theo quy luật.

Quả nhiên……

Lãnh Dạ đầy mặt hắc tuyến, Viêm Phi rõ ràng trực tiếp nhích lại gần.

Hơi thở cực nóng phun tại cần cổ, thân thể Viêm Phi giống như tên của y vậy nóng như lửa, cách áo ngủ vẫn có thể nhận thấy cảm giác.

“Anh chán sống rồi?”

“Đừng nhúc nhích.” Viêm Phi thanh âm rất thấp trầm, âm cuối bởi vì ồ ồ hô hấp mà có điểm không xong, tràn ngập khí tức t**h d*c.

Lãnh Dạ tự nhiên sẽ không nghe theo y, đưa tay luồn xuống gối tìm súng, Viêm Phi đã nhận ra động tác của hắn, thanh âm bình tĩnh nói:“Đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của tôi.”

“Những lời này do tôi nói mới đúng.”

“Cậu tức giận.”

Lãnh Dạ lườm t:“Bên ngoài nhiều nữ nhân như vậy, lấy gia thế của anh, muốn tìm một người để giải quyết cũng không có vấn đề gì.”

“Tôi lại càng thích nam nhân hơn.”

“Bên ngoài nam nhân còn nhiều mà, lấy gia thế của anh, muốn tìm một người để giải quyết cũng không có vấn đề gì.”

Viêm Phi bị chọc cười, đem mặt dụi vào cần cổ Lãnh Dạ, trên tay động tác cũng không có chút giảm bớt.

Thân thể hai người dán lại thật gần, nhất cử nhất động của y Lãnh Dạ đều có thể cảm giác được rõ ràng, Viêm Phi đem tay trống không kia ôm lấy lưng Lãnh Dạ, hô hấp cực nóng của y làm da thịt Lãnh Dạ có chút đau đớn, nhưng cũng may Viêm Phi cũng chỉ là “Tự làm” mà thôi, không có ý tứ tiến thêm một bước nữa, hơn phân nửa Lãnh Dạ cũng không muốn cùng người khác đấu.

Viêm Phi ngầm cười đến nội thương, kỳ thật y như vậy chỉ là muốn nhìn một chút bộ dáng quẫn bách của Lãnh Dạ, vừa rồi Lãnh Dạ đùa y, y hiện tại đương nhiên cũng muốn đùa lại.

Lãnh Dạ thực im lặng, tựa hồ thỏa hiệp, nhìn tới biểu tình hiện tại của Lãnh Dạ, tâm tình Viêm Phi liền phát hỏa, trải qua một đoạn thời gian, liền cảm giác có điểm không thích hợp, lấy tính cách của hắn, không có khả năng vẫn chịu đựng.

Viêm Phi dừng lại động tác, sau đó đứng dậy liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái.

Lãnh Dạ đã ngủ mất……

Viêm Phi trầm mặc.

Dưới tình huống như vậy Lãnh Dạ cư nhiên có thể ngủ, Viêm Phi thật sự là ăn xong hắn. Nhưng không thể trách Lãnh Dạ, hắn mấy ngày nay vẫn bề bộn nhiều việc, thường xuyên đến khuya mới về tới nhà, ngày hôm sau vừa sáng sớm đến công ty đưa tin, giấc ngủ nghiêm trọng không đủ.

Nguyên bản không khí ái muội tan thành mây khói, Viêm Phi khóe mắt giật giật..

Cuối cùng, Viêm Phi nhẹ nhàng đem Lãnh Dạ ôm vào trong lòng, không quá lâu sau cũng nặng nề ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN