Dụ Dạ - Quyển 1 - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Dụ Dạ


Quyển 1 - Chương 9


Viêm Phi nói trực tiếp khiến Lãnh Dạ có chút ngoài ý muốn, bình tĩnh nhìn Viêm Phi một cái, Lãnh Dạ khóe môi dần dần giơ lên.

“Nghĩ muốn thượng tôi?”

Viêm Phi cười mà không nói.

Hai người đối diện nhau, Lãnh Dạ trên mặt tươi cười càng ngày càng rõ ràng, ánh mắt lại càng ngày càng không tốt.

Lãnh Dạ cúi đầu, nhìn thoáng qua súng trong tay, sau đó lại xem mặt Viêm Phi một hồi, họng súng theo hắn đứng vững từ đũng quần chậm rãi đi xuống. Vỏ súng băng lãnh ma sát với vải dệt mềm mại, phát ra âm thanh sát sát, dị thường tình sắc.

Sau đó……

Lãnh Dạ trực tiếp bóp xuống cò súng.

“Bang bang bang bang bang bang!” Tiếng súng chói tai quanh quẩn trong phòng, Lãnh Dạ bắn hết toàn bộ đạn trong băng, ánh mắt vẫn chưa hạ xuống. Viên đạn rất sát khố hạ của Viêm Phi, toàn bộ bắn vào nệm dưới thân y.

Loại tình huống này, bất cứ nam nhân nào đều sẽ đã bị kinh hách, nhưng Viêm Phi coi như bình tĩnh, chỉ là sắc mặt hơi chút cương rồi hạ, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhưng đối với Lãnh Dạ mà nói, có thể khiến nam nhân này lộ ra loại biểu tình vừa rồi, hắn đã thực vừa lòng.

Lãnh Dạ thu hồi súng, lấy ngón tay lau lau rồi rồi hạ họng, nhướn mi nói:“Anh cái kia ngoạn ý không sai, nhưng tôi càng thích thế này.”

Lãnh Dạ ngữ khí rõ ràng là châm chọc, hắn vốn tưởng rằng Viêm Phi sẽ tức giận, nhưng Viêm Phi cuối cùng lại nở nụ cười:“Cậu cùng anh cậu tính cách thật đúng là giống nhau như đúc.”

“Anh thực hiểu biết hắn?” Lãnh Dạ chọn mi.

“Đương nhiên.”

“Vì cái gì, anh thầm mến hắn sao?” Lãnh Dạ thử thăm dò hỏi.

Viêm Phi nhưng không có trả lời, xoay người xuống giường.

Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào động tác của y.

Sửa sang lại vạt áo, Viêm Phi đối Lãnh Dạ nói:“Cậu đã là em hắn, nơi này hiện tại liền thuộc về cậu.”

Lãnh Dạ âm thầm cười khinh bỉ, này không quá vô nghĩa sao, đây vốn chính là nhà hắn.

“Có gì phiền toái, có thể tới tìm tôi..”

Lãnh Dạ cười như không cười.

Viêm Phi sau khi nói xong rời đi, nhưng khi đi tới cửa lại xoay người đi trở về, thân thủ khép lại áo tắm rộng mở trên người Lãnh Dạ, che lấp cảnh xuân lộ ra.

Lãnh Dạ chọn mi.

“Trước mặt người khác đừng tùy tiện như vậy.” Viêm Phi nói.

“Anh có ý kiến?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng anh không nên xen vào.” Lãnh Dạ câu thần, tươi cười biếng nhác mà lạnh lùng.

Viêm Phi vậy mà không tức giận, mà là nhẹ nhàng nắm lấy cằm Lãnh Dạ, nhìn hắn:“Tôi đương nhiên quản được.”

Ngữ khí rất nhẹ, lại có chút bá đạo.

Lãnh Dạ không có phản kháng, chỉ là nghiền ngẫm cười cười.

Hai người mặt dựa vào là rất gần, nhìn chăm chú lẫn nhau, ánh mắt một cường thế một tùy ý.

Một lát sau, Viêm Phi buông Lãnh Dạ ra, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng y rời đi, Lãnh Dạ sờ sờ cằm, nơi đó phảng phất còn lưu lại độ ấm ngón tay của nam nhân.

Trên cửa chính.

Lãnh Dạ đứng lên, đi đến trước tủ quần áo, mở ra cửa tủ quần áo, cầm quần áo vứt sang hai bên, sau đó mở ra tủ kín bên trong. Tủ bên trong đầy vũ khí, từ súng lục đến súng máy rồi đến súng ngắm cái gì cần có đều có. Lãnh Dạ lấy ra bên cạnh là súng ngắm, mở ra bên trong lấy linh kiện, động tác thành thạo bắt đầu lắp ráp, trang bị súng đầy đủ liền đi ra phía cửa sổ.

Một lát sau, Viêm Phi theo cửa chính đi ra.

Lãnh Dạ một mắt nhìn chằm chằm nhắm vào ống ngắm, đem chuẩn tâm nhắm ngay Viêm Phi, đưa tay chỉ đặt trên cò súng, sau đó chậm rãi đè xuống……

Đúng lúc này, Viêm Phi đột nhiên dừng cước bộ, sau đó xoay người, ngẩng đầu nhìn hướng Lãnh Dạ tại tầng trệt.

Lãnh Dạ động tác dừng lại.

Bị phát hiện?

Lãnh Dạ có điểm ngoài ý muốn, hắn tập kích không có trang bị tia hồng ngoại, Viêm Phi không lý do gì có thể phát hiện.

Viêm Phi nhìn chằm chằm hướng cửa sổ Lãnh Dạ trong chốc lát, bên ngoài ánh sáng rất hôn ám, cho dù có nhắm vào khí Lãnh Dạ cũng vô pháp thấy rõ mặt y, nhưng Lãnh Dạ lại có thể cảm giác được biểu tình lúc này của y.

Y đang cười.

Lãnh Dạ xoa xoa mi tâm, do dự một lát, cuối cùng buông ra ngón tay, tay bóp được một nửa cò súng lại buông ra.

Haiz, lần sau giết tiếp là được rồi.

Ngoài ngôi nhà.

Viêm Phi cơ hồ là vừa đi ra ngoài ngôi nhà liền cảm giác được sát ý của Lãnh Dạ, cách nhà xa còn cảm thấy cường liệt, vừa nhấc đầu liền thấy được thân ảnh mơ hồ của Lãnh Dạ tại cửa sổ, liền đoán được hắn muốn làm gì.

Muốn giết mình sao? Này tính cách bạo phát thật giống người kia như đúc…

Tuy rằng chỉ là gặp mặt một lần, nhưng Lãnh Dạ cho Viêm Phi từ kinh hỉ này tới kinh hỉ khác. Trên mặt hiện lên một tia hứng thú nồng đậm, Viêm Phi nhẹ giọng nói:“Lãnh Dạ, cậu rốt cuộc là ai đây?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN