Dụ Dỗ Mã Văn Tài
Chương 49-1: Thiên hạ biến sắc . . . . (1)
“Có ý gì? Bị người đùa bỡn?” Ta cau mày nghi ngờ nhìn Mã hồ ly.
Mã hồ ly kéo tay áo, giúp ta lau khóe miệng, sau đó bắt đầu nói đến chuyện của ba ngày trước……
Lúc ta bị bắt có thì đúng lúc hắn đang ở chỗ Mã Anh Minh, lúc ấy đi vào,
liền phát hiện Tư Mã kỳ cũng ở đây. Vẫn mơ màng chưa rõ Mã Anh Minh tỉnh lại lúc nào, đang cùng Tư Mã kỳ đánh cờ uống trà. Nhìn thấy Mã hồ ly đi vào, Tư Mã kỳ cũng không nhiều lời, chỉ là ngay sau đó liền cáo từ, sau đó để lại hai cha con nói chuyện, đến khi nói chuyện xong hắn định đi
tìm ta thì phát hiện Tư Mã Kỳ cùng với đội quân của mình đang chuẩn bị
rời đi.
Khi đó trong tay Tư Mã kỳ nắm chặt một phong thư, sắc mặt lo lắng, vậy mà thời điểm nhìn thấy hắn lại lộ ra một chút ý cười, nói, nàng lại bỏ chạy, nàng luôn tùy hứng như vậy, chỉ là, qua nhiều năm như vậy…… Mỗi một lần nàng rời đi, ta đều có thể đem nàng tìm trở
về, dứt lời, liền hất tay ném đi, phong thư nằm trong tay hắn liền hóa
thành mảnh vụn, theo gió, bay ra đầy đất.
Tư Mã kỳ rời đi?
Tuy nói hắn có thể rời đi, ta cho rằng là chuyện tốt, nhưng mà giọng điệu
của hắn dường như đối với ta không buông tha, như vậy tại sao lại gấp
gáp rời đi, vì cái gì? Có thể hay không cùng việc ta bị bắt cóc lần này
có liên quan?
Nhưng mà, ta nghĩ lại, nhanh chóng phủ định những gì mình đang nghĩ.
Không…… Sẽ không……
Theo cách nói của Mã hồ ly, Tư Mã kỳ căn bản cũng là cho là ta tự mình chạy
trốn, xem ra hắn cũng không biết chuyện ta bị bắt, vậy hắn tại sao hắn
phải đột nhên rời đi như vậy?
Chẳng lẽ là hắn tới tìm ta…… Không, cũng không đúng, nếu như hắn là tới tìm ta, như vậy ta đã sớm
bị tìm được, làm sao có thể đứng ở nơi rừng núi hoang vu mà không bị tìm được!?
Vậy…… Hắn rời đi…… Là trở về Lạc Dương?
Câu “Ngươi trốn không thoát đâu” kia dường như vẫn còn bên tai, hơn nữa lúc hắn đi vẫn cùng Mã hồ ly khẳng định có thể tìm ta trở về, như vậy làm
sao hắn có thể rời đi vội vã như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Ta
bị chính những nghi vấn trong đàu làm cho choáng váng, nhưng là nghi vấn quá nhiều, cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra……
Mã
hồ ly sờ mó trong ngực một lúc, lấy ra một tờ giấy đưa cho ta, nói: “Ta
nghe thấy Tư Mã kỳ nói thì không tin, nhưng khi ta trở về phòng thì lại
thấy phong thư này……”,
Thời điểm ta mở ra tờ giấy này,
trong nội tâm ta vô cùng khó chịu, phong thư này chẳng khác gì tớ giấy
nháp, nhàu nát vô cùng, có thể thấy lúc đó đã bị vò như thế nào.
Mã hồ ly, rốt cuộc ngươi dùng tâm trạng gì để gấp lại bức thư này thật gọn gàng, hơn nữa còn giấu ở trong ngực……
Ta nhìn tờ giấy kia, chữ viết trên đó vô cùng giống của ta, bởi vì thường
ngày ta viết chữ rất tùy hứng, trong mỗi câu chữ thường kéo dài ở phần
đuôi, thường thường bởi vì nóng vội, nên phần kéo dài kia thường không
không kéo dài như vậy, mà chữ viết trên phong thư là hoàn toàn bắt trước phong cách của ta.
Ta hiểu rõ chữ viết này nhất định là do Hoàng Thu Thanh viết, nhưng mà khi ở Ni Sơn ta viết rất ít lần, chỉ bằng nhìn mấy lần mà có thể bắt chước chữ của ta giống như vậy, không thể bảo là
không lợi hại.
Nhưng là…… Ta nghĩ lại, nhìn Mã hồ ly,
nói: “Ngươi không phải là biết bắt chước chữ của ta sao, làm sao lại
không xác định được chữ này không phải do ta viết?”
Lúc trước hắn hay chép sách giúp ta, viết rất giống, ta thấy thủ pháp của hắn cũng
rất thành thạo……Phàm là những cười có thể phỏng theo chữ của
người khác thì thường ngày nhất định đặc biệt tỉ mỉ, bút lông bây giờ
cùng bút máy của ta trước kia không giống nhau, tuy nhiên khi viết bút
lông cũng thể hiện chút tính tình của ta, người với người dĩ nhiên tích
cách khác nhau, cho dù là bắt chước thì cũng có thể nhìn ra……
Hắn gõ gõ đầu của ta, nói: “Ai nói ta không nhìn ra……”
Vừa nghe hắn nói như vậy, ta liền nghiêng đầu kéo cổ áo hắn, nói: “Vậy sao
ngươi lại ngu ngốc vậy! Ngươi biết ta ba ngày qua không hề rời khỏi đây!? Hơn nữa căn bản không hề rời xa huyện Ni Sơn……”
Thời điểm nói đến chỗ này, Mã hồ ly cười cười, nụ cười rất là mệt mỏi, nói: “Ta bị nhốt.”
Lời vừa nói ra này, ta nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu không
kịp phản ứng, thật vất vả mới hoàn hồn, mới nói: “Ngươi bị giam lỏng
sao?! Tại sao?!”
”Cha ta……”
Thì ra là khi đó Mã hồ ly cảm thấy chuyện có cái gì không đúng, liền lập tức đi đến tìm
Tiêu Điều, muốn mời hắn phái người cùng nhau đi tìm ta, bởi vì chỉ một
mình hắn, Ni Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tìm ra được cũng
sẽ phí rất nhiều thời gian, hơn nữa khi đó đã vào đêm, trong lòng hắn lo lắng cũng chỉ có thể tìm viện binh.
Vậy mà, khi hắn tìm được
Tiêu Điều thì lại phát hiện Mã Anh Minh cũng ở đây, vừa nói ra mục đích
của mình, không ngờ Mã Anh minh lại ra lệnh khiến nha dịch bắt Mã Văn
Tài lại, sau đó nhốt ở một căn phòng, cho đến khi hăn sphats hiện công
lực mình đã hồi phục, có thể tự mình xông ra ngoài…… Thì đã qua hai ngày trôi qua rồi, mà lúc này, hắn không cần xông vào, Mã Anh Minh
đã chủ động sai người thả hắn ra, hắn mới ra tới liền lập tức cùng Phát
Tài cùng Cát Tường bắt đầu tìm ta……
”Ngươi không phải là biết võ công sao!? Tại sao lại bị bắt chứ!?” Ta cả kinh nói.
Mã hồ ly cúi đầu, kéo tay ta khỏi cổ áo hắn, giọng nói nhàn nhạt nói: “Lúc trước ở chỗ cha ta uống ly trà, trong trà có thuốc.”
Ta cứng lại, há miệng, hồi lâu mới tiếp lời, nói: “Là bởi vì ta……”
Mã hồ ly vươn tay ra, ôm ta thật chặt, mấy chòm râu lởm chởm trên cằm cắm
vao mặt ta, chỉ nghe hắn nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi, là vấn
đề của ta cùng ta cha……”
Nội tâm của ta chậm rãi trầm
xuống, đột nhiên cười cười, nói: “Tư Mã kỳ tất nhiên đã đề cập đến
chuyện của ta với cha ngươi, mặc dù không nói rõ, nhưng mà nhất định là
có ám hiệu.” Nếu không, căn bản sẽ không vô duyên vô cớ lại nhốt Mã hồ
ly lại, mọi việc phải có bởi vì, có nhân tất có quả, mà trên thế gian,
bởi vì Nhân Quả luôn là quấn quanh ở một chỗ, mơ mơ hồ hồ không thể nói
rõ.
Nói đến đây, lòng ta vừa động, nói: “Vậy làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?”
”Tối hôm qua sau khi được thả ra ngoài ta liền xông vào đây, đi xung quanh
tìm ngươi, nhưng mà lại không hề có thu hoạch, ngay sáng sớm hôm nay,
Phát Tài vội vã tới tìm ta, nói rằng sáng tinh mơ có một đồng tử đến tìm ta. Ta cảm thấy được chuyện có kỳ hoặc, liền lập tức trở về nha môn,
tên đồng tử nói có người giao phó nhất định phải nói cho ta biết, buổi
sáng hôm nay, khách điếm Duyệt Lai, phòng chữ Thiên số một. Hỏi hắn là
ai, đồng tử này nói cũng không rõ ràng, chỉ nói là một vị công tử trẻ
tuổi. Khi đó ta đã không để ý quá nhiều, lập tức chạy tới…… Vừa đến nơi, liền phát hiện ngươi đang nằm thoi thóp trên giường…… Ngươi có biết khoảnh khắc nhìn thấy ngươi âm thanh cũng không kêu lên
được ngươi có có biết…… Ta sợ hãi thế nào không……”
Lỗ mũi của ta chua xót, đưa tay ôm hắn, ba ngày không thấy, ta là người bị mất tích, thế nhưng hắn lại chính mình ăn cũng không vô, ngủ cũng không ngủ ngon, đôi mắt toàn là tơ máu, quần áo cũng nhăn nhúm, hai ngày bị
giam lỏng hắn đã làm gì để vượt qua, ta cũng không hăng hái hỏi, cũng
không cần hỏi……
Bởi vì, tất nhiên hắn trải qua so với ta cũng không tốt hơn bao nhiêu.
”Là Hoàng Thu Thanh bắt ta đi……”
Cảm thấy hắn khẽ cứng đờ, túm lấy đầu vai của ta, chống lại ánh mắt của ta, mày nhíu lại rất chặt, nói: “Hoàng Thu Thanh?”
Ta gật đầu một cái, nói: “Không sai, là hắn…… Nhưng mà ta lại
không nghĩ ra lý do của hắn là cái gì, trong ba ngày này, hắn chỉ là
khiến ta đói bụng.” Mặc dù thức ăn là do ta không muốn ăn, “Chỉ là giống như vì trì hoãn thời gian…… Nhưng là tại sao trì hoãn thời
gian, cái này…… Cho dù như thế nào thì ta cũng nghĩ không
thông.”
Mã hồ ly suy nghĩ một chút, thoáng qua cười cười với ta,
mấy cọng râu lại cọ xát lỗ mũi, nói: “Nghĩ không thông, vậy thì đừng
nghĩ nữa. Dù sao bây giờ tìm được ngươi…… Là ta, vậy thì đủ
rồi. Ngươi không bị thương, còn sống là tốt, vậy thì đủ rồi……”
Ta hiểu rất rõ là hắn đang chuyển đề tài, ta cũng biết rõ hắn và Hoàng Thu Thanh là người quen cũ, hắn biết bao nhiêu chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!