Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê
Chương 07
“Lão đại, tình hình có chút kỳ quái. Những người biết lão lợn Hà Định Thủy kia đều nói lão là loại người có thể ngồi nhưng không thể đứng, có thể đứng nhưng không thể đi. Nhưng mấy ngày hôm trước thám tử đã cho em hay rằng gần đây Định Thủy thường xuyên đi tuần tra kho hàng. Hôm nay lại đến đây thăm dò, phải chăng con lợn béo kia đã phát hiện được chuyện gì?” Một trong những thuộc hạ khôn khéo nói.
“Thế ư?” Người được gọi là lão đại, Mễ Niết, suy nghĩ một chút rồi nói, “Đừng lo, đầu heo kia yêu tiền như mạng, gần đây chắc nghe ngóng được gì đó, nhưng thật sự chỉ là ra vẻ ta đây, muốn tăng thêm tiền hoa hồng thôi. Chút tí lợi lộc ấy ta không cần. Cho dù hắn đã biết được điều gì, nhiều lắm cũng chỉ là một phần chút xíu, không làm được gì đâu!”
“Tuy rằng chúng ta không quan tâm đến vài xu lẻ, nhưng nếu để nhiều người biết được cũng không hay ho gì, hơn nữa cấp nhiều loại lộc cho hắn lắm, chỉ sợ khiến hắn càng thêm tham lam đến nỗi được voi đòi tiên!”
“Ừm, điều này cũng đúng. Không thể không đề phòng tâm địa con người, ta sẽ chú ý tới chuyện này nhiều hơn.” Mễ Niết gật gù.
“Còn có một việc nữa……” Tên thuộc hạ kia ấp úng.
“Có việc gì thì nói ra, sao phải ấp a ấp úng ? Ngươi tại sao càng có tuổi lá gan lại càng nhỏ vậy!”
“Dạo gần đây thuộc hạ luôn luôn có cảm giác bị theo dõi, nhất là trong lúc chúng ta nhập hàng, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng hơn.”
Khả năng dự cảm chuẩn xác từng nhiều lần cứu hắn thoát chết, chuyện này mọi người đều biết, bởi vậy khi hắn nói ra nghi vấn trong lòng, lập tức khiến cho Mễ Niết chú ý.
“Đã phái người điều tra chuyện gì đang diễn ra chưa? Có phát hiện được gì không?” Mễ niết cảnh giác hỏi.
“Cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện được gì.” Tên thuộc hạ lắc đầu, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc, không có khả năng nhầm lẫn vì dự cảm của hắn chưa từng sai. “Nhưng mà, lão đại, anh cũng biết dự cảm của em chưa bao giờ……”
“Ta biết, ta biết!” Mễ Niết đứng dậy đi tới đi lui mấy bước, rốt cục quyết định: “Lập tức tăng thêm số người đi thăm dò, cẩn thận vẫn hơn, việc này không được phép để sơ sẩy một ly.”
“Vâng!”
Tiễn vị tiểu thư xinh đẹp mà đanh đá kia xong, thư ký Tả Thường Phần lập tức pha trà, lại mang ra hai miếng bánh ngọt Pháp hương vị tiêu chuẩn khách sạn năm sao, chuẩn bị cho bữa điểm tâm lúc 10h như mọi ngày.
Lôi Ni Khả vì mục tiêu thực hiện kế hoạch “vỗ béo” Trì Trì, nghiêm khắc ra lệnh cho nàng rằng ngoài bữa ăn chính, còn phải dùng thêm điểm tâm sáng và hai bữa trà chiều (*ăn nhẹ buổi chiều). Bình thường đều là Lôi Ni Khả cùng Hà Trì Trì dùng điểm tâm nhưng nếu Ni Khả bận họp thì việc đó được giao lại cho thư ký Tả.
“Lời nói của yêu nữ kia có biết bao sơ hở, tiểu thư là người thông minh không thể để mình bị lừa chứ?” Tả Thường Phần tranh thủ cắn một miếng bánh, vừa mềm mềm lại ngọt ngào. Quả nhiên là mỹ vị nhân gian.
Hà Trì Trì nhấp một ngụm trà nóng, không trả lời. Lý trí nói cho nàng biết không thể tin người phụ nữ kia, nhưng lòng người nào có bao giờ dễ dàng nghe theo lý trí.
“Tiểu thư…… Cô đang giận dỗi sao?”
“Nếu tôi giận dữ thì chẳng phải là trúng kế yêu nữ đó sao? Không, hiện giờ tôi không hề tức giận.” Hà Trì Trì đặt tách trà xuống, với tay lấy điểm tâm ăn. Nàng rất thích nhìn vẻ mặt thỏa mãn khi ăn của Tả Thường Phần, bởi vì biểu cảm ấy khiến nàng thấy việc ăn uống cũng mang đến cảm giác hưởng thụ.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Mặc dù Tả Thường Phần cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra.
“Trì Trì!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lôi Ni Khả lập tức xuất hiện ở phía sau cánh cửa.
Tả Thường Phần vừa thấy sếp đã về, lập tức thu thập mọi thứ rồi rời khỏi phòng làm việc, còn thuận tay đóng cửa lại.
“Em đang dùng điểm tâm à? Anh cũng muốn.” Lôi Ni Khả lách người ngồi cùng một ghế cạnh Hà Trì Trì.
“Muốn ăn thì tự mình……” Câu nói tiếp sau nàng còn chưa thốt ra đã bị Lôi Ni Khả nuốt mất.
Lôi Ni Khả giữ lấy mặt của nàng, chậm rãi nhấm nháp, liếm qua bờ môi mọng còn dính bơ, rồi sau đó đầu lưỡi tham lam cướp lấy hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.
Ước chừng một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, thèm thuồng liếm môi. “Ây da, không hổ danh là bánh ngọt do đầu bếp của khách sạn năm sao làm, quả nhiên mùi vị vô cùng tuyệt hảo, không giống bình thường.”
Hà Trì Trì thở dốc, đỏ mặt nói “Anh nói dối thật trắng trợn, rõ ràng chưa ăn, làm sao biết được tay nghề của người ta như thế nào?”
“Sao lại chưa ăn! Em ăn bánh ngọt sau đó anh lại ăn em, thế chẳng phải là anh đây cũng đã được ăn rồi sao.” Hắn trưng bộ dáng hoàn toàn thản nhiên.
“Đồ sói háo sắc, anhkhông cứu được nữa rồi!” Hà Trì Trì còn muốn tiếp tục mắng, bỗng vang lên tiếng đập cửa. Nàng khẽ đánh Lôi Ni Khả. “Cấp dưới của anh chuẩn bị vào đây rồi, mau đứng lên đi, như vậy thật khó nhìn chết đi được!”
Lôi Ni Khả thở dài, không cam lòng, thơm nàng mấy cái rồi mới chịu đứng dậy.
“Vào đi!”
Người bước vào chính là trợ lí đặc biệt thân tín của hắn – Chu Lân và trưởng quản lý bộ phận an ninh – Quách Hoành Luân. Hai người rất biết điều đi tới sofa, coi việc Hà Trì Trì chiếm dụng bàn làm việc của tổng giám đốc là điều hoàn toàn bình thường. Dù sao tổng tài đại nhân không có ý kiến gì, bọn họ chỉ là tiểu binh nào dám lắm điều.
Ba người vừa xem hồ sơ vừa chăm chú thảo luận tới tận khi thư ký Tả mang cà phê tới mới ngừng lại, tranh thủ nhấm nháp. Dù sao vừa mới kết thúc cuộc họp kéo dài ba tiếng, họ còn phải tiếp tục thảo luận rất nhiều vấn đề, không thể không uống thứ này để thêm phần tỉnh táo.
Hà Trì Trì ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm trong phòng, đột nhiên giơ ngón trỏ ra. “Em cũng muốn uống cà phê.”
“Không được!” Lôi Ni Khả lập tức lên tiếng phản đối. Tuy thế vẫn chưa an tâm, tiếp tục phân phó. “Thư ký Tả, không có sự cho phép của tôi, không được pha cà phê cho cô ấy uống.”
“Vì sao lại không được? Như vậy em lại càng muốn, thật bá đạo!” Hà Trì Trì nhíu mày.
“Ngoan ngoan, uống sữa cũng rất tốt nha, vừa mỹ dung lại dưỡng nhan. Cà phê chứa nhiều cafein, rất không tốt cho sức khỏe của em.” Lôi Ni Khả đứng dậy rót cho nàng một ly sữa đặt trên bàn. Sau đó tiến đến hôn lên má nàng rồi mới trở về vị trí.
Những người thân tín của Lôi Ni Khả thấy hắn đột nhiên thay đổi tính tình lạnh lùng uy nghiêm bấy lâu, mãi mới có chút thích ứng. Nhưng đối với tình huống vừa rồi, dường như đã vượt quá giới hạn tiếp thu của bọn họ, giống như đang xem diễn kịch vậy.
Nhìn Lôi Ni Khả cầm cốc cà phê uống một hớp lớn, Trì Trì thực không cam lòng.
Buổi sáng khi cô gái kia nói đang mang thai con của Ni Khả, Trì Trì không ngừng tự nhủ chuyện đó không liên quan tới nàng. Bề ngoài nàng tuy tỏ ra trấn tĩnh quật cường, nhưng thật ra trong lòng ngổn ngang bao mối tơ vò, lòng rơi xuống tận đáy vực, hơn nữa không thể giữ bộ mặt thản nhiên với hắn.
Cái gọi là “Vui riêng chẳng bằng vui chung”, chẳng phải có thể đổi thành “Bực riêng chẳng bằng bực chung”? Trong mắt Hà Trì Trì bỗng ánh lên vẻ tinh nghịch, nàng nhất định phải đùa dai với hắn một chút.
“Anh đã lên chức cha rồi đó.”
Lôi Ni Khả lập tức phun phì một ngụm cà phê. May mắn là Chu Thư Lân và Quách Hoành Luân thân thủ nhanh nhẹn, tỉnh táo né sang hai bên, coi như thoát nạn.
Lôi Ni Khả vừa mừng vừa sợ vọt tới bàn làm việc, ôm lấy Hà Trì Trì, chăm chú săm xoi mặt rồi bụng của nàng.
“Em…… Em……”
“Em cái gì mà em? Không cho phép dùng ánh mắt gian tà như thế nhìn em!” Cảm giác ngọt ngào từ trong tim trào dâng, phản ứng của hắn khiến hai má nàng đỏ ứng. Nhưng vì sao nàng lại vui sướng như thế chứ?
Đẩy tay hắn ra, nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Vừa rồi có một cô gái xông vào văn phòng nói cô ta đang mang thai con của anh.”
“Ặc……” Đột nhiên tình hình chuyển biến theo chiều hướng xấu, Tống Thư Lân và Quách Hoành Luân thấy tình hình trước mắt có vẻ không ổn, liền chuẩn bị bỏ chạy thoát thân. Nhưng lời cáo từ chưa kịp nói ra nên đành phải tiếp tục ở lại xem trò diễn.
“Không thể nào! Cô ta là ai?” Sắc mặt Lôi Ni Khả lập tức trầm xuống.
« Cô ta tự xưng là ngôi sao nổi tiếng Đài Loan, tên là Lê…Lê…. »
“ Lê Ân Ân!”
“Đúng vậy, chính là Lê Ân Ân. Anh còn biết rõ tên người ta, xem ra chuyện kia không thể là giả, chúc mừng anh được làm cha.” Không khí ngọt ngào bỗng đậm mùi dấm chua, Hà Trì Trì cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Sớm biết rằng hắn là kẻ ong bướm vờn hoa, vô tâm, nàng sẽ không nên mong chờ điều gì ở hắn cả!
“Không cho phép nói lung tung, đứa bé không thể nào là của anh.” Lôi Ni Khả chắc chắn Lê Ân Ân không có khả năng mang thai con của hắn, nhưng hắn cực kì khó chịu với lời chúc mừng của Trì Trì “Em trả lời cô ta như thế nào?”
“Em có thể trả lời thế nào đây? Đương nhiên là chúc mừng cô ta được làm mẹ, sau đó nói cho cô ta biết, có con là chuyện trong đại, nên thông báo với cha đứa bé chứ không phải là em. Cuối cùng thứ ký Tả tiễn cô ta đi khỏi rồi.”
Chỉ có thế thôi sao?! Nếu nàng không chịu kể lại rõ ràng, thì hắn sẽ đi tìm thư ký Tả để tìm hiểu chi tiết.
“Sao lại thờ ơ như thế?” Lôi Ni Khả bực bội trừng mắt nhìn nàng. Xảy ra chuyện như vậy mà nàng vẫn không có chút phản ứng gì. Hắn biết rõ Lê Ân Ân không thể nào có thai với mình, nhưng Trì Trì lại không rõ chuyện đó nha! Làm sao nàng có thể bình tĩnh như thế? Chẳng có chút ghen tuông gì cả!
“Em nên phản ứng thế nào đây? Người ta cũng không phải mang thai con của em, em phải phản ứng thế nào?” Lời khẳng định của Lôi Ni Khả vẫn không thể khiến Hà Trì Trì thoải mái thêm chút nào, hắn cũng cùng cô ta… Trì Trì hừ một tiếng, đẩy hắn ra, tiến về phía cửa, nàng không chịu nổi tâm trạng thấp thỏm âu lo như thế này, phải ra ngoài hít thở không khí trong lành mới được.
“Em muốn đi đâu?” Lôi Ni Khả nghiêng mình ngăn nàng lại.
“Đi tản bộ trên sân thượng cũng không được sao? Phiền quá đi!” Phịch một tiếng, cánh cửa đóng sập lại.
Lôi Ni Khả vì sợ Trì trì ở công ty nhàm chán nên không tiếc hao tiền tốn của mời chuyên gia thiết kế tầng thượng của tòa nhà thành công viên nhỏ. Bây giờ vườn hoa trên đó có thể nói là hoa cỏ tươi tốt, cây cối còn xanh tươi hơn cả ngoài công viên. Ngoài ra còn có bể phun nước, giàn hoa, ô che nắng, chỗ uống nước để nàng nghỉ ngơi du ngoạn. Nếu không nhìn kỹ sẽ không biết được kia chỉ là tầng cao nhất được trang trí đẹp đẽ.
Lôi Ni Khả thông báo cho thư ký Tả theo sau nàng, rồi mới nghiêm mặt lạnh lùng trở về vị trí cũ.
“Lập tức phái người đi tìm hiểu xem người phụ nữ kia định làm cái quái gì. Con đàn bà chết tiệt ấy!
“Vâng” Quách Hoành Luân gật đầu.“Tổ điều tra của cảnh sát dường như cũng bắt đầu hoài nghi Hà thị, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết chúng ta cũng đang điều tra Hà thị, tới lúc đó nếu cảnh sát chủ động liên lạc với chúng ta thì…”
“Tùy thôi, chỉ cần cảnh sát có thể đáp ứng điều kiện của chúng ta, hoàn toàn có thể cùng hợp tác song phương.” Lôi Ni Khả đưa ra chỉ thị.
Quách Hoành Luân nhớ ra. “Bạn bè trong tổ trinh thám cho tôi biết chủ tịch của Hà thị thuê hắn truy tìm tung tích hiện giờ của Hà Trì Trì.”
“Lập tức ngăn cản!” Hà thị ư? Trì Trì với bọn họ đã không còn quan hệ gì rồi.
“Vâng.” Lôi Ni Khả chỉ thị thật đơn giản khiến Quách Hoành Luân không khỏi đau đầu.
Tránh khỏi nanh vuốt ma quỷ khiếp người trong bóng đêm, Trì Trì kinh hoàng ngồi bật dậy, là mơ ư?!
Cả người nàng toát mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập nhìn quanh gian phòng ngủ quen thuộc. Bây giờ đã là nửa đêm, Lôi Ni Khả chắc đang chuyên tâm xử lí công việc ở công ty.
Nhưng vì biết nàng sợ tối nên hắn đã cẩn thận để đèn ngủ cho nàng. Trong lòng nàng đột nhiên trống rỗng, không nghĩ được gì, trực giác mách bảo nàng xuống giường, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Phịch một tiếng, cửa thư phòng mở ra. Lôi Ni Khả bỏ công văn đang xem dở xuống, giang tay ôm lấy thân thể mềm mại vừa nhào tới. Từ chiều nàng đã không thèm để ý đến hắn, không ngờ tới nửa đêm lại chủ động chạy tới tìm hắn.
“Sao vậy?”
Người trong lòng chỉ lắc lắc đầu, không nói chuyện, nhưng lại ôm chặt cánh tay hắn.
Lôi Ni Khả thấy vậy trong lòng vô cùng vui sướng ôm lấy nàng. Một lúc sau mới nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt nàng. “Gặp ác mộng sao?”
Hà Trì Trì trợn to cặp mắt đẹp, giật mình nhìn hắn, hắn có thuật đọc tâm khảm của người khác sao?
Lôi Ni Khả nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của nàng, buồn cười cốc đầu nàng một cái. “Anh không hề có thuật đọc tâm.”
Ở chung nhiều ngày, hắn phát hiện bề ngoài Trì Trì lạnh nhạt hờ hững, nhưng thật ra chỉ là cô bé con đơn thuần thiện lương. Một đôi mắt trong suốt sáng ngời luôn phản ánh toàn bộ những suy nghĩ bên trong, thế mà nàng chẳng hề ý thức được điều ấy.
Nhưng chuyện này khiến hắn càng thêm lo lắng cho nàng. Một cô gái thanh lệ ấm áp, lại hồn nhiên khả ái như vậy làm sao có thể sinh tồn được trong xã hội đầy lang sói này? Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến lông tơ hắn dựng thẳng đứng. Hắn càng chắc chắn thêm rằng việc mình bất chấp mọi thủ đoạn giữ nàng bên cạnh là hoàn toàn chính xác.
“Xem đầu em đầy mồ hôi, mắt vẫn còn vẻ ngái ngủ, anh thật không hiểu làm sao em có thể sống yên ổn ở chốn thương trường được đây?”
Hà Trì Trì cúi đầu trầm tư, thần thái xinh đẹp đáng yêu. Lôi Ni Khả âu yếm vén những lọn tóc đen lòa xòa trên trán giúp nàng, cúi đầu hôn nhanh một cái.
Nàng chu miệng nói: “Anh tinh tường lợi hại như vậy, khó trách cha em nói anh là kỳ tài, về sau em muốn lừa được anh sẽ rất khó khăn!”
Hắn nghe vậy cười ha ha, nhìn nàng đầy ẩn ý, “Em giác ngộ được điều này là tốt. Trong lòng có việc gì cứ nói thẳng ra, đừng nghĩ lừa anh, thử thách tính nhẫn nại của anh. Nên biết rằng, cho tới giờ chưa có kẻ nào dám dối trá trước mặt anh mà vẫn còn bình yên vô sự.”
“Thật quá kiêu ngạo, ách.” Uy hiếp người khác! Hừ! Nàng hờn dỗi khẽ mím môi. “Người ta còn chưa nói muốn gạt anh, vì sao anh lại đe dọa em? Anh là đại nam nhân đó, anh không biết rằng làm cho một cô bé như em sợ hãi là vô cùng ảnh hưởng tới khí phách anh hùng của anh ư?”
“Ồ…..” Lôi Ni Khả ra vẻ trịnh trọng, hơi lo lắng nói, “Sẽ không!”
Nói xong liền cười ha ha.
Trì Trì đấm hắn mấy cái, la hét ầm ĩ : “Đồ đại xấu xa, chòng ghẹo người khác, đánh chết ngươi!”
“Thật vậy ư, có người định mưu sát chồng kìa.”
“Đại xấu xa, ngươi là chồng của ai? Thật không biết xấu hổ!”
Lôi Ni Khả cũng trêu đùa náo loạn. Hai người chơi một hồi lâu, nắm đấm của nàng dường như mát xa cho hắn, chẳng đau chút nào nhưng hắn lại sợ nàng bị thương. Hắn cầm lấy tay nàng, khẽ hôn lên chỗ cổ tay khiến cho mặt nàng không khỏi đỏ ửng.
“Tuy rằng em nhẫn tâm không thừa nhận anh, nhưng anh là người đàn ông lòng dạ bao dung hiếm có, sợ nương tử yêu dấu của anh mệt muốn chết nên khuyên em nên dừng tay đi thôi, đừng đánh nữa.”
“Người đàn ông hiếm có ư? Lời nói ghê tởm như thế anh cũng có thể nói ra được? Quả thực…” Nàng làm mặt quỷ, không còn lời nào để nói, “Quên đi, đại nhân như ta không thèm so đo với kẻ tiểu nhân!
Thấy nàng hình dung về mình không được rộng lượng lắm, Lôi Ni Khả không hài lòng, nghiêm phạt nàng bằng cách nhéo nhéo cái mũi nhỏ.
Hà Trì Trì không thoát được cái tay nghịch ngợm ấy, đành phải vùi mặt vào ngực hắn, né tránh hắn trách phạt, tranh thủ hưởng thụ không khí yên ả, êm ái trong lòng hắn. Một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Nếu…… Nếu cái cô Lê Ân Ân kia mang thai thật sự thì làm thế nào?”
“Không có khả năng!” Hắn phòng hộ thi thố nghiêm ngặt là giả sao? Nếu hắn để cho đàn bà mang dễ dàng mầm mống của mình như vậy thì bây giờ đã con cháu đầy đàn, làm gì tới lượt Lê Ân Ân.
Lôi Ni Khả ôm lấy mặt nàng, trịnh trọng thanh minh: “Cho tới bây giờ, ngoại trừ em ra, bất kì người đàn bà nào cũng không có cơ hội hoài thai con của anh. Lê Ân Ân cũng không ngoại lệ. Anh đã cho người điều tra chuyện của cô ta, sẽ có kết quả nhanh thôi”.
Hắn dừng lại một chút, “ Trì Trì, anh thật vui sướng. Cuối cùng em cũng đã biết ghen. Nhưng mà… anh nghĩ em cũng biết trước đây anh có chút…… phóng túng, không kềm chế được. Nhưng đấy là chuyện xưa rồi, anh đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Vậy nên không cho phép em suy nghĩ lung tung, cũng không cho phép em mặc kệ không thèm quan tâm đến anh.”
Cả tối Trì Trì không thèm nói năng gì, cố ý mặc kệ, khiến hắn không chịu nổi. Nhưng vì hắn làm nàng phát giận nên đành trốn vào thư phòng làm việc.
Nếu nàng đã chủ động nhắc tới, hắn phải thừa cơ hội nói rõ ràng để tránh không cho sự tình như thế này phát sinh lần nữa. Tuy rằng trong lòng hắn hạnh phúc vì Trì Trì đã ghen, chứng tỏ trong lòng nàng có hắn, nhưng mà hắn đã quen thói rồi, mỗi đêm phải ôm thân hình mềm mại của nàng mới ngủ yên được.
Nghe hắn nói xong, Trì Trì nhất thời không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng. Toàn bộ cảm giác buồn bực tối nay cũng tiêu tan luôn, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, tâm trạng vô cùng tốt.
Trong phút chốc, nàng đột nhiên hiểu được một việc. Không hiểu sao từ khi hai người quen biết tới này, dù hắn bắt nạt, uy hiếp nàng, đe dọa nàng, mặc dù nàng bực tức với hắn, sợ hắn, nhưng chưa bao giờ hận hắn, hóa ra nàng… đã yêu hắn ư.
Nàng vẫn chẳng khác gì “cô nàng lẳng lơ” kia cả, cũng đều không thể tránh được ma võng mị lực của hắn quẩn quanh bắt giữ, thành một chiến lợi phẩm của hắn.
Ai, Hà Trì Trì trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cha nàng đã yên nghĩ quá sớm.
“Em…… Em nói nếu thôi.. anh cứ suy nghĩ kĩ một chút, nếu như……”
“Không có nếu như! Con của anh chỉ có thể do em mang, tuyệt đối không có ngoại lệ, anh cũng không cho phép có ngoại lệ.” Một tay hắn ôm nàng đi ra khỏi thư phòng, “Đêm đã khuya, chúng ta trở về phòng đi.”
“Người ta hiện tại không ngủ được, tâm tình đang rất tốt!”
“Vậy ư….. Không quan hệ, vừa lúc có thể vận động cùng anh.” Hôm nay biết được người mang thai không phải Trì Trì khiến hắn có chút thất vọng.
Hắn biết có lẽ Trì Trì vẫn chưa yêu hắn. Nhưng không cần vội, dù sao bây giờ nàng đã biết ghen tị. Điểu này chứng tỏ trong lòng nàng có hắn, chỉ cần kiên nhẫn, từng bước từng bước một thì từ từ sẽ được, để nàng yêu thương hắn, trong trái tim tràn ngập hình bóng hắn.
Dù sao khiến cho người ta yêu hắn là điều rất dễ dàng, đối với chuyện này hắn mười phần tin tưởng.
“A — không cần, đồ sói háo sắc, mau thả ta ra!”
Tả Thường Phân pha một tách hồng trà nóng đem tới trước mặt Hà Trì Trì cùng điểm tâm.
“Đã tới lúc dùng điểm tâm rồi ư? Nhanh vậy.” Hà Trì Trì nhìn đống hồ trước mắt, không khỏi âm thầm khen Lôi Ni Khả tìm được bảo vật như Thư ký Tả, thực đúng là con người cực kì trách nhiệm, coi mệnh lệnh của hắn chẳng khác nào thánh chỉ.
Cứ đúng giờ, mặc kệ có mặt Ni Khả hay không, dù cho nàng dùng mọi thủ đoạn uy hiếp, Thư ký Tả nhất quyết chuẩn bị điểm tâm cho nàng thật chu đáo.
“A, chị xấu tính nha! Rõ ràng chị đã đáp ứng dùng điểm tâm cùng em, hôm này sao lại chuẩn bị có một phần thôi?”
“Thực xin lỗi, Trì Trì, hôm qua chị đi ăn tiệc họp lớp, không ngờ bị đau bụng, hôm nay…” Tả Thường Phân ấp úng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Chị làm sao vậy?”
“Chị vào phòng vệ sinh một chút” Tả Thường Phân ôm bụng vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.
“Cô đang làm cái gì vậy?” Phó phòng quan hệ xã hội (*có thể hiểu là PR) Úc Dung định gõ cửa, lại phát hiện văn phòng tổng tài không đóng cửa, tò mò nhìn vào bên trong, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, phịch một tiếng đẩy cửa đi vào, nổi giận đùng đùng vọt tới trước bàn làm việc.
Hà Trì Trì không biết tại sao nữ nhân trước mắt lại có bộ cả vú lấp miệng em. Đành kệ cô ta thôi, coi bộ dáng thì hình như là cấp dưới của Ni Khả.
“Tổng giám đốc của các cô buổi sáng phải đi ra ngoài họp, tới khuya mới trở về. Tôi đề nghị về sau cô muốn gặp hắn, trước hết nên xác định lịch hẹn với Thư ký Tả, đỡ phải mất công.”
“Cô…… thật to gan, dám bày bừa đồ đạc, lại còn dùng điểm tâm trên bàn làm việc thần thánh của tổng giám đốc?! Đây là văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Vạn Tông, cô định biến nơi này thành quán cà phê chắc? Cô là ai? Đừng nói với tôi cô là người thân của tổng giám đốc. Nhà họ Lôi ba đời đều là con một, tổng giám đốc cũng không có họ hàng gần nào là nữ nên tôi không tin đâu.”
Nhìn thấy Trì Trì vẫn duy trì vẻ tao nhã thong dong, lửa giận của Úc Dung càng tăng lên. Lôi Ni Khả là người đàn ông mà cô ta cực kì ái mộ, có rất nhiều con đàn bà dùng hết tâm cơ và thủ đoạn chỉ để hắn chú ý tới, tính toán ích kỷ muốn từ nay về sau có thể bay lên ngọn cây, cô ta cũng không phải ngoại lệ
Mấy năm gần đây cô ta ở công ty làm trâu làm ngựa, hy sinh cống hiến, cố gắng biểu hiện tốt, chẳng phải là vì muốn có địa vị cao hơn nữa, có cơ hội được tiếp xúc với tổng giám đốc sao. Với tài mạo song toàn của cô ta, đến bây giờ cũng chỉ mới tình cờ nhìn thấy mặt tổng giám đốc, thế mà con đàn bà này này dám công khai ăn picnic ở đây sao?
“Ai cho phép cô ăn picnic ở trong này? Có phải Thư ký Tả không? Cô ta đâu rồi? Chạy đi đâu rồi.”
Con bé này vừa nhìn đã biết là loại tiểu thư được chiều chuộng từ bé, chắc chắn là nó đã dùng tiền mua chuộc Thư ký Tả, thừa dịp tổng giám đốc vắng mặt để thực hiện giấc mộng được làm Lôi phu nhân. Thật không biết xấu hổ! Tổng giám đốc đối với loại con gái này không xấu nết này sẽ không khách khí, mình tất nhiên cũng không cần tôn trọng nó.
Cô gái này bị làm sao vậy? Cô ta có hiểu phép tắc hay không? Dựa vào cái gì mà ở văn phòng của người khác, chưa phân rõ trắng đen mà đã liền mở miệng mắng mỏ? Đây gọi là nữ cường nhân sao?
Hà Trì Trì lạnh lùng liếc nàng một cái, tự mình rót hồng trà, không hài lòng nói thêm nửa câu nào nữa, nàng không muốn lại tốn nước bọt.
“Cô…… Không biết xấu hổ!” Úc Dung thấy Trì Trì vẫn thản nhiên tự tại uống hồng trà, mà mình nói đúng tình hợp lí lại giống như bị phạt đứng một bên, vì thế cô ta ném mạnh văn kiện đang cầm đi……
“A!” Hà Trì Trì bất ngờ không kịp phòng bị, kêu lên sợ hãi, chiếc tách trà đã vỡ tan.
“Có chuyện gì vậy……” Tả Thường Phân và Chu Thư Lân nghe được tiềng ồn ào lập tức vọt vào phòng. “Tiểu thư, cô có sao không?”
“Đau quá a, Thư ký Tả!” Hà Trì Trì đau đớn vung vẩy tay, rớt nước mắt nhìn Tả Thường Phân.
Tả Thường Phân lập tức nắm lấy cái tay đang vẫy vẫy loạn xạ của Hà Trì Trì “Oa, sưng đỏ rồi kìa……” Cô đau lòng thổi thổi.
“Còn thổi cái gì? Mau dẫn Trì Trì đi xối nước a!” Chu Thư Lân nhìn Tả Thường Phân đang thổi thổi mu bàn tay đỏ rực của Trì Trì, quả thực muốn té xỉu, liền vội vàng đẩy các nàng tới phòng rửa mặt.
“Được được, tôi biết rồi!” Tả Thường Phân lôi kéo Hà Trì Trì chạy vào trong.
Trời ạ, đỏ như vậy, không biết đau đến thế nào!
“Úc Dung, nơi này là văn phòng của tổng giảm đốc, không phải văn phòng của cô. Cô dựa vào gì mà động thủ đánh người ở trong này?”
Năng lực của Úc Dung không tệ nhưng tính tình tiểu thư lại kiêu ngạo của nàng đã quá nổi danh. Chu Thư Lân đã nghe được rất nhiều người phê phán cô ta. Trước kia hắn đều là mở mắt nhắm mắt mở, nghĩ rằng có thể trở thành nữ cường nhân cá tính khó tránh khỏi có chút ít tính cách mạnh mẽ, chỉ cần không thái quá là được. Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới cô ta lại kiêu ngạo tới mức này.
“Tô tưởng rằng cô ta ăn picnic ở trong này, tôi… tôi không biết… » Cô ta thấy dáng vẻ hổn hển của Chu Thư Lân, nhất thời sợ hãi, hiểu được tình hình có vẻ không ổn, hình như mình đã đánh sai người.
“Cô có biết cô ấy là ai không?” Chu Thư Lân hỏi cô ta. Dựa trên hiểu biết của hắn về Trì Trì, nàng chỉ không thèm để ý tới kẻ khác, không có chuyện chủ động gây xung đột.
“Tôi……” Úc Dung hốt hoảng lắc đầu.
“Cái gì cũng không biết, mà dám động thủ đánh người? Lễ phép và giáo dưỡng của cô ở đâu? Cô ấy ăn picnic có ảnh hưởng tới cô sao? Khi nào thì ở văn phòng tổng giám đốc cho phép cô lộng hành như vậy, sao ta lại không biết?” Chu Thư Lân tức giận không thèm nhiều lời “Mặc dù cô có năng lực, nhưng hành vi quá mức quái đản, lần này không ai có thể cứu được cô, tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Không cần! Thực xin lỗi, tôi…… không biết cô ấy có vị trí quan trọng như vậy, van cầu anh, trợ lí Chu, tôi không phải cố ý , cầu xin anh đừng nói ra……”
“Câm mồm! Cô cho rằng tổng giảm đốc là người mù không nhìn thấy sao?” Không biết Trì Trì quan trọng thế nào sao? Nói gì vậy.
Kể cả không quan trọng, cô ta có thể tùy ý đánh người sao? Hắn không nghe nổi nữa. Tình trạng bối rối của cô ta như vậy, không hiểu làm sao có thể làm công tác quan hệ xã hội được ? Chu Thư Lân không khỏi hoài nghi làm sao cô ta leo được tới được chức vị này.
“Trì Trì?!” Lôi Ni Khả vừa họp xong, trở về thì nhìn thấy Trì Trì yêu dấu lại đang nói chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông xa lạ ở đại sảnh. Hắn không thể tin được.
“Tại sao em lại ở đây một mình?” Giọng nói lạnh lẽo giận dữ vang lên, không khí bốn phía lập tức bị hạ xuống ít nhất mười độ. Lôi Ni Khả mặt lạnh lùng nghiêm túc, xuất hiện bên cạnh Hà Trì Trì, đôi mắt sâu trầm đang lóe lên những tia giận dữ. “Đáng chết, chẳng phải anh đã yêu cầu Thư ký Tả lúc nào cũng phải đi theo em sao, cô ta đâu rồi?”
“Anh đã về! Thư ký Tả đi phân phát thư từ rồi.” Hà Trì Trì kinh ngạc mừng rỡ nhìn hắn, không chú ý tới dáng vẻ giận dữ của người nào đó. Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn cúi đầu xuống “Tại sao nhanh vậy? Không phải anh bảo rằng hội nghị tới giữa trưa mới xong sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng vì……” Lôi Nhi Khả nhìn thấy vẻ mặt vui sướng không che giấu được của nàng, biểu tình hòa hoãn không ít. Ánh mắt lơ đãng lướt qua thì lại nhìn thấy tay nàng đang băng vải, lập tức trừng lớn, giống như nhìn thấy quái vật.
Cầm cái « tay phồng phồng » của nàng lên, mặt Lôi Ni Khả nổi gân xanh. “Em bị thương ư?! Vì sao lại băng bó như vậy?”
Hà Trì Trì vội vàng rụt tay lại giấu sau lưng, phát huy tinh thần “đà điểu” của mình, quyết định nhắm mắt làm ngơ.
“Không có việc gì, không có việc gì, anh không ngạc nhiên như vậy! Cái này…… Ách, ừ, chỉ là vết bỏng nho nhỏ mà thôi, không có gì đâu.” Không nghĩ nhanh như vậy hắn đã phát hiện ra, nàng còn chưa kịp nghĩ phải giải thích thế nào mà!
“Bỏng ư? Sao em lại bị bỏng?” Hắn không kiềm được lửa giận, rít gào ra tiếng, khiến những người đang ở đại sảnh kinh sợ không dám phát ra tiếng động nào.
Lôi Ni Khả không thèm để ý tới lễ nghi hay mặt mũi, ôm lấy Hà Trì Trì đi tới thang máy, hắn muốn làm rõ ràng chuyện này.
“Thật sự không có chuyện gì mà……” Hà Trì Trì yêu ớt kêu lên biện bạch, quay cổ đi, căn bản không dám chống lại lửa giận của hắn.
Vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng, Chung Gia Hào thật sự tức giận nhìn theo Lôi Ni Khả đang ôm Trì Trì đi vào thang máy.
Hắn sao có thể đối xử như vậy với tiểu thư? Chung Gia Hào định bụng chạy tới bảo vệ tiểu thư nhu nhược nhà mình nhưng lại bị Tả Thường Phân tỉnh táo giữ lại.
“Tôi không thể để cho anh ta làm thương tổn tiểu thư……” Chung Gia Hào giãy dụa.
“Anh nhìn kĩ xem, Trì Trì tiểu thư là bảo bối của tổng giám đốc chúng ta, yêu thương còn chưa hết, sao có khả năng thương tổn nàng?” Thấy hắn đã bình tĩnh lại, cô ta mới buông hắn ra. “Anh đi đi, chuyện của tổng giám đốc và tiểu thư Trì Trì không phải việc anh có thể quản, anh cũng không quản được.” Không phải cô xem thường Chung Gia Hào mà vì hắn không thể là đối thủ của tổng giám đốc.
Tính chiếm hữu của tổng giám đốc với tiểu thư Trì Trì rất mãnh liệt, đến mức không cho phép người khác được liếc nhìn tiểu thư một cái, lại càng không cho phép có người xen vào giữa bọn họ. Những kẻ mơ tưởng phá hỏng quan hệ của bọn họ sẽ không có kết cục tốt.
Cô nàng minh tinh tỏa sáng ở Đài Loan – Lê Ân Ân, tự nhận mình đang mang thai con của tổng giám đốc, bây giờ lụi bại tới mức chỉ có thể đóng phim hạng A, chính là minh chứng tốt nhất. Tên tiểu tử ngớ nga ngớ ngẩn này chắc tám phần là mới bước chân vào xã hội, lại có quen biết với tiểu thư Trì Trì nên Tả Thường Phân mới có lòng tốt ngăn hắn lại.
Nói xong cô ta cũng không thèm để ý tới hắn nữa. Tâm tình trở nên nặng nề đi về phía thang máy. Xong đời! Cô biết tổng giám đốc sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới việc hắn cực kì tức giận như thế.
Thực ra vừa rồi cô đã trông thấy Lôi Ni Khả, nhưng lại không có dũng cảm nên đứng ở một bên, không dám xuất hiện. Mặc dù biết rõ chết sớm hay chết muộn thì đều là chết cả, nhưng đến con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ, huống chi năm nay cô chẳng qua mới có 28 tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian tốt đẹp đang chờ mình tiêu xài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!